Tần địa sư đi tới rất nhanh, nhìn chú Tám đang nằm chèm bẹp dưới đất, giật mình nhìn tôi nói: “Bệnh viện còn cho ông ta uống thuốc an thần, vậy mà cũng không khống chế được ông ta, con đã dùng huân hương* để khống chế sao?”
*Huân hương: một loại chất liệu tạo ra mùi thơm.
Tôi liếc nhìn Đại Bạch đang ở cửa đánh hơi như một con chó, thực sự ngượng ngùng khi nói với người khác rằng đó là do công lao của nó, hơn nữa, chuyện của Đại Bạch vẫn nên để ít người biết sẽ tốt hơn, cuối cùng thì nó như vậy cũng không biết có ổn hay không nên tôi chỉ hàm hồ ừ một tiếng.
Chờ có cơ hội, vẫn nên tìm hiểu kinh nghiệm sống của Đại Bạch thì tốt hơn, nuôi một con hồ ly kỳ lạ như vậy, còn mang thêm hai con nhỏ, trong lòng thật sự đúng là có hơi lo lắng.
Tần địa sư cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng dường như cũng tỏ vẻ khen ngợi tôi: “Từ lâu đã nghe nói đến Xem Hương Môn, dùng hương khói để thông thiên địa*, cung quỷ thần*, bà ngoại con lại không nhận việc này để làm thêm, nên cũng không thấy thể hiện bất kỳ bản lĩnh nào. Không ngờ con một khi tiếp nhận, điều kỳ lạ này liền liên tiếp xảy ra, hết lần này đến lần khác, bản lĩnh của Xem Hương Môn mới được bộc lộ ra.”
*Thông thiên địa: nhìn thấu khắp trời đất
*Cung quỷ thần: dâng cúng lên thần linh và ma quỷ
Tôi ho nhẹ một tiếng, Lục Tư Tề bảo tôi đừng xem hương nữa, còn Mặc Dật nói cái thứ hai hình như là có ảnh hưởng đến tôi, xem ra dường như những thứ này đều là do tôi đưa tới.
Tần địa sư dường như cũng biết trong lời nói này mơ hồ có nghĩa khác, nên he he cười cười.
Đến đây là hai người con trai của chú Tám, là Viên Thanh và Viên Nguyên, Viên Thanh lớn hơn tôi hai tuổi, khi chúng tôi còn nhỏ đi học thì tôi vẫn luôn theo sát phía sau anh ấy, anh ấy đảm đương làm anh cả che chở cho chúng tôi, mãi cho đến khi học trung học cơ sở, nếu người cùng thôn bị bắt nạt, anh ấy cũng sẽ ra mặt.
Chỉ là khi anh ấy trúng tuyển vào trường đại học ở tỉnh thành, còn tôi vừa học vừa làm ở thành phố nên cũng không còn tiếp xúc nhiều, hai anh em họ lại ngượng ngùng nhìn tôi: “Em gái nhỏ vẫn còn luôn nhớ em.“. ngôn tình hài
Bởi vì nhà họ Viên thế hệ trước là độc đinh*, nên đến thế hệ này liền sinh thêm nhiều con, sau khi sinh được hai người con trai, lại còn bí mật sinh một đứa con gái, cho nên bọn họ còn có một cô em gái tên là Viên Thấm, nhỏ hơn tôi một tuổi.
*Chỉ có một đứa con trai duy nhất
Thời đó, kế hoạch hóa gia đình rất mạnh, thiếu con gái, cho dù có cũng bị dấu đem để ở bên ngoài nuôi dưỡng, vì thế khi còn nhỏ cũng chỉ có tôi và Viên Thấm cùng mấy cô bé cùng thôn chơi với nhau.
Tôi hướng về phía anh ấy gật đầu cười cười, canh giữ ở linh đường nhà họ Viên một đêm, hình như cũng chưa từng gặp qua anh em bọn họ, hai anh em đỏ mặt bừng nhìn tôi, hai mắt chớp chớp, rõ ràng là đang lộ ra vẻ rất xấu hổ.
Gạo, trứng gà, nhang đèn dùng để xem hương đều do dì Tám đưa tới, bà ta lặng lẽ nhìn tôi, sau khi đặt đồ xuống, thì liền trực tiếp rời đi, không nói lời nào.
“Chờ đã!” Tôi vội gọi bà ta lại, trầm giọng nói: “Anh Thanh, anh Nguyên e là sau này mới trở về, khi bà lão chết, e rằng cũng không có ở đó, cho nên tôi muốn biết, bà lão trước khi chết rốt cuộc đã nói gì? Và biện pháp này ai đã nói với bà ta?”
Tần địa sư cũng vội ho khan một tiếng, yêu cầu bà ta nhanh chóng nói, chẳng lẽ ân oán khó giải thích được của thế hệ trước, không lẽ còn hơn cả mạng sống của chú Tám sao?
Thậm chí Viên Thanh còn quát lên với dì Tám: “Mẹ! Sao mẹ lại hồ đồ như vậy? Tính mạng của ba là quan trọng, hay những chuyện đó quan trọng!”
Dì Tám mặt mũi sưng vù, cắn chặt răng, lúc này mới nói: “Sau khi nhà của cậu xảy ra chuyện, mẹ chồng tôi liền bị bệnh mấy ngày, đều là tôi và lão Viên chăm sóc, trong ngoài lời nói đều đối với Vân Thanh rất bất mãn. Nhưng một hôm, có một người từ trong thôn của cậu tìm tới, mẹ chồng tôi và bà đó có quan hệ rất tốt, và có vẻ rất tin tưởng bà đó, liền lôi kéo bà đó khóc lóc và nói chuyện rất lâu, sau khi người đó đi rồi, mẹ chồng tôi mới yêu cầu chúng tôi chuẩn bị những thứ đó.”
Từ trong thôn của dòng họ Vệ, tôi vội hỏi: “Có phải là một người phụ nữ trạc năm mươi tuổi không?”
Tần địa sư cũng nhìn tôi một cái, sắc mặt tối sầm.
Dì Tám gật gật đầu, Tần địa sư liền lấy điện thoại di động ra cho bà ta xem một bức ảnh.
“Chính là bà ta! Chính là bà ta!” Dì Tám vội vàng chỉ vào điện thoại, rồi nói với chúng tôi: “Hôm đó bà ta nói rất nhiều điều tốt đẹp về gia đình của cậu, còn nói rằng tai họa của họ có điều hơi kỳ lạ, nếu không phải Vân Thanh... “
Khi nói đến đây, bà ta ngượng ngùng nhìn nhìn tôi, rồi cười khổ nói: “Lúc đó cha chồng tôi còn mắn tục một câu, nhưng sau đó vì có việc nên đã rời đi, có điều lại bảo chúng tôi đừng để mẹ chồng nghe những loại lời này, nhanh chóng để cho người đó rời đi.”
Tôi hỏi về ngày đó một chút, cư nhiên đó cũng chính là ngày Hà Thúy Miêu bị giết.
Tức là, vào hôm đó, Hà Thúy Miêu đến nhà trưởng thôn trước, sau đó đến nhà tôi để tìm Tề Sở, không hiểu sao Tề Sở đột nhiên nổi giận, xông vào chém chết bà ta.
“Nói tiếp đi.” Tôi đưa bàn tay vào chỗ gạo, hốt một nắm gạo, làm cho mình trấn tĩnh lại, Hà Thúy Miêu này đúng là một tai hoạ, vậy mà trước khi chết còn để lại cho tôi một ám chiêu, tội cho Tề Sở vẫn thông cảm cho bà ta, lại còn cho tiền giúp bà ta giải quyết sự việc, lại còn đưa bà ta đến bệnh viện, nhưng lại không nghĩ rằng bà ta vẫn là một con rắn độc cắn người không nhả.
Hai anh em nhà họ Vệ làm ăn phát đạt, là nhờ công việc kinh doanh do Hà Thúy Miêu giới thiệu, bà lão nhà họ Viên nhất định sẽ tin bà ta, cho nên cũng sẽ không nghĩ tới chuyện lạ của nhà họ Vệ là do bà ta làm.
“Quan tài của mẹ chồng đã được chuẩn bị trước, còn những thứ khác đều là có người mang đến nhà tôi.” Dì Tám nói xong, lúc này mới nhận ra và sợ hãi: “Hà Thúy Miêu đó nói, nhà họ Vệ bị Xà Yêu tấn công, đó là do oán niệm của nữ sinh viên đã chết kia đã biến thành một con rắn, mới có thể ở trong xác chết của người nhà họ Vệ chui ra. Nếu như mẹ chồng tôi có thể hiến tế bản thân cho Hôi Tiên, để cho Hôi Tiên giúp bà báo thù, đồng thời lại có thể dùng những Hôi Tiên này để cho Xà Yêu ăn, thì những thi thể của nhà cậu sẽ tự nhiên trở lại, hơn nữa nếu nhà họ Viên cho Xà Yêu ăn no, thì Xà Yêu đó sẽ biến thành Thương Long quay trở lại bảo vệ cho người nhà họ Viên, làm cho con cháu từng bước đi lên, phú quý muôn đời.“.
Hôi Tiên chính là chuột, tôi không nghĩ Hà Thúy Miêu có thể nói một điều có vẻ hợp lý như vậy, nhưng thực ra đó là một điều vô nghĩa.
“Phong kiến mê tín.” Viên Nguyên hừ lạnh một tiếng, nhưng nhìn về lư hương phía sau tôi, thở dài nói: “Loại chuyện này vẫn nên bớt làm thì tốt hơn.”
Dì Tám hai mắt chỉ dán chặt vào ngón chân, chua xót nói: “Lúc đầu tôi cũng không tin, nhưng sau đó Hà Thúy Miêu cũng không biết đã nói gì với lão Viên, nên lão Viên mới tin.”
Tôi đại khái cũng biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn chú Tám đang hôn mê bất tỉnh, co người y như một con chuột, trong lòng vẫn có chút không đành lòng, những cơn tức giận mấy ngày nay đã từ từ bị dập tắt.
Sau khi cấm nén hương, tôi để toàn bộ mấy người của nhà họ Viên cầm rồi vái lạy mấy lạy trước điện thờ, nhất định phải thành tâm.
Anh em nhà họ Viên ban đầu vốn không tin điều này, nhưng chứng kiến cảnh cha mình nửa đêm biến thành chuột, sắc mặt cũng trở nên nặng nề.
Sau khi chờ nén hương xoay vài vòng quanh tay của người nhà họ Viên xong, lúc này tôi mới dùng chân nhang xỏ vào tay của chú Tám, đốt lên nén hương trên tay ông ta, rồi cắm hương vào trong bát gạo.