Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 142: Chương 142: Thiêu tiền (đốt tiền




Tôi cùng Tề Sở chưa từng thấy qua loại người nào vừa hùng hổ xong liền biến thành sợ hãi như thế này.

Nhưng mà nếu gã đã không gây sự nữa, thì chúng tôi cũng không tiện dẫm lên người gã cho nên Tề Sở thả gã ra rồi nhíu mày nói: “Tiền tôi đưa cho anh là Minh tệ?”

Người đó gật đầu như giã tỏi, sắc mặt tái mét, anh em của gã cũng che lại đầu, tức giận mà không nói gì, nhìn tôi, chắc là sợ chúng tôi lại làm gì đó, tôi thấy mọi người có thể ngồi xuống nói chuyện và không gào hét nữa.

Lúc này tôi mới lau lau tay ra hiệu bảo gã ngồi xuống mà nói.

Đối với loại người này thì chắc chắn sẽ không có khả năng cho vào nhà rồi, cho nên Nam Nhã trực tiếp xách ra mấy cái ghế nhỏ đặt ở dưới mái hiên, rồi hướng về phía tôi lắc đầu cười khổ.

Người đàn ông này tên là Tằng Chúc Lượng, lúc gã ẩu đả với Hà Thúy Miêu thì Tề Sở có cho gã một 10.000 tệ, ở thời buổi này cũng rất thiếu tiền nên gã nhận lấy thì rất vui vẻ và mời mọi người đi ăn cơm uống rượu, ăn uống cả đêm, cuối cùng là khi tính tiền lại phát hiện ra chồng tiền kia ở trong tay gã đưa ra là Minh tệ.

Ban đầu thì gã cũng muốn tìm Tề Sở gây sự, nhưng những người anh em uống rượu chung với gã lại khuyên gã đừng trêu chọc những loại người như chúng tôi, hạ âm chiêu(*), khó lòng phòng bị.

(*)Chiêu thức vô hình.

Gã tức giận mắng vài câu, rồi buồn bực đi quét Wechat nhưng kết quả không quét được Wechat, vẫn phải vay tiền của một anh em để thanh toán.

Bụng gã chứa đầy một bụng tức giận lại có chút sợ hãi nên liền đi ra ngoài cửa hàng tính mua thuốc lá, kết quả khi gã lấy tiền trong ví ra thì tất cả tiền đều biến thành Minh tệ, rõ ràng tiền ở trong ví còn rất tốt, nhưng chỉ cần gã lấy ra hoặc là người khác lấy từ trong ví của gã ra thì đều biến thành Minh tệ.

Ngay cả Wechat cũng không quét được, thẻ ngân hàng cũng không quẹt được, mà lấy tiền ra lại sợ biến thành Minh tệ.

Tằng Chúc Lượng như sắp khóc khi nói xong lời này, còn những người anh em của anh ta cũng gật đầu lia lịa để chứng minh việc này không hề sai.

“Nếu không tin thì tôi thử cho các người xem?” Tằng Chúc Lượng thật sự rất oan ức, gã lấy ví ra đưa cho chúng tôi nhìn.

Bên trong có một xấp tiền 100 chắc là tiền mà Tề Sở cho gã còn dư lại, rồi gã liền rút một tờ đưa cho Tề Sở.

Tiền giấy vẫn còn tốt được đưa vào tay Tề Sở không mất ba giây, chúng tôi đến chớp mắt cũng không dám động, nhìn chằm chằm vào hồi lâu, sau đó mỏi mắt nên chớp mắt một cái thì thấy tiền kia đã biến thành Minh tệ.

Tề Sở vẫn không tin chuyện ma quỷ, tự mình lấy một tờ đưa cho Tằng Chúc Lượng bảo gã đưa cho tôi.

Nhưng khi gã định đưa cho tôi thì anh ta lại vội quay đầu chỉ vào Nam Nhã nói: “Cho cô ấy.”

Trong lòng tôi giật thót, không rõ nguyên nhân nhưng Tề Sở cũng không nói gì thêm.

Tằng Chúc Lượng đối diện với Nam Nhã thì có chút đỏ mặt, rồi cẩn thận đưa tờ tiền qua.

Vẫn như cũ, vào lúc mắt người ta sinh ra mỏi, thoáng một cái chớp mắt liền biến thành Minh tệ, bên trên hiện ra dòng chữ “Ngân hàng Thiên Địa” vô cùng chói mắt.

“Tôi đã nói là không có nói dối các người rồi!” Tằng Chúc Lượng khổ ra mặt, hướng về phía chúng tôi hét lớn: “Trước khi đi tìm Hà Thúy Miêu thì tôi có đổ thêm xăng cho xe và không thấy có hiện tượng gì nhưng kể từ khi nhận lấy xấp tiền của các người liền xảy ra như thế này!”

Tôi lấy tiền từ tay Nam Nhã và lật xem, chưa kể nó trông qua như thật mà so với tiền giấy mua ở cửa hàng bán hương thì nó thật hơn rất nhiều, đều có thủy ấn ám văn(*)

(*) Logo in chìm trên tờ tiền.

Tôi đưa cho Lạc Lạc ở bên cạnh xem, dù sao nó cũng là một con quỷ, hẳn là từng thấy qua Minh tệ?

Lạc Lạc lắc lắc đầu tò mò lật xem, xem như xem một tờ giấy trắng không có gì khác hơn, có lẽ vì ở độ tuổi này nên con bé không có ấn tượng gì về tiền bạc, hơn nữa sau khi chết biến thành quỷ thì lại là Ngũ Phúc Đồng Nữ và bị nuôi dưỡng cho nên cũng không nhận Minh tệ.

Sau khi con bé xem xong tôi chớp mắt với Tề Sở một cái, anh ta cũng lắc đầu.

Tôi hít sâu vào một hơi, chỉ đành nhìn về phía Tằng Chúc Lượng nói: “10.000 tệ mà chúng tôi đưa cho anh quả thật là tiền thật, có rất nhiều người nhìn thấy và anh cũng cầm lâu như vậy thì tất nhiên sẽ không phải giả rồi. Vấn đề có thể là nằm ở chỗ khác, anh ngẫm lại thật kỹ xem nào, hoặc có thể nói rằng tiền của anh có nguồn gốc không rõ ràng và đó là lý do tại sao lại xảy ra vấn đề này.”

“Cái gì mà nguồn gốc không rõ ràng hả! Tiền của ông đây là ông cực cực khổ khổ làm ra đấy!” Tằng Chúc Lượng nói xong lại tức giận ngồi khoanh chân ở đó không chịu đi.

Những người anh em của gã ta cũng ồn ào lên theo, tất cả đều muốn ăn và ngủ ở lại nhà tôi.

Đây chính là lưu mạnh vô lại, bọn họ muốn ăn vạ không chịu đi đây mà, thật là phiền chết mất.

Tôi nháy mắt ra hiệu với Nam Nhã một cái rồi nắm theo Minh tệ và kéo Tề Sở vào trong phòng.

Lật qua trở lại hai tờ tiền, rồi tôi rút một tờ đốt trước bàn thờ, tờ giấy hóa thành tro không có gì khác lạ, rồi tôi lại bảo Lạc Lạc lấy ra, nhưng Lạc Lạc lại lắc đầu: “Đã biến thành tro rồi? Lấy không ra ạ!”

“Là loại thông dụng của Minh giới, không phải cái loại người nhân gian hay đốt.” Tề Sở liếc mắt nhìn khói lượn, nhìn sang tôi trầm giọng nói: “Tiền ở Minh giới không phải như mọi người nghĩ là đốt bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, mà nó cũng có tỷ suất đổi, người ta hiện tại còn dùng Wechat, máy Poss để để kiểm soát nữa đấy, đồng thời còn có quỷ tài công nghệ cao, quản lý tài chính đều có một bộ quy tắc riêng.”

“Ý anh là tiền này đến từ Minh giới?” Tôi nghe mà có chút sợ hãi, một người đang sống mà dùng tiền dành cho quỷ, chuyện này là sao?

Editor: Alissa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.