Âm Dương Nhãn

Chương 68: Chương 68: Quỷ quái phụ thân




Vụ thảm sát chết người trong đêm mưa ở khu thành cũ còn chưa được nửa năm thì lại phát sinh án giết người, còn là giết người liên hoàn. Cho dù cảnh sát đã phong tỏa tin tức nhưng vẫn không cản được đám ký giả, nhất thời tin tức tung ra như gió bão, lòng người bàng hoàng.

Dữ liệu trong điện thoại Lý Phi Long nhanh chóng được lấy ra, lúc phát hiện hình trong máy, ngay cả nhân viên khôi phục số liệu có kiến thức rộng rãi cũng nhịn không được mắng Lý Phi Long là kẻ cặn bã.

Tống Nghị lạnh lùng nhìn số liệu được khôi phục trong máy tính, thấp giọng nói: “Thời gian chết là khoảng tám tới chín giờ, trước đó nửa tiếng Lý Phi Long có gửi tin nhắn hình bằng wechat cho Đào Hòa Phong, hẹn cậu ta gặp mặt ở hẻm sau club KK lúc tám giờ rưỡi... nơi này cách địa điểm gây án khoảng mười phút đi đường.”

Cảnh sát phụ trách điện tử liền điều tra hồ sơ số liệu của Đào Hòa Phong: “Đào Hòa Phong, con độc nhất, cha là Đào Ái Quốc, mẹ là Hứa Diễm Mai, gia đình trụ trong khu thành cũ, địa chỉ là nhà 502 đường Vĩnh Hòa. Cấp ba học ở Nhất Trung, thành tích không tệ, đại học đậu vào trường chuyên A thị. Theo điều tra thì Đào Hòa Phong tính cách âm trầm, cũng là một trong những đối tượng từng bị đám Lý Phi Long khi dễ.”

Tống Nghị nhìn chằm chằm thẻ sinh viên không chút biểu cảm của Đào Hòa Phong trên màn hình máy tính: “Trừ bỏ đoạn wechat, những tấm hình khác xóa hết đi. Bên Lâm Văn chú ý cảnh sát, đừng để hung thủ thừa cơ lợi dụng, lão Sở điều tra xem đoạn thời gian đó Đào Hòa Phong cùng Lý Phi Long có xuất hiện ở club KK hay không. Tôi dẫn Tiểu Ngô tới gặp cậu Đào Hòa Phong này một chút.”

Cảnh sát viên gật đầu, biểu thị đã rõ, lúc này Tống Nghị mới sải bước rời khỏi văn phòng, gọi Tiểu Ngô lái xe quay lại khu thành cũ.

Dưới tòa nhà số năm trên đường Vĩnh Hòa, Tống Nghị cùng Tiểu Ngô vừa mới xuống nghe liền nghe thấy giọng nữ nhu hòa từ tính cực kỳ quen thuộc.

“Tống đội trưởng?”

Tống Nghị quay đầu lại thì thấy Vu Hãn Âm mặc suit nữ đứng cạnh một chiếc xe, có chút kinh ngạc nhìn anh.

Hiện giờ là cuối tuần, nhóm Tống Nghị phải được nghỉ chứ? Thế nhưng Vu Hãn Âm thay đổi suy nghĩ một chút, hung thủ của vụ án thành cũ vẫn chưa bị bắt, Tống Nghị xuất hiện ở đây cũng rất bình thường.

“Vu... Tiểu Vu? Sao lại ở đây?” Tống Nghị há miệng, theo bản năng hô lên cái tên mà Vu Hãn Âm đã bảo mình gọi khi gặp lần đầu. Anh không ngờ mình lại gặp Vu Hãn Âm ở đây, thế nhưng nhanh chóng nhớ ra thanh niên đã gia nhập đặc vụ bộ môn nửa năm trước ở lầu ba dưới nhà Đào Hòa Phong, anh từng bảo người tới gắn cửa sổ hỏng lại.

Tống Nghị mặc cảnh phục, sau lưng còn dẫn theo một thanh niên cũng mặc cảnh phục, còn từ bước xuống từ xe cảnh sát, thoạt nhìn đã biết là đang có nhiệm vụ. Vu Hãn Âm cũng không nói nhiều, chỉ giơ giơ xấp giấy trong tay, cười nói: “Tôi về giúp người trong ngành lấy vài thứ, phải đi rồi. Tống đội trưởng làm việc đi.”

Tống Nghị cũng không tiện nói nhiều với Vu Hãn Âm, chỉ gật đầu một cái rồi dẫn Tiểu Ngô đi vào tòa chung cư, tới nhà Đào Hòa Phong.

Lúc bọn họ lên lầu, Tống Nghị nhận được điện thoại của lão Sở, nói là bảo an ở club KK quả thực có nhìn thấy Đào Hòa Phong mặc quần đen áo đen đeo ba lô đi vào ngõ hẻm tầm sau tám giờ nhưng không thấy ra, hơn chín giờ mới ra rồi rời đi. Còn Lý Phi Long thì bảo an nói không có ấn tượng.

Tống Nghị yên lặng cúp máy, sau đó tiếp tục dẫn Tiểu Ngô lên lầu.

Cửa gỗ nhà Đào Hòa Phong mở rộng, phía sau cửa sắt chống trộm truyền tới tiếng TV cùng tiếng người nói chuyện. Phòng 502 này không gắn chuông cửa, Tống Nghị gõ cửa, ánh mắt đảo qua song sắt liền thấy một thanh niên ngồi cạnh một bà bác tóc uốn xoăn trên sô pha.

Một nam nhân trung niên mặc áo ba lỗ màu trắng đi ra mở cửa, phát hiện hai người bên ngoài mặc cảnh phục thì biểu tình rõ ràng có chút sợ hãi hỏi: “Có chuyện gì không?”

Tống Nghị giơ thẻ ngành, khách khí mở miệng: “Xin chào, chúng tôi là cảnh sát đội hình sự, muốn gặp Đào Hòa Phong hỏi chuyện một chút.”

Vừa nghe thấy lời Tống Nghị, nam trung niên liếc nhìn thẻ ngành trên tay Tống Nghị rồi vội vàng khom lưng mời hai người vào, có chút gấp gáp sợ hãi hỏi: “Đồng chí cảnh sát, hai anh muốn hỏi gì vậy? Tiểu Phong chắc chắc không làm chuyện xấu gì đâu.”

“Yên tâm đi Đào tiên sinh, chỉ là hỏi vài câu thôi.” Tống Nghị bình tĩnh nói, ánh mắt nhìn Đào Hòa Phong từ ghế sô pha đứng dậy nhìn qua phía bọn họ.

Tướng mạo Đào Hòa Phong không đẹp, cặp kính dày cộm, dáng vẻ gầy yếu, thế nhưng so với ba ba mình thì trấn định hơn hẳn, lúc này chỉ trầm mặc đứng yên tại chỗ, không nói tiếng nào.

Bà bác tóc xoăn ngồi cạnh Đào Hòa Phong tiến tới hai bước, có chút bất an mở miệng: “Hỏi chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Tiểu Phong nhà tôi không cẩn thận dính tới chuyện gì sao? Nó ngoan lắm, khẳng định sẽ không làm chuyện xấu đâu!”

Tống Nghị lắc đầu: “Khu thành cũ đã chết vài người, tất cả người có liên quan đều phải hỏi, đây là quy trình. Chỉ là nó liên quan tới cơ mật của vụ án nên cần phải hỏi riêng Đào Hòa Phong.”

Nghe vậy, người nam trung niên cùng bà bác tóc xoăn thở phào, bà bác nhịn không được hỏi thêm Tiểu Phong nhà mình sao lại có liên quan với mấy vụ giết người kia. Tiểu Ngô khách khí mời bọn họ tạm thời ra ngoài, còn thiện ý nói hai người xuống lầu dạo một vòng, sau đó liền thủ ở ngoài cửa không để người xung quanh tới gần.

Cả căn nhà chỉ còn hai người, Tống Nghị đi tới ngồi xuống sô pha nói với Đào Hòa Phong: “Ngồi đi.”

Tống Nghị vừa mới ngồi xuống thì đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh ngắt, tóc gáy dựng đứng. Anh có chút nghi hoặc nhìn xung quanh, thế nhưng cảm giác đó đã nhanh chóng biến mất không còn tung tích.

Đào Hòa Phong bất động, Tống Nghị vẫn luôn cảm thấy ánh mắt cậu trai này nhìn mình có chút kỳ quái. Cậu ta đứng im tại chỗ, nhẹ giọng mở miệng: “Tôi muốn xem thẻ ngành của anh.”

Tống Nghị nhìn Đào Hòa Phong một chút rồi thấy thẻ ra cho cậu ta nhìn.

Đào Hòa Phong cúi đầu nhìn tấm thẻ, sau đó trả lại cho đối phương, ngồi xuống sô pha không biết sắc nói: “Đội trưởng đội hình sự... này không phải chỉ là làm theo thông lệ đi?”

Tống Nghị cười một tiếng không đáp, chỉ hỏi: “Tối qua tầm tám đến chín giờ rưỡi, cậu đang ở đâu?”

Đào Hòa Phong yên lặng một chốc rồi lãnh đạm nói: “Phòng trà KK.”

Tống Nghị tựa hồ kinh ngạc nhíu mày: “Club? Tôi thấy cậu không giống người thường tới mấy chỗ này. Cậu tới đó làm gì? Cậu có vào club không?”

Đào Hòa Phong mím môi, sau một lát mới cứng nhắc mở miệng: “Không có.”

Tống Nghị không buông tha, anh hơi nghiêng người về trước, khủy tay đặt lên gối, hay tay giao lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Đào Hòa Phong, ép hỏi: “Rốt cuộc cậu tới club KK để làm gì?”

Đào Hòa Phong cứng đờ ngồi tại chỗ, ánh mắt ẩn sau tròng kính thật dày, cúi đầu mặt không biểu tình.

Tống Nghị quan sát Đào Hòa Phong, thấp giọng nói: “Vấn đề này khó trả lời vậy sao? Không phải cậu bị Lý Phi Long tới con hẻm phía sau club KK à?”

Đào Hòa Phong ngẩng đầu nhìn chăm chăm Tống Nghị.

Cảm giác rùng mình kia lại xuất hiện, Tống Nghị đè nén cảm giác khó chịu, tiếp tục nhìn chằm chằm Đào Hòa Phong, trầm giọng nói: “Tối hôm qua Lý Phi Long đã chết.”

Dứt lời, Tống Nghị nhìn chằm chằm biểu tình Đào Hòa Phong, không buông tha chút biến hóa nào.

Khóe mắt Đào Hòa Phong giật một cái, ánh mắt lóe quang mang căm thù cùng sảng khoái, thế nhưng biểu tình thì cứng đờ như tảng đá lộ ra cảm giác vặn vẹo quỷ dị.

Tống Nghị híp mắt, âm thanh chầm chậm: “Đào Hòa Phong, kẻ ức hiếp mình đã chết, cậu không vui à?”

Khóe miệng Đào Hòa Phong co rút, âm thanh đè nén: “Sao tôi phải vui chứ? Dù sao cũng là một mạng người.”

“Cậu giết cậu ta?”

Đào Hòa Phong cứng đờ, con ngươi co rúc. Ánh mắt nhìn thẳng Tống Nghị, âm thanh tựa hồ trực tiếp phát ra từ trong phổi, có mang theo tiếng thở ô ô: “Tống đội trưởng... không nên ngậm máu phun người như vậy!”

Cảm giác lạnh sống lưng lại càng mãnh liệt hơn, Tống Nghị nhướng mày nhận ra có chút không đúng, cảm giác nguy hiểm đó làm trong đầu tựa hồ có một cọng dây đàn căng cứng. Anh yên lặng một chốc, không quá bức bách nữa mà hơi ngồi thẳng lại, khí thế trên người suy giảm, âm thanh cũng hòa hoãn hơn: “Trước khi chết Lý Phi Long từng bảo cậu tới gặp, cậu có gặp cậu ta không?”

Đào Hòa Phong há miệng thở hổn hển vài hơi, tựa hồ tỉnh hồn lại thấp giọng nói: “Cậu ta bảo tôi tới con hẻm phía sau club KK, lúc tôi tới thì cậu ta không có ở đó. Tôi nghĩ là mình đã tới quá sớm, thế nhưng tới hơn chín giờ cậu ta cũng không xuất hiện nên tôi quay trở về nhà.”

Tống Nghị nhìn Đào Hòa Phong, mắt híp lại: “Cậu thật sự không gặp Lý Phi Long?”

Đào Hòa Phong lạnh nhạt nói: “Con hẻm đó là hẻm cùng, lối vào chỉ có giao lộ bên cạnh club KK. Club KK có rất nhiều người qua lại, nhất định đã có người thấy tôi đi vào rồi đi ra. Từ nơi này đến club cũng là đường lớn nhiều người qua lại, các anh cứ đi hỏi một chút đi, nhất định sẽ có bằng chứng chứng minh tôi không xuất hiện ở hiện trường.”

Tống Nghị híp mắt, khóe miệng nhếch lên, nhẹ giọng mở miệng: “Hình như tôi không nói cho cậu biết Lý Phi Long bị giết ở nơi nào đi? Làm sao cậu biết cậu ta không chết ở con hẻm phía sau club KK?”

Biểu tình Đào Hòa Phong nháy mắt cứng đơ, qua một hồi lâu mới lạnh lùng nói: “Tôi không biết, tôi chỉ ở trong con hẻm sau club KK chờ hơn một tiếng, cái gì cũng không làm. Hơn nữa nếu cậu ta chết ở đó, bây giờ tôi phải ở cục cảnh sát nói chuyện với anh mới đúng.”

Tống Nghị yên lặng nhìn Đào Hòa Phong, cọng dây đàn trong đầu căng cứng. Một lát sau anh mỉm cười, biểu tình bình tĩnh, cứ như người vừa hùng hổ dọa người khi nãy không phải mình, trấn an nói: “Được rồi, cậu nói không sai. Xin lỗi, trước mắt chúng tôi vẫn chưa tìm được hung thủ nên cậu cũng có hiềm nghi nhất định, vừa nãy đã hơi nghiêm túc một chút, hi vọng cậu bỏ qua. Tốt lắm, xét hỏi kết thúc, tôi cũng nên đi rồi.”

Đào Hòa Phong mặt không biểu tình nhìn Tống Nghị: “Tống đội trưởng đi thong thả.”

Tống Nghị đứng dậy, ánh mắt đảo một vòng thì nhìn thấy một chiếc kính mắt vừa dầy vừa nặng để trong hộc tủ phòng khách.

“Ồ, này không phải kính VR à? Đào đồng học cũng rất theo mốt a, tổng đội tụi tôi cũng bắt đầu phát loại kính này, nghe nói có thể thu hình thực tế cùng tiếp thu tin tức.”

Vừa nói, Tống Nghị từ trong túi lôi ra một cái kính VR dày nặng quơ quơ, sau đó để trước mắt nhìn trái nhìn phải một chút, ngoài miệng nói: “Bảo tôi đeo thứ này chạy trên đường, đúng là quá kỳ quái mà.”

Vừa nói, anh cách kính mắt nhìn về phía Đào Hòa Phong vẫn đứng yên trước ghế sô pha lạnh lùng nhìn mình, con ngươi đột nhiên co rút.

Tròng kính thủy tinh đen nhánh che đi biến hóa trong mắt Tống Nghị, chỉ thấy anh bình tĩnh thu hồi mắt kính, cười nói: “Tốt lắm, tôi cũng không nhiều lời nữa, tôi đi đây.”

Nói xong, Tống Nghị phất phất tay với Đào Hòa Phong, sải bước ra mở cửa rồi kịch một tiếng đóng lại.

Tiểu Ngô quay đầu lại nhìn Tống Nghị thì thấy trán anh rịn một tầng mồ hôi lạnh, còn dùng khẩu hình nói “đi mau” với mình.

Hai người xuống lầu thì gặp vợ chồng Đào Ái Quốc mua thức ăn trở lại. Thấy nhóm Tống Nghị xuống lầu thì liền hỏi: “Đồng chí cảnh sát, hỏi thế nào rồi? Tiểu Phong khẳng định không có quan hệ gì với tên giết người kia đâu!”

Tống Nghị nhếch mép một cái, nhìn ông chú bị hói đầu cùng bà bác như muốn nói gì đó, thế nhưng lại khó khăn ngậm miệng. Yên lặng một chốc rồi chỉ nói: “Không có chuyện gì, chúng tôi còn công vụ phải làm, đi trước một bước.”

Nói xong, Tống Nghị dẫn theo Tiểu Ngô nhanh như chớp đi xuống lầu, không nói thêm gì nữa. Đào Ái Quốc cùng Hứa Diễm Mai cũng không cản trở, hai người trố mắt nhìn nhau rồi vội vàng về nhà với đứa con.

Sau khi về tới nhà, vừa mới mở cửa, Hứa Diễm Mai đã oang oang giọng gọi: “Tiểu Phong! Mau ra đây con ơi, mẹ có mua nho cho con nè!”

Đào Hòa Phong đang đứng ngoài ban công phòng khách, hơi cúi người nhìn xuống lầu. Nghe mẹ mình gọi nhưng vẫn không hề nhúc nhích, ánh mắt phía sau tròng kính nhìn chằm chằm Tống Nghị cùng Tiểu Ngô từ trong hành lang đi ra, thấy bọn họ lên xe cảnh sát rời đi mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.

“Tiểu Phong? Tiểu Phong, mau tới ăn nho nè con, mẹ rửa xong rồi nè...”

Đào Hòa Phong đưa lưng về phía phòng khách đáp một tiếng, mặt không biểu tình, một luồng khí âm lãnh cuốn lấy hắn.

Mình bị cảnh sát để mắt tới... không được, còn một người nữa, vẫn còn... Lâm Văn!

Tiểu Ngô mờ mịt đi theo sau Tống Nghị, nhìn anh trầm mặc nhanh chóng lên xe, còn không kịp chờ cậu thắt xong dây an toàn đã nhấn chân ga phóng ra đường.

Tiểu Ngô luống cuống tay chân thắt dây an toàn rồi cẩn thận liếc trộm biểu tình âm trầm của Tống Nghị, không dám nói.

Tống Nghị phóng xe vun vút, một đường rời khỏi khu dân cư. Cho đến khi không còn nhìn thấy tòa chung cư trên đường Vĩnh Hòa, Tống Nghị mới dừng xe lại ven đường, phiền não gãi gãi đầu, tựa hồ trầm mặt suy tính gì đó rồi chau mày gõ gõ tay lái.

Tiểu Ngô nhỏ giọng mở miệng: “Tống đội trưởng, sao vậy? Chẳng lẽ vừa nãy xét hỏi Đào Hòa Phong không thuận lợi...”

Động tác gõ gõ tay lái của Tống Nghị ngừng lại, trầm giọng nói: “Tám chín phần mười, thằng nhóc kia chính là hung thủ.”

Tiểu Ngô sửng sốt, thấp giọng hỏi: “Tống đội trưởng, là vì không có chứng cớ sao? Chúng ta có thể dùng lí do người hiềm nghi để tạm giam.”

Tống Nghị có chút phiền não châm thuốc hung hãn hít một hơi, lạnh giọng nói: “Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi.”

Tiểu Ngô không hiểu, mà Tống Nghị ngậm thuốc trầm tư một hồi rồi lấy di động ra gọi.

Đầu kia nhanh chóng bắt máy, âm thanh từ tính vang lên: “Tống đội trưởng?”

Tống Nghị đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi: “Tôi hỏi anh một chút, có loài quỷ nào phụ thân trên người nhân loại hoặc là mượn tay nhân loại giết người không?”

Bên kia trầm mặc một chốc, sau đó trả lời khẳng định: “Có.”

Tống Nghị hít sâu một hơi, nhanh chóng dập tàn thuốc, vội vàng nói: “Anh đang ở đâu? Bây giờ tôi sẽ tới đặc vụ cao ốc.”

Bên kia trà lời: “Được, tôi ở đặc vụ cao ốc chờ anh.”

Cúp điện thoại, Tống Nghị mới khởi động máy, bật còi hú, bắt đầu lái xe đi. Tiểu Ngô ngồi bên ghế phó lái trợn mắt há hốc, khó tin lẩm bẩm: “Quỷ quái... phụ thân... Tống đội trưởng, kia Đào Hòa Phong...”

Tống Nghị ngắt lời đối phương, thấp giọng nói: “Đến đặc vụ cao ốc rồi nói.”

Hơn nửa tiếng sau, xe cảnh sát của Tống Nghị dừng lại gần đặc vụ cao ốc, anh dẫn Tiểu Ngô tiến vào bên trong.

Người mở cửa là Khương Tu Hiền, sau khi vào cửa, Tiểu Ngô tò mò nhìn trái nhìn phải một chút, lập tức sinh ra hảo cảm với đối mặt với thanh niên tóc vàng chóe mặt baby luôn cười hì hì thoạt nhìn rất dễ ở chung này.

Tống Nghị chú ý Tiểu Ngô có chút không an ổn, liền hỏi: “Sao đó?”

Tiểu Ngô nhỏ giọng nói: “Đây là lần đầu tiên em được đến đặc vụ bộ môn trong truyền thuyết.” Vừa nói, biểu tình Tiểu Ngô cũng lộ rõ hưng phấn cùng vui thích.

Tống Nghị câm nín, lúc này Vu Hãn Âm mặc nam trang, chiếc áo sơ mi chỉ lười biếng cười vài nút từ cửa đại lâu bước ra, cười nói: “Khoảng thời gian này Tống đội trưởng rất bận rộn à? Hạo Diễm nói đã gọi vài lần, chỉ là không ngờ mới gặp khi nãy mà Tống đội trưởng đã tới ngành của chúng tôi rồi.”

Tống Nghị không có tâm tình chào hỏi, lắc đầu nói: “Chúng tôi bận chuyện gì có lẽ quý bộ môn cũng biết, lần này cũng vì chuyện này mà tới.”

Vu Hãn Âm gật đầu, né người: “Mời hai vị vào trong trước, bên ngoài không phải nơi tốt để nói chuyện.”

Tống Nghị cùng Tiểu Ngô đi vào đặc vụ cao ốc, Vu Hãn Âm dẫn bọn họ tới một gian phòng tiếp khách rộng rãi, rất nhanh, thanh niên tóc vàng mặt baby bưng mấy ly trà tiến vào, đặt xuống bàn trước mặt bọn họ.

Từ khi thấy Vu Hãn Âm, Tiểu Ngô vẫn luôn nhìn chằm chằm anh, Vu Hãn Âm vẫn thong dong như cũ, bị nhìn cũng không để tâm, Tống Nghị thì không thể để Tiểu Ngôn thất lễ. Anh thấp giọng ho khan nhắc nhở: “Tiểu Ngô.”

Tiểu Ngô khựng một chút, nhỏ giọng mở miệng: “Anh... Anh nhìn thật giống cái chị lần trước.”

Tống Nghị ngẩn người, nhất thời kịp phản ứng là vừa nãy ở khu thành cũ bọn họ đã gặp một lần, khi đó Vu Hãn Âm mặc nữ trang.

Anh cảm thấy lúng túng, định mở miệng giải thích thì thấy cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Vu Hãn Âm híp lại, cười nhẹ một tiếng: “Ồ? Chắc cậu gặp em gái sinh đôi của tôi.”

Tống Nghị ngơ ngác, em gái sinh đôi?

Vu Hãn Âm vòng tay trước ngực, mỉm cười: “Dáng dấp em gái tôi rất giống tôi, rất nhiều người đều nói vậy. Hôm nay vừa vặn con bé có đi ra ngoài, bằng không hai người có thể gặp nó.”

Tống Nghị trơ mắt nhìn Vu Hãn Âm thuận miệng nói dối, mà Tiểu Ngô thì không hề nghi ngờ, còn bừng tỉnh gật gật đầu, nhịn không được khen ngợi: “Em gái Vu tiên sinh rất đẹp!”

Vu Hãn Âm cười mỉm: “Cám ơn khen ngợi.”

Tống Nghị không biết làm sao, xem ra Tiểu Ngô đã quên mất lúc gặp ở cửa Vu Hãn Âm có nói một câu là mới gặp khi nãy.

Anh ho khan một tiếng, xoay chuyển đề tài: “Đúng rồi, chuyện quỷ có thể phụ thân mà tôi hỏi trong điện thoại khi nãy, Vu tiên sinh có thể giải thích cặn kẽ hơn không?”

Nghe vậy Vu Hãn Âm nghiêm mặt nói: “Quỷ quái có thể phụ thân có rất nhiều loại, đại đa số đều không có cấp bậc cao nhưng rất hiếm thấy, hơn nữa còn rất phiền toái. Trừ bỏ phụ thân, loại quỷ này còn có vài năng lực làm nhân loại mà nó phụ thân giúp nó kiếm ăn. Tống đội trưởng, anh có thể miêu tả con quỷ phụ thân mà anh đã gặp không? Như vậy sẽ dễ phán đoán hơn.”

Tống Nghị có chút do dự nói: “Đó là một thứ dài dài quấn ở trên người nhân loại... có lẽ có năng lực chuyển dời hoặc che dấu hành tung... đúng rồi, có lẽ nó thích ăn thận.”

Vu Hãn Âm an tĩnh nghe, chân mày nhíu lại: “Là Tống đội trưởng đã tìm ra hung thủ của vụ án giết người liên hoàn ở khu thành cũ? Hung thủ kia bị quỷ phụ thân?”

Tiểu Ngô yên lặng bưng ly trà ở bên cạnh cả kinh, không ngờ nhanh như vậy đã bị Vu Hãn Âm đoán được mấu chốt!

Tống Nghị vuốt mặt, cười khổ: “Không sai, lúc tôi cùng cậu ta nói chuyện riêng thì cứ cảm thấy lạnh sống lưng... sau đó tôi đã dùng kính của quý bộ môn nghiên cứu nhìn thử một cái thì phát hiện trên người cậu ta có quấn một dải màu xanh da trời.” Vừa nói, bàn tay giao nhau của anh lại càng siết chặt hơn, thấp giọng hỏi: “Người bị phụ thân có phải bị quỷ mê muội lợi dụng không?”

Vu Hãn Âm cười một tiếng: “Tống đội trưởng, quỷ phụ thân không thể tùy tiện phụ thân nhân loại, cùng lắm chỉ ảnh hưởng tới ký chủ, làm gia tăng tâm tư tiêu cực của họ mà thôi, hiệu quả có hạn. Nếu nó phụ thân lên người giống như Tống đội trưởng thì căn bản không có khả năng ăn người. Người bị phụ thân rất tỉnh táo, họ biết rõ mình đang làm gì. Hơn nữa nếu Tống đội trưởng đã tìm được hắn thì chứng minh hắn có đủ động cơ giết người, không quản là vì nguyên nhân gì.”

Tống Nghị khựng, yên lặng không nói.

Vu Hãn Âm thấp giọng nói: “Bất quá nếu hung thủ kia bị phụ thân thì có chút phiền toái... đã là người thứ tư rồi, mối liên hệ của quỷ và hắn đã rất vững chắc, nếu không dùng biện pháp chặt đứt thì chỉ sợ...”

Tiểu Ngô cảm thấy không đúng, liền hỏi: “Nếu không chặt đứt... thì sao?”

Khóe miệng Vu Hãn Âm nhếch một cái, lộ ra nụ cười lạnh như băng: “Bây giờ hắn vẫn còn lý trí, không phải gặp ai cũng giết. Thế nhưng chờ hắn giết xong hết những người mình muốn giết thì sẽ hoàn thành quan hệ cộng sinh với quỷ quái, trở thành trạng thái người không ra người quỷ không ra quỷ, đại khai sát giới. Hiện giờ bên cách anh không làm gì được hắn đâu, chỉ có chúng tôi mới có thể giết hắn, hơn nữa còn phải là ngay bây giờ.”

Tiểu Ngô cả kinh, trầm mặt thấp giọng nói với Tống Nghị: “Tống đội trưởng, chỉ còn lại một người cuối cùng mà thôi! Chúng ta phải ngăn cản cậu ta tiếp tục giết người!”

Tống Nghị trầm giọng hỏi: “Phải trực tiếp giết à? Không còn cách nào khác sao?”

Vu Hãn Âm lắc đầu: “Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với quỷ quái nhưng với trạng thái của hung thủ thì không giết không được.”

Tống Nghị nhíu mày, hiển nhiên đang do dự.

Vu Hãn Âm nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Hắn đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết bốn người, nếu không tử hình thì cũng là chung thân, có việc gì phải xoắn xuýt đâu chứ? Đối mặt với tội phạm cùng hung cực các, không phải các anh cũng có quyền trực tiếp bắn chết à?”

Tống Nghị khàn khàn mở miệng: “Thế nhưng cậu ta cũng là người bị hại... ít nhất trước khi tòa tuyên án, cậu ta vẫn còn có thể sống.”

Vu Hãn Âm không nói nữa, chỉ lạnh nhạt ngồi trên ghế sô pha uống trà. Đột nhiên từ khe hở khép hờ truyền âm thanh ngoài phòng khách vào, là Bình Hạo Diễm.

“Có phải Tống Nghị tới không? Ổng đâu? Bảo ổng ra đây coi! Tô Dập, anh có thấy ổng không?”

Sau đó âm thanh Tô Dập chậm rãi vang lên: “Không có, chắc ở bên phòng khách...”

Vu Hãn Âm đột nhiên ngẩn người, quay đầu liếc nhìn cửa phòng, khóe miệng nhếch lên nói với Tống Nghị cùng Tiểu Ngô: “Có lẽ có cách khác, không cần trực tiếp giết chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.