1.
Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.
Nay kỵ mớm thuốc
- -----------------------
- Ta đoán hồ ly kia là cá sấu tinh biến thành đi - Sau đó, sư tỷ lặng lẽ kề vào tai ta nói nhỏ - Nếu không... Làm sao lại thích cắn người như vậy.
Nghe xong lời của sư tỷ, ta không tự giác mà nhìn về phía hai tay đang mài mực của sư phụ, vốn dĩ là bàn tay thon dài trắng noãn giờ sẹo mới sẹo cũ chồng chéo, nhìn qua vô cùng dữ tợn đáng sợ.
Đương nhiên, những thứ này đều là nhờ con hồ ly nhỏ trong Thiên viện kia ban tặng.
Cho uống thuốc một lần là cắn một lần, hai vị kia thế mà chơi không biết chán. Rất khó nói rõ hồ ly dù biết rõ sư phụ sẽ bẻ miệng y mà vẫn cắn không ngừng kiên trì hơn hay sư phụ dù biết trước sẽ bị cắn nhưng vẫn đích thân mớm thuốc cho hồ ly kiên trì hơn.
Một ngày nào đó cùng sư tỷ nói đến chuyện này, sư tỷ nhìn chân trời vạn dặm không mây hỏi:
- Ngươi nói xem là vì cái gì đây?
- Có thể hai vị dùng chuyện này làm phương pháp rèn luyện sức khỏe đi - Ta không để tâm lắm đoán bừa nói, vừa vặn lại bị sư tỷ đánh
- Ngốc - Sư tỷ mắng
Chốc lát sau, thiếu nữ lại như nghĩ tới cái gì, lấy tay che mặt nói:
- Ta biết mà, xưa kia có Phật tổ cắt thịt nuôi chim ưng, bây giờ có sư phụ xả thân cứu hồ ly! Chậc chậc chậc, sư phụ thực sự là quá thiện lương mà...
Nói rồi khóe mắt sư tỷ không quên chảy ra nước mắt trong suốt.
Sư phụ có thiện lương hay không ta không biết, ta chỉ biết sư tỷ đại khái cũng là yêu quái biến thành.
Gọi là diễn kịch yêu quái đi.
2.
Vào tháng giêng, trong đền dần dần trở nên bận rộn.
Hồ ly ở trong đền tĩnh dưỡng hơn một tháng, thương thế khôi phục rất nhanh -- chủ yếu nhìn ra được từ vết thương mới mỗi ngày của sư phụ càng ngày càng nặng hơn.
Từ đó có thể biết, cắn người quả thực là có công dụng rèn luyện sức khỏe.
Ngày ấy sư phụ có việc phải ra ngoài, lệnh cho ta cho hồ ly uống thuốc, ta đương nhiên là gắng hết sức lộ ra vẻ mặt “ta không muốn đi”, nhưng mà sư phụ lựa chọn không để mắt đến.
Sư phụ đi rồi, sư tỷ cười trên nỗi đau của người khác “trấn an”:
- Nhìn tay sư đệ chẳng phải da mỏng thịt mềm, nghĩ chắc vị cũng không ngon. Không thì lát nữa đi phòng bếp phết tí muối tiêu lên, có lẽ hồ ly thích ăn móng heo nữa đó?
Nói xong liền vừa khẽ hát vừa trở về phòng đọc thoại bản
Bất đắc dĩ, ta chỉ đành khổ hề hề bưng thuốc đi tới Thiên viện.
Hồ ly vốn đang nằm trên đất nghỉ ngơi, nghe tiếng đẩy cửa bèn cảnh giác bật dậy, thấy người tới là ta, lại ngồi xuống, lạnh lùng nhìn ta.
Ta bị đôi mắt màu vàng của nó nhìn chòng chọc đến mức hoảng hốt, trù trừ không biết đi lên phía trước đút thuốc hay sau khi đặt bát dưới đất liền chuồn đi. Ta tự hiểu mình không có dũng khí đối diện với hồ ly này như sư phụ, cẩn thận từng bước lại gần, đem bát đặt trong phạm vi có thể hoạt động của xích vàng.
Ta còn trẻ, ta không muốn tay mình bị hồ ly coi là móng heo mà gặm.
Bên tai truyền đến tiếng xích sắt ma sát cùng mặt đất, hồ ly chậm rãi đến gần.
Lòng ta biết hôm nay khó tránh khỏi một kiếp, đành hạ quyết tâm, vươn tay ra run rẩy nói:
- Ngươi cắn tay trái đi! Trên đó rắc muối tiêu rồi
Hai tai hồ ly run run, không thèm để ý đến tinh thần anh dũng hi sinh của ta, đi tới trước chén thuốc kia, dùng chóp mũi ngửi một cái, nâng vuốt hất tung chén thuốc, nước thuốc màu nâu chảy đầy đất.
- Ngươi - Ta còn chưa kịp phản ứng, đã thấy trước mắt lóe lên bạch quang, hồ ly đã sớm biến mất không thấy đâu, thay vào đó là một mỹ nam tử trên cổ bị khóa vòng vàng.
Người nọ tóc dài tới eo, tóc bạc phiếm sắc tím ở đuôi tóc, trên trán cùng khóe mắt có yêu văn đỏ thẫm, mi mục toát ra hết tất cả nét phong lưu quyến rũ, đôi mắt màu vàng kim sắc sảo, tay vuốt vuốt chiết phiến.
Ta sững sờ nhìn y, nghĩ thầm cái vòng vàng kia quả nhiên là một món bảo khí, thế mà có thể tùy ý biến hóa thành lớn nhỏ; y thì nhìn mặt của ta như có điều suy nghĩ, nhẹ giọng nói:
- Ngươi và hắn khi còn bé... vậy mà trông giống nhau đến mấy phần.
Rất rõ ràng, trọng điểm quan tâm của hai người đều khác nhau hoàn toàn.
Rốt cuộc y là người hồi phục tinh thần trước, nghênh ngang kiêu ngạo nói:
- Đi ra ngoài, gọi sư phụ ngươi đến đây
Ta thành thật đáp lại:
- Sư phụ ra ngoài bắt yêu quái rồi
- Bắt yêu? - Vẻ mặt của hồ ly thập phần vi diệu, giọng nói cũng đầy kì quái
- Ừm - Ta gật đầu, không biết hồ ly này đang tính toán gì.
- Vậy ngươi liền đi ra cửa chờ, sau khi sư phụ ngươi trở về thì nói tiểu sinh muốn gặp hắn - Hồ ly lấy quạt che mặt nói - Tiện thể nói cho sư phụ ngươi biết, nếu như còn dám cố ý thêm hoàng liên vào thuốc của tiểu sinh, lần sau tiểu sinh nhất định sẽ cắn nửa bàn tay của hắn mới hết giận.
Y nghiến răng nghiến lợi nói, giống như ngay một khắc sau liền nhào lên cắn tay người, ta vội vàng gật đầu không ngừng rồi cáo từ, rời khỏi Thiên viện, rất sợ trước khi y cắn tay sư phụ đã cắn tay ta trước làm bữa ăn ngon.
3
Chạng vạng, sư phụ rốt cục cũng trở về đền. Ta vội vàng nghênh đón, cúi đầu nói:
- Sư phụ, hồ ly đã hóa thành hình người, kêu đệ tử đi mời người tới Thiên viện.
Sư phụ một thân phong trần chưa tan, nghe vậy, mệt mỏi giữa hai hàng lông mày liền biến mất, chưa kịp chờ ta phản ứng lại đã đi nhanh về hướng Thiên viện, ta chỉ đành một đường chạy chậm theo sau lưng sư phụ, tiếp tục nói:
- Y còn kêu đệ tử chuyển lời cho người, về sau đừng cố ý thêm hoàng liên vào thuốc của y nữa
Ta không dám đem nửa câu uy hiếp còn lại nói cho sư phụ, lo lắng rằng sư phụ trong lúc tức giận đem hồ ly đi nấu lẩu mất.
Sư phụ lạnh lùng nói: “Vị thuốc kia là để tránh cho vết thương của nó nhiễm trùng”
Đi được nửa đường, vừa dứt lời, sư phụ như chợt nhận ra điều gì, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn ta:
- Ngươi có thể nói?
Nghe vậy, trong lòng ta không khỏi ngũ vị tạp trần, đang muốn bám lấy sư phụ khóc lóc kể lể ủy khuất, đã thấy sư phụ sau khi nói xong liền tiếp tục đi về hướng Thiên viện, chỉ bỏ lại cho ta một bóng lưng.
Cái gì mà người khôn giả ngu chứ, đều là lừa dối.
Sư phụ ta, một đại sư nuôi ta suốt bốn, năm năm trời, rốt cục hôm nay mới phát hiện đồ nhi của mình không phải là một đứa câm.
Không hổ là đại sư.
4
Ta không tiếp tục chạy tới Thiên viện nữa, mà là về phòng trước, tìm sư tỷ, kể rõ chân tướng sự tình đại khái với nàng.
- Huhuhu sư tỷ... cho nên là... sư phụ vẫn tưởng thật... vẫn cho rằng... ta là đứa câm huhuhu
Không đợi ta khóc nhiều thêm vài tiếng, sư tỷ liền một tay cầm lấy hạt dưa, một tay nắm tay ta vội vã chạy tới Thiên viện.
Đứng lại ngoài cửa, sư tỷ bốc cho ta một nắm hạt dưa, nhỏ giọng dặn dò:
- Suỵt! Lúc xem trò vui phải yên tĩnh, đàng hoàng cắn hạt dưa đi hiểu không
Ta hai mắt đẫm lệ gật gật đầu.
Trong phòng không phát ra âm thanh gì, ta với sư tỷ liếc nhìn nhau, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Trước mắt là cảnh tượng cực kỳ quỷ dị lại mờ ám
Sư phụ đang áp hồ ly dưới thân, thân thể hai người dính sát vào nhau, một tay nắm xích vàng, một tay nắm cằm hồ ly, hồ ly đang không an phận mà giãy giụa dưới thân sư phụ, hai gò má ửng hồng, hai mắt cũng không chịu tỏ ra yếu thế mà nhìn lại sư phụ.
Cái tư thế này thực sự khiến người ta không khỏi suy nghĩ nhiều, ta bị chấn động đến mức vội vàng cắn vài miếng hạt dưa cho đỡ sợ, nghiêng đầu nhìn sư tỷ bên cạnh, cũng bị cảnh này làm cho kinh ngạc tới mức cắn sạch một gói hạt dưa, vỏ hạt dưa rơi xuống đầy đất.
Hồ ly vùng vẫy mãi mà không thoát ra được, lại thấy chúng ta ở góc tường, nhếch miệng, lời nói đều là châm chọc
- Nghe nói đại nhân bây giờ đang bận trừ yêu, còn thu hai đứa đồ đệ?
- Chuyện này không có liên quan gì tới ngươi - Nét mặt sư phụ không chút thay đổi đáp lại.
Hồ ly nheo mắt, cười như không cười: “Tiểu sinh chỉ là tò mò, ngươi mà cũng xứng hàng yêu trừ ma sao?
Lời này vừa nói ra, sư phụ còn chưa có phản ứng gì, sư tỷ vậy mà lại không nhìn nổi, đem hạt dưa trong tay ném đi, hai tay chống hông nói:
- Sư phụ ta vô cùng lợi hại, cho dù yêu quái gì sư phụ đều có thể chém giết hết! Đám yêu quái các ngươi, đừng có vũ nhục sư phụ ta!
- Tiểu hài tử đừng nói chen vào - Sư phụ ngắt lời sư tỷ, sư tỷ tựa như không phục, nhưng cũng im lặng lui tới bên cạnh ta.
- Vũ nhục? - Hồ ly giống như nghe được truyện cười cực kỳ hài hước, nằm dưới thân sư phụ cười khanh khách.
- Tiểu sinh đoán, hắn nhất định chưa từng nói cho các ngươi tên họ của mình, nếu không... sẽ bị bại lộ ra sự thật răng sư phụ tốt của các ngươi cũng là yêu quái, là từ hồ tộc của ta một tay nuôi nấng lên. Không chỉ như thế, sư phụ của các ngươi còn từng cùng lên giường với yêu tộc... khụ khụ...
Hồ ly nói được nửa câu, bị sư phụ một tay bóp cổ, vẫn đứt quãng nói.
Ta và sư tỷ đứng trong góc phòng, trầm mặc không nói gì. Chúng ta rốt cuộc cũng hiểu vì sao những yêu quái giao đấu cùng sư phụ lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc rồi.
Đó là kinh ngạc cùng khó hiểu vì bị đồng tộc sát hại
Sư phụ sắc mặt tái xanh, nhìn thanh niên dưới thân sắc mặt đỏ lên, cuối cùng trước một khắc y ngất đi đành buông lỏng tay ra.
Y ho khan liên tục vài tiếng, nằm trên đất hít thở dồn dập như cá sắp chết một lúc, sắc mặt mới hòa hoãn lại, đôi mắt khiêu khích ngẩng đầu lên nhìn sư phụ:
- Tiểu sinh nói sai chỗ nào sao, Đại Thiên Cẩu đại nhân?
- ----------------------
Đứa nhỏ sư đệ kia thân phận khá là thú dzị, trong lúc edit toàn nghĩ tới hình bé tiểu Cẩu SP cho dễ tưởng tượng:))