Tôi kể lại chuyện của Tằng Chúc Lượng và Hà Thúy Miêu, về việc của Tằng Chúc Lượng thì tôi có thể tưởng tượng ra một chút nhưng không thể tưởng tượng giống như thế đối với Hà Thuý Miêu.
Cho dù bà ta có muốn đốt tiền cho người thân đã khuất nào đó đi nữa, thì với số tiền nhiều như vậy, sao bà ta không dùng để mua tiền giấy mà đốt? Vả lại đốt tiền thật xuống dưới thì ai biết có thể dùng được không?
Ánh mắt của Mặc Dật chợt lóe lên khi nghe xong, y trầm giọng nói với tôi: "Có thể đây là sở thích riêng, việc quản lý tiền tệ ở địa phủ thật sự rất chặt chẽ cho nên sẽ không xuất hiện lỗ hổng."
Nghe vậy thì tôi chỉ ừ một tiếng, còn muốn hỏi thêm nhưng y liền bế tôi lên và sải bước đi nhanh hướng ra ngoài.
Lần này là đi bộ thật, mà không giống như mấy lần trước đều là trực tiếp bay đi.
Ở bên cạnh đê, tòa nhà mang sắc thái cổ kính kia vẫn đứng sừng sững tại nơi đó, những chiếc đèn lồng màu sắc ấm áp nhẹ nhàng phiêu lãng trong gió sông, ngay cả quần áo của thị nữ(*) cũng đổi thành màu vàng nhạt, họ đứng trước tòa nhà hành lễ với Mặc Dật.
(*) Người hầu nữ.
Trước nhà một vài cây hoa viola(*) tím biếc đang nở hoa rực rỡ, hơi sương còn đọng lại dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn lồng, trông thật lấp lánh, vô cùng tuyệt đẹp.
Tôi ngạc nhiên nhìn Mặc Dật, y cong lên khóe miệng và lôi kéo tôi đi một đường vào trong.
Vốn ở bên trong sân chỉ trồng đầy cây tùng cây bách mà bây giờ lại có thêm đủ loại hoa cỏ, núi giả nước chảy, còn có tài phun nước tinh tế.
Mặc Dật đưa tôi đi sát theo nhà thủy tạ(*) mà hướng về phía trước, hoa sen ở trong nước nở rộ, nó có đủ loại màu sắc, vì bên trong có gió nhẹ nên nó xuôi theo dòng nước mà lay động và những ngọn đèn lồng treo ở trên hành lang cũng khẽ lay động theo làm cho tôi cảm giác như mình dường như đã xuyên không vậy.
Mãi cho đến khi Mặc Dật kéo tôi về phòng ngủ, tôi nhìn thấy ở đó có một chiếc giường bạt bộ cực kỳ lớn, cùng với đủ loại đồ nội thất theo phong cách cổ xưa, nhưng có vẻ như đều là đồ dùng được, tôi lúc này mới hoàn hồn.
Tôi đang muốn lên tiếng thì Mặc Dật đã lôi kéo tôi lên giường bạt bộ, màn lụa bị buông xuống, ánh đèn ấm áp ở bên ngoài xuyên qua màn lụa làm cho bầu không khí ở bên trong đột nhiên trở nên mờ ám.
"Lúc anh đi đặt chiếc giường này mới biết giường bạt bộ này không chỉ dùng để ngủ." Mặc Dật kéo tôi qua, dồn tôi vào mép giường rồi vỗ về chiếc tủ nhỏ bên giường, nói: "Là để tăng thêm tình thú, khoảng cách của giường bằng tám bước qua lại..."
Giọng nói của y từ chậm rãi trở nên trầm thấp, hơi thở cũng bắt đầu nóng bỏng, y thì thầm vào tai tôi: "Trước đó, em có biết chưa?"
"Không! Không không!" Tôi cuống quýt lắc đầu, ai nói với vị đại lão này là giường bạt bộ còn có loại công dụng đó vậy?
Nhưng Mặc Dật hoàn toàn không để ý tới sự phủ nhận của tôi, ngón tay của y ở bên góc áo của tôi đã bắt đầu động tác cuộn lên, cuộn lên từng chút một, nói: "Em không biết thì tại sao lại muốn chiếc giường này?"
Tôi không muốn mà, rõ ràng là chỉ có chính y là nói tôi thích giường này thôi.
Đang nói thì tay của Mặc Dật cũng đã từ bên hông mò vào.
Giường bạt bộ này cực kỳ vững chắc, cho dù Mặc Dật có đặt hai chân của tôi lên vai y và cả người tôi bị đẩy liên tục trượt thẳng về phía trước thì nó vẫn không hề phát ra tiếng động nào.
Màn lụa lại theo đong đưa mà lắc lư, sắc màu càng thêm mờ ám.
Khi Mặc Dật ôm tôi xuống giường, để tôi nằm sấp lên chân gác của giường thì tôi mới hiểu được vì sao cái giường này có tác dụng khác.
Rồi y lại tiến lên một bước và ôm tôi trở về sau đó đi đi lại lại, đi từng bước một bước và đếm: "Một bước, hai bước..."
Cơ thể tôi hoàn toàn dựa vào cánh tay và phần thân dưới kết nối với y, tôi lại sợ mình sẽ ngã nên nhẹ nhàng kẹp lấy y, cũng chọc y, làm y không biết mệt mỏi mà đi đi lại lại bên giường.
Chính là vào đêm đó, Mặc Dật không lãng phí bất kỳ chỗ nào của giường, ngay cả ngăn tủ cũng dùng.
Tôi cảm giác chất gỗ này rất tốt, thân thể trần trụi nằm trên đó không bị trầy xước, trơn bóng và nhẵn, mỗi lần y thúc đẩy thì người tôi đều bị đẩy tiến lên, may là y kéo tôi lại kịp thời.
Ban đầu tôi còn cho rằng Mặc Dật đưa mình đến đây để ngủ nhưng tôi nào có ngủ được đâu, đây là ngủ với tôi mà.
Khi Mặc Dật đè tôi trên ván hoa thì bên ngoài đã truyền đến tiếng gà gáy sớm, toàn thân của tôi đau nhức, ngực bị ép tì lên ván hoa, bị những đường vân tối đen in lên, có điều trong cơ thể tôi vẫn nóng mà không thể áp chế xuống được.
Mặc Dật ôm tôi cười nhẹ: "Hết chịu được rồi hửm?"
Nói xong liền động nhẹ thắt lưng, tôi cũng thấp giọng a một tiếng, lại chọc y cười càng đắc ý.
"Rạng sáng rồi!" Giọng tôi đã khàn khàn đi, tôi quay đầu lại nhìn y nói: "Để tối đi, tối rồi lại..."
"Tái chiến? Lại trải nghiệm sự hữu dụng của chiếc giường này?" Mặc Dật cười nhẹ, trở tay ôm tôi lên, rồi đè tôi lên trên giường, nơi duy nhất chúng tôi chưa có dùng.
Tôi lo lắng vì toà nhà này nằm ở cạnh đê mà người trong thôn này quen dậy sớm đi cuốc đất và đều đi ngang qua đê này, lúc đó họ nhìn thấy thì không tốt.
Mặc Dật cười trầm thấp, nhưng vẫn như cũ là không chịu buông.
Tôi lo lắng đến độ vòng tay ôm lấy y, thuận theo động tác của y mà phập phồng vừa nhỏ giọng thều thào xin tha, lúc này y nới chịu buông tha.
Tôi muốn tắm nhưng ở chỗ này không có cái gì để tắm cả, thế nên Mặc Dật trực tiếp ôm tôi đáp thẳng đến phòng tắm ở trong nhà.
Tôi tắm rửa xong thì mí mắt đều muốn dính chặt lại rồi.
Mặc Dật giúp tôi lau khô tóc, tôi định nói thì bên ngoài truyền đến tiếng gọi gấp gáp của Tề Sở.
Hoa viola, hoa bướm, hoa păng sê
Nhà thủy tạ.
Editor: Alissa