Đệ tam thập cửu thoại
1
Non sông phàm trần, đều là Vô Tướng.
Nơi Vô Tướng, chúng sinh hiểu rõ lòng nhau
- ---------------------------
Mặc dù y tuyệt đối không muốn thừa nhận là mình bị dọa, nhưng đợi lúc Yêu Hồ hồi phục lại tinh thần, đã thấy mình bị Đại Thiên Cẩu kéo theo chạy đi một đoạn dài
Ma vật kia đứng trước mặt y, nhưng không làm gì cả, giống như không có ý định làm hại y.
Khuôn mặt giống mình mang theo tứ chi vặn vẹo, máu thịt be bét, ở Vô Tướng Giản này tựa như đang có kẻ nào muốn ám chỉ cho Yêu Hồ điều gì
Đại Thiên Cẩu nhận ra Yêu Hồ khác thường, lại thấy tiểu hồ ly không nói được một lời, chỉ có thể vội vàng mang y ra khỏi nơi xảy ra biến hóa kì lạ.
Yêu Hồ không dám nghĩ tiếp, mặc cho Đại Thiên Cẩu kéo mình chạy trốn, tầm mặt nhìn thấy những nơi đi qua càng trở nên đáng sợ, rắn độc hoa văn màu sắc sặc sỡ từ trên núi bò ra, xè xè lưỡi.
Nhưng những độc xà này cũng giống như ma vật kia, chỉ quan sát chứ không có ý tấn công. Hai người cứ chạy lung tung không có mục đích một hồi, tới lúc nhìn thấy một sơn động rộng rãi.
Ở Vô Tướng Giản nhật nguyệt đồng thời, không phân ngày đêm, nhưng bọn họ đã ở chỗ này thăm dò hồi lâu, Đại Thiên Cẩu đề nghị ở lại chỗ này nghỉ ngơi một lát. Yêu Hồ đương nhiên cũng gật đầu bằng lòng, dựa lưng vào tường đá nhìn Đại Thiên Cẩu gom củi nổi lửa, nghĩ thầm động tác còn rất thuần thục, không biết trước đây ở bờ sông còn giả vờ giả vịt làm gì.
Yêu Hồ thấy Đại Thiên Cẩu nhóm lửa xong mới nhắc: “Đừng quên cũng đốt một đống lửa ở ngoài cửa động, tránh cho rắn bò vào”
- Rắn? - Trong mắt Đại Thiên Cẩu tràn ngập nghi hoặc
Yêu Hồ chỉ chỉ tay về phía bên ngoài: “Trên núi ngoài kia khắp nơi đều là rắn độc, ngươi không thấy sao?”
Đại Thiên Cẩu lắc đầu, Yêu Hồ bỗng nhiên hiểu ra, đám rắn độc cũng giống như ma vật kia, chỉ mình mình mới nhìn thấy, Yêu Hồ cũng không nhắc lại, chỉ lấy que gỗ gảy gảy đống lửa đang cháy rực để giết thời gian.
Một lúc sau, trong động chỉ còn tiếng lách tách của lửa đốt củi gỗ.
Yêu Hồ nhìn ngọn lửa nhảy múa, bất chợt mở miệng nói: “Xin lỗi”
Đại Thiên Cẩu ngồi bên cạnh Yêu Hồ, lúc này nghiêng đầu sang nhìn, ánh lửa phản chiếu khiến khuôn mặt y đỏ bừng: “Là vì chuyện hôm nay ngươi cố tình náo loạn, để ta bỏ ngươi đi?”
Yêu Hồ bị hắn cố ý trêu ghẹo, trên mặt vốn đã hồng hồng liền triệt để đỏ ửng, cắn răng nói: “Ngươi biết rõ tiểu sinh là nói cái gì”
Đại Thiên Cẩu chọc chọc khuôn mặt tức giận của Yêu Hồ: “Nhưng mà ngươi chỉ có chuyện này là cần nói xin lỗi”
Hai người sát vào nhau quá gần, hơi thở của Đại Thiên Cẩu phả lên mặt Yêu Hồ, có chút ngưa ngứa. Yêu Hồ dời mắt đi, thầm mắng một câu miệng lưỡi giảo hoạt, không cãi nhau với hắn nữa.
Y sợ mình sẽ chết đột ngột vì tim mình đập quá nhanh
Đại Thiên Cẩu lại mạnh mẽ xoay vai Yêu Hồ lại, khiến y nhìn thẳng vào mình, hai người nhìn nhau: “Là ta mới phải nói xin lỗi với ngươi”
Yêu Hồ lên tiếng, tiện thể cũng nói: “Đúng rồi, ngươi nên xin lỗi, dám giả bộ mất trí nhớ”
Nghĩ tới việc này, Yêu Hồ kể ra cũng thật sự có chút phẫn uất, hung tợn trừng mắt với Đại Thiên Cẩu
- Nói! Từ đầu tới cuối ngươi đều giả bộ, hay nửa đường đã khôi phục trí nhớ?”
- Hôm đó ngươi nghỉ ngơi bên dòng suối một lát, ta thổi một khúc nhạc, chính là nhớ ra từ lúc đó đi - Đại Thiên Cẩu thành thật đáp, trong ánh mắt đều mang theo nuông chiều.
Yêu Hồ cũng theo đó hồi tưởng lại, lại nhớ tới đêm hai người làm chuyện hoang đường ở Cát Nguyên, Đại Thiên Cẩu còn tỏ vẻ vô tội, không khỏi mặt đỏ tới mang tai, giận không có chỗ trút, nhưng không tiện mở miệng nhắc tới, chỉ có thể tự nuốt nước đắng, hai mắt càng tràn đầy ai oán độc ác, chỉ hận không thể trừng chết tên kia.
Đại Thiên Cẩu lắc đầu: “Câu xin lỗi này, là vì năm đó.”
Hắc vũ đại yêu ít khi nhắc đến năm đó, vì đó là nghiệp chướng lớn nhất nơi sâu thẳm nội tâm của Yêu Hồ, người ngoài không thể xóa bỏ được, cũng không thể đụng vào
Thoáng chốc, biểu cảm trên mặt Yêu Hồ đều nhạt đi, chỉ còn lại vẻ mặt lạnh lùng, lặng lặng nhìn Đại Thiên Cẩu, chờ hắn nói xong.
- Năm đó, ta đã giấu diếm ngươi rất nhiều
2
Khi đó, bọn họ đều tin tưởng cái gọi là thề non hẹn biển, cũng đều cho rằng, hai người tâm ý tương thông, không cần cái gì cũng phải nói cho nhau
Đại Thiên Cẩu cũng không nghĩ Yêu Hồ sẽ thật sự chỉ mình phương pháp giải trận, cũng như Yêu Hồ không biết rất lâu trước đây Đại Thiên Cẩu luôn thường len lén đi theo sau y.
Hắn luôn lo lắng chuyện Yêu Hồ bảo vệ bí bảo, không phải chỉ bởi vì Yêu Hồ đã từng bị thương trong trận pháp, càng vì một lý do khác. Từ rất nhiều năm trước khi hắn quen biết Yêu Hồ, trong một lần tam đại yêu tụ hội, Ngọc Tảo Tiền đã kể cho hắn nghe về bí bảo của hồ tộc.
Khi đó Ngọc Tảo Tiền đang sầu não vì sự tình của muội muội mình nên mượn rượu giải sầu, nhìn thấy Đại Thiên Cẩu nho nhỏ, thuận miệng kể chuyện bí bảo của hồ tộc có quan hệ dây mơ rễ má với Bát kỳ đại xà, nói nó là bí bảo chẳng thà nói luôn là mối họa, vì vậy thiết lập một trận pháp bảo hộ, ngoại trừ các thế hệ người thủ hộ bí bảo ra, những tộc nhân khác không được đụng vào.
Đề phòng người có lòng lấy trộm, và đề phòng có kẻ xâm phạm tộc mình, Ngọc Tảo Tiền chỉ nói cho người bên ngoài đây là bí bảo, giấu diếm hết thảy tai hoạ ngầm đi.
Đại Thiên Cẩu biết khổ tâm của Ngọc Tảo Tiền, không nói chân tướng cho người khác, chỉ là mỗi lần đều theo sau Yêu Hồ trông chừng y, rất nhiều năm đều như thế, duy chỉ có một lần không đi theo thì hồ ly nhỏ kia lại bị thương, khiến Đại Thiên Cẩu vì vậy mà tự trách mình không ngớt.
Sau này, tuổi tác tăng lên, yêu lực càng trở nên cường thịnh, trong lòng Đại Thiên Cẩu biết đã đến lúc phải rời đi, vì vậy mới có những chuyện phía sau.
Trước khi đi, vì an toàn của Yêu Hồ, lo lắng Bát kỳ đại xà hồi sinh, hắn quyết định đem bí bảo đi.
Hắn đã từng suy tính kĩ, một ngày nào đó mình ổn định ở bên ngoài rồi, sẽ quay lại Thanh Khâu đưa Yêu Hồ đi. Nhưng nhìn ánh mắt tuyệt vọng của Yêu Hồ lúc ép hắn đoạn cánh, tuyệt vọng đến mức khiến hắn hiểu ra, Yêu Hồ hận hắn thấu xương mất rồi.
Đương nhiên hắn biết, có vài chuyện sai lầm không có cách nào bù đắp được, thế nhưng vào lúc Đại Thiên Cẩu quyết định dùng quãng đời còn lại trừng phạt chính mình, Yêu Hồ lại tựa như thần minh ban ân mà xuất hiện trước mặt hắn lần nữa. Hắn không thể không giả vờ lạnh lùng, lại sợ Yêu Hồ rời đi, ngay cả dây xích khóa cũng lấy ra, chỉ để giữ người ở lại.
Hắn không phủ nhận mình đã từng vì đại nghĩa mà lợi dụng Yêu Hồ
Nhưng từng lời hứa hẹn của hắn với Yêu Hồ, chưa bao giờ là dối trá.
3
Yêu Hồ không nói gì.
Y chỉ nhìn đống lửa trước mặt, thỉnh thoảng ném vào chút củi gỗ.
Những lời Đại Thiên Cẩu nói, y đều nghe hết, dường như y hiểu, lại dường như không hiểu. Cuối cùng chỉ mờ mịt không nắm được trọng điểm hỏi một câu: “Ngươi đã sớm quen biết Ngọc Tảo Tiền đại nhân?”
Đại Thiên Cẩu bật cười, khẽ gật đầu với y
Yêu Hồ đột nhiên cảm thấy tất cả những việc này thật buồn cười, hai người bọn họ cũng thật nực cười.
Cho nên y cũng cười, tuy là nụ cười còn khó coi hơn cả khóc
Yêu Hồ lại bỏ vào trong lửa thêm vài thanh củi, kỳ thực y muốn nói cho Đại Thiên Cẩu, sự thực như thế nào, sớm đã không còn quan trọng tới vậy nữa,
Bị một cây đao đâm vào, dù vô ý hay cố ý, đều đã để lại sẹo rồi
Huống hồ khi đó ở cán cân trong lòng Đại Thiên Cẩu, đại nghĩa rõ ràng nặng hơn y nhiều
Y không biết mình có thể nói gì, có thể làm gì, chỉ có thể hết lần này đến lần khác châm củi, nhìn đống lửa bùng lên suýt chút nữa làm bỏng tay y
Yêu Hồ cân nhắc từ ngữ, chậm rãi nói ra mỗi chữ mỗi câu: “Đại Thiên Cẩu, ta biết rồi. Kỳ thực, ngươi không nói những thứ này cũng không sao cả, ngươi xem, ta... ta tới Vô Tướng Giản tìm ngươi, chứng tỏ việc này, nói hay không nói, thực sự không có gì quan trọng”
Yêu Hồ theo thói quen ôm lấy hai đầu gối, giống như một con nhím tràn đầy phòng bị, lại luống cuống giống như một đứa trẻ
- Tiểu sinh... Rõ ràng đã tha thứ chuyện lúc trước
Y nói như vậy, tựa như mình chính là một hồ ly vô tâm vô phế* nhất trên đời này, có thể quên hết những thống khổ đã từng chịu trong quá khứ, cười cười bỏ qua.
(vô tâm vô phế: không tim không phổi, thường chỉ người vô tâm nhẫn tâm, rộng rãi, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ,...)