Hai đứa bây thích dã chiến quá dị? ==+
- ---------------------------------------------------------------------
Đệ tứ thập thoại
1
Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.
Nay kỵ trở về quê cũ.
- -------------
Đại Thiên Cẩu đặt một nụ hôn lên mi mắt y
Y không lên tiếng nữa, ngoan ngoãn tùy ý Đại Thiên Cẩu đẩy mình nằm xuống, mặt đất gồ ghề lạnh như băng không khỏi khiến toàn thân y căng thẳng. Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch liên hồi, chẳng biết tại sao, y chợt nhớ tới lần đầu của hai người.
Yêu Hồ thầm có chút tự giận mình, tình dục thật là có ý tứ, hai người ôm, hôn, làm những việc thân mật nhất trên thế giới này chỉ có những người yêu nhau mới làm, nhưng trái tim lại có thể xa cách vô cùng, hoặc có thể nói, bản thân tình dục, e rằng không cần phụ thuộc vào ái tình. Thế nhưng tình dục lại là thứ khiến người ta dễ hiểu lầm nhất, vô cùng dễ dàng khiến người ta lầm tưởng người đang nồng nhiệt trên thân thể ngươi là vô cùng yêu ngươi. E rằng, có lẽ Đại Thiên Cẩu chỉ là một kẻ nói dối giảo hoạt, dùng thủ đoạn tốt nhất trên đời, lại một lần nữa lừa dối.
Đại Thiên Cẩu cũng không có thêm động tác khác, hắn chỉ ngắm nhìn Yêu Hồ, không mang theo dục vọng hôn nhẹ lên khóe môi cùng tóc mai của y.
Yêu Hồ có chút bất an mở mắt ra, lại thấy Đại Thiên Cẩu đang nhìn y chăm chú, thấy y mở mắt liền cười cười với y. Đại Thiên Cẩu rất ít cười, Yêu Hồ đoán, có lẽ ngay cả chính Đại Thiên Cẩu cũng không biết lúc hắn cười rộ lên mặt mày giống như mảnh trăng cong cong, trong đôi mắt là ngân hà rực rỡ, còn đẹp hơn cả đêm trăng đẹp nhất
Vì vậy như bị ma xui quỷ khiến, y giơ tay vuốt ve khóe môi khẽ cong lên của hắn
Đại Thiên Cẩu nắm lấy tay y:
- Ta biết, ngươi tha thứ cho ta - Hắn nhìn Yêu Hồ đang ngốc ngốc ngây người, càng thấy yêu thương khôn xiết, hắn nói thật chậm rãi, hy vọng tiểu hồ ly sẽ nghe kĩ từng câu từng chữ của mình - Ta chỉ là mong ngươi có thể buông tha cho chính mình
Yêu Hồ lúc này mới hồi phục tinh thần, tròn mắt nhìn như bị nói trúng tâm sự, nhưng miệng vẫn còn cự nự mất tự nhiên: “Tiểu sinh không hiểu ý của đại nhân”
Đại Thiên Cẩu nắm tay Yêu Hồ, chậm rãi đặt lên ngực y: “Ngươi không hận ta, cũng không trách ta. Nhưng ngươi luôn cảm thấy, ta sẽ lại bỏ rơi ngươi một lần nữa”
Trong lòng Yêu Hồ, pháo hoa rồi sẽ tan biến vào trời đêm, cảnh phồn hoa cuối cùng cũng lụi tàn, cho dù gặp gỡ cũng phải nghênh đón chia lìa. Cho nên, Đại Thiên Cẩu càng thân thiết, càng đối xử với y càng tốt, y càng sợ hãi, bởi vì y đã sớm nghĩ xong kết cục rời bỏ nhau như hai kẻ xa lạ.
Yêu Hồ vì cái kết cục chia ly ấy, đã từng tự nhắc nhở mình vô số lần, cũng đã trải qua xa cách ly biệt, thế nhưng hết lần này đến lần khác y đều quay đầu lại, cuối cùng chỉ đành lựa chọn cam chịu chờ chết.
Tình cảm chân thành không cách nào có thể giả bộ.
Đại Thiên Cẩu biết, Yêu Hồ đuổi theo tới Vô Tướng Giản tìm hắn, chắc hẳn đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho dù có bị vứt bỏ lần nữa cũng chẳng sao cả.
Lời nói của Đại Thiên Cẩu không rõ vui giận, Yêu Hồ lại chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nữa, thầm nghĩ chắc hắn lại đang tức giận. Y muốn lên tiếng nói đùa vài câu, nhưng lúc nhìn Đại Thiên Cẩu lại thấy ánh mắt của hắn vẫn ôn nhu như cũ.
Đại Thiên Cẩu nhìn rõ hết thảy thay đổi trên nét mặt y: “Trong lòng ngươi có nghi ngờ, không tin ta yêu ngươi. Ta biết năm đó tổn thương ngươi quá sâu, cho nên chỉ hy vọng ngươi chẳng phải yêu ta”
Đại Thiên Cẩu hy vọng Yêu Hồ không cần yêu hắn như vậy, hắn hi vọng Yêu Hồ có thể hận hắn không chút lưu tình, hi vọng Yêu Hồ không quan tâm tới hắn, không cần nhớ hắn, không cần vì hắn mà vui buồn, như vậy, cũng sẽ không phải lo lắng một ngày nào đó hắn bỏ đi.
Yêu Hồ không nói gì
Nhưng mà, y nghe rõ từng câu Đại Thiên Cẩu nói.
Hắn nói, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không bỏ đi, cho dù Yêu Hồ không yêu hắn nữa.
Hắn nói, nếu như tình cảm thật sự giống như đánh cờ, vậy hãy để cho hắn vĩnh viễn yêu y nhiều hơn một chút, để cho hắn vĩnh viễn trở thành bên thua.
Yêu Hồ đã từng suy tưởng qua rất nhiều tình cảnh mình bị vứt bỏ, đến lúc đó phải giả vờ kiên cường như thế nào, làm sao để vờ như không thèm để ý, mỗi một nụ cười bất cần, mỗi một lời tãn nhẫn ác độc, y đã sớm tự tập luyện trong lòng vô số lần, lại chưa từng nghĩ qua, nếu có một ngày mình có được hạnh phúc, sẽ là như thế nào, nên nói điều gì, lấy vẻ mặt thế nào để đối diện, y hoàn toàn không biết.
Nhưng mà lần này, Yêu Hồ tin
2
Không biết là ai chủ động trước, hai người quấn lấy nhau bên cạnh đống lửa.
Y phục vấn vít vào nhau, Yêu Hồ vốn định cúi đầu cởi ra từng chút một, lại bị Đại Thiên Cẩu nâng cằm hôn đến mức tay chân mềm nhũn, hít thở cũng không nổi, ngay cả nút buộc trên y phục bị cởi ra như thế nào cũng không nhớ rõ.
Đợi tới lúc lấy lại được tinh thần, quần áo đã bị cởi một nửa, chỉ còn lại lớp áo trong còn mặc trên người, mà nửa người dưới đã bị Đại Thiên Cẩu lột sạch sẽ. Tay hắn từ hông y chậm rãi trượt xuống, chuẩn bị lần về phía sau tìm kiếm, lại bị Yêu Hồ đưa tay đè lại
- Không cần
Đại Thiên Cẩu nhướn mi, cho là y gấp gáp không muốn chờ, liền ôn nhu dỗ dành nói: “Nếu không khuếch trương ngươi sẽ đau”
Yêu Hồ đẩy nhẹ hắn một cái, trừng mắt với Đại Thiên Cẩu: “Còn cần ngươi nói chắc”
Một lát sau, mặt y càng đỏ hơn, ấp úng nói tiếp: “Tiểu sinh nói là, tiểu sinh, để tiểu sinh tự mình tới”
- Được
Nghe vậy, Đại Thiên Cẩu hứng thú dạt dào thu tay về ngồi một chỗ, không hề ngần ngại nhìn chằm chằm vào nơi nào đó giữa hai chân Yêu Hồ. Da của y rất trắng, nhưng khi nhuốm tình dục thân thể sẽ phiếm màu hồng nhạt, dưới ánh lửa chiếu vào càng thêm câu dẫn người khác. Hai chân y hơi tách ra, đầu gối nghiêng về phía trước, ngón tay nhẹ nhàng xoa mở nếp uốn, thằm dò vào dũng đạo trừ Đại Thiên Cẩu ra chưa có ai khác từng tiến vào.
Yêu Hồ bị hắn nhìn chằm chằm đến toàn thân nóng bừng, hai ngón tay hơi run rẩy thăm dò vào lỗ nhỏ phía sau, lần lượt rút ra đút vào. Y vốn không hề có hứng thú tự mình khuếch trương, nhưng nghe hết những lời bày tỏ của Đại Thiên Cẩu khiến y thật sự cảm động, toàn tâm toàn ý muốn làm gì đó cho hắn.
Xưa nay y vốn đã như vậy, chỉ cần Đại Thiên Cẩu đối tốt với y thêm một chút, y liền chỉ muốn dâng lên cho hắn tất cả mọi thứ
Yêu Hồ thấy khuếch trương đã đủ rồi bèn ngừng động tác, cũng không biết nên nói thế nào, chỉ có thể dùng đôi mắt ngập nước trông mong nhìn Đại Thiên Cẩu.
Đại Thiên Cẩu lại nói: “Khuếch trương thêm một chút nữa”
Yêu Hồ định lên tiếng, nhưng ngón tay vừa rút ra lại bị Đại Thiên Cẩu nắm lấy
- Ngươi...
- Ta không muốn làm ngươi bị thương - Đại Thiên Cẩu vừa nói, vừa nắm ngón tay y ấn vào bên trong
Yêu Hồ vừa giận vừa xấu hổ, thế nhưng ngón tay hết lần này tới lần khác giống như không xương, mặc cho Đại Thiên Cẩu điều khiển, khiến Yêu Hồ có loại cảm giác chính mình bị ngón tay mình xâm phạm, phía sau không nhịn được mà co rút lại, hút chặn lấy đầu ngón tay y.
Yêu Hồ ngẩng đầu quan sát vẻ mặt chăm chú của Đại Thiên Cẩu, cảm thấy tim mình cũng sắp bay ra khỏi lồng ngực rồi, lại cảm thấy nơi đó chỉ có ngón tay an ủi không hiểu sao có chút trống rỗng, chỉ mong Đại Thiên Cẩu lấp đầy chiếm lấy mình, dứt khoát vứt bỏ mặt mũi, cắn một cái lên vành tai Đại Thiên Cẩu, giọng khàn khàn: “Đại Thiên Cẩu, tiểu sinh muốn ngươi tiến vào”
Mắt Đại Thiên Cẩu tối sầm, rút tay Yêu Hồ ra, tất nhiên là nghe theo lời y, đem tính khí đã sớm đứng thẳng của mình đâm sâu vào lỗ nhỏ ẩm ướt ấm áp, khiến lối vào phía trong cũng căng lên.
- Đại Thiên Cẩu... - Khóe mắt Yêu Hồ trào ra nước mắt sinh lý, khẽ gọi một tiếng, như là muốn xác nhận cái gì
Đại Thiên Cẩu cảm giác Yêu Hồ bất an, liền ôm chặt lấy y, hôn lên những giọt nước mắt
- Ta ở đây
3
Hai người ở trong động triền miên một lúc lâu, tới lúc Yêu Hồ biểu thị nếu còn làm tiếp Đại Thiên Cẩu phải cõng mới về được thì hai người mới coi như dừng lại.
Kỳ thực Đại Thiên Cẩu hoàn toàn không ngại cõng Yêu Hồ, chỉ là Yêu Hồ da mặt mỏng, nói thế nào cũng không chịu làm tiếp, Đại Thiên Cẩu chỉ đành vô cùng tiếc nuối giúp Yêu Hồ mặc quần áo tử tế.
Bên ngoài động đã khôi phục lại cảnh thanh bình tĩnh mịch lúc đầu, Yêu Hồ cũng nói không nhìn thấy thứ gì kì quái nữa.
Bây giờ Đại Thiên Cẩu cùng Yêu Hồ đã hiểu lòng nhau, tâm trạng cũng thoải mái hơn, cho dù ở bên trong Vô Tướng Giản cũng chỉ coi như du sơn ngoạn thủy, quên trời quên đất
Vài ngày sau, hai người nhìn thấy một đàn bươm bướm rực rỡ dẫn đường, hai người đi theo, cuối cùng thoát được khỏi Vô Tướng Giản
Yêu Hồ cũng không ngốc, trong lòng thầm hiểu đã có người tương trợ, liền kéo Đại Thiên Cẩu ở cửa Vô Tướng Giản vái một lễ tạ ơn, rồi cả hai cùng quay trở về Thanh Khâu
Ở trên đường hai người vừa ngọt ngào đùa giỡn, vừa tâm sự rất nhiều thứ, tới lúc cả hai mang theo mứt quả trở về tiểu viện, thấy hoàng hôn nặng nề buông xuống, mà trong phòng không ngờ lại có ánh nến đang phát sáng.
Yêu Hồ cùng Đại Thiên Cẩu nhìn nhau, lại thấy một thiếu niên từ trong nhà chạy tới chỗ hai người, cao giọng gọi:
- Sư phụ!