Tô Dập mở choàng mắt trong bóng tối, sững sờ nhìn lồng ngực ấm áp bọc trong ánh sáng ở trước mắt, qua một hồi lâu mới hoàn hồn.
Giấc mơ vừa nãy... là kí ức của Phong Thanh Vi sao?
Tô Dập có chút nặng nề giơ tay sờ ánh mắt, bên dưới mí mắt mỏng manh là con ngươi khẽ rung động.
Cánh tay ôm cậu giật giật, một âm thanh ngái ngủ có chút khàn khàn từ đỉnh đầu truyền tới: “Sao vậy?”
Phát hiện mình đánh thức Nghệ Tu, Tô Dập không nhúc nhích, nhỏ giọng nói: “Không sao, ngủ đi.”
Cậu vừa nói vậy, Nghệ Tu ngược lại lại tỉnh hẳn. Cúi đầu nhìn người trong lòng, thấp giọng hỏi: “Sao vậy? Thấy ác mộng à?”
Tô Dập khựng một chút rồi níu chặt lớp áo sau lưng Nghệ Tu, có chút trầm thấp nói: “Em nằm mơ thấy... kí ức tự sát của Phong Thanh Vi.”
Nghệ Tu ngừng một lát rồi nhẹ nhàng vỗ về lưng Tô Dập, nhẹ giọng hỏi: “Không sao đâu, chỉ là mơ mà thôi, em đã thấy gì?”
Tô Dập nhỏ giọng kể lại nội dung giấc mơ cho Nghệ Tu, cuối cùng có chút mê mang nói: “Trước khi Phong Thanh Vi chết... vì sao Nghê Nguyên Tư lại gọi là Tuyết Nhi? Rõ ràng trước đó, hắn cùng Phong tông chủ vẫn luôn gọi là Thanh Vi...”
Động tác vỗ về của Nghệ Tu ngừng một lát, nhíu mày mở miệng: “Tuyết Nhi? Người kia thật sự là Nghê Nguyên Tư à? Hay người hắn kêu không phải là Phong Thanh Vi?”
Tô Dập có chút nghi hoặc nhíu mày: “Em xem không rõ, thế nhưng em cảm thấy người đó là Nghê Nguyên Tư, còn tiếng Tuyết Nhi nhi kia chắc là gọi Phong Thanh Vi, mặc dù em cũng không rõ lắm.”
Nghệ Tu lại tiếp tục vỗ về lưng Tô Dập, tròng mắt hơi nheo lại, lầm bầm mở miệng: “Tuyết Nhi... Nghê Nguyên Tư rốt cuộc gọi ai?”
Thời gian chỉ mới hơn ba giờ sáng, Nghệ Tu dỗ Tô Dập ngủ thêm một hồi, chính mình cũng thiêm thiếp, tới sáu giờ sáng thì đúng giờ thức dậy.
Này cũng là thời gian mọi người trong đặc vụ bộ môn lục tục rời giường, thế nhưng bữa sáng vẫn chưa làm xong. Sau khi chạy vài vòng trong vườn hoa, bọn họ mới tới phòng ăn chuẩn bị ăn sáng, liếc mắt thì thấy Bình Hạo Diễm âm trầm khó chịu ngồi trên ghế.
Khoảng thời gian này Tô Dập rất ít khi nhìn thấy Bình Hạo Diễm, hình như cậu đang bận gì đó nên vẫn luôn ở trong phòng làm việc của mình, cơ hồ là không để ý tới chuyện bên ngoài. Hôm nay lại làm ra dáng vẻ nén giận như vậy, cũng không biết là ai chọc nữa.
Vu Hãn âm từ hành lang uể oải tiến vào phòng nhìn Bình Hạo Diễm một cái, sau đó kéo ghế ngồi xuống: “Em bị gì thế?”
Bình Hạo Diễm dùng sức ghim nĩa vào một khúc lạp xưởng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Gần nhất phải thu thập số liệu để phân tích, em bận muốn chết luôn, cư nhiên vất vả nhín ra chút thời gian thì cái con chuột bạch số một kia ba lần bốn lượt đùn đẩy không chịu tới...”
Vu Hãn Âm liếc mắt, nhàn nhạt mở miệng: “Em nói gì đó hả? Chuột bạch số một là cái gì?”
Bình Hạo Diễm nghẹn, hậm hực nhỏ giọng nói: “Tống đội trưởng...”
Tô Dập cùng Nghệ Tu ngồi xuống an tĩnh bắt đầu ăn sáng, Đỗ Phái Tuyết ngồi bên cạnh Tô Dập đang bôi mật lên bánh mì của mình, nghe vậy thì nhẹ giọng nói: “Gần nhất gần khu thành cũ xảy ra vài vụ án mạng, Tống đội trưởng bận bịu cũng đúng thôi.”
Bình Hạo Diễm sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Án mạng?”
Ánh mắt Mao Thiên Tuyền lộ ra chút mất kiên nhẫn, thấp giọng nói: “Ừm, đã chết ba người rồi, hình như là một tên sát thủ liên hoàn.”
Khương Tu Hiền chen miệng nói: “Không sai, hơn nữa thủ pháp còn cực kỳ tàn nhẫn, tên biến thái kia sau khi đâm người chết vài dao thì còn moi cả lục phủ ngũ tạng của người ta ra.”
Động tác gặm chân giò hun khói của Tô Dập khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Tu Hiền.
Nghệ Tu ngẩng đầu nhìn mọi người một cái rồi mở miệng: “Được rồi, lúc ăn sáng đừng nói mấy chuyện này.”
Bình Hạo Diễm biết phát sinh chuyện này thì biểu tình khó chịu nhất thời giảm bớt rất nhiều.
Tô Dập cũng không quá chú ý, an tĩnh ăn sáng xong, sau đó ở lại bồi Nghệ Tu, nhìn anh triệu tập mọi người. Bình Hạo Diễm thì vội vàng chạy về phòng làm việc của mình, ngoại trừ cậu thì tám người còn lại đều tập trung trong phòng làm việc của Vu Hãn Âm.
Kỷ Bạch Tình mờ mịt nhìn mọi người, nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì vậy ạ?”
Vu Hãn Âm nhìn Kỷ Bạch Tình, nói ra chuyện bọn họ đã tra được cùng ánh mắt của Tô Dập và sức mạnh của Nghệ Tu.
Kỷ Bạch Tình nghe xong thì trợn to mắt, hiển nhiên vẫn chưa kịp phản ứng. Mao Thiên Tuyền thì cả kinh: “Đã chắc chắn sức mạnh của đội trưởng là quỷ thần chi lực rồi à?!”
Ánh mắt Khương Tu Hiền đỏ ngầu, trợn mắt nhìn chăm chăm hư không, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dám mưu tính tới lão đại... tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!”
“Như vậy người kia đang ở Hạo Ca Tông?” Vưu Minh Thành ôm trường kiếm, nhíu mày lạnh băng mở miệng. Nhìn dáng vẻ của anh thì tựa hồ chỉ cần nhận được câu trả lời khẳng định, anh sẽ lập tức vung kiếm xông tới Hạo Ca Tông.
Nghệ Tu cắt ngang: “Phong Thanh Vi nói vậy, thế nhưng tình huống cụ thể thế nào vẫn chưa rõ, không nên làm bừa.”
Vưu Minh Thành mặt lạnh không nói lời nào, Đỗ Phái Tuyết ở bên cạnh đột nhiên nhẹ giọng nói: “Thật ra thì lời của Phong Thanh Vi có tin được không? Có lẽ cô ta không có ý gạt chúng ta, thế nhưng theo lời Tiểu Dập nói thì cô ta từng bị trí tuệ của mình lừa dối, liệu bây giờ cô ta có thật sự nhìn rõ toàn cục hay không? Hơn nữa Nghê Hồng Vân... từ đầu tới cuối, cô ta chỉ nói một câu là hãy ngăn cản người này mà thôi, người này rốt cuộc muốn làm gì, chúng ta hoàn toàn không biết.”
Kỷ Bạch Tình cũng có chút bất an mở miệng: “Hơn nữa... chúng ta không phải vốn đang truy xét chuyện cổ trạch cùng quỷ quật sao? Chẳng lẽ hết thảy đều là Nghê Hồng Vân kia làm?”
Vu Hãn Âm trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Mặc dù không phải xác nhận trăm phần trăm nhưng cũng xấp xỉ như vậy, hơn nữa kính càn khôn phỏng chừng cũng đang ở trong tay bọn họ.” Nói xong, anh nhìn qua Tô Dập đang an tĩnh ngồi bên cạnh: “Tiểu Dập, theo em đoán thì chuyện Phong Thanh Vi nói về Nghê Hồng Vân rốt cuộc có đáng tin không?”
Tô Dập sửng sốt, không ngờ Vu Hãn Âm lại đột nhiên hỏi vấn đề này. Theo bản năng nhìn mọi người xung quanh, phát hiện mọi người đều nghiêm túc nhìn cậu, có vẻ rất coi trọng câu trả lời của cậu.
Tô Dập không khỏi trịnh trọng, nghiêm túc hồi tưởng lại từng lời nói từng hành động của Phong Thanh Vi.
Một hồi lâu sau, cậu lầm bầm mở miệng: “Em cảm thấy... có lẽ cô ấy nói thật, hơn nữa cô ấy còn biết rất nhiều chuyện nữa nhưng không có cách nói cho em biết. Em có cảm giác... Nghê Hồng Vân mà cô ấy nói có lẽ có quan hệ rất sâu với “Hồng Vân” trong bí cảnh Nam Hải.
Nghe vậy, Đỗ Phái Tuyết hơi nhíu mày, gật đầu một cái: “Xem ra quả thật phải tới Hạo Ca Tông một chuyến.”
Vu Hãn Âm nhíu mày suy tư, thấp giọng nói: “Hơn nữa không thể lơi lỏng chuyện tra tìm cổ tịch.”
Ánh mắt Vưu Minh Thành lẫm liệt, lạnh lùng nói: “Hạo Ca Tông... Nghê Hồng Vân... anh nhất định phải tự tay giết chết hắn!”
Nghệ Tu nhìn Vưu Minh Thành nói: “Sẽ để anh giết hắn, thế nhưng trước đó, anh phải bình tĩnh chờ đợi thời cơ.” Nói xong, anh quay đầu nhìn về phía mọi người, trầm giọng nói: “Nói tất cả chuyện này là vì muốn mọi người hiểu rõ mục tiêu của ngành chúng ta. Ngăn cản tai kiếp, tìm ra tên Nghê Hồng Vân đứng sau màn kia để giải quyết triệt để, đây chúng là chuyện chúng ta phải làm.”
Mọi người rối rít kiên định gật đầu.
Kỷ Bạch Tình đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhỏ giọng hỏi: “Kia Hạo Diễm thì sao, em ấy chán ghét quỷ quái như vậy...”
Phòng họp đột nhiên yên ắng, một hồi lâu sau, Vu Hãn Âm mới thấp giọng mở miệng: “Tạm thời đừng nói với nó.”
Quyết định xong hành động kế tiếp, hội nghị liền kết thúc, bọn họ liền giải tán làm chuyện của mình.
Đến buổi tối, Nghệ Tu cùng Tô Dập ở trên giường quấn quít một chốc, sau đó Nghệ Tu lại chật vật ngồi dậy, kho khan một tiếng: “Anh đi tắm lần nữa, em ngủ trước đi.”
Tô Dập nằm trên giường hơi chớp chớp mắt, ánh mắt rơi vào cái lều vải dựng lên cao cao kia, sau đó đưa tay nắm lấy cánh tay Nghệ Tu.
Thấy Nghệ Tu quay đầu lại nhìn mình, Tô Dập chậm rãi nói: “Quan hệ của chúng ta có thể tiến thêm một bước, em có thể giúp anh.”
Nghệ Tu khựng một lát, một lát sau thì cắn răng nghiến lợi nói: “Này là em tự tìm!”
Đêm đó bọn họ lăn lộn nửa ngày, lại tới phòng tắm tẩy rửa một phen rồi mới an tĩnh ngủ.
Mới vừa nãy bị người nào đó tràn đầy sinh mãnh khi dễ thực thảm, Tô Dập uể oải nằm trên giường, bị Nghệ Tu ôm lấy hôn hai cái.
Mặc dù không làm tới cuối cùng nhưng Nghệ Tu vẫn có một phen thỏa mãn, thực sự làm anh nhịn không được vui sướng, kích động một hồi lâu mới ngủ.
...
Trong một con hẻm nhỏ hỗn loạn ở khu thành cũ được kéo dây ngăn cách màu vàng, vài nhân viên cảnh sát mặc đồng phục canh giữ phía trước dây ngăn cách, bên ngoài tụ tập không ít ký giả muốn lấy tin về vụ án giết người. Tống Nghị mang theo đội viên kiểm tra con hẻm phát sinh vụ án, tìm kiếm bất cứ dấu vết nào còn sót lại.
Một nhân viên cảnh sát còn trẻ tuồi cầm một phần văn kiện nói với Tống Nghị đang ngồi xổm dưới đất nhìn chằm chằm một mảng máu lớn sậm màu tạo thành hình dáng một người: “Tống đội trưởng, người chết tên là Vương Hưng Đằng, là sinh viên đại học A thị, cũng giống hai người đã chết trước đó, cùng học ở Nhất Trung A thị. Ba người đã chết cộng thêm hai người khác nữa chính là nhóm học sinh quậy phá trong trường, bởi vì bối cảnh gia đình nên hoành hành ngang ngược, không ai dám chống lại, ngay cả giáo viên cũng không có cách nào.”
Cảnh sát viên trẻ tuổi vừa nói vậy thì một người nam trung niên mặc cảnh phục xuyên qua dây ngăn cách đi tới nói với Tống Nghị: “Hiện giờ đã phái người tới bảo vệ hai người còn lại. Bất quá không hổ là con nhà có tiền, kiểu cách lớn lối thật, còn xem thường sự bảo vệ của chúng ta. Bất quá tuổi còn nhỏ đã làm ra nhiều chuyện chán ghét như vậy, xét theo một khía cạnh nào đó thì đúng là rất lợi hại.”
Cảnh sát viên trẻ tuổi nghẹn lời, thấp giọng nói: “Năm đó lúc làm những chuyện kia, cũng không biết bọn họ có nghĩ tới sẽ dẫn tới kết quả bây giờ không a...”
“Tiểu Ngô, nói gì vậy hả?” Cảnh sát viên trung niên nghiêm nghị trợn mắt trừng cậu cảnh sát viên, Tiểu Ngô nháy mặt im bặt, không cam lòng ngậm miệng.
Tống Nghị đứng dậy, xoa xoa mi tâm hỏi: “Bên nhân viên pháp y nói thế nào?”
Tiểu Ngô lật văn kiện nói: “Thời gian chết là khoảng mười giờ tối đến một giờ sáng, pháp y phán đoán vụ Vương Hưng Đằng cùng hai vụ trước đó do cùng một hung thủ gây án, thủ pháp giết người tương tự, sức lực không mạnh. Trước khi chết nạn nhân bị kinh hoảng cùng cực, thế nhưng tựa hồ lại không hề có hành động phản kháng, cũng không có giấu vết giãy giụa, thủ pháp moi nội tạng cũng không hề thuần thục.”
Tống Nghị nheo mắt, từ trong túi lôi ra một điếu thuốc nhét vào miệng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm mảng máu bắt mắt bên kia, ngậm thuốc lầm lầm: “Hung thủ liên tục moi thận của ba nạn nhân, hơn nữa đến bây giờ vẫn chưa tìm được quả thận đó... nếu chỉ đơn thuần là làm cho hả giận, thủ pháp cũng không thuần thục, vậy vì sao phải moi thận ra chứ?”
Tiểu Ngô ngừng một lát, nhìn nhóm nhân viên thu thập chứng cớ đang tản ra xung quanh tìm kiếp, nhỏ giọng nói với Tống Nghị: “Tống đội trưởng, người bình thường sẽ không nghĩ tới chuyện moi thận đâu, anh nói coi có khi nào liên quan tới mấy thứ kia không?”
Tống Nghị có chút suy tư cắn điếu thuốc, nghe vậy thì liếc Tiểu Ngô một cái, đưa tay vỗ đầu cậu: “Cái kia cái gì, nhìn đã biết là án trả thù rồi, đừng có thấy vụ nào cũng liên tưởng tới mấy thứ ấý! Có muốn phá án không hả?”
Tiểu Ngô có chút không vui gãi gãi đầu, không nói.
Lúc bầu không khí có chút trầm mặc, điện thoại Tiểu Ngô đột nhiên đổ chuông. Cầm lên xem thì lập tức bắt máy, sau đó lập tức báo với Tống Nghị: “Tống đội trưởng, đã tìm được hung khí, nó nằm trong thùng rác ở con đường bên ngoài!”
Tống Nghị vừa nghe thì rút điếu thuốc đang ngậm trong miệng nhét vào túi, sau đó dẫn bọn họ đi ra ngoài. Con đường này tụ tập rất nhiều phòng trà, quán đồ nướng, tiệm uốn tóc... hiện giờ đang là ban ngày nên phòng trà này nọ chưa mở cửa, thế nhưng mấy tiệm di động có mặt tiền lớn không ngừng truyền ra tiếng nhạc đinh tai nhức óc, tiếng ồn ào náo nhiệt làm người ta cực kỳ bực bội.
Vừa bước vào con đường này, chân mày Tống Nghị liền nhịn không được nhíu chặt. Âm thanh này thật sự có âm lượng lớn đến mức chấn đau cả tai, cộng thêm đến tối lại thêm phòng trà cùng tiệm nướng, thật sự là cho dù ngõ hẻm kế bên phát sinh án mạng cũng không ai phát hiện.
Con đường này cùng ngõ hẻm kia ghép lại thành chữ T, đầu kia con đường là ngõ cụt, muốn tới con đường này phải vòng một đoạn lớn rồi từ cửa tiến vào. Lúc bọn họ tới chỗ sâu nhất trên đường thì thấy nhóm nhân viên pháp chứng đang tụ lại chụp hình một đống rác lớn, nhân viên cảnh sát ngăn chặn ký giả, vòng ngoài còn tụ tập một nhóm dân chúng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Tống Nghị vừa tới nơi liền xua nhóm phóng viên đi. Chỉ thấy trong túi vật chứng là một con dao gọt trái cây dính đầy máu, một cái khăn lông bình thường cơ hồ bị máu thấm ướt, một đôi bao tay trắng cùng một cái áo mưa trong suốt bê bết máu.
“Lần nào cũng chọn lựa con hẻm sát bên đường lớn ồn ào náo nhiệt, tên này càng lúc càng biết cách che giấu dấu vết...” Sắc mặt Tống Nghị có chút không dễ nhìn, bảo nhân viên pháp chứng chia ra xử lý.
Mặc dù không ôm hi vọng nhưng Tống Nghị vẫn hỏi Tiểu Ngô ở bên cạnh: “Đúng rồi, các cậu có hỏi người lân cận xem tối qua có thấy ai ra vào ngõ hẻm kia không?”
Đúng như dự đoán, Tiểu Ngô lắc đầu: “Hai hướng con hẻm thông tới đường lớn, buổi tối căn bản không có ai đi ngang qua.”
Tống Nghị gãi đầu, có chút phiền não mở miệng: “Cuối con đường này là điểm cụt, các cậu đi hỏi xem tối qua có thấy người nào xách túi ny lon màu đen đi ngang không?”
Nhóm Tiểu Ngô nhanh chóng tản ra hỏi thăm người vây xem. Tống Nghị thì nhìn về bức tường rào cách thùng rác ở cuối con đường không xa.
Anh đi tới, ngẩng đầu nhìn dãy tường rào cũ kỹ cùng tiểu khu ở bên trong, lùi về sau một khoảng cách rồi chạy lấy đà nhảy lên tường rào, nhanh nhẹn leo lên.
Hai tay khoác trên đỉnh tường rào, dùng sức chống tay một chút liền thấy được tình cảnh bên trong.
Bên đó là một lối đi hẹp, theo mặt sau dãy lầu chung cư chạy thẳng tới trước, tiếp nối với con hẻm và đường lớn bên ngoài. Trong lối đi hẹp này treo ngổn ngang quần áo chăn mền, nếu có người ẩn núp thì cũng rất khó phát hiện.
Tống Nghị nhíu mày đánh giá khu vực phía sau tường rào, nhìn chung quanh một vòng, lúc nhìn tới một nơi nào đó thì con ngươi đột nhiên co rút.
Anh buông tay nhảy xuống tường, phía trên trái chất một đống lớn đồ linh tinh, dọn dẹp một chút thì quả nhiên trên bờ tường lộ ra một khe hở nhỏ đủ để một người lách người chui lọt.
Ngồi xổm xuống sờ sờ dấu vết màu nâu đen dính trên khe hở, ánh mắt nghiêm nghị, thấp giọng nói: “Là từ nơi này chạy trốn...”
Anh đứng dậy, rút di động ra gọi: “Lão Sở, tra tìm tất cả những người từng bị nạn nhân bắt nạt, đối chiếu với những người ở khu nhà cũ! Còn nữa, phong tỏa tất cả các con hẻm nhỏ gần con đường náo nhiệt bên khu nhà cũ!”
...
Ban đêm, bầu trời tối đen không hề có một vì sao, ánh trăng cũng dần dần lẩn mất không thấy bóng dáng. Trong một bãi rác bẩn thỉu hôi thối, Lý Long Phong mê mang mở mắt, sau ót ẩn ẩn đau đớn. Hắn hoảng hốt nhìn trái nhìn phải, không rõ vì sao mình lại ở nơi này.
Đúng rồi, hắn bị nhốt trong nhà suốt mấy ngày không ra ngoài, ngay cả trường học cũng không đi. Hôm nay khó lắm mới kiếm được cớ ra cửa, đám vệ sĩ kia thực đáng ghét, làm hắn căn bản không có cách nào tìm con mồi để phát tiết, vì thế hắn lén vứt đám vệ sĩ kia, định tới khu nhà cũ tìm “người quen cũ“.
Sau khi gửi hình trong di động cùng địa điểm gặp, Lý Phi Long khoái trá huýt sáo, chờ đối phương ngoan ngoãn tới nơi.
Trong mắt hắn, cái chết của đám Vương Hưng Bằng chẳng có quan hệ gì với hắn, cũng không phải bị giết gì cả, căn bản là đọ dũng khí với đám côn đồ rồi bị chém chết thôi, chết một hai đứa có gì phải khẩn trương chứ. Hắn cùng Lâm Văn không giống đám côn đồ Vương Hưng Bằng kia, thế nhưng Lâm Văn lại sợ quéo giò quéo cẳng, đúng là không có ý nghĩa mà.
Lâm Văn còn gọi điện nói là có thể có người muốn trả thù bọn họ, bảo hắn phải cẩn thận. Buồn cười, đám kia đều bị bọn họ nắm đuôi, cư nhiên dám trở mặt sao? Rõ ràng chỉ là miếng thịt nằm trên thớt mặc bọn họ khi dễ!
Kết quả hắn chờ chờ một hồi thì bị người kia quất một gậy vào gáy, sau đó thì không biết trời trăng gì nữa.
Đây là một căn phòng tối đen chất đầy rác rưởi, xuyên thấu qua khe cửa sổ hẹp có thể nhìn thấy bầu trời được ánh đèn màu chiếu sáng sặc sỡ cùng tiếng nhạc xập xình náo nhiệt, còn có tiếng người rao hàng ỏm ỏi. Sau ót Lý Phi Long vẫn còn đau đớn, kịp phản ứng giãy giụa bò dậy, đưa tay sờ ót một cái thì cảm nhận được một mảnh ướt át.
Lý Phi Long đau đến không ngừng quát mắng văng tục: “Đào Hòa Phong! Có phải là mày không? Mẹ nó mày dám đánh ông à?! Đi ra! Tao muốn mày sống không bằng chết!!”
“Mày tìm tao à?”
Sau lưng truyền tới âm thanh âm trầm, Lý Phi Long vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Đào Hòa Phong ăn phòng rất kỳ quái, mặt không biểu tình đứng ở nơi đó.
Dáng dấp Đào Hòa Phong rất bình thường, còn đeo cặp kính cận dày cộm, thoạt nhìn là một thanh niên có chút gầy yếu. Trên người Đào Hòa Phong mặc quần áo đen dài tay, còn đeo một cái balo. Rõ ràng không có mưa nhưng lại mặc áo mưa che kín người cùng balo, tay đeo bao tay dầy cộm, còn cầm một thứ dài dài gì đó được bọc trong khăn lông.
Lý Phi Long ôm đầu, tức giận nói: “Cởi sạch quần áo ôm đầu ngồi xổm dưới đất cho tao, hôm nay tao phải đập mày một trận cho ra hồn mới được!”
Bàn tay nắm khăn lông của Đào Hòa Phong siết chặt, lạnh lùng âm hiểm nhìn Lý Phi Long, không nhúc nhích.
Lý Phi Long trợn mắt, cắn răng lảo đảo đứng dậy, cười lạnh một tiếng: “Sao? Không nghe lời? Chẳng lẽ mày muốn tấm hình bị tụi tao đánh bầm dập tả tơi của mày tung đầy trên mạng, để tất cả mọi người đều nhìn thấy dáng vẻ tởm lợm đó của mày?”
Ánh mắt phía sau cặp kính của Đào Hòa Phong trợn to, từ trong túi lôi ra một cái di động hung hãn ném xuống đất!
Sau đó hắn chậm rãi để lộ thứ bọc trong khăn lông, lộ ra một con dao gọt trái cây lóng lánh quang mang sắc bén.
Lý Phi Long cả kinh, rốt cuộc phát giác có chút không đúng. Hắn theo bản năng lùi về sau hai bước, ngoài mạnh trong yếu nói: “Mày muốn làm gì, mày tưởng đập hư điện thoại của tao thì không còn hình nữa à? Tao có up lên tài khoản mạng, Lâm Văn, Lâm Văn biết mật mã nick đó! Mày... mày đừng tới đây, mày dám tới thì tao sẽ bảo Văn Lâm post số hình đó đấy!”
Đào Hòa Phong tựa hồ không nghe thấy lời hắn, cứ trợn to mắt nhìn Lý Phi Long chằm chằm, cắn răng nghiến lợi lên tiếng: “Vì sao đám cặn bã bọn mày vẫn chưa xuống địa ngục?”
Đào Hòa Phong hơi khựng lại một chút, trên mặt lộ ra nụ cười vặn vẹo, cổ họng ô ô thở hồng hộc, âm điệu cổ quái: “Nếu... bọn mày, không, xuống địa ngục... vậy để tao, đưa, bọn mày... đi!”
Giây tiếp theo, Đào Hòa Phong bổ nhào về phía Lý Phi Long!
Lý Phi Long gào thảm một tiếng, xoay người muốn trốn nhưng lại phát hiện cả người mình cứng ngắc, không thể nhúc nhích!
Chỗ truyền tới tiếng nhạc cách đó không xa đột nhiên vang lên một tràng cười to, có người lớn tiếng ồn ào, hoàn toàn che giấu đi động tĩnh bên trong con hẻm nhỏ.
Chờ Lý Phi Long trợn trừng hai mắt nằm trên đất hoàn toàn không còn phát ra chút âm thanh nào nữa, Đào Hòa Phong thở hổn hển đứng bên cạnh, dùng khăn lông bao lấy cán dao, dùng sức rạch đứt làn da, moi hai quả thận ở hai bên hông Lý Phi Long ra ngoài.
Đào Hòa Phong thở hắt một hơi, giơ phần nội tạng vẫn còn ấm áp kia, nhẹ giọng nói: “Ăn đi, ăn nó... còn một người, còn một người nữa... Lâm Văn... Lâm Văn!”
Hai quả thận trên tay Đào Hòa Phong đột nhiên biến mất không còn tung tích, thế nhưng Đào Hòa Phong có thể tưởng tượng được tiếng nhai khoái trá của thứ kia.
Hắn nhếch môi cười, lảo đảo lắc lư đứng lên, tùy tiện moi một cái túi rác trong đống rác, nhanh chóng cởi chiếc áo mưa nhuốm đầy máu rồi nhét áo mưa, dao cùng khăn lông vào trong túi rác.
Đào Hòa Phong xách túi rác ra khỏi phòng để rác, xuyên qua hành lang chật hẹp chất đầy phế phẩm phía sau một nhà hàng chui vào con đường mòn ở bên ngoài, con đường này rất huyên náo, cũng chính là nơi tiếng ồn truyền tới. Hắn cầm túi rác đi tới sâu trong con đường rồi vứt đi, cũng ném luôn đôi bao tay nhuốm máu vào đống rác, sau đó từ ba lô lấy ra một chai nước suối, chầm chậm cẩn thận rửa sạch vết máu bị bắn lên kính.
Cuối cùng, hắn cất chai nước, mặt không biểu cảm một lần nữa đeo kính, thấp giọng nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Chớp mắt sau đó, cả người Đào Hòa Phong đột nhiên biến mất trong con đường tối đen.
Sáng hôm sau, tiếng còi báo rú inh ỏi cùng dây phong tỏa được giăng quanh căn phòng để rác này.
“Không phải có người bảo vệ cậu ta à? Này rốt cuộc là chuyện gì?” Tống Nghị phẫn nộ nói, nhìn Lý Phi Long chết không nhắm mắt nằm trong đống rác, anh phiền não xoa xoa mi tâm.
Vừa mới có chút đầu mối về hung thủ, bọn họ chỉ mới khoanh vùng nghi phạm thì nào ngờ đâu lại chết thêm một người, lại còn là đối tượng được bảo vệ!
Lý Phi Long vừa chết, cấp trên liền phát hỏa với Tống Nghị, bảo là nếu không bắt được hung thủ trước khi tiếp tục có thêm người bị hại thì anh không cần làm đội trưởng nữa!
Tống Nghị mệt mỏi nghiêm nghị, nếu không thể bắt hung thủ, không cần cấp trên nói, bản thân anh cũng không còn mặt mũi tiếp tục làm đội trưởng nữa.
Tiểu Ngô cẩn thận nhìn Tống Nghị, thấp giọng nói: “Bởi vì Lý Phi Long có vệ sĩ nên đội viên cũng không quá cảnh giác, không ngờ cậu ta lại cố ý bỏ rơi vệ sĩ... gần đây có một tiệm di động đang đại hạ giá nên dựng sân khấu hết hát lại nhảy...”
Lúc biết Lý Phi Long tự mình chạy tới nơi này, Tiểu Ngô chỉ có thể bất đắc dĩ, làm vậy có khác nào tự đi chịu chết đâu chứ, đúng là quá dễ dàng.
Tống Nghị chậm rãi thở hắt một hơi, cúi đầu thì thấy chiếc di động bị vứt bể màn hình ở dưới đất. Anh ngồi xổm xuống, đeo bao tay nhặt lên, quan sát một chút rồi nhắn nút nguồn. Màn hình sáng lên, hình nền là ảnh chụp selfie của Lý Phi Long, Tống Nghị thử quẹt màn hình một cái, phát hiện vì bị rớt bể nên không có chút phản ứng nào.
Anh đứng dậy, bỏ di động vào túi vật chứng rồi đưa cho Tiểu Ngô: “Mang cái này về, xem thử xem có tra được gì không.”
.*.