Thẳng đến khi ngồi lên xe, thần kinh căng thẳng của Tô Dập mới hoàn toàn thanh tĩnh lại, mềm nhũn ngồi ở ghế sau. Chuyến đi hôm nay làm cậu cảm thấy mệt mỏi hơn cả huấn luyện suốt cả ngày.
Vu Hãn Âm vừa lái xe vừa nhìn Tô Dập đang cúi đầu nhìn tay mình nói: “Xin lỗi, hôm nay làm em không quá thoải mái đi? Thế nhưng hai nơi này sớm muộn gì cũng phải đi, không bằng giải quyết luôn một lần.”
Tô Dập khẽ đáp lại một tiếng, từ từ nhắm mắt lại. Từ kính chiếu hậu liếc nhìn Tô Dập một cái, Vu Hãn Âm không nói thêm gì nữa.
Ngoài cửa sổ xe ánh mặt trời vẫn còn chói chang, tiếng đàn violon cùng tiếng dương cầm quanh quẩn trong xe. Tô Dập nhẹ nhàng thở hắt một hơi, cố làm bản thân bình tĩnh lại, cố để chính mình chìm đắm vào một mảnh tối tăm.
Thế nhưng cho dù nhắm mắt lại thì tầm mắt vẫn có ánh sáng chiếu rọi phản chiếu thành một mảnh xám trắng trong đầu. Ý thức là một khoảng không lơ lửng màu xám tro, con ngươi Tô Dập run rẩy bất an, theo bản năng nâng tay che mắt.
Lòng bàn tay lành lạnh áp lên mí mắt mang tới chút cảm giác đè ép, thế nhưng tầm mắt vẫn như cũ không phải là một mảnh tối đen. Tô Dập hơi ngẩng đầu tựa vào phần ghế phía sau, lòng bàn tay dùng sức ấn mắt, suy nghĩ dao động lung tung.
Cảm giác bị đè ép này làm Tô Dập nhớ tới lần đó ông lão đặt đầu ngón tay ấm áp lên mắt mình.
Khi đó ông lão rốt cuộc muốn làm gì? Nếu như cậu không tỉnh lại thì sẽ phát sinh chuyện gì?
Xe hơi vững vàng trở lại tòa đặc vụ, thời gian vẫn chưa tới năm giờ, vẫn còn một khoảng thời gian mới tới bữa tối.
Vu Hãn Âm lái xe vào tầng hầm, chờ đến khi xe ngừng lại, anh vừa tháo dây an toàn vừa nói: “Tiểu Dập, em về phòng nghỉ ngơi một chút đi, chờ đến giờ cơm anh sẽ gọi em.”
Tô Dập gật đầu, phụ Vu Hãn Âm khiêng thùng đồ ở cốp sau ra cửa rồi an tĩnh trở về ký túc xá.
Mọi người đều không có ở đây, Tô Dập bước lên lầu ba, trở về phòng mình. Cửa gỗ nhẹ nhàng khép lại, mở cửa sổ thông gió, đảo mắt nhìn căn phòng quen thuộc, tầm mắt Tô Dập dừng lại ở bức di ảnh của ông lão cùng lư hương đặt ở góc phòng.
Chầm chậm đi tới trước di ảnh, nhang đốt ban sáng đã cháy hết, chỉ còn lại ba chiếc chân ngang dựng thẳng trên lư hương xám tro.
Tô Dập ngồi xếp bằng trước di ảnh cùng lư hương, rút ba chiếc chân nhang bỏ vào hộp gỗ ở bên cạnh, sau đó rũ mắt, lẳng lặng nhìn gương mặt nghiêm nghị cứng nhắc của ông lão.
Yên lặng một hồi lâu, một âm thanh khe khẽ có chút mờ mịt vang lên: “Ông không hi vọng con tiếp xúc với huyền môn.”
Trong đầu hiện lên cuộc sống bình thản ngày xưa của mình cùng ông lão, còn có phản ứng của Nghiêm lão khi thấy cậu hôm nay, cảm giác suy sụp bao phủ Tô Dập. Cậu cúi đầu, chăm chú nhìn chiếc lư hương, môi khẽ nhúc nhích, lẩm bẩm: “Thế nhưng ông giỏi bói quẻ, đã sớm biết chuyện này không thể tránh khỏi nên bình thường vẫn lộ ra chút tin tức, để con có thể bình tĩnh tiếp nhận.”
Gương mặt của ông lão trên di ảnh vẫn nghiêm nghị như cũ, ánh mắt bình tĩnh tang thương tựa hồ xuyên thấu qua mặt kính thủy tinh, nhìn cậu trai trẻ đang cúi thấp đầu.
“Mắt con...” Tô Dập cách mí mắt sờ con ngươi, bàn tay có chút run rẩy.
Qua một lúc lâu mới khàn khàn mở miệng: “Ông hi vọng con chọn cánh cửa nào?”
Sắc mặt ông lão thực trầm tĩnh, chỉ lẳng lặng nhìn Tô Dập đang cúi đầu dùng tay che mắt, không nói lời nào.
Cơn gió nóng bức theo cửa sổ hé mở thổi vào phòng mang theo nhiệt độ nóng bỏng lay động sợi tóc đen mướt của Tô Dập nhưng không thể thổi tới ánh mắt đang được che phủ dưới bàn tay cậu.
Trong phòng thực yên tĩnh, chỉ có tiếng rèm cửa sổ lay động xột xoạt. Cửa phòng đột nhiên bị gõ hai tiếng, âm thanh Nghệ Tu cách ván cửa truyền vào: “Có trong phòng không?”
Tô Dập chầm chậm ngẩng đầu, ánh mắt đen sâu chớp chớp, sau đó đứng dậy đi ra mở cửa, ngay sau đó nam nhân mang theo ánh sáng sáng ngời đập thẳng vào mắt Tô Dập.
Đôi mắt đen trống rỗng dần dần lóe lên sắc thái, Tô Dập ngẩng đầu nhìn Nghệ Tu, không chớp mắt.
Nghệ Tu cúi đầu nhìn Tô Dập, giọng điệu tùy ý: “Ăn cơm.” Nói xong, anh xoay người sải bước đi về phía cầu thang.
Chậc, Vu Hãn Âm nói tâm tình Tô Dập không tốt lắm, đặc biệt nói anh lên gọi, bất quá nhìn không khác gì lúc bình thường cả mà.
Tô Dập nghiêng đầu, theo bản năng đuổi theo Nghệ Tu hai bước, sau đó mới lấy lại tinh thần, xoay người đóng cửa lại.
Lúc cửa gỗ sắp đóng lại hoàn toàn, Tô Dập một lần nữa nhìn về phía di ảnh, bất quá bị bàn che chắn tầm mắt. Cậu rũ mi mắt, đóng cửa lại, chạy theo Nghệ Tu xuống lầu.
Buổi tối, cậu lại nằm mơ thấy hai cảnh cửa kia.
Bóng nữ nhân kia không còn xuất hiện nữa, trong tầm mắt cậu chỉ có hai cánh cửa cùng bản thân cậu đứng trong khoảng không gian tối tăm mà thôi.
Xuyên qua màn sương mù chỉ còn nhợt nhạt, Tô Dập mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét trên cửa, cậu mím môi cúi đầu, không nhúc nhích.
Cậu cự tuyệt lựa chọn.
...
Mực nước đặc chế không qua mấy ngày đã được gửi tới, có chút không giống với loại mực cơ bản mà Tô Dập dùng trước đó, mực lỏng đậm đặc chậm rãi lưu động trong lọ thủy tinh, màu sắc đen tuyền có chút thâm sâu kỳ ảo.
Nhóm Kỷ Bạch Kỳ tò mò chạy tới xem, Vu Hãn Âm đánh giá: “Là màu đỏ nhạt, có cảm giác rất đặc.”
Dùng muỗng cán dài múc ra một ít rót lên chiếc dĩa ngọc bán trong suốt màu xám trắng. Dùng bút lông sói chấm một chút, một sợi tơ màu đen mảnh theo đầu ngọn bút chậm rãi chảy xuống, cuối cùng đứt ngang tạo thành một chấm tròn. Tô Dập lẳng lặng nhìn chiếc chuông đồng tinh xảo trong tay, đầu bút đặt lên mặt chuông kim loại sáng bóng, chậm rãi di động!
Trước đó Vu Hãn Âm không biết từ đâu lấy về rất nhiều pháp khí có vẽ trận văn cho Tô Dập quan sát, nói là mượn. Hiện giờ tất cả những trận văn đơn giản hay phức tạp trên những món pháp khí kỳ kỳ quái quái đó đều nằm hết trong đầu Tô Dập, hoàn toàn có thể căn cứ theo đó ngẫu nhiên tổ hợp hoặc tự sáng tạo thành cái mới. Thế nhưng Tô Dập không quá hứng thú với sáng tạo, chủ yếu vẫn là mô phỏng đơn thuần.
Từng nét mực được vẽ lên chuông đồng dần dần tạo thành phù văn, mơ hồ có thể nhìn thấy tia sáng cùng khí tức thần bí cổ xưa. Rất nhanh trận văn rậm rạp chằng chịt đã bao phủ toàn bộ quả chuông, ngay cả phần quả lắc bên trong cũng không bỏ sót. Tô Dập buông bút, cầm chuông đồng lắc thử một chút.
“Leng keng...” Vài tiếng vang trong trẻo vang lên, những làn sóng như không khí bị chén ép dao động theo mắt thường có thể nhìn thấy chầm chậm lan rộng ra xung quanh, nghe thấy tiếng chuông này mọi người sẽ chút hoảng hốt, nếu là đối với quỷ quái thì sẽ có hiệu quả tốt hơn.
Đã chế tạo thành công. Tô Dập đặt chiếc chuông vào chiếc hộp giấy lớn ở bên cạnh, bên trong đã chất đầy các loại pháp khí đã vẽ trận văn, thoạt nhòn có chút mất giá. Sau đó, cậu lại cầm lấy thanh kiếm gỗ đào, chấm mực, tiếp tục vẽ.
Thật ra thì vũ khí bằng kim loại có ẩn chứa khí thế sắc bén, đặc biệt là những loại binh khí có niên đại nhất định cùng từng tiếp xúc với máu như những thứ vũ khí của mọi người trong ngành kỳ thực không đơn giản. Vũ khí kim loại sẽ tạo ra lực sát thương lớn hơn, thế nhưng với luật pháp thời nay, muốn cầm theo một món vũ khí như vậy thực sự rất khó, nếu không có bối cảnh thì lại càng khó hơn, vì thế kiếm gỗ đào sẽ dễ tiêu thụ hơn.
Những thùng pháp khí thế này đã được chuyển đi vài thùng, nghe nói chỉ thùng đầu tiên đã đủ để hoàn vốn làm mực, còn lời thêm một khoản, những thùng còn lại đều là tiền lời. Cụ thể kiếm được bao nhiêu thì Vu Hãn Âm không nói, chẳng qua di động thỉnh thoảng lại có tin nhắn báo tiền được chuyển vào tài khoản, hình như là được chia phần trăm. Bất quá Tô Dập cũng không quá để ý, hiện giờ cậu ăn mặc ở đều ở đặc vụ bộ môn, cũng không cần chi tiền vào việc gì, mực cùng pháp khí đều do Vu Hãn Âm cung cấp, cho dù không chia tiền cũng không có vấn đề gì cả.
Khoảng thời gian này Tô Dập dành để luyện chế pháp khí, làm được khoảng hai ba trăm món. Sau khi bán được hơn trăm món, Vu Hãn Âm bảo Tô Dập không cần tiếp tục vẽ nữa, chờ thị trường tiêu thụ xong số pháp khí này rồi tiếp tục bán. Sau đó bọn họ lựa chọn ra một ít pháp khí phân phối cho thành viên của các chi nhánh phía dưới, lại có thêm một số tiền lớn được gửi vào tài khoản của Tô Dập.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đảo mắt đã đến đầu tháng tám.
Phòng mật thất kim loại hai phòng dưới lòng đất của đặc vụ bộ môn một lần nữa mở ra, ánh sáng toàn thân Nghệ Tu nhảy lên hỗn loạn, bắp thịt cũng hơi run rẩy, trước lúc tiến vào phòng, Nghệ Tu dừng lại một chút, quay đầu nhìn Tô Dập đứng sau lưng mình, khàn khàn nói: “Em vào cùng Bạch Tình.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người thủ ngoài cửa đều sửng sốt, biểu tình Khương Tu Hiền biến đổi, kích động tiến tới muốn nói gì đó, thế nhưng sau khi nói câu này, Nghệ Tu đã trực tiếp tiến vào mật thất, ầm một tiếng, cánh cửa sắt vừa dày vừa nặng đóng lại.
Thấy vậy, Kỷ Bạch Tình vội vàng bước vào căn phòng nhỏ bên cạnh. Tô Dập ngừng một chút rồi cũng đi theo sau Kỷ Bạch Tình, sau đó bị Khương Tu Hiền vươn tay chặn lại.
Biểu tình Khương Tu Hiền thực sự không tốt, ánh mắt âm trầm, hệt như một con chó sói tàn bạo muốn hộ chủ.
Mao Thiên Tuyền nhướng mày mở miệng: “Tu Hiền, em muốn làm gì?”
Vu Hãn Âm cũng lạnh nhạt nói: “Đội trưởng bảo Tiểu Dập vào, em dám cản à?”
Khương Tu Hiền cứng đờ, gương mặt baby vặn vẹo một chút, cuối cùng vẫn tức giận buông tay, dùng ánh mắt muốn giết người nhìn chằm chằm Tô Dập.
Thấy Khương Tu Hiền rốt cuộc cũng buông tay, Tô Dập lập tức đi vào căn phòng nhỏ, sau đó xoay người đóng cửa.
Đây là một gian phòng rất chật hẹp, cũng được bọc kim loại giống như mật thất bên cạnh, thoạt nhìn rất giống một phòng giam nhỏ. Trên phần cao nhất của bức tường có vài cánh cửa thông gió cùng một cánh cửa sổ lưới sắt nhỏ hẹp nối liền với mật thất bên cạnh. Kỷ Bạch Tình ngồi xuống bộ bàn ghế trong phòng, đeo tai nghe, cầm micro, nín thở ngưng thần rồi chậm rãi cất tiếng ca.
Tiếng ca kỳ ảo mà Tô Dập nghe không hiểu chậm rãi vang vọng, thông qua micro truyền qua mật thất kế bên, mà điểm sáng trên người Kỷ Bạch Tình hệt như dòng nước xuyên qua vách tường lan chảy vào mật thất.
Tô Dập không biết Nghệ Tu bảo mình vào phòng này để làm gì, cậu chỉ có thể đứng sát bức tường gần cửa, cố gắng không ảnh hưởng tới Kỷ Bạch Tình.
Tiếng ca vang lên không bao lâu, mật thất vốn không có động tĩnh gì ở bên cạnh đột nhiên truyền tới một tiếng ầm thật lớn!
Tô Dập giật mình, theo bản năng nhìn về phía mật thất sát bên cạnh bị một vách tường ngăn cách. Kỷ Bạch Tình đeo tai nghe không hề bị ảnh hưởng, vẫn nhắm mắt tiếp tục ngâm xướng.
Tiếng vang kia rất lớn, tiếp theo đó là tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt làm người ta ê răng, sau đó lại là một tiếng ầm thật lớn, từng tiếng từng tiếng, vừa ngột ngạt lại đáng sợ.
Tiếng hô hấp nặng nề bị tiếng va chạm che giấu, thế nhưng hoàn toàn không có âm thanh của Nghệ Tu.
Rên rỉ, kêu đau, gầm rú, không có gì cả, chỉ có những tiếng va chạm ầm ầm đùng đùng nhàm chán.
Sau đó, Tô Dập giống như những lần trước, bắt đầu “nhìn” ánh sáng đang nhảy múa cuồng bạo bên kia tường, thế nhưng lần này là lần thấy rõ nhất. Nó dữ dội nóng nảy hơn bình thường gấp mấy lần, đang cuồng loạn va đập khắp nơi, hệt như một con cự thú dữ tợn đang gầm thét. Thế nhưng vô luận ánh sáng có dao động điên cuồng cỡ nào vẫn như cũ không thể nào thoát khỏi xiềng xích.
Trong ánh sáng mơ hồ dần dần lộ ra một bóng đen, bóng đen kia căng cứng quỳ rạp dưới đất, cả người run rẩy, một tay dùng sức bấu chặt vào vách tường, tay kia siết lại thành quyền, điên cuồng đấm mạnh vào tường!
Trái tim Tô Dập đau nhói, theo bản năng tiến tới vài bước, thế nhưng lại có chút luống cuống phát hiện chính mình không thể làm được gì.
Mật thất được ngăn cách bằng vô số tấm kim loại dày, không thể nghe được âm thanh gì cả. Thế nhưng những tiếng va chạm nặng nề lại có thể không ngừng xuyên qua bức tường kim loại truyền tới căn phòng nhỏ, tạo thành những tiếng vang đinh tai nhức óc.
Tô Dập đi qua đi lại vài vòng, ánh mắt hốt hoảng liếc nhìn khắp phòng, hoàn toàn quên mất đây là chuyện mà Nghệ Tu phải trải qua mỗi tháng, mỗi lần anh đều vượt qua được, lần này cho dù Tô Dập không làm gì thì có lẽ cũng không có vấn đề gì. Trong đầu Tô Dập không ngừng hiện lên những lời Đỗ Phái Tuyết từng nói, cậu cắn răng cưỡng ép chính mình bình tĩnh lại.
Nghệ Tu sẽ không vô duyên vô cớ gọi mình vào phòng, nhất định là có dụng ý, nói không chừng là anh có phát hiện gì đó...
Tô Dập trầm tĩnh lại, nhíu mày cố gắng đẩy những tiếng vang đinh tai nhức óc rời khỏi ý thức mình, cẩn thận hồi tưởng. Đột nhiên cậu có chút sửng sốt, nhớ lại dị trạng khi lần đầu tiên mình nhìn thấy Nghệ Tu vượt qua đợt năng lượng bạo động.
Không biết làm vậy có hữu dụng hay không, thế nhưng hiện giờ chỉ có thể thử xem sao.
Tô Dập bước vài bước tới vách tường ngăn cách với mật thất, đặt trán mình lên vách tường kim loại sáng bóng lạnh như băng, hít sâu một hơi, cố nhớ lại cảm giác kỳ dị ngày đó.
Khi đó cậu nghĩ gì nhỉ?
Hi vọng Nghệ Tu nhanh chóng hết thống khổ.
Hi vọng Nghệ Tu...
Nghệ Tu.
Âm thanh va chạm ầm ĩ dữ dội kia dần dần cách xa Tô Dập, bóng tối trầm tĩnh bắt đầu bao vây lấy tri giác của cậu. Mà toàn bộ tâm tư của Tô Dập đều đặt vào bóng người trong quầng sáng đang điên cuồng dao động bên mật thất.
Những sợi tơ bạch quang từ thân thể Tô Dập lan ra, như khói như sương, cực kỳ yếu ớt nhưng không thể nào khinh thường. Chúng lượn lờ xuyên qua bức vách kim loại, chầm chậm tiến tới gần người đang co cứng thân mình, cuồng bạo đấm lên tường.
Sợi tơ bạch quang chậm rãi lan tới, quầng sáng đang cuồng bạo bên kia tựa hồ phát hiện gì đó, đột nhiên an tĩnh, sau đó hệt như hổ đói vồ mồi bổ nhào về phía những sợi tơ, cuốn nó tới gần Nghệ Tu hơn!
Nháy mắt những sợi tơ rơi lên người Nghệ Tu, giữa hai người hệt như được liên kết với nhau.
Hết thảy mọi thứ xung quanh đều mơ hồ, Tô Dập nhắm mắt “nhìn thấy” bóng người màu xám tro đang quỳ ở góc tường.
Dáng vẻ Nghệ Tu rất đáng sợ, gương mặt cứng nhắc co rúm, tròng mắt trợn trừng tràn đầy tơ máu, anh đang cắn chặt cổ áo để mình không phát ra âm thanh. Làn da trở nên u ám, bắp thịt trướng lên dị thường, gân xanh trên mặt và cổ nổi lên rõ rệt, còn dữ tợn giật giật.
Ánh sáng hừng hực vây quanh người Nghệ Tu hệt như một ngọn lửa đang bốc cháy, giống như muốn thôn phệ anh. Anh tựa hồ không thể chịu nổi sức mạnh đang dao động cuồng bạo trong thân thể, từng quyền từng quyền đấm lên vách tường kim loại, lưu lại dấu vết sâu đậm trên bức vách, những nơi ánh sáng đập trúng cũng sẽ lưu lại dấu vết.
Lúc này Nghệ Tu giống như một quả bom sắp bùng nổ, ánh lửa nguy hiểm có thể công kích hết thảy mọi thứ ở bên cạnh. Chỉ là uy lực của dư âm còn sót lại sau khi bị ẩn nhẫn kiềm chế đã đáng sợ đến vậy, thế mà Nghệ Tu chỉ dựa vào ý chí cùng thể xác của mình miễn cưỡng duy trì cân bằng.
Không chờ Tô Dập nghĩ xem nên làm thế nào, những sợi tơ bạch quang kỳ dị kia đã dẫn dắt cậu rơi vào ánh mắt Nghệ Tu.
Khoảnh khắc đó, Tô Dập hoảng hốt nhìn thấy ánh mắt trợn trừng thoạt nhìn điên cuồng không còn lý trí nhưng vẫn sót lại một tia thanh tỉnh của Nghệ Tu.
Rất kỳ dị, rõ ràng Nghệ Tu đối mặt với vách tường, quỳ nghiêng về phía cậu nhưng cậu quả thực đang nhìn thẳng mặt Nghệ Tu, nhìn vào mắt anh.
Giống như phát giác gì đó, tầm mắt rũ xuống của Nghệ Tu hơi nâng lên, chân chính đối mặt với tầm mắt Tô Dập.
Nháy mắt, một luồng khí lưu vô hình không hề bị ảnh hưởng bởi bức vách ngăn cách, bắt đầu xoay tròn vây quanh bọn họ!
Tô Dập trợn to mắt, đối diện với đôi mắt tràn đầy tơ máu màu xám tro của anh, căn bản không thể dời mắt!
Sợi tơ bạch quang như sương như khói đột nhiên dao động thuận theo luồng khí lưu hóa thành một sợi dài cuốn về phía Nghệ Tu! Mà ánh sáng kỳ dị đang cuồng loạn quanh người Nghệ Tu cũng hóa thành sợi quấn lấy sợi bạch quang, dần dần dây dưa dung hợp hóa thành một tia sáng mông lung lóe mắt!
Kỷ Bạch Tình đang nhắm mắt ngâm xướng tựa hồ cảm giác được gì đó, tiếng ca đột nhiên dừng lại, cô có chút kinh ngạc quay đầu liề nhìn Tô Dập đang đứng áp sát tường, mái tóc đen đang không ngừng dao động.
Thế giới là một mảnh tối đen âm u, thứ tồn tại duy nhất chính là hai người bọn họ cùng sợi dây liên kết. Sợi dây ánh sáng nhỏ dài liên kết giữa hai người không ngừng vững vàng lưu chuyển.
Nghệ Tu đang căng cứng cả người đột nhiên khàn khàn ho khan một tiếng, cổ áo từ trong miệng rớt xuống.
Anh bấu chặt vách tường, ngón tay vững vàng lõm sâu vào lớp kim loại, tay kia khó khăn che ngực thở dốc, ánh mắt khó tin nhìn về phía Tô Dập, cũng không biết là nhìn sợi dây kết nối hay nhìn Tô Dập ở bên kia bức vách.
Nội tâm của Nghệ Tu lúc này hết sức kinh hãi, sức mạnh toàn thân anh không bị khống chế dâng trào chảy về phía tia sáng kia, giống như cởi bỏ một thân điên cuồng cùng tàn bạo, vui mừng khôn xiết cùng tia bạch quang của Tô Dập dây dưa dung hợp, sau đó lưu luyến tách ra, ôn hòa quay trở về thân thể anh.
Lý trí sắp bị xóa nhòa vì đau đớn dần dần có lại, đầu óc và dây thần kinh vì không chịu nổi áp lực mà kéo căng đau đớn, chậm rãi rút bàn tay bấu sâu vào tường, gương mặt vặn vẹo đầy mồ hôi của Nghệ Tu lộ ra biểu bình vô cùng phức tạp.
Anh vịn vách tường chầm chậm đứng dậy, cúi đầu lảo đảo từng bước từng bước về phía Tô Dập, sau đó xoay người dựa lưng vào tường, ngẩng đầu thở hổn hển rồi từ từ tuột xuống, ngã ngồi dưới đất.
Tô Dập theo bản năng đưa tay muốn đỡ Nghệ Tu, thế nhưng cậu lại chạm phải vách tường kim loại bóng loáng lạnh như băng, bọn họ cứ vậy cách một vách tường, rõ ràng là rất gần nhưng lại không thể nào chạm tới.
Nhìn bóng lưng vẫn thường xuyên đột nhiên co rút run rẩy của Nghệ Tu, Tô Dập cũng chậm rãi ngồi xổm xuống, dán sát bách tường để sợi dây liên tiếp ngắn hơn một chút, để anh có thể dễ chịu hơn một chút.
Nghệ Tu không xoay người lại, chỉ có bả vai cùng thân thể run rẩy có thể nhìn ra anh vẫn không dễ chịu như cũ.
Tô Dập lẳng lặng chăm chú nhìn bóng lưng Nghệ Tu, chậm rãi nhắm mắt lại, bạch quang từ trên người tỏa ra tiếp tục dung hợp với ánh sáng kỳ dị đang chập chờn quanh người Nghệ Tu đang cúi đầu không thể nhìn rõ biểu tình.
Cũng không biết qua bao lâu, sợi dây liên kết giữa hai người đột nhiên “pa” một tiếng vỡ nát, Tô Dập giống như bừng tỉnh mở mắt ra, thế nhưng chỉ thấy được vách tường kim loại bóng loáng.
Cậu ngẩn người muốn đứng dậy, thế nhưng chân lại mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, toàn thân bủn rủn vô lực. Kỷ Bạch Tình cũng run run mí mắt, ngừng ngâm xướng vô lực nằm xụi lơ trên bàn mệt mỏi thở dốc.
“Ầm” một tiếng thật lớn, cánh cửa mật thất đột nhiên mở ra.
Vẫn chưa đến thời gian Nghệ Tu ra ngoài nhưng tất cả mọi người đều yên lặng thủ ngoài cửa. Phát hiện động tĩnh, mọi người đều kinh ngạc nhìn cánh cửa sắt nặng nề chậm rãi mở ra.
Nghệ Tu cả người mướt mồ hôi, mặt không biểu cảm xuất hiện sau cánh cửa, lê từng bước chân nặng nề tiến ra.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn nhìn Nghệ Tu từng bước từng bước rời khỏi mật thất, một hồi lâu sau, Mao Thiên Tuyền khó khăn lắm mới tìm được âm thanh của mình: “Đội trưởng, em... em làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Khó trách moi người khiếp sợ như vậy, thật sự là trạng thái của Nghệ Tu tốt hơn trước kia rất nhiều, so với bất kỳ lần bạo động nào trước đó đều tốt hơn hẳn. Làn da mặt dù hơi đỏ lên nhưng không phải màu đỏ bầm làm người ta giật mình, độ co rút của bắp thịt rõ ràng cũng nhỏ hơn, gân xanh chỉ hiện lên mơ hồ chứ không trướng lên dữ tợn.
Nghệ Tu nâng mắt nhìn bọn họ một cái, lạnh nhạt nói: “Còn không mau vào đỡ Kỷ Bạch Tình cùng Tô Dập ra.”
Vu Hãn Âm nhạy bén cảm nhận được gì đó, quay đầu nói với những người khác: “Sao Bạch Tình cùng Tiểu Dập vẫn chưa ra? Chúng ta mau vào xem bọn họ thế nào.”
Mao Thiên Tuyền lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng chạy tới mở cửa căn phòng nhỏ, tiến vào trong.
“Ai vào phụ đi, Tiểu Dập cũng cần người đỡ!”
Trong phòng truyền ra tiếng gọi của Mao Thiên Tuyền, Khương Tu Hiền sắc mặt không ngừng biến đổi, liếc nhìn Nghệ Tu đang dựa vào tường, sau đó không nói tiếng nào vượt mặt Vu Hãn Âm chạy vào phòng nhỏ.
Thấy vậy, ánh mắt Nghệ Tu hơi lóe sáng một chút, sau đó xoay người đi lên lầu.
Vưu Minh Thành sắc bén nhìn chằm chằm cánh cửa phòng nhỏ, có chút suy nghĩ. Một lát sau, anh lãnh đạm bỏ lại một câu: “Anh đi trước, kẻ đứng sau chuyện cổ trạch vẫn chưa có động tĩnh, anh đi điều tra tiếp.” Nói xong, anh liền xoay người rời đi.
Bình Hạo Diễm vẫn còn trợn mắt há hốc, đến lúc này vẫn có chút chưa tỉnh hồn. Nhìn theo bóng lưng Nghệ Tu rời đi, lại nhìn động tĩnh mơ hồ từ phòng nhỏ truyền ra, Đỗ Phái Tuyết nhẹ giọng nói: “Xem ra Tiểu Dập chính là phúc tinh của ngành chúng ta.”
Vu Hãn Âm thở dài, ánh mắt có chút buồn bã: “Hi vọng là vậy.”
Chờ Tô Dập được Khương Tu Hiền đỡ cánh tay lảo đảo tiến ra, thấy ba người Vu Hãn Âm đứng bên ngoài, Tô Dập ngẩng đầu, theo bản năng mở miệng: “Kia... Nghệ Tu... em...”
Vu Hãn Âm mỉm cười: “Tốt lắm, có gì để sau rồi nói, bây giờ em và Bạch Tình cần nhất là phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Tô Dập mờ mịt gật đầu, sau đó được Khương Tu Hiền đỡ mình từ khu mật thất quay về phòng mình trên lầu ba ký túc xá, nằm trên giường.
Khương Tu Hiền đứng bên cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống Tô Dập. Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu rọi mái tóc lông xù nhạt màu của Khương Tu Hiền, thế nhưng không hề giảm bớt ý lạnh cùng sự nghiêm nghị trên mặt anh. Anh nhìn chằm chằm Tô Dập, biểu tình phức tạp, lạnh nhạt mở miệng: “Anh xin lỗi vì chuyện vừa nãy, cám ơn em đã giúp lão đại. Bắt đầu từ bây giờ anh sẽ xem em là đồng đội.”
Tô Dập ngẩng đầu nhìn Khương Tu Hiền, mặc dù biểu tình của anh rất lạnh lùng nhưng cậu mơ hồ cảm giác được sự bài xích cùng soi xét của anh dành cho mình đã giảm bớt rất nhiều.
“Nghỉ ngơi đi.” Nói xong, Khương Tu Hiền xoay người rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Tô Dập chớp chớp mắt, cũng không để ý mình vẫn còn mặc áo sơ mi trắng, chuyển đổi tư thế thoải mái hơn, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại, ý thức an tĩnh chìm vào bóng tối.
.*.