Mấy ngày liên tiếp không ngủ đủ giấc lại bị Mặc Dật giằng co một đêm nên bây giờ đầu của tôi hoàn toàn bị lâng lâng rồi, dù có nghe thấy tiếng kêu gấp gáp của Tề Sở thì tôi cũng không muốn động đậy.
"Ngủ một lát đi, để anh ra xem." Mặc Dật duỗi tay che lại đôi mắt của tôi, thấp giọng cười.
Tôi ừ nhẹ một tiếng, cảm giác đến sức nói chuyện cũng không có, khi tay Mặc Dật đụng vào đôi mắt của tôi, trong lòng tôi liền an tâm và nặng nề chìm giấc ngủ.
Chờ khi tôi tỉnh lại bên ngoài trời đã mờ tối, những đám mây như lửa bao phủ một nửa bầu trời, phản chiếu vào trong phòng đều là màu cam đỏ.
Toàn thân tôi bủn rủn, cổ họng thì khô hốc, tôi nằm ở trên giường có chút lười biếng, cũng không muốn đứng lên.
Nhưng nằm một hồi cũng không nghe thấy động tĩnh gì ở bên ngoài, sau đó vì khát quá chịu không được nữa nên mới rời giường đi uống nước.
Chờ khi tôi uống nước xong, vẫn như cũ không thấy một ai cả, điểm này có chút quái lạ, rõ ràng là tôi ngủ rất sâu và không có nằm mơ mà, theo lý thuyết thì Mặc Dật phải ở đây mới đúng.
Tôi gọi tên Nam Nhã nhưng không nghe thấy ai trả lời, ngay cả Đại Bạch cũng không ở đây.
Giống như trong căn nhà trống rỗng này chỉ có một mình tôi, không bao giờ khôi phục lại sự náo nhiệt như lúc trước.
Trái tim tôi đột nhiên có chút hoảng hốt, cái loại hoảng hốt ở trong lòng này như là mình bị vứt bỏ...
Một thời gian dài vào trước đây, bà ngoài đi ra ngoài xem hương cho một người bệnh, sau khi tôi tan học trở về tìm bà ở khắp thôn mà không tìm thấy, không biết bà đã đi đâu, lúc ấy người trong thôn nói bà không cần đứa cháu không cha là tôi.
Lúc ấy tôi muốn khóc nhưng rồi lại không dám khóc, bởi vì trẻ con khóc thì người lớn sẽ không thích.
Tôi chỉ nhớ rõ mình ôm cặp sách ngồi ở dưới mái hiên, mây ngày hôm đó cũng thế này đốt cháy một nửa bầu trời, giống như chứa máu.
Trong lòng tôi đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng, tôi đột ngột quay đầu nhìn lại, thấy nửa đám mây đang cháy kia giống như từng mảnh ghép của trò chơi ghép hình bị dính máu, từ chân trời hạ xuống, chỗ còn khuyết thì tuôn trào ra từng dòng máu lớn, từng chiếc răng trắng rơi ra từ chỗ khuyết kia, giống như có ai đó đang gặm nhấm.
Có một âm thanh gọi khẽ: "Vân Thanh, Vân Thanh, đến ăn... đến ăn đi!"
Miếng thịt dính đẫm máu từ bầu trời rơi xuống bên cạnh tôi, chỉ chốc lát sau là nó đã chất thành đống rất cao, hình như tôi đã trông thấy Lục Tư Tề, không biết là người thật hay là người giả kia...
Máu tươi tuôn chảy ra và tôi giống như sắp bị dòng máu kia bao phủ thì đột nhiên cảm nhận được bụng nhỏ đau nhói lên.
Tôi đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, Mặc Dật đang ngồi ở mép giường, hai mắt y nặng nề nhìn tôi, sau đó duỗi tay lấy cho tôi cốc nước, nói: "Em gặp ác mộng gì à? Gọi cũng không tỉnh."
Nước còn hơi lạnh, phản chiếu những đám mây đỏ bên ngoài cửa sổ, mà mây này lại giống y như đúc với trong mộng.
Tôi đột nhiên có chút sợ hãi, nhận lấy cốc nước và uống một ngụm lớn, dòng nước mắt lạnh chảy qua cổ họng xuống dạ dày, thật giống như có thể cảm nhận được rõ ràng là dòng nước đang chảy xuôi trong cơ thể vậy.
Tôi cắn nhẹ đầu lưỡi của bản thân, một cơn đau truyền đến, bên ngoài có tiếng kêu nhỏ của Đại Bạch, cũng có tiếng vỗ tay vui vẻ từ phía Lạc Lạc, còn ở trong phòng bếp là âm thanh nồi sạn khua nhau kèm với tiếng kêu của Nam Nhã bảo Đại Bạch không thể ngậm mấy đứa nhóc trong miệng.
Tôi thở dài một hơi nặng nề đưa cốc nước cho Mặc Dật, giờ mới cảm giác được là toàn thân mình đều là mồ hôi, tóc đều ướt đẫm, tôi ngượng ngùng nhìn y cười cười rồi nói: "Ngại quá, em ngủ sâu quá nên có chút mơ màng."
"Ừm." Mặc Dật nhận lấy cái cốc, không nói gì thêm, y đến tủ quần áo lấy từ trong đó ra một bộ đồ đưa cho tôi, nhướng mày nói: "Cần anh hỗ trợ không?"
"Không... không cần đâu!" Mỗi lần mà Mặc Dật hỗ trợ là lại có chuyện không tốt.
Tôi vội vàng cầm lấy quần áo đi tắm rửa, lúc tắm xong thì cũng vừa đúng lúc Nam Nhã kêu ra ăn cơm.
Đồ ăn do Tề Sở làm dù trước hay sau này đều như một là ngon, tôi ngủ qua một ngày nhưng không có cảm giác ngon miệng thèm ăn, thỉnh thoảng tôi lại ngẩng đầu nhìn mây ám đỏ đang chậm rãi tối sầm lại, tôi nói với Tề Sở: "Đạo gia có cách nào giải mộng không?"
Kể từ sau khi thấy cơ thể của Lục Tư Tề giả sụp đổ, tôi liền bị nhốt trong giấc mộng kia, không còn thấy mộng ở hang cổ hay người tụng niệm nữa mà hai lần liên tiếp nằm mộng đều là thấy mộng này.
Mặc Dật đang uống thử canh, nghe lời nói này liền ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn tôi một cái, cười trầm trầm, nói: "Nằm mơ giữa ban ngày, đây chẳng qua là sự phản xạ lại của đại não về sự kiện đã lưu, vì việc đó đối với em có kích thích quá lớn. Những giấc mơ đều được báo trước và nó đều được thực hiện vào ban đêm!"
Một đại lão ở Minh giới lại dùng phương thức khoa học để nói cho tôi biết về mộng, cảm giác này thật là quái dị mà.
Tề Sở cúi đầu ậm ừ một tiếng rồi lùa cơm từng ngụm, không nói gì nữa.
Ban ngày ngủ quá sâu cho nên để lại di chứng là ban đêm không buồn ngủ, Mặc Dật dường như không có ý định rời đi, mà ở lại giảng giải một cách tỉ mỉ về tờ giấy xem hương kia cho tôi hiểu.
Lúc này, tôi mới biết được thì ra xem hương không chỉ là xem mà còn có thể trói buộc, mê hoặc, cùng với bày trận, nhưng cụ thể như thế nào thì Mặc Dật cũng không biết, dù gì y cũng không phải người xem hương.
"Trước khi em ngủ, Tề Sở gọi anh là có chuyện gì vậy?" Tôi ghi chép lại những điểm quan trọng, vừa viết vừa hỏi Mặc Dật.
Y đứng ở phía sau tôi, bàn tay đặt ở trên vai tôi có hơi khựng lại một chút, sau đó nhẹ giọng nói: "Cậu ta lo lắng cho người đem tiền đi tốt kia, muốn đi qua xem thử, nhưng mà đoán chừng là xem không ra gì cho nên không đi."
Nhưng mà sao tôi nghe Tề Sở gọi gấp gáp như vậy chứ, chẳng lẽ anh ta như thế chỉ là lo lắng cho Hà Thuý Miêu thôi sao?
Tôi cười với Mặc Dật sau đó không nói gì nữa, mà nghiêm túc ghi chép điều cần nhớ kỹ.
Editor: Alissa