“Nghiêm lão.” Vu Hãn Âm cung kính khom người gọi một tiếng.
Ông cụ được gọi là Nghiêm lão khẽ gật đầu, không nói lời nào.
Cô bé Nghiêm Chi Huyên có chút mất tự nhiên đứng bên cạnh nhìn bọn họ, nhẹ giọng hỏi: “Muốn phối mực à, là ai cần?”
Vu Hãn Âm mỉm cười, hơi nhích qua bên cạnh để Tô Dập lộ mắt: “Là cậu ấy.”
Nhìn gương mặt trắng nõn tinh xảo của Tô Dập, ánh mắt Nghiêm Chi Huyên không khỏi sáng lên, nhỏ giọng nói: “Chờ một chút.” Sau đó cô chạy vào trong lấy dụng cụ.
Tô Dập không để ý tới tầm mắt Nghiêm Chi Huyên, sự chú ý của cậu đặt hết vào bức hình trên tường.
Bức hình kia bị đặt ở giữa những bức khác, được lồng trong một chiếc khung lớn. Hình ảnh khá mờ, có thể nhìn ra là một nhóm người chụp chung, mà một người trong đó nhìn rất giống ông lão lúc còn trẻ.
Tô Dập nhịn không được tiến tới mấy bước, cẩn thận nhìn một hồi lâu mới xác định đó chính là ông lão.
Chiếc ghế dựa của ông cụ dừng lại phát ra tiếng vang ken két, âm thanh i a cũng biến mất. Vu Hãn Âm quay đầu nhìn Nghiêm lão, phát hiện đối phương đã ngồi dậy, mở mắt ra nhìn bóng lưng Tô Dập.
“Cháu gọi là Tô Dập à?”
Tô Dập quay lại nhìn Nghiêm lão, trầm mặc gật đầu.
Ánh mắt Nghiêm lão lóe lên một tia phức tạp, sau đó mí mắt hơi rũ xuống: “Phác Đạo Tử từng nói về cháu với tôi, sức khỏe tôi không tốt nên sau khi ông ta đi rồi, tôi không thể tới tìm cháu, thực không ngờ hôm nay lại gặp mặt.”
Vu Hãn Âm ngẩn người, kinh ngạc nhìn Tô Dập: “Phác Đạo Tử tiền bối?! Vị tiền bối kia thực sự là Phác Đạo Tử sao?”
Thế nhưng Tô Dập chỉ có thể lẳng lặng nhìn Vu Hãn Âm, môi hơi mím lại, không thể trả lời.
Ông lão chưa từng nói mình tên gì, chỉ bảo cậu cứ gọi là ông lão. Đây cũng là lần đầu Tô Dập biết ông lão gọi là Phác Đạo Tử.
Nghiêm lão nằm xuống ghế, chầm chậm tiếp tục lắc lư, tiếng ken két lại một lần nữa vang lên. Ánh mắt ông có chút xa xôi, lẩm bẩm nói: “Bất quá cháu là một đứa bé như vậy thực sự ngoài sự kiến của tôi. Sau trận hạo kiếp năm đó, chúng tôi vì bị quỷ quái tàn sát cả nhà già trẻ lớn bé mà trở thành cô độc một thân một mình, tôi cứ tưởng cháu cũng giống như Chi Huyên, được nhận nuôi để kế thừa y bát, thực không ngờ...”
Tô Dập ngừng một chút, ông lão... từng có người thân sao? Là vì trận hạo kiếp hai mươi năm trước nên mới cô độc sao?
Nghĩ vậy, mặc dù không chú ý nguyên nhân nhưng ông lão quả thực không hề nói gì với cậu cả.
Vu Hãn Âm vẫn không dám tin, lúc này Nghiêm Chi Huyên bưng một chậu nước cùng rất nhiều lai lọ tiến ra. Cô vừa mới đặt chậu nước xuống chiếc bàn gỗ đã tróc sơn thì Nghiêm lão đột nhiên nói: “Chi Huyên, lần mạc cốt này để ông làm, con ghi chép đi.”
Nghiêm Chi Huyên sửng sốt, gật gật đầu chuyển chậu nước đến trước mặt Nghiêm lão.
Nghiêm lão chống tay lên tay vịn ghế dựa, từ từ ngồi dậy chuyện qua ghế sô pha gỗ bên cạnh. Ông đưa tay cầm lấy những lọ thủy tinh chứa bột, nghiêng bình lắc nhẹ một cái, một nhúm bột lã chã rớt xuống.
Liên tục vẫy bốn năm loại bột, Nghiêm Lão đưa tay khuấy đều rồi mới bảo Tô Dập ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, chậm rãi nói: “Đặt tay cầm bút của cháu vào chậu nước.”
Tô Dập nghe theo nhúng tay phải vào trong nước. Cậu cúi đầu nhìn chậu nước, chỉ thấy trong chậu nước màu xám tro, bàn tay thon dài lộ rõ khớp xương của mình lộ rõ dưới đáy nước, chiếc quạt gió xoay vù vù phía trên vẽ thành một đồ án nghệch ngoạc.
Nghiêm Lão cúi đầu quan sát tay Tô Dập, sau đó vươn tay nhúng vào trong nước, chuẩn xác nắm lấy tay Tô Dập.
Đột nhiên bị nắm lấy ngón tay, Tô Dập khó chịu muốn rút tay về, thế nhưng Nghiêm lão không chút chớp mắt, chỉ từ tốn nói: “Đừng động.”
Bàn tay Nghiêm Lão thoạt nhìn đầy nếp nhăn cùng vết đồi mồi nhưng lại tràn đầy sức lực. Ông nghiêm túc từng chút sờ xương tay, lòng bàn tay Tô Dập, vừa sờ vừa chậm rãi mở miệng: “Thất tinh thảo, huyền đông mạch đằng, dong nham hoa, lưu hoàng...”
Tô Dập bị sợ tới sởn gai ốc, mặc dù chỉ có đầu ngón tay tiếp xúc nhưng cả người cậu vẫn trở nên cứng ngắc, bất quá vẫn cố nhẫn nhịn.
Lúc Nghiêm lão sờ tới cổ tay Tô Dập, đầu ngón tay ông đặt lên vị trí mạch đập rồi dừng lại, sau đó chợt ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía mắt Tô Dập.
Bàn tay trắng nõn cùng bàn tay già nua nhăn nheo tạo thành khác biệt rất rõ rệt, Tô Dập theo bản năng ngẩng đầu chống lại ánh mắt đối phương. Con ngươi trong suốt phản chiếu gương mặt già nua của Nghiêm lão, thế nhưng sâu trong tròng mắt đen láy thoạt nhìn như đang chăm chú nhìn Nghiêm lão lại trống rỗng không có gì cả.
Nghiêm lão vưng vàng nắm lấy vị trí mạch đập ở cổ tay Tô Dâp, nhìn sâu vào mắt Tô Dập, nhìn rất lâu. Mãi đến khi nhìn thấy sâu trong con ngươi đen láy trống rỗng của cậu xuất hiện một tia sáng yếu ớt chập chờn, ông mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, buông cổ tay Tô Dập.
Nghiêm lão chậm rãi khép mắt lại, khẽ thở dài: “Thật không ngờ... bạch ngọc bái quái của lão già kia đặt trên người cháu đúng không? Nhớ phải luôn mang theo bên người, đừng lấy xuống.”
Ông yên lặng một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Tài liệu cuối cùng, mực đỏ.”
Nghiêm Chi Huyên có chút sửng sốt, đồng thời cũng có chút ngạc nhiên nhìn Tô Dập, sau đó đọc lại hơn mười loại tài liệu cho Nghiêm lão nghe một lần, xác định không có gì sai lầm mới nói với Vu Hãn Âm: “Chị, hai người muốn làm mực cấp nào? Bất quá theo tài liệu chế tạo thì ít nhất phải là trung cấp trở lên.”
Vu Hãn Âm có chút suy nghĩ nhìn Tô Dập cùng Nghiêm lão, cười nói: “Loại cao cấp nhất, làm phiền em.”
Nghiêm Chi Huyên gật đầu, cẩn thận cất giấy tờ ghi chú đi, sau đó viết một chuỗi con số: “Mực đặc cấp, tiền đặt cọc là một triệu, chị gửi vào tài khoản này, số còn lại sau khi nhận mực cũng chuyển vào đây là được.”
Vu Hãn Âm gật đầu: “Được, ngày mai sẽ chuyển vào tài khoản cho em.”
Nãy giờ Nghiêm lão cũng không nói thêm gì nữa, ông dẫn Tô Dập tiến vào phòng vệ sinh cũ kỹ rửa tay rồi quay lại ngồi xuống chiếc ghế dựa lắc lư của mình, một lần nữa mở máy hát, âm thanh i a mơ hồ chậm rãi phát ra.
Vu Hãn Âm dẫn theo Tô Dập chào Nghiêm lão, sau đó rời đi. Mà Nghiêm lão thì nằm trên ghế không nhúc nhích, mí mắt nửa khép nửa mở, ánh mắt xa xăm.
Hành lang cũ kỹ có chút chật hẹp, ánh sáng xuyên qua lan can sắt chống trộm thoạt nhìn giống như cửa sổ nhà giam chiếu rọi thành những hình dáng loang lổ kỳ quái trên mặt tường. Từ từ đi xuống lầu, Tô Dập cúi đầu, đột nhiên nhỏ giọng mở miệng: “Phác Đạo Tử... là người thế nào?”
Vu Hãn Âm suy nghĩ một chút mới nói: “Phác Đạo Tử tiền bối ở trong huyền môn có thể xem là một truyền thuyết. Phác Đạo Tử tiền bối vốn là cao nhân ẩn thế, không ai biết tên thật của ông ấy. Nghe nói ông ấy tinh thông nhất là tính quẻ, ông ấy đã tính ra trận hạo kiếp hơn hai mươi năm trước nhưng lại không thể ngăn cản đám quỷ quái tàn sát gia nhân. Vì quá phẫn hận ông ấy đã xuất thế, cùng những nhân vật phong vân thời ấy dẫn dắt huyền môn chống lại quỷ quái xâm lấn, đồng thời ông ấy cũng là trận văn sư cực kỳ lợi hại, cùng vài trận văn sư mạnh ấy khi ấy chế tạo ra trận văn phong ấn khe nứt quỷ vực, có thể nói là nhân vật phong vân rung trời chuyển đất khi ấy.”
Tô Dập kinh ngạc tròn mắt, sau đó rũ mắt. Phác Đạo Tử trong lời Vu Hãn Âm đối với cậu mà nói rất xa lạ, hoàn toàn không có chút liên quan với ông lão già nua luôn nghiêm túc nấu cơm, sinh hoạt với cậu trong khu nhà cũ.
“Đáng tiếc kết cục của nhóm nhân vật phong vân trong trận hạo kiếp đó đều không được tốt cho lắm. Sau khi hoàn thành phong ấn quỷ vực, Phác Đạo Tử tiền bối đã biến mất một cách thần bí, thiên tài nghiên cứu trị quỷ của Hạo Ca Tông tự sát, thánh tử trọng thương, số còn lại không chết thì cũng bị thương, không còn tin tức. Không ngờ Phác Đạo Tử tiền bối lại ẩn cư ngay trong khu phố cũ thành phố A...”
Vừa nói, Vu Hãn Âm vừa liếc nhìn Tô Dập, cặp mắt hoa đào hơi nheo lại.
Nếu ông lão kia thực sự là Phác Đạo Tử tiền bối thì ông ấy không có khả năng không biết ánh mắt dị thường của Tô Dập. Như vậy chuyện Tô Dập hoàn toàn không hay biết gì về huyền môn rõ ràng là cố ý, Phác Đạo Tử tiền bối rốt cuộc suy nghĩ gì? Ông không hi vọng hậu bối tiếp xúc với huyền môn sao? Thế nhưng với đôi mắt như vậy, muốn không tiếp xúc với huyền môn căn bản là chuyện không có khả năng.
Chẳng lẽ, ông ấy muốn trì hoãn thời gian Tô Dập tiếp xúc với huyền môn?
Tô Dập không chú ý tới ánh mắt Vu Hãn Âm, cậu đang nhớ lại dáng vẻ của ông lão trong trí nhớ.
Lúc cậu khoảng mười tuổi thì dọn tới nhà ông lão, mặc dù thường là những đứa trẻ đủ mười sáu tuổi mới có thể tự lập rời khỏi cô nhi viện, thế nhưng cô nhi viện cũng rất vui khi đám nhỏ được dẫn đi trước thời hạn, vì thế cách một hai tháng tới xem tình huống một lần, qua một hai năm thì không còn tới nữa.
Từ khi dọn tới, ông lão bảo Tô Dập bắt đầu học vẽ, ông vẫn luôn xác chiếc ghế cũ tới nghiêm nghị ngồi bên cạnh cậu, không thì ngồi trên băng ghế dài ở phòng khách. Cũng có lúc ông an tĩnh chạm trổ thứ gì đó hoặc vẽ trận văn. Thấy Tô Dập không có hứng thú nên ông lão cũng không nói gì, hiện giờ nghĩ lại thì ông lão tựa hồ cũng không có ý giấu diếm.
Thế nhưng Tô Dập vẫn luôn thỏa mãn mới điều mình có chỉ im lặng không hỏi gì, ngăn cách hết thảy cơ hội tiếp xúc với huyền môn từ khi còn bé của mình.
Rời khỏi tòa nhà cũ, Vu Hãn Âm lôi ra tờ giấy Kỷ Bạch Tình viết nói: “Chợ ở ngay phía trước không xa, phía trước không có chỗ đậu xe, chúng ta tìm tiệm nào đó ở ven đường ăn trưa rồi tới chợ mua đồ, được không?”
Tô Dập gật đầu, an tĩnh đi theo Vu Hãn Âm bước vào một tiệm mỳ, sau đó đi vào khu chợ. May mắn nhà cửa khu này san sát nhau nên Vu Hãn Âm cùng Tô Dập có thể dễ dàng ẩn núp ánh mặt trời gay gắt. Mặc dù thời tiết rất nóng bức nhưng Tô Dập không hề đổ giọt mồ hôi nào, Vu Hãn Âm cũng vậy, những người có thể thấy quỷ như bọn họ căn bản không quá giống người bình thường.
Đi tới trước khoảng một km, một tòa đạo quan nhỏ xuất hiện trước mắt bọn họ. Tòa đạo quan này rất nhỏ, bên trong là một tòa nhà cũ nát. Mặt tường được quét vôi không đều có thể nhìn thấy lớp xi măng xám trắng bên dưới. Những mảnh ngói xám tro trên nóc, cửa gỗ hé mở, phía trên vòm cổng hình tròn treo một tấm biển bằng gỗ mộc mạc: Huyền Dương Quan.
Tô Dập cẩn thận đánh giá tòa Huyền Dương Quan này, nhìn không gian “sạch sẽ” ở gần đó, có chút suy tư.
Nên nói không hổ là địa bàn huyền môn sao? Khu vực này ngay cả một con tiểu quỷ cũng không nhìn thấy.
Tiểu quan thoạt nhìn cũ kĩ suy sụp thế nhưng lại có không ít người ra vào, bên dưới gốc cổ thụ lót đá có không ít ông cụ ngồi uống trà đánh cờ cùng những bà cụ đang tập thái cực. Bọn họ vừa xuất hiện thì có không ít người nhìn qua, hoặc đúng hơn là nhìn Vu Hãn Âm, sau đó bắt đầu xì xào bàn tán, biểu tình có chút quái dị.
Tô Dập cứng đờ, theo bản năng co rụt sau lưng Vu Hãn Âm, muốn che chắn mình khỏi những tầm mắt kia. Mà Vu Hãn Âm thì giống như không nhìn thấy, ôn hòa cười nói với Tô Dập: “Huyền Dương Quan chính là khu chợ lớn nhất ở thành phố A đấy.”
Lúc này nhóm ông cụ bà cụ mới chú ý tới Tô Dập. Tô Dập liếc nhìn Huyền Dương Quan, lại nhìn những ông cụ bà cụ hoạt động bên trong, sau đó cúi đầu im lặng đi theo Vu Hãn Âm đi qua cổng chính Huyền Dương Quan.
Một đường đi thẳng tới trước, Tô Dập có thể nghe thấy những tiếng xì xào của bọn họ.
“Ai u dáng dấp đứa bé kia thực tuấn tú, đáng tiếc lại đi theo tên nhóc Vu gia...”
“Vu gia cũng không thừa nhận đứa con này. Ai, Vu gia ở trong huyền môn cũng coi là có mặt mũi, kết quả bị nó làm mất hết trơn...”
“Lại còn giả gái nữa chứ, đúng là không biết xấu hổ...”
“Thích nam nhân... bất nam bất nữ... đồng bóng...”
Nụ cười bên khóe miệng Vu Hãn Âm không chút suy giảm, chẳng qua giơ tay “ầm” một tiếng, lực đạo mạnh mẽ đóng lại cánh cửa đang khép hờ của Huyền Dương Quan, sau đó trong không gian yên tĩnh bước nhanh vào trong.
Tô Dập trầm mặc đi theo sau lưng Vu Hãn Âm.
Sau khi tiến vào bên trong, đập vào mắt là một đạo quan nhỏ dạng tứ hợp viện bình thường. Hành lang uốn lượn quang khoảng sân, phía trước là một tòa điện tam thanh, hai bên theo thứ tự là tứ ngự điện thờ bốn vị thiên đế.
Tiến vào thì chỉ thấy có một tòa đại diện này mà thôi, không còn gì khác. Thế nhưng Vu Hàn Âm quen thuộc đi xuyên qua khoảng sân, theo tầm mắt mọi người đi thẳng tới tam thanh điện.
Tiến vào tam thanh điện, Vu Hãn Âm dẫn Tô Dập hướng ba bức tượng Tam Thanh ở trung tâm điện xá lạy, sau đó đi qua bên cạnh.
Bị ánh mắt mang theo đủ loại tình tự của đám người nhìn chằm chằm, Tô Dập chỉ cảm thấy cả người khó chịu, chỉ muốn tìm một góc nào đó rúc vào để tránh né sự chú ý của bọn họ. Cúi đầu theo Vu Hãn Âm đi tới, Tô Dập phát hiện ở đó có một cánh cửa nhỏ bị những bức tượng che khuất. Bên cạnh cánh cửa kia có người canh giữ, hai người nọ nhìn thấy Vu Hãn Âm thì sắc mặt nhất thời có chút cổ quá. Đúng hơn là, không có ai ở đây thấy Vu Hãn Âm mà có biểu tình bình thường cả.
Bất quá Vu Hãn Âm thì rất thản nhiên, thuận miệng nói với hai người nọ: “Đây là người mới của đặc vụ bộ môn, nhớ kỹ.”
Nói xong, anh dẫn Tô Dập bước qua cửa, tiếp tục đi tới trước.
Con đường nhỏ trước mắt có chút chật hẹp nhưng con đường lát đá phía sau thì không biết thông đến đâu, hai bên đường là những cửa tiệm nhỏ san sát.
Tô Dập đánh giá những cửa tiệm, nhìn thấy có không ít cửa tiệm bày bán pháp khí như kính bát quái, la bàn, kiếm gỗ đào, chuông đồng, tài liệu hỗn tạp này nọ, còn có những tờ giấy vẽ những đường văn lộ màu xám tro nhìn như bùa chú.
Chú ý tới tầm mắt Tô Dập, Vu Hãn Âm nhỏ giọng nói: “Mấy thứ bùa chú kia chỉ để lừa gạt đám người mới ngoài nghề thôi, thực tế thứ được vẽ trên bùa chính là trận văn nhưng chỉ có thể dùng một lần, hiệu quả cũng không quá thực dụng.”
Tô Dập gật đầu, đột nhiên một âm thanh phách lối cực kỳ chói tai vang lên: “Này, đồng bóng Vu gia, không ngờ ngay cả tên quái vật đội trưởng đặc vụ bộ môn cũng không thỏa mãn được ngươi, giờ còn dưỡng thêm cả một tên mặt trắng nữa à?”
Lời nói vô cùng độc ác, thế nhưng Vu Hãn Âm căn bản không thèm liếc mắt nhìn người nọ, tiếp tục dẫn Tô Dập tiến tới trước.
“Tiểu gia đang nói chuyện với mày đấy! Đi đâu đấy hả?!” Người nọ không chịu bỏ qua, bước nhanh vài bước chắn trước mặt Vu Hãn Âm, vênh vênh váo váo nói.
Rất nhiều người trên đường nhịn không được nhìn qua, người trong các cửa hàng cũng dáo dác nhìn qua xem náo nhiệt.
Vu Hãn Âm chắn trước người Tô Dập, giống như bất đắc dĩ thở dài: “Tứ thiếu gia Trương gia, cho dù cậu tiếp tục dây dưa thì tôi cũng không tiếp nhận cậu đâu.”
Vị tứ thiếu gia kia nháy mắt bùng nổ, tức giận nói: “Fuck! Tiểu gia đây làm gì...”
Âm thanh đối phương đột nhiên khựng lại, ánh mắt trợn tròn phả chiếu ánh mắt đào hoa cong cong cùng gương mặt vô cùng xinh đẹp của Vu Hãn Âm.
Vu Hãn Âm tiến tới vài bước, ngả ngớn nâng cằm tứ thiếu gia, cười híp mắt nói: “Có lẽ tứ thiếu gia có thể nói những lời vừa nãy trước mặt đội trưởng nhà chúng tôi, xem thử xem anh ấy có phản ứng gì?”
Nhìn gương mặt gần ngay trước mắt, Tứ thiếu gia Trương gia nhất thời quên béng chuyện Vu Hãn Âm rốt cuộc là ai, trong mắt chỉ còn lại gương mặt xinh đẹp của Vu Hãn Âm, gương mặt bình thường không có gì đặc biệt của cậu ta không khỏi đỏ bừng.
Vu Hãn Âm khẽ thờ dài, chán ghét nói: “Thật ra thì loại nam nhân như tứ thiếu gia đây, cho dù lột trần trụi nằm trên giường thì tôi cũng chẳng có chút hứng thú nào với đóa cúc hoa của cậu đâu. Thế nên, đừng dây dưa nữa, cậu không có cơ hội.”
Nói xong, Vu Hãn Âm cười khẽ một tiếng, dùng lực đẩy tứ thiếu gia Trương gia rồi sải bước đi tới phía trước.
Tứ thiếu bị đẩy lảo đảo, chờ đến khi phản ứng lại thì sắc mặt chờ đỏ bừng, cuống cuồng bỏ chạy khỏi tầm mắt quỷ dị của mọi người.
Đi trên con đường lát đá, Vu Hãn Âm không chút để tâm tới phần nhạc đệm vừa nãy, tùy ý giới thiệu những cửa hàng hai bên, đồng thời dẫn Tô Dập tới một con phố nhỏ vắng vẻ hơn.
Khu chợ này hiển nhiên rất lớn, từ cánh cửa ở Huyền Dương Quan thông ra ngoài, hai bên đường có rất nhiều lối rẽ. Vừa quẹo vào con phố nhỏ, người trên đường nháy mắt ít đi rất nhiều, người lui tới cũng khá vội vã, cơ hồ không có mấy người chú ý tới nhóm Vu Hãn Âm.
Tô Dập hơi thả lỏng sống lưng căng thẳng, đi theo Vu Hãn Âm đi trên con đường lát đá chật hẹp.
“Những lời đám người vừa nãy nói, em đừng để trong lòng, đám người kia đều là đám lâu la không có thực lực, ngay cả cuộc sống của mình cũng không lo được, suốt ngày chỉ rỗi rỗi chõ mõ vào chuyện của người khác. Muốn sống thế nào không phải là chuyện của riêng mỗi người sao? Quan trọng nhất là bản thân mình cảm thấy vui vẻ.” Vu Hãn Âm thờ ơ nói, lúc đi tới một lối rẽ hẻo lánh thì kéo mở bức rèm trước một cửa hàng nhỏ.
Bức rèm bị vén lên phát ra tiếng loạt xoạt, Vu Hãn Âm đi vào trong tiệm, lớn tiếng gọi: “Lão Lý có đây không?”
Tô Dập đi theo sau lưng Vu Hãn Âm, nhẹ nhàng vén rèm tiến vào, chiếc chuông gió treo gần cửa nhẹ nhàng phát ra tiếng kêu leng keng trong veo. Từ bên ngoài nhìn vào trông có vẻ rất nhỏ, thực tế không gian trong rất lớn, cửa tiệm này vừa vặn nằm ở lỗi rẽ, thực tề là một cửa tiệm lớn nhưng vì vị trí không tốt lắm nên mặt tiền chỉ lộ ra được một chút.
Mặc dù bốn phía đều bị bao vây nhưng không gian bên trong cũng không u ám ngột ngạt, ánh đèn sáng ngời nhu hòa chiếu rọi, khí lạnh thoải mái xua tan đi hơi nóng bức bối. Đủ loại bình thủy tinh, linh thảo, khoáng thạch cùng những thứ Tô Dập chưa từng thấy được đặt xốc xếch nhưng lại rất trật tự khắp cửa tiệm, chỉ chừa lại một hành lang chật hẹp để đi lại.
“Đây, tới đây!”
Một âm thanh sang sảng vang lên, rất nhanh sau đó, một người đàn ông cả người đầy cơ bắp, mắt trái đeo một cái chụp màu đen, một tay nâng một cái thùng lớn, tay kia ôm một bó gậy kim loại tiến vào.
Ông đặt mớ đồ nặng nề trên tay xuống đất làm phát ra một trận tiếng leng keng, ông cầm khăn lông trên cổ lau mồ hôi, thấy Vu Hãn Âm thì cười lớn: “Ây yô, sao tên nhóc nhà cậu lại tới đây, lại gây ra một trận xôn xao rồi hả? Nghe nói tên ngốc nhà Trương gia cũng tới, tới tìm cậu à?”
Đối mặt với lời trêu ghẹo không hề có ác ý của lão Lý, Vu Hãn Âm khoanh tay tự tiếu phi tiếu nói: “Nếu không xôn xao thì tôi lười mặc thứ này tới đây.”
Lời vừa ra khỏi miệng, âm thanh liền biến về giọng nam, hoàn toàn không phù hợp với bộ suit nữ mà Vu Hãn Âm đang mặc trên người, khí thế trên người anh che giấu đi sự khác biệt giữa nam và nữ, làm người ta vừa nhìn liền nhận ra đây chính là Vu Hãn Âm.
Lão Lý cười ha hả: “Đây mới chính là Vu Hãn Âm a!”
Lão Lý thoạt nhìn tầm bốn mươi năm mươi, mặt mũi có chút dữ tợn, đặc biệt là miếng chụp trên mắt trái cũng không che đi được vết sẹo to lớn dữ tợn, trông lại càng đáng sợ hơn. Thế nhưng lúc cười sang sảng thì trông có chút thật thà chất phác.
Vu Hãn Âm mỉm cười, nghiêng người tới nói: “Đây là người mới của ngành, gọi là Tô Dập. Hôm nay dẫn tới cho anh làm quen, là trận văn sư.”
Tô Dập hướng lão Lý gật đầu một cái, trầm mặc không nói lời nào. Lão Lý kinh ngạc nhìn Tô Dập, cười nói: “Wow, như vậy sau này có pháp khí tốt nhất định phải nhớ lão Lý tôi a.”
Vu Hãn Âm gật gật đây, đây cũng là mục đích dẫn Tô Dập ra ngoài hôm nay. Lão Lý này kỳ thực không đơn giản, mắt trái bị thương khi chiến đấu với một con đại quỷ hơn hai mươi năm trước, thực lực rất thâm hậu. Thế lực sau lưng lão Lý cũng khá phức tạp, thứ người khác không thể lấy ông có thể lấy, thứ người khác lấy được thì đồ của ông lại càng tốt hơn, cơ hồ có thể xem là ông trùm của khu chợ Huyền Dương Quan.
Có câu nói này của lão Lý, sau này pháp khí Tô Dập làm ra không lo không có nguồn tiêu thụ.
Đạt được một mục đích chuyến đi, Vu Hãn Âm cũng thả lỏng hơn, mỉm cười hỏi: “Chị dâu đâu rồi? Hôm nay không có ở tiệm à?”
Lão Lý lắc đầu: “Ở phía sau.”
Vừa dứt lời, một người phụ nữ ôm một cuộn vải lớn tiến vào. Bà có mái tóc đen dài mềm mại thả lỏng ở phía sau, mặt mũi rất xinh đẹp, ánh mắt nhu hòa, có cảm giác năm tháng không thể ảnh hưởng tới bà.
Thấy người nọ đi vào, lão Lý nóng nảy bước nhanh tới ôm lấy cuộn vải, nhẹ giọng nói: “Không phải nói em ở phía sau chờ anh vào dọn à? Sao lại tự mình dọn như vậy.”
Người phụ nữ mỉm cười với Vu Hãn Âm, sau đó giơ tay dùng thủ ngữ nói với lão Lý: Anh vào lâu quá nên em vào xem thử.
Lão Lý nhíu mày: “Rồi rồi, em đi nghỉ ngơi đi, để anh làm là được rồi.” Mặc dù giọng nói có vẻ rất cường ngạnh như bàn tay đẩy đối phương thì rất nhẹ, cứ hệt như đang ôm con nít vậy.
Người phụ nữ lắc đầu, mỉm cười nhu hòa rồi tiếp tục dùng thủ ngữ: Anh cũng mệt rồi, để em giúp anh.
Biểu tình lão Lý lại càng nhu hòa hơn, nhẹ giọng nói: “Anh không mệt.”
Biết nếu không cắt đứt thì sau đó sẽ càng khó ngắt hơn nữa. Vu Hãn Âm ho nhẹ một tiếng, mỉm cười: “Em còn một phần danh sách tài liệu cần mua, làm phiền lão Lý chọn hàng tốt nhất.”
Chờ đến khi Vu Hãn Âm cùng Tô Dập ôm một cái thùng lớn, bị lão Lý chê là cản trở đuổi ra khỏi tiệm, ánh mặt trời vẫn còn chói chang nhưng không còn quá gay gắt. Vu Hãn Âm nhìn đồng hồ, dễ dàng nhấc cái thùng to khoảng một mét quấn đầy băng keo, cười nói với Tô Dập: “Xem ra chúng ta kịp về ăn bữa tối đấy.”
Tô Dập gật đầu, cúi đầu đi theo phía sau Vu Hãn Âm, đỉnh tầm mắt tò mò tọc mạch của đám người rời khỏi Huyền Dương Quan, lên xe quay về tòa đặc vụ.