[Cáo] thứ ông lão để lại chỉ có 1 quyển sổ bìa đen thôi nha, k có chiếc laptop ^_^
*********
Chờ bọn họ từ ngân hàng đi ra thì thời gian vừa vặn là năm giờ. Trên đường xe cộ tới lui rất đông, rất nhiều người đón con cùng tan tầm chen chúc lại một chỗ làm kẹt xe một đoạn dài.
Lại là đèn đỏ, Nghệ Tu dùng sức đạp thắng, phiền não gõ gõ tay lái. Tô Dập ngẩng đầu, nhìn bầu trời dần dần sụp tối, tia sáng dần tắt ở phía chân trời, nhìn tia sáng xám trắng kia, Tô Dập không biết tương lai phía trước rốt cuộc có thứ gì đang chờ đợi mình.
Trái tim trong lồng ngực nảy lên theo tần số bất an, Tô Dập siết chặt ba lô ôm trong lòng, có chút mờ mịt nhìn con đường kẹt cứng ở phía trước.
Quyển sổ bìa đen đặt trong ba lô được cậu ôm chặt trong lòng. Ngân hàng không phải nơi tốt để lật xem, bọn họ nhất trí quyết định trở về đặc vụ cao ốc rồi mới xem xét.
Ánh trăng dần dần lên cao, vì sao lóng lánh sáng trên bầu trời. Xe trên đường nhích tới từng chút một, bọn họ thực vất vả trở về. Kỷ Bạch Tình chờ sẵn ngoài cửa, thấy vậy thì ánh mắt sáng lên, vội vàng quay người hô: “Bọn họ về rồi! Chuẩn bị dọn cơm thôi!”
Ôm ba lô từ trên xe bước xuống, Tô Dập không thấy đói chút nào, chỉ ôm ba lô lẳng lặng không nói gì.
Nghệ Tu nhìn thấu suy nghĩ của Tô Dập, mở miệng nói: “Ăn chút gì đi, bằng không mọi người sẽ lo lắng.”
Tô Dập yên lặng một chốc, cuối cùng vẫn gật đầu.
Mao Thiên Tuyền cùng Vưu Minh Thành vừa vặn cũng trở về, bàn cơm liền trở nên cực kỳ náo nhiệt. Khương Tu Hiền nhao nhao cười đùa với Mao Thiên Tuyền, Nghệ Tu vẫn ăn vừa nhanh vừa nhiều như mọi lần, mà Tô Dập thì an tĩnh cúi đầu ăn, thoạt nhìn cũng không khác gì lúc bình thường. Đỗ Phái Tuyết ngẩng đầu nhìn Tô Dập một cái, lại nhìn Nghệ Tu cùng Vu Hãn Âm biểu tình hệt như thường ngày, im lặng không nói gì.
Ăn cơm xong, mọi người liền tản đi làm chuyện của mình. Vu Hãn Âm biết nhóm Tô Dập đã lấy được quyển sổ ghi chép của Phác Đạo Tử nhưng cũng không gấp gáp muốn xem. Anh để Tô Dập cùng Nghệ Tu xem qua trước, chính mình kiềm chế tâm tình nôn nóng, quay về phòng làm việc chỉnh sửa tư liệu liên quan.
Cửa phòng làm việc đột nhiên bị gõ hai tiếng, Vu Hãn Âm ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện Đỗ Phái Tuyết đứng ở cửa.
Vu Hãn Âm xoa trán hỏi: “Sao vậy Phái Tuyết?”
Đỗ Phái Tuyết đi vào phòng làm việc, nhẹ giọng mở miệng: “Có phải Tiểu Dập tìm được tin tức liên quan tới ánh mắt của em ấy không? Kẻ đứng sau kia rốt cuộc muốn làm gì?”
Vu Hãn Âm ngẩn người, bất đắc dĩ cười khẽ: “Em phát hiện rồi à?”
Đỗ Phái Tuyết lắc đầu: “Phương pháp ngự quỷ dù sao cũng từng rất thịnh hành, còn liên quan tới người đã chết hơn chục năm trước, ánh mắt của Tiểu Dập kỳ dị như vậy, mọi người ít nhiều đều có suy đoán.”
Vu Hãn Âm thấp giọng nói: “Cổ trạch, quỷ quật, còn có Phong Thanh Vi... hết thảy đều loạn thành một đoàn, không rõ đầu đuôi, có lẽ Tô Dập đã tìm được chìa khóa giải mã mọi thứ.”
Đỗ Phái Tuyết thu thập chỉnh đề tư liệu tán loạn trên mặt bàn, nói tiếp: “Còn cả chuyện Vưu gia nữa. Mặc dù không nói ra nhưng mọi người vẫn âm thầm chuẩn bị.”
Vu Hãn Âm nhìn chằm chằm tư liệu trên bàn, than nhẹ một tiếng: “Bây giờ vẫn chưa biết bên Tô Dập thế nào, em giúp anh chỉnh lý mớ tư liệu này trước đi.”
Đỗ Phái Tuyết lẳng lặng gật đầu, cùng Vu Hãn Âm chỉnh lý lại mớ tư liệu lộn xộn.
Bên ký túc xá, Tô Dập có chút cứng đờ lôi quyển sổ bìa đen trong ba lô ra ngoài.
Quyển sổ ở trong xe một khoảng thời gian nên vẫn còn mang theo chút hơi lạnh. Tô Dập trầm mặc nhìn quyển sổ, bàn tay mở sổ có chút run rẩy khe khẽ.
Nghệ Tu ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy vai Tô Dập, lặng lẽ truyền sức mạnh cho cậu.
Tô Dập hít sâu một hơi, lật mặt bìa cứng, sau đó một miếng giấy đầy chữ viết theo phong cách cứng rắn lộ ra, cậu lập tức nhận ra là chữ của ông lão.
Cậu đặt laptop xuống trước, trầm mặc nhìn tờ giấy kia.
[Tiểu Dập:
Lúc con nhìn thấy phong thư này thì chắc hẳn con đã vào huyền môn, cũng phát hiện ánh mắt mình khác biệt với mọi người. Đây là chuyện ta không thể nào ngăn cản, cũng là con đường đã định trước phải đi qua ngay từ khi con chào đời. Ta chỉ có thể cố gắng hết sức dẫn dắt con, để con trở thành người có đủ khả năng.
Khoảnh khắc mà chúng ta gặp gỡ, ta đã xác định được sứ mạng của mình trong khoảng đời còn lại. Ta từng nghĩ đến chuyện phá hủy ánh mắt của con để chấm dứt hết thảy nhưng cuối cùng không thể nào ra tay. Con chỉ là một đứa trẻ, có một đôi mắt như vậy không phải là lỗi của con. Sóng gió ập tới, tương lai của con đã định trước là cực kỳ hung hiểm, ta ngày đêm tính toán, miễn cưỡng nhìn thấy một đường sinh cơ, thế nhưng ta không thể tìm ra nó, có lẽ chỉ có chính con tìm được mà thôi.]
Nghệ Tu ở bên cạnh nhìn, chân mày ngày càng nhíu chặt, mà Tô Dập thì mờ mịt mở to mắt, mắt của cậu...
[Lúc con nói với ta con mơ thấy hai cánh cửa kia, ta thật sự vui mừng, có lẽ đường sinh cơ rốt cuộc đã xuất hiện.
Nếu con chuẩn bị xong thì hãy lật ra phía sau quyển sổ, ta tìm hiểu nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng tìm được một ít chân tướng, ta đã ghi hết ở phía sau.
Tô Dập, ta không hối hận đã thu nhận con. Mắt thấy con từ từ trưởng thành, ta lại càng xác nhận quyết định này không sai.
Sống hay chết, thiện hay ác, con đường tương lai chỉ có thể do chính con lựa chọn.]
“Cái này...” Mặc dù sớm đã ý thức được ánh mắt Tô Dập không đơn giản nhưng Nghệ Tu không ngờ vấn đề lại nghiêm trọng như trong thư của Phác Đạo Tử.
Tô Dập run rẩy, cuống quýt lật ra phía sau quyển sổ, lật nhanh qua những trang viết vẽ nghệch ngoạc, trực tiếp lật tới một trang viết chữ ngay ngắn.
[Quỷ vực cùng nhân giới phân cách đã lâu, thế nhưng sau khi quỷ thần chết đi, hai giới không phải không còn liên thông. Chỗ liên thông này bản chất là một cánh cửa được xưng là quỷ môn. Quỷ môn mở ra, ngàn vạn quỷ quái sẽ không chút cố kỵ tràn vào thế gian, đó cũng chính là đại tai kiếp quỷ thần tái thế.
Ta xem quẻ cả đêm, tìm kiếm vô số cổ tịch, rốt cuộc tìm được mối liên hệ giữa quỷ quật và quỷ thần tái thế. Mỗi lần quỷ thần tái thế, trước đó vài năm nhất định sẽ có quỷ quật xuất hiện, hoặc nên nói là quỷ quật xuất hiện dự báo quỷ thần sắp tái thế. Theo những lần quỷ thần tái thế được lịch sử ghi chép lại, sinh linh cả thế giới sẽ đồ thán, nhân loại phải dùng đủ cách mới không bị diệt tuyệt.
Quỷ thần thượng cổ là một vị thần, rất nhiều ghi chép đã biến mất nhưng cũng để lại dấu vết. Sau khi quỷ thần nắm giữ toàn bộ quỷ vực bị thánh tử Hạo Ca Tông thượng cổ giết chết, mặc dù ý thức và thể xác biến mất nhưng sức mạnh thần linh tựa hồ đã chia ra làm ba phần thất lạc trong nhân giới, nếu người bị phụ thân xuất thế thì sẽ khuấy động sóng gió. Vì thế tái thế không phải quỷ thần mà người nắm giữ một phần sức mạnh quỷ môn.
Hai mươi mốt năm trước, bắt đầu từ khoảnh khắc con chào đời, kẽ nứt quỷ quật mở ra, hạo kiếp giáng xuống. Sáu năm sau, ta căn cứ theo quẻ tượng chỉ dẫn tìm được con.
Mà ánh mắt của con chính là một trong ba phần sức mạnh, quỷ thần chi nhãn. Căn cứ theo ghi chép, quỷ thần chi nhãn tượng trưng cho thần cách của quỷ thần, có thể khống chế quỷ môn, nắm giữ toàn bộ quỷ vực, khống chế tất cả quỷ quái. Quỷ thần chi nhãn xuất thế, kẽ nứt quỷ quật mở ra, quỷ môn từ trong hư không tái hiện dẫn tới đại tai kiếp quỷ thần tái thế.
Hai cánh cửa mà con thấy, ta không biết phía sau một cánh cửa là gì, thế nhưng chắc chắn sau cánh còn lại chính là quỷ vực có vô số quỷ quái. Mặc dù chọn cánh còn lại chưa chắc là lựa chọn tốt, nhưng ít nhất cũng có lựa chọn. Nhớ kỹ không nên lấy bạch ngọc bát quái xuống, nó là bảo vật lưu truyền từ thượng cổ có thể áp chế tác dụng của quỷ thần trong cơ thể con, nếu con chưa chuẩn bị xong thì nó có thể trì hoãn được chút thời gian.
Tiểu Dập, ánh mắt của con có thể liên thông âm dương, là âm dương nhãn thật sự theo nghĩa đen.]
Tay Tô Dập run bắn, quyển sổ từ trên tay cậu rớt xuống mặt bàn.
Cậu mờ mịt mở to mắt nhìn vào hư không, ngây ngốc mở miệng: “Quỷ quật... hạo kiếp... người nhà ông lão bị tàn sát... là bởi vì em? Là vì... ánh mắt em?”
Tô Dập theo bản năng nhìn qua di ảnh ông lão, thế nhưng lúc chạm vào khung hình quen thuộc thì giống như bị phỏng mà thu hồi tầm mắt, không dám nhìn nữa.
Cậu cúi thấp đầu, cả người run rẩy, thấp giọng lầm bầm: “Vì cái gì... vì cái gì không hủy ánh mắt em đi...”
Nghệ Tu hồi phục lại tinh thần sau cơn khiếp sợ, vội vàng ôm Tô Dập đang run rẩy vào lòng, thấp giọng nói: “Đó không phải lỗi của em, Phác Đạo Tử tiền bối không trách em.”
Tô Dập đỏ hốc mắt, con ngươi khẽ run, run run nói: “Nhưng ông ấy... ông ấy không muốn để em bái tế...”
Hô hấp Nghệ Tu cứng lại, đầu óc điên cuồng chuyển động, rốt cuộc bắt giữ được một tia linh cảm: “Thật ra thì anh nghe nói Phác Đạo Tử tiền bối sớm đã hướng về cuộc sống tự do tự tại nhàn vân dã hạc, nói không chừng vì em nên mới định cư ở khu nhà cũ. Anh đoán sau khi chết ông ấy không muốn mệt mỏi với trần thế nữa nên hi vọng em có thể thoát khỏi mình.”
Tô Dập tựa vào lòng Nghệ Tu không nhúc nhích, khí tức hòa hoãn được một chút. Nghệ Tu tiếp tục thấp giọng nói: “Phác Đạo Tử cố gắng lâu như vậy rốt cuộc cũng giúp em tìm ra một đường sinh cơ. Cho dù là vì ngăn cản quỷ thần tái thế hay vì gì khác, chúng ta đều phải tiếp tục cố gắng mới không phụ công sức cùng mong đợi của tiền bối.”
Hàng mi Tô Dập khẽ run, chậm rãi nhắm mắt lại.
Nghệ Tu chưa từng kiên nhẫn như vậy, anh nhẹ giọng dỗ dành người trong lòng, đến tận khi khí tức Tô Dập trầm tĩnh lại mới vỗ đầu cậu: “Tốt lắm, hôm nay mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Nghệ Tu bồi Tô Dập rửa mặt, thấy cậu mặc quần áo ngủ ngoan ngoãn bò lên giường rồi mới rời đi. Trước khi đi còn cầm theo quyển sổ bìa da.
“Ba” một tiếng, đèn tắt. Tô Dập mở mắt nhìn ranh giới sáng tối tạo ra từ ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, lần đầu tiên không thể nào bình tĩnh mặc dù đã ẩn mình trong bóng tối.
Tiếng ồn ào huyên náo từng xuất hiện trong quỷ quật tựa hồ lại vang vọng bên tai, Tô Dập theo bản năng run bắn, sau đó phát hiện chỉ là ảo tưởng của mình mà thôi.
Vừa nghĩ tới sau khi ngủ hai cánh cửa kia lại xuất hiện, trái tim Tô Dập nảy lên thình thịch, tâm tình trở nên bất an làm cậu muổn nhảy xuống khỏi giường, trốn thật xa.
Quỷ thần chi nhãn... quỷ môn... cậu nên làm gì đây?
Gió mát từ ngoài cửa sổ thổi vào khẽ lay động tấm rèm cửa, vài tiếng chuông lanh lảnh khe khẽ vang lên.
Tô Dập không chút chớp mắt nhìn trần nhà, qua một hồi lâu sau thì nhẹ giọng mở miệng: “Cô cũng là một phần ba quỷ thần à?”
“Không, tôi là Phong Thanh Vi nắm giữ quỷ thần chi trí, không phải một phần ba quỷ thần.”
Tô Dập ngừng một lát rồi hơi nghiêng đầu nhìn thiếu nữ mặc váy đen đứng trong phòng.
Cô nhìn Tô Dập, dáng vẻ ngưng tụ hơn trước kia rất nhiều, giọng nói cũng rõ ràng hơn: “Cái gọi là sức mạnh quỷ thần kỳ thực chỉ là thứ không có ý thức. Nó ở trên người cậu, là chính cậu, bị cậu nắm giữ trong tay. Nó là sức mạnh thuộc về cậu, đừng sợ nó.”
Tô Dập hơi trợn to mắt, ngồi dậy hỏi: “Quỷ thần chi trí... vậy tôi rốt cuộc nên chọn cánh cửa nào?”
Ánh mắt đen tuyền của Phong Thanh Vi lẳng lặng nhìn cậu: “Tôi không biết. Người nắm giữ quỷ môn chính là cậu, trên thế giới này không ai biết phía sau cánh cửa liên tiếp là gì, trừ bỏ cậu.”
Tô Dập sửng sốt, chỉ thấy Phong Thanh Vi nâng tay, tay áo rộng khẽ đung đưa mang theo tiếng chuông thanh thúy, ngón tay trắng nõn chỉ về phía ngực cậu.
“Thế giới sau cánh cửa là gì, thật ra câu trả lời ở ngay trong tâm cậu, vô luận chọn cánh cửa nào thì kết quả cũng như nhau, đó là lựa chọn của tâm cậu. Trước khi cậu rõ ràng lựa chọn của nội tâm mình, tôi khuyên cậu đừng tùy tiện mở bất kỳ cánh cửa nào.”
Lúc nói những lời này, thân thể Phong Thanh Vi dần dần nhạt đi, trở nên trong suốt, cô tựa hồ vẫn còn lời muốn nói, chỉ thấy môi cô khép mở nhưng không có âm thanh truyền ra. Cô có chút phiền não nhíu mày, yên lặng nhìn Tô Dập, dùng khẩu hình nói một câu sau cùng.
Đi theo tâm mình.
Nói ra lời cuối cùng, ngoài cửa đột nhiên thổi vào một trận gió lớn trực tiếp thổi tan bóng dáng hư ảo của Phong Thanh Viên thành hư vô.
Tô Dập kinh ngạc nhìn căn phòng không còn bóng người, từ từ nằm xuống giường. Kéo bạch ngọc bát quái trượt xuống cổ lên trước ngực, nhẹ nhàng áp lên ngực, hơi lạnh từ miếng ngọc truyền vào cơ thể trấn an đi tâm tình xao động bất an của cậu.
Nó ở trên người cậu, là chính cậu, bị cậu nắm giữ trong tay.
Đi theo tâm mình.
Tô Dập chậm rãi nhắm mắt lại, hô hấp khe khẽ nhẹ nhàng, lồng ngực hơi phập phồng.
Cậu chậm rãi chìm vào bóng tối, mơ hồ suy nghĩ, tâm ở đâu?
Cậu không ngừng chìm vào bóng tối hư vô mờ mịt, phía trước tựa hồ có thứ gì đó chớp động, cậu cố gắng nhìn, chỉ thấy một thứ ánh sáng ấm áp sáng ngời có màu sắc bất đồng với màu trắng và đen nhảy nhót ở trước mắt.
Tô Dập kinh ngạc nhìn đạo ánh sáng kia, theo bản năng giật giật rồi tiến tới gần, vươn tay tới.
Bọc bên trong ánh sáng là một người nam nhân, thấy Tô Dập vươn tay tới liền đưa tay kiên định nắm lấy tay cậu, khẽ mỉm cười.
Tô Dập yên lặng nhìn người trước mắt, dùng sức nắm lấy tay anh.
Nghệ Tu---
Mặt hồ tĩnh lặng chợt văng lên một hòn đá, hòn đá kia biến thành một con cá linh hoạt nhảy tỏm xuống nước, vui sướng bơi lội trong hồ.
Nghệ Tu.
Tâm Tô Dập hoàn toàn bình tĩnh lại, chìm sâu vào giấc ngủ.
Bên kia, trong căn phòng đối diện phòng Tô Dập, ánh đèn bật sáng đêm không tắt.
Nghệ Tu nhíu mày, cơ hồ không thể nào an tĩnh ngồi trước bàn đọc sách, cẩn thận lật xem từng trang giấy được viết vẽ nghệch ngoạc.
Ngày hôm sau, Tô Dập ngủ một giấc thật ngon cảm thấy thoải mái chậm rãi đi tới phòng vệ sinh thì nghe thấy tiếng nước chảy ở bên trong. Nghệ Tu khom người đứng bên bồn rửa mặt, đưa tay hứng nước từ vòi vốc lên mặt. Anh tắt vòi nước rồi tùy tiện vuốt mặt để lau đi bọt nước, bất quá vẫn khó che đậy được biểu tình mệt mỏi cùng quầng thâm dưới mắt.
Tô Dập đứng ở cửa nhìn anh, Nghệ Tu cũng thấy Tô Dập trong gương, anh mở miệng nói: “Chốc nữa em theo anh tới phòng làm việc của Vu Hãn Âm, tối qua anh lật xem ghi chép của Phác Đạo Tử, có vài phát hiện mới.”
Tô Dập do dự gật đầu, nhớ tới quyển sổ ghi chép thật dày, nhẹ giọng nói: “Anh xem suốt cả đêm à?”
“Nghĩ gì đó.” Nghệ Tu vừa cầm khăn lau mặt vừa đi tới bên người Tô Dập, dùng bàn tay ướt nhẹp vỗ đầu cậu một cái rồi sải bước đi tới phòng mình.
“Nghệ Tu.” Tô Dập cào cào mớ tóc rối bù, đột nhiên mở miệng gọi.
Nghệ Tu quay đầu lại nhìn cậu, chỉ thấy Tô Dập yên lặng nhìn cậu, ánh mắt đen tuyền trong suốt, ánh mắt tràn đầy kiên định cùng ưu tư mà Nghệ Tu không hiểu.
“Em cũng có chuyện muốn nói với anh.”
Con cá vui vẻ bơi lội trong hồ, nó vẫy đuôi một cái, mặt hồ bắn lên những giọt nước trong suốt.
Nghệ Tu ngẩn người, đột nhiên ý thức được gì đó, tay chân cùng cơ thể từng chút từng chút cứng lại.
Anh sững sờ một chốc rồi chật vật thu hồi tầm mắt, nhanh chóng thu hồi tâm tình thấp thỏm không biết làm sao, cố ổn định giọng nói nói: “Chờ tới phòng làm việc xong rồi hãy nói, anh đã nói với Vu Hãn Âm rồi, đừng để ảnh chờ quá lâu.”
Tô Dập chú ý tới phản ứng dị thường của Nghệ Tu nhưng cậu không để ý, chỉ suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc gật đầu.
Dù sao sớm muộn gì cũng phải nói, cũng không gấp gáp nhất thời.
Thấy Tô Dập gật đầu, Nghệ Tu thầm thở phào một hơi. Không biết câu trả lời của Tô Dập là gì, thế nhưng vô luận câu trả lời là tốt hay xấu, anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Có thể trì hoãn một chút vẫn tốt hơn trực tiếp nghe câu trả lời.
Anh quay lưng về phía Tô Dập trở về phòng mình, đột nhiên cười khẽ một tiếng, khóe miệng cứng nhắc nhếch lên.
Nghệ Tu, mày cũng có ngày hôm nay.
Lúc gạt tay cầm mở cửa, Nghệ Tu hơi nghiêng đầu nhìn về phía phòng vệ sinh.
Tô Dập vẫn đứng ở cửa nhìn anh, khóe miệng khẽ cong lên.
Hô hấp Nghệ Tu cứng lại, nhanh chóng mở cửa rồi lắc mình tiến vào phòng, “kịch” một tiếng đóng cửa lại.
Dựa vào cánh cửa, Nghệ Tu đưa tay che mắt, trong đầu quanh quẩn hình ảnh Tô Dập khẽ mỉm cười, chỉ có một ý nhiệm.
Tiêu rồi, tiêu thật rồi.
Cái thứ tình yêu mà anh vẫn luôn xem là trò cười kia rốt cuộc lại ngang ngược xông vào tim anh, giống như một tên ngốc cứng đầu im im lìm lìm xông hùng hục tới.
Nghệ Tu lau mặt, tầm mắt thâm trầm rơi vào quyển sổ bìa cứng, ánh mắt sắc bén khẽ nheo lại.
Chuyện tới nước này rồi, trốn tránh không phải cách làm của anh.
Nghệ Tu nhắm mắt trầm tư một chốc rồi đứng dậy thay quần áo, sau đó cầm quyển sổ kia rời khỏi phòng.
Tô Dập cũng rửa mặt xong, thay áo sơ mi trắng cùng quần tây đen chỉnh tề rồi rời khỏi phòng.
“Đi thôi.” Nghệ Tu nói, sau đó cùng Tô Dập đi tới phòng làm việc của Vu Hãn Âm.
Hai người vừa tiến vào thì ngửi thấy mùi thơm thức ăn xộc vào mũi. Tô Dập thò đầu nhìn một cái thì phát hiện Vu Hãn Âm đang uống sữa, đồng thời ngoắc tay gọi bọn họ tới.
Thấy hai người tới, Vu Hãn Âm nhạy bén cảm thấy có chút không đúng. Anh nhìn trái nhìn phải quan sát bầu không khí có chút vi diệu giữa hai người, ánh mắt đào hoa hơi nheo lại, khẽ lóe lên một tia sáng thấu hiểu. Anh cúi đầu cười lén, bất quá không nói gì, chỉ bảo hai người tới ăn sáng.
“Ăn sáng trước đi, mấy người khác đã bị anh phái ra ngoài làm việc rồi, vì không có nhiều thời gian nên mang theo bữa sáng để ăn trên đường. Hạo Diễm thì anh bảo nó ăn trong phòng, còn phần của chúng ta thì mang lên đây.” Vu Hãn Âm đặt ly sữa xuống, lau sữa dính bên mép nói: “Tạm thời vẫn chưa tìm được tin tức về “Nghê Hồng Vân”, nhiệm vụ của mọi người chủ yếu là thu thập tin tức về phương diện này, hi vọng có chút thu hoạch.”
Nghệ Tu gật đầu, đưa quyển sổ bìa đen cho Vu Hãn Âm: “Anh xem chút đi, mặt trước chủ yếu là quá trình cùng luận chứng thu thập được, mặt sau là kết luận.”
Nói xong anh nhét một cái bánh bao nhân thịt vào tay Tô Dập, sau đó cũng tự mình cầm bánh bao ăn ngồm ngoàm.
Vu Hãn Âm xoa xoa tay lật ra phần kết luận ở mặt sau bắt đầu xem. Trong phòng làm việc đầy mùi nhân bánh bao, Vu Hãn Âm càng xem càng kinh hãi, nhịn không được khó tin nhìn Tô Dập an tĩnh cúi đầu ăn bánh bao, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Nghệ Tu hất cằm: “Xem tiếp đi, phía sau còn nữa.”
Tô Dập có chút không rõ ngẩng đầu lên, tối hôm qua cậu chỉ xem phần về ánh mắt của mình mà thôi, những thứ khác vẫn chưa xem.
Vu Hãn Âm chỉ có thể thu hồi khiếp sợ cùng không dám tin, tiếp tục lật xem. Dần dần chân mày anh càng nhíu chặt hơn, trầm ngâm không nói.
Hồi lâu sau, anh nhẹ nhàng khép quyển sổ lại, lầm bầm mở miệng: “Như vậy là Phác Đạo Tử đã tính ra nhân giới sắp gặp một đại nạn diệt thế còn khủng khiếp hơn cả quỷ thần tái thế, mà đại nạn này có ngàn vạn quan hệ với Tô Dập?”
Trong tầm mắt mờ mịt của Tô Dập, Nghệ Tu gật đầu, trầm giọng nói: “Có lẽ đây chính là mục đích của kẻ đứng sau, mà hắn rõ ràng đã bắt đầu theo dõi Tô Dập.”
Vu Hãn Âm nhíu chặt mày, nhịn không được đi qua đi lại hai bước, biểu tình khó coi: “Đại nạn còn khủng khiếp hơn mở quỷ môn, quỷ thần tái thế? Tình huống cụ thể thế nào Phác Đạo Tử tiền bối cũng không thể tính ra... chẳng lẽ bọn phản xã hội đã điên nghiêm trọng đến vậy à? Phá hủy thế giới này rốt cuộc có lợi ích gì cho chúng chứ?!”
Nghệ Tu không biến sắc mở miệng: “Suy nghĩ của kẻ điên trí chướng dễ đoán vậy sao?”
Tô Dập nuốt ngụm thức ăn, nhỏ giọng mở miệng: “Tối hôm qua Phong Thanh Vi lại xuất hiện, cô ấy nói mình cũng có một phần sức mạnh, là quỷ thần chi trí.”
Nghệ Tu cùng Vu Hãn Âm ngẩn người, Nghệ Tu thấp giọng nói: “Quỷ tài Phong Thanh Vi.... chẳng lẽ cô ta có trạng thái như bây giờ là vì nắm giữ sức mạnh của quỷ thần?”
Vu Hãn Âm nói: “Thế nhưng nếu cứ giữ mãi trạng thái này thì tương đương với bất diệt rồi, điều này có khả năng sao?”
Bất diệt?
Tô Dập trợn to mắt, cúi đầu.
Chỉ có cậu thỉnh thoảng có thể nhìn thấy hình thể bất diệt của cô ấy sao?
Tô Dập yên lặng một chốc, đột nhiên nghĩ tới gì đó, mở miệng: “Trước đó lúc ở trong ảo cảnh, trước lúc mất ông lão có nói một câu.”
Trong ánh mắt của Nghệ Tu cùng Vu Hãn Âm, cậu nói ra câu nói mà mình nghe được trong ảo cảnh: “Cực ác chi xử sinh thuần khiết, cực thiện chi xử sinh ác linh.”
.*.