Tôi ở lại chỗ này cũng không có việc gì làm lại làm cho chị Dương phải dè dặt cho nên tôi tính chào hỏi với Tề Sở xong rồi mình về trước nhưng anh ta nói anh ta cũng không làm gì nên đưa tôi về.
Về đến nhà rồi, bọn họ thấy trưởng thôn cùng Nam Nhã đang nói lời khách sáo với mẹ của Hà Thi Di, còn sắc mặt của Hà Thi Di thì đã không được tốt lắm.
Tôi tưởng là chuyện Hà Thi Di sinh mấy nhóc bị bại lộ rồi nên nháy mắt ra hiệu với Tề Sở và đi qua.
Ở trong lòng tôi không khỏi cảm thấy áy náy vì nói là đưa Hà Thi Di tới nhà tôi sinh nhưng thực ra thì tôi không chăm sóc cho con bé nhiều.
Và nếu như mẹ của con bé phát hiện ra nó sinh ra một đàn hồ ly thì bà ấy sẽ đánh chết tôi không?
Kết quả vừa đi đến gần thì mẹ của Hà Thi Di đã hưng phấn lôi kéo tay tôi nói tôi là đại tiên sống, mới qua mấy ngày mà đã thanh lý xong bụng của Hà Thi Di, sắc mặt con bé tốt lên còn béo ra một chút.
Tôi liếc nhìn Hà Thi Di một cái, đoán chừng dạo gần đây tâm trạng của con bé tốt, ăn được nhiều, lại ở trong mấy ngày ở cử, thật sự là béo ra một chút thật nên tôi ngượng ngùng liền cười.
Nam Nhã lập tức kéo mẹ Hà qua nói chuyện, cô ấy là một người ăn nói khéo léo nên ứng phó với mẹ Hà là chuyện nhỏ nhặt, nói từ đầu đến cuối cũng không để lộ ra đuôi.
Hà Thi Di rõ ràng có tâm trạng không tốt, con bé liếc mắt nhìn tôi thì tôi hiểu ý ngay, rồi nó vẫy vẫy tay với tôi.
Kết quả con bé đi thẳng đến phòng của tôi lúc này tôi mới phát hiện, Đại Bạch và hai đứa nhỏ nằm co ro ở trên giường tôi, Lạc Lạc đang ở bên trêu chọc hai đứa nhỏ, ở trên mặt đất còn ném một đống đồ dùng của trẻ con, đây rõ ràng là lâm thời dời qua đây.
“Đại Bạch.” Hà Thi Di vừa vào phòng thì nước mắt đã lưng tròng mà nhìn Đại Bạch: “Em phải về rồi...”
“Anh sẽ đi tìm em, không sao cả.” Đại Bạch rất thản nhiên, trầm giọng nói: “Chúng ta trước kia không phải cũng như vậy sao.”
“Đúng ha...” Hà Thi Di lập tức từ buồn bã chuyển sang vui mừng, bước tới, nựng mặt Đại Bạch hai cái rồi vẫy tay chào tôi, nói: “Chị Vân Thanh, em có rảnh sẽ tới tìm chị chơi! Chị giúp em chăm sóc tốt cho hai chúng nó nhé, em sẽ cho chị tiền!”
Nhìn thấy con bé nhảy nhót đi ra khỏi cửa tôi chớp chớp mắt nhìn sang Đại Bạch rồi lại nhìn Tề Sở, sau đó sờ sờ mặt chính mình.
Chẳng lẽ tôi lớn tuổi quá rồi hả? Cho nên không hiểu suy nghĩ của mấy cô nhóc nhỏ? Việc này cứ như thế à?
Tôi còn nhọc lòng lo lắng cả nửa ngày mà Đại Bạch chỉ dùng một câu là có thể giải quyết được? Không có gì là sinh ly tử biệt, bị chia cắt uyên ương mà tổn thương, chỉ là một câu nói như thế? Và bọn nó vẫn muốn vụng trộm như vậy à?
Tuy nhiên ngẫm lại thì nên như vậy đúng nhỉ?
“Có một số việc càng nghĩ đơn giản thì càng tốt, nghĩ nhiều ngược lại sẽ không còn thú vị gì nữa, cô xem bọn họ như vậy có phải tốt hơn không?” Tề Sở vỗ vỗ bả vai của tôi rồi xoay người trở về phòng.
Đến khi tôi đi ra ngoài thì Hà Thi Di cùng mẹ Hà đã rời đi rồi, Nam Nhã đưa cho tôi một phong bao lì xì lớn: “Nhìn thoáng qua chắc cũng sáu nghìn tám, không tính là nhiều, còn hai đứa nhóc đó thì tính sao?”
“Cứ nuôi trước đi.” Tôi đưa tiền cho Nam Nhã, ngại ngùng cười cười, Nam Nhã cũng không có cự tuyệt.
Chỉ cần nghĩ tới Đại Bạch tự để cho bản thân chết đói thì tôi không tin tưởng nó có thể nuôi dưỡng nổi con mình, còn là hai đứa nhóc được sinh với con người nữa, lỡ như chẳng bao lâu sau chúng nói chuyện được thì sao? Đến lúc đó lại bị bắt và bị nuôi như thú cưng à?
Cho nên vẫn là nuôi ở chỗ tôi thì tương đối yên tâm hơn!
Nam Nhã cười nhìn tôi nhỏ giọng nói: “Cô quá mềm lòng, lại thích ôm sai lầm của người khác vào mình, như vậy là không tốt đâu.”
“Nói bậy, tôi đâu phải người như vậy.” Tôi trừng mắt liếc nhìn cô ấy một cái rồi xoay người trở về phòng, tắm rửa.
Phải giặt sạch quần áo của chị Dương rồi trả cho người ta, chẳng qua là khi sờ trúng danh thiếp của Bố Đạm Trần thì tôi suy nghĩ một chút rồi bỏ nó vào trong ngăn tủ.
Lúc ăn cơm chiều, Nam Nhã xúc động thở dài, không có Hà Thi Di ở đây, trong nhà này đã yên tĩnh lại không ít, trong lòng tôi bỗng nhiên có chút chua xót, xác sự là không khí trên bàn ăn đã thay đổi...
Hà Thi Di ở trên bàn ăn thì không khí vô cùng vui vẻ, Mặc Dật ở trên bàn ăn thì toàn bộ quá trình đều áp lực...
Bây giờ hai người đó đều đi rồi, chỉ còn mấy người bình thường như chúng tôi, giống như là có chút không dễ chịu.
Tôi đang chuẩn bị nói với Nam Nhã mấy câu hỏi thăm về tình hình của trời phù hộ thì nghe thấy âm thanh la to từ bên ngoài truyền đến, theo sau đó là có vài người cầm gậy gộc xông vào sân.
“Xem hương, lăn ra đây cho ông!” Thanh âm kia có chút quen tai, tôi cùng Tề Sở liếc nhìn nhau rồi vội buông bát đũa đi ra ngoài.
Ra đến nơi thì thấy ở trong sân có một đám đàn ông đang đứng đó, toàn bộ đều cầm theo vũ khí, thấy chúng tôi đi ra thì người la to kia lập tức tiến lên chĩa gậy gộc vào Tề Sở nói: “Thằng nhóc này mày làm trò quỷ gì hả, nếu không đổi lại, ông đây đánh chết mày.”
Gã có vẻ tức giận, khi nói xong nên liền cầm gậy gộc vung qua về phía Tề Sở.
Tề Sở tất nhiên sẽ không để mình bị đánh, không đợi người nọ tới gần thì anh ta đã nhấc chân đá một cước làm cho người đó ngã lăn ra đất, rồi anh ta nhấc chân vừa vặn giẫm lên người gã.
Người đó đến gần tôi mới nhận ra, đây không phải là nhóm người đã tới gây rối ở nhà Hà Thúy Miêu sao?
Tại sao lại gây náo loạn đến nhà tôi rồi?
Tôi thấy nhóm người đứng ở trong sân muốn tiến lên nên liền nắm lấy cây gậy gỗ kia liếc mắt ra dấu với Lạc Lạc.
Lạc Lạc tươi cười hớn hở, giúp tôi đẩy cái này kéo cái kia, cây gậy bay vèo vèo, không nhìn rõ chiêu thức, Tề Sở xem mà trợn mắt, há hốc mồm, rồi dựng một ngón tay hướng về phía tôi.
Khoan hãy nói, xả giận trước một chút thì tâm trạng mới tốt lên chứ, nhìn một sân người đầu vỡ máu chảy khiến người xem cũng phải sợ hãi.
Tôi nắm lại gậy gõ, rồi học theo bộ dáng của mấy đại ca ở trong tivi, đập đập gậy vào lòng bàn tay: “Nói đi, có chuyện gì?”
Chỉ là lúc đập đập thì máu dính trên gậy gỗ để tại dấu hằn trong lòng bàn tay tôi, tôi nhìn nhìn rồi sẵn tay lấy miếng vải lau hai cái, cũng không để ý thêm.
“Cô cho tôi Minh tệ(*) cũng không sao nhưng mà tất cả tiền của ông đây dùng lại biến thành Minh tệ hết là sao, chắc chắn là các người giở trò quỷ.” Người bị Tề Sở đạp ở dưới chân cũng coi như là có chút gan dạ, gã hét lớn: “Các người đổi lại hết cho ông, bằng không...”
(*) Tiền âm phủ.
“Bằng không...” Gã đảo mắt nhìn đám người bị thương trên sân liền nhỏ giọng xuống nói: “Tôi tìm các người xem hương.”