1
Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.
Nay kỵ trâm hoa.
- ---------------------
Sư tỷ cùng ta chơi đánh cược, ta nhìn mái tóc đen như đậu khấu của nàng, trâm phấn hạnh nghiêng nghiêng.
Vẫn là tiền đặt cược như cũ, cược giống hệt như vậy suốt hai ba năm, kết quả cũng không thay đổi, duy chỉ có sư tỷ mới chơi hoài không biết chán
- Ngươi đoán xem sư phụ hôm nay có thể nhận ra ngươi không phải là đứa câm hay không? - Tiếng cười của thiếu nữ như chuông, thanh thúy dễ nghe, thấy ta không có trả lời lại hỏi - Đoán xem hôm nay sư phụ có nở nụ cười không?
- Không biết, không có cười
Ta cúi đầu trả lời, chịu đựng hai tay của sư tỷ không biết nặng nhẹ mà nhéo thịt mềm trên mặt ta, trên mặt vừa đau vừa nóng, ta nhịn không được mà lên tiếng:
- Sư tỷ, sư phụ còn đang chờ ngươi.
- À - Thiếu nữ như từ trong mộng hoàng lương tỉnh lại, chợt vỗ ót - Chỉ nhớ chơi đùa cùng ngươi, quên mất hôm nay còn phải đi trừ yêu!
Dứt lời, liền chạy ra ngoài cửa như gió.
Ta theo bước chân của nàng, cũng ra khỏi phòng, chỉ thấy sư tỷ đang thở hổn hển đứng bên cạnh sư phụ, kiểu tóc lúc trước gắng chải thành cũng đã sớm bị bung ra, trâm phấn hạnh dần dần bị giấu vào trong tóc, quấn lại thành một mớ với tóc đen.
Hôm nay quả thực không thích hợp cài trâm hoa.
Tương phản với bộ dạng chật vật của sư tỷ, sư phụ vẫn mang dáng dấp tiên phong đạo cốt trong trẻo nhưng lạnh lùng như xưa, y phục thêu hoa văn mây, nón trúc guốc gỗ, tay cầm quạt tròn, đôi mắt màu lam thâm thúy, tựa như từ nơi trần thế ngắm nhìn bầu trời mênh mông không người.
Sư phụ liếc mắt nhìn ta, ta gật đầu ra hiệu với hắn, tiễn hai người ra cửa, bọn họ hôm nay phải đi tới một nhà ở trấn trên để trừ yêu.
Sư phụ ta không có tên tuổi, càng không cái gì danh hào uy chấn giang hồ.
Không chỉ như thế, sư phụ hắn không theo phật không theo đạo, không bái phật tổ không hỏi thiên địa, cũng không biết tu tiên pháp nơi nào, dân chúng cũng chỉ dùng đại sư đại sư để gọi, không để ý danh hào đạo phái chút nào. Mặc kệ là phật giáo đạo giáo, có thể bắt được yêu quái đều thật là đại sư.
Lúc ta năm tuổi bị phụ mẫu vứt bỏ ở trước miếu cũ Thành Đông, sư phụ đem ta về thu dưỡng, sau lại nghe sư tỷ nói nàng cũng trải qua chuyện giống ta, đều là bị vứt bỏ ở trước miếu, may mắn được sư phụ thu lưu che chở.
Hồi nhỏ ta không thích nói chuyện, sau khi bị nhặt về lại càng thận trọng hết sức, không muốn mở miệng, sư phụ cũng đối đãi với ta như người câm. Lúc trước sư tỷ cũng cho rằng như thế, ta dựa vào việc bản thân dù sao cũng không thích nói chuyện cùng người khác, không cố gắng làm sáng tỏ, cho đến lúc có đêm sư tỷ nghe thấy ta nói mơ mới phát hiện ra.
Từ đó về sau việc này liền leo lên bảo tọa số một trong số những chuyện buồn cười nhất mà sư tỷ biết.
Người khó tránh khỏi có tư tâm, mặc dù bề ngoài ta không nói gì, nhưng trong lòng suy đoán rằng sư phụ sớm đã biết chuyện ta không phải đứa câm, chỉ bất quá là người khôn giả ngu không muốn vạch trần mà thôi.
2.
Khi sư phụ trở về, trong lòng đang ôm một tiểu cầu bông.
Trời mưa phùn rả rích, sư phụ xiêm y trắng, lông hồ ly còn trắng hơn, giống như bông tuyết thỉnh thoảng rơi xuống nhân gian, chỉ có chóp tai cùng đuôi phiếm sắc tím.
Sư tỷ kéo ống tay áo của ta:
- Sư phụ bây giờ không thích nhặt trẻ nít nữa, đổi thành nhặt sủng vật rồi
Ta trầm mặc không nói, đôi mắt đánh giá tiểu cầu bông trong ngực sư phụ. Hồ ly dường như đã ngủ, đang an an ổn ổn vùi trong lòng sư phụ.
- Ngươi nói xem cái này không phải rất giống trên thoại bản hay viết sao, ác bá hoành hành một phương lại ở trong mưa che chở cho mèo hoang? Tuy sư phụ nhìn như tâm lạnh mặt lạnh, thực tế lại là lòng dạ Bồ tát - Sư tỷ ở bên cạnh lải nhải, nhìn theo sư phụ ôm hồ ly vào Thiên viện.
Suy nghĩ của nữ nhi, quả thực không phải người thường có thể hiểu được.
- Cũng không phải - Đợi sư phụ đi rồi, ta thấp giọng nói - Trên trán hồ ly kia có Yêu văn.
- Ý của ngươi là...
Ta khẽ vuốt cằm đáp: “Là một con hồ yêu.”
3
Không giống như các môn phái Âm dương sư trong thành Bình An sau khi trừ yêu thường sẽ thu lưu chúng làm thức thần, sư phụ đối với yêu quái không chút nào lưu tình.
Trên thực tế, phàm là yêu quái xuất hiện trước mặt sư phụ, có thể cầu được toàn thây cũng coi như mộ phần tổ tiên có phúc rồi.
Niệm chú, tay kết ấn, quanh thân sư phụ như có ánh sáng vàng xuất hiện, chỉ nâng tay áo lên mà cuồng phong cuồn cuộn, sức mạnh của gió trên thế gian đều bị nắm giữ trong tay, cho dù là yêu quái mạnh mẽ đi nữa cũng khó thoát khỏi cái chết.
Có vài tiểu yêu trên núi, còn chưa kịp phản ứng đã tan thành mây khói, cũng coi như được chết một cách thống khoái; còn đụng phải đại yêu tu vi trăm năm, giao đấu cùng sư phụ một hồi, tử trạng thê thảm thì thôi, nhưng nét mặt đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, thế gian hiếm thấy.
Sư tỷ lơ đễnh, đảo mắt:
- Cái này thì có gì, không phải là yêu quái giao thủ cùng sư phụ một lúc, kinh ngạc trên thế gian lại có một mỹ nam tử đẹp như sư phụ thôi sao.
Trong lòng ta biết yêu vật trên đời chung quy không đến mức nông cạn giống như sư tỷ.
Nhưng trên đời này chuyện không thể nói rõ có nhiều lắm, nhiều thêm một hai cái như vậy cũng chẳng sao.
Ví dụ như sư phụ vì sao phải ở niên đại người và yêu cùng chung sống này chém tận giết tuyệt yêu quái.
Lại ví dụ như sư phụ vì sao phải nhặt một con hồ yêu bị thương về.
4
Ngày ấy sau khi sư phụ ôm hồ ly vào Thiên viện, đưa cho sư tỷ một toa thuốc, dặn nàng theo phương thuốc nói cẩn thận đi sắc thuốc.
Y phục xanh nhạt của sư phụ bị nhuộm vài vết máu, tựa như hồng mai nở rộ tháng chạp. Hắn không bị thương, đoán chừng là hồ ly bị thương, lúc sư phụ ôm nó trở về không cẩn thận dính vào.
Ta dù bận rộn nhưng vẫn nhìn theo dáng vẻ nghẹn khuất lòng tràn đầy nghi hoặc lại không dám hỏi lúc ra cửa của sư tỷ, sư phụ chợt nhìn về phía ta, lạnh lùng nói:
- Ngươi đi lấy một chậu nước, đưa đến Thiên viện
Dứt lời lại phất tay áo rời đi
Ta đoán sư phụ là muốn xử lý vết thương thay cho hồ ly, nên mang một thau nước ấm, cẩn thận bê vào Thiên viện. Còn chưa kịp gõ cửa, phòng trong đã truyền ra giọng của sư phụ:
- Vào đi
Chẳng biết tại sao, ta có chút khẩn trương, nín thở bước nhẹ vào phòng.
Hồ ly nằm nghiên trên mặt đất, lúc trước bị sư phụ ôm lấy không nhìn thấy vết thương, bây giờ chỉ thấy phần lông trắng tinh ở bụng đã bị máu dính ra quấn thành từng cục với nhau.
Sư phụ nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh hồ ly, chau mày, đang kiểm tra thương thế của hồ yêu. Ta đem chậu nước đặt ở bên cạnh sư phụ, rồi lui sang một bên, một là sư phụ cũng không nói ta đi hay ở, hai là ta cũng khó đè nén được lòng hiếu kỳ.
Chỉ thấy sư phụ dùng khăn mặt thấm nước lau cho hồ ly, động tác nhìn như thô bạo, nhưng thực ra lại cố ý tránh khỏi vết thương của hồ ly. May là động tác sư phụ như vậy, hồ ly vẫn ngủ mê man không có mở mắt như cũ.
Qua một khắc, sư tỷ cũng bưng thuốc vào phòng, ánh mắt như hữu ý vô ý liếc hồ ly trong phòng, đại khái thật sự cho rằng sư phụ nuôi sủng vật rồi, tranh công nói:
- Sư phụ, thuốc này để nguội một chút rồi, đợi sau khi nó tỉnh lại uống là vừa vặn.
- Không cần - Sư phụ cũng không ngẩng đầu lên đưa tay nói - Đem qua đây
Tiếp nhận chén thuốc còn bốc khói từ tay sư tỷ, sư phụ một tay nâng đầu hồ ly, hai ngón tay mở khớp hàm, lại một mạch mà đổ hết vào.
Hồ ly cũng bị hành động này đánh thức dậy, bỗng nhiên xoay người tránh khỏi tay sư phụ, phát ra tiếng ho khan khụ khụ, đôi mắt màu vàng như đá hổ phách sợ hãi đánh giá hoàn cảnh lạ lẫm bốn phía, quay đầu lại, thấy sư phụ rót thuốc cho nó, con ngươi lại càng co rút, toàn thân run lên.
- Đã tỉnh, vậy tự mình liếm sạch thuốc đi
Sư phụ trên cao bễ nghễ nhìn xuống hồ ly, ngữ điệu không có một tia phập phồng
Tiểu hồ ly mắt điếc tai ngơ, thân thể chúi về phía trước vào trạng thái cảnh giác, lộ ra răng thú sắc nhọn hướng về sư phụ.
Sư phụ đến gần hơn, cầm chén thuốc đặt ở trước mặt hồ ly, chỉ thấy hồ ly vào lúc sư phụ thu tay lại chợt nhảy lên, cắn chặt mu bàn tay sư phụ không buông.
- A - Bên tai là tiếng sư tỷ kinh hô, trước mắt thì thấy trong miệng hồ ly kia đang tràn ra máu tươi, nhiễm đỏ cả khóe miệng của hồ ly, sư phụ lại làm như không có chuyện gì, chỉ nhanh chóng dùng tay kia bóp cằm hồ ly, như lúc nãy dùng hai ngón tay mở khớp hàm, cưỡng ép nó mở hàm ra không khép lại được.
Lúc này mu bàn tay sư phụ đã máu me đầm đìa, máu tươi theo đầu ngón tay rơi xuống đầy đất, có một chút thậm chí rơi vào giữa chén thuốc. Sư phụ lại như hồn nhiên không hay biết, tiếp tục dùng tay bị thương bưng bát lên lại cưỡng ép rót vào, cho đến khi toàn bộ chén thuốc đều vào trong bụng hồ ly.
Đút xong thuốc, sư phụ bưng chén không đứng lên.
Một người một hồ ly, một cao một thấp, hai bên giằng co.
Vốn là đã từng quen biết.
- --------------------------------------------
Quay lại edit, bộ này khá dài nên muốn gắng làm nhanh, nhưng một chương cũng dài thấy bà nội, lực bất tòng tâm Orz dự là nếu không có gì đột xuất sẽ làm 1 tuần 2 chương, update tùy hứng