Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 186: Chương 186: Cổ quái phản phệ




“Vân Thanh!” Giọng dì Tám bỗng trở nên thê lương, hét lớn vào mặt tôi: “Cô lạnh lùng như vậy, không sợ bị báo ứng sao?

“Dì xem, nếu thấy chết mà không cứu thì sẽ bị báo ứng, vậy các người hại người, thì sẽ không bị sao? Ít nhất thì báo ứng của các người lại đến sớm hơn tôi phải không?” Tôi đốt nén hương, cắm vào lư hương trong nhà chính, rồi nhẹ giọng nói với dì tám: “Dì nói có phải sự thật đúng là như vậy không?”

Dì Tám đột nhiên cả người mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất, nước mắt chảy dài trên má, ôm chặt lấy ống quần của Tần địa sư, khóc lớn tiếng.

Tần địa sư khó xử nhìn tôi, nhưng ông ấy cũng biết, đêm qua xảy ra loại chuyện này, nếu tôi lại muốn đến nhà họ Viên nữa, thì đúng là quá thánh mẫu rồi, tượng đất còn phải tức giận, huống hồ đêm qua tôi mới ở nhà họ Viên đi qua cửa sinh tử, mà hôm nay họ lại nhờ tôi đi cứu người? Tôi lại không phải là người có tấm lòng Bồ Tát, cũng không có quyết tâm muốn thành Phật, nên tôi tự nhiên là sẽ mang thù.

Người nhà họ Viên cũng ngại ở đây lâu, nên liền lôi kéo thím Tám trở về.

Chờ họ rời đi hết rồi, tôi lại để Nhạc Nhạc đi lấy con hình nhân vải giấu dưới chân giường về.

Con bé đến rồi đi nhanh chóng, nhà họ Viên đang hỗn loạn, cho nên cũng không ai để ý, tôi cẩn thận so sánh một chút, quả thực không khác gì trong sách, chẳng qua là cho chuột đi trả thù, đến chết mới dừng lại, sao có thể khiến cho Viên Lữ biến thành một con chuột được chứ?

Lẽ nào ngay từ đầu lời nguyền đó chính là như vậy?

Tôi thực sự không tài nào đoán ra được, nên đem hình nhân vải để lên bếp rồi đốt, nhìn làn khói nhẹ nhàng bốc lên rồi lại biến thành màu đen, tôi biết lần này Viên Lữ xem như dữ nhiều lành ít.

Rốt cuộc trong lòng vẫn có chút không đành lòng, tôi ngồi một lúc, chờ mùi hương liệu tan hết, mới lấy điện thoại di động ra gọi cho Tần địa sư nói: “Chú cũng có thể hỏi thử xem, bà lão nhà họ Viên trước tiên là từ đâu mà biết đến phương pháp này, và tại sao phải dùng phương pháp này để trả thù tôi? Lúc bà ta tự sát, rốt cuộc đã nói gì? Tôi e rằng nguồn gốc sâu xa của việc này chính là nằm ở chỗ đó.”

“Vân Thanh, con chung quy vẫn là mềm lòng.” Tần địa sư cười khổ, rồi nói với tôi: “Chú đang hỏi, nhưng Viên trưởng thôn đã đi đâu mất, mọi người đều đi tìm ông ta.”

Lúc này tôi mới nhớ tới, thôn trưởng đã đi đâu mất, hình như là từ sau cái chết của bà lão, cũng chưa từng thấy ông ấy lộ mặt? Chẳng lẽ ngay cả người của nhà họ Viên cũng không biết ông ấy đã đi đâu?

Mọi chuyện trở nên hơi kỳ quái so với lần trả thù ban đầu, tôi ngồi một mình trong nhà chính, lại dâng lên nén nhang, trong lòng chợt thấy có chút hối hận, có lẽ mình không nên vì nóng giận nhất thời mà đi trả thù người khác.

Điều này khiến tôi nghĩ về chuyện của Tề Cường, nếu như không phải tôi muốn đi cứu anh ta, thì anh ta đã không chết trong viện nghiên cứu của chị Dương. Có vẻ như những sự kiện gần đây đã buộc tôi phải đi theo một hướng khác.

Gần đây Mặc Dật cũng vẫn không xuất hiện, Lục Tư Tề cũng không xuất hiện nữa, Tề Sở cũng không có tin tức gì, chị Dương cũng đơn giản là chưa từng liên lạc với tôi.

Giống như là dù có bất cứ chuyện gì đi nữa, đều cũng chỉ có mình tôi phải đối mặt.

Đang ngồi với tâm tư nặng trĩu đến rạng sáng, Đại Bạch đột nhiên phát ra tiếng kêu ô ô, nhìn vào cửa nhà chính nhe răng kêu to.

Tôi bỗng thấy không ổn, nên vội vàng rút câu hồn liên ra, vẫy tay với Nhạc Nhạc, bảo con bé ra ngoài nhìn thử trước.

Đại Bạch theo sát bên cạnh tôi, hai chú nhãi con nhỏ cũng theo Đại Bạch, tối hôm qua chúng nó đi bắt chuột bị cắn đứt mấy sợi lông, tôi cũng không dám để chúng còn nhỏ như vậy mà đã phải đánh nhau, nên vội vàng bế hai đứa nhỏ vào phòng, đóng cửa lại kỹ lưỡng.

Ngay khi Nhạc Nhạc quay lại, nhìn tôi một cách kỳ lạ và nói: “Có một con chuột rất lớn ở bên ngoài? Nó to bằng người!”

Tôi dường như hiểu ra điều gì đó, muốn cho Đại Bạch đừng kêu nữa, thì chợt nghe thấy tiếng gặm cắn từ ngoài cửa vang lên, âm thanh đó hoàn toàn khác với âm thanh cắn đồ vật của lũ chuột, hoàn toàn chính là tiếng ca ca.

Sợ cửa bị ăn mất, nên tôi trực tiếp mở cửa, rồi đưa tay lên đánh vào cái thứ hôi hám ngoài cửa.

Tiếng câu hồn liên leng keng vang lên, đánh vào cái thứ đó.

Tuy nhiên, lại thấy chú Tám mặt đầy lông ngắn bạc phơ, hai chiếc răng cửa lớn trong miệng đã mọc dài đến cằm, môi dưới bị cắn hoàn toàn, máu chảy ròng ròng, vài sợi râu thưa quanh miệng, cũng đang run run.

Một đôi mắt trở nên tối sầm lại, giống như mắt chuột nhìn chằm chằm vào tôi, kêu gào đau đớn, cơ thể cũng cuộn lại như một con chuột, nhưng đôi mắt đó vẫn nhắm vào tôi.

Thấy tôi không nhúc nhích, liền lao về phía cửa sổ bên cạnh.

Tôi trực tiếp quấn câu hồn liên vào quanh chân của ông ta và kéo lại, ngoài sân giống như có tiếng kinh hô khe khẽ của ai đó vang lên, rồi lại bị mạnh mẽ ngăn lại.

Để Đại Bạch đè lại chú Tám, tôi bèn dùng câu hồn liên quấn lại, rồi dựa vào mê hồn thuật của Đại Bạch làm cho chú Tám mê choáng.

Lúc này mới quay đầu nhìn ra ngoài sân, trời cũng đã rạng sáng, ngoài sân đã có mấy người đã đứng bên cạnh những cây hoa dong riềng mới trồng sau cột gỗ đào.

Tôi nhìn xuống chú Tám, lúc chú ngừng cử động thì lúc này tôi mới phát hiện, trên phần cổ là mọc lông nhiều nhất, tay chân lộ ra ngoài, móng vuốt cũng bắt đầu mọc ra rồi, sợ rằng sau một thời gian, thực sự sẽ giống như một con chuột.

Người bên ngoài sân đó, cũng đủ lợi hại, bọn họ khăng khăng cho rằng chuyện này có liên quan đến tôi, tôi không chịu đi, liền đưa ông ta đến nhà tôi, đem chú Tám như vậy đến nhà của tôi, một đường đến đây chắc cũng không phải dễ dàng gì.

Tôi trực tiếp lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tần địa sư: “Người ở chỗ này của tôi, cùng đến đây xem đi.”

Nói rồi, tôi nói với người đang nấp trong bóng tối: “Nếu đã đưa tới rồi, thì hãy chuẩn bị tốt nhang đèn và cơm trứng, tôi sẽ xem qua hương.”

Trả thù là một chuyện, nhưng xem hương lại là chuyện làm ăn, tôi không thể không tiếp nhận, như vậy mọi người ai cũng có thể bước xuống bậc thang.

“Cảm ơn!” Một giọng nói ngượng ngùng vang lên từ một người thanh niên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.