Một thác nước nằm
giữa một sơn cốc u tĩnh đang dần dần đổ xuống, trông thật đồ sộ, trong
rừng chim nhỏ bay lượn nhàn nhã chơi đùa, cây xanh, trời xanh, mây trắng tất cả đều có vẻ là đang nhàn nhã tự đắc.
Thế nhưng ai cũng sẽ không ngờ tới, thác nước màu trắng bên trong cư nhiên còn có một hang động.
Trong động u ám âm trầm, nhưng bên trong có một chỗ lại có ánh đèn sáng
trưng, chỉ thấy vách tường màu đen khác trống rỗng nhiều ra một hố nước, mà hố nước này không ngừng chảy xuống như những giọt nước mưa.
"Phế vật" không nhìn thấy người, nhưng lại nghe thấy một tiếng quát lớn, hắn vừa dứt lời, một nữ tử bị văng ra bên ngoài năm thước, máu tươi từ lục
phủ ngũ tạng chạy thẳng tới ngực, nàng chịu không nổi 'Oa ngô' một
tiếng, mặt đất lập tức khuynh hồng một mảnh, máu và vách tường màu đen
quỷ dị sinh ra cảm giác đối lập.
"Phụ vương tha mạng" Tĩnh Nghi che ngực chậm rãi bò đến bên kia không ngừng dập đầu.
Phía bên kia truyền ra một tiếng quát lớn, "Thành sự chưa đủ bại sự có thừa "
"Phụ vương tha mạng, phụ vương tha mạng a, nữ nhi không biết cô ta sẽ khôi
phục ký ức" Tĩnh Nghi thế nào đều không ngờ rằng phụ vương vì việc mình
sơ sẩy mà đối với mình rat ay ngoan độc như vậy.
" Tà ma phụ
vương đã luyện đến tầng thứ hai, cách tầng bảy còn có năm bậc thềm,
ngươi cư nhiên vào lúc này để ta gặp phải sự tình này sao?" Nam nhân
hiển nhiên đối với nàng biểu hiện bất mãn vô cùng.
Tĩnh Nghi nghe được giọng điệu phụ vương ác liệt hơn hẳn, nàng quỳ rạp trên mặt đất
khóc, "Phụ vương nữ nhi vô năng, thỉnh phụ vương tự cho nữ nhi them một
cơ hội, nữ nhi nhất định sẽ giết nàng ta"
"Ta kêu ngươi giết nàng sao?" Nam nhân không vui thanh âm theo mành phía sau truyền đến.
Tĩnh Nghi ngây ra một lúc, làm sao vậy? Phụ vương không phải vẫn muốn diệt trừ nữ nhân kia sao? Chẳng lẽ nàng hiểu sai rồi?
"Nếu như nàng chết, ta cho ngươi chôn cùng" nam nhân giọng điệu băng lãnh.
Tĩnh Nghi nghe thế hai mắt mở to không khỏi đảo hít một hơi, nàng có nghe
lầm hay không? Nàng từ nhỏ liền bị an bài ở bên người cô chẳng lẽ không
phải vì diệt trừ cô sao?"Phụ vương..." Lòng có không cam lòng, Tĩnh Nghi yếu ớt hô một tiếng.
"Mạng của nàng, là ta định, muốn hủy diệt nàng, cũng là do ta tự mình làm, ngươi đã hiểu chưa?" Nam nhân lần thứ hai quát lớn.
"Phụ vương..." Giờ khắc này, nàng không biết nên nói cái gì , chẳng lẽ lúc
trước phái nàng đi tìm cô chỉ là muốn dẫn cô tới gặp hắn sao? Phụ vương
rốt cuộc suy nghĩ cái gì đây?
"Trước lúc ta xuất quan, ta muốn
nhìn thấy ngươi trở thành thê tử của Đốc Uyên, việc này ngươi làm sai,
muốn bù đắp liền vội vàng gả cho Đốc Uyên đi, chuyện của nàng ngươi đừng nhúng tay nửa "
"Thế nhưng phụ vương..."
"Đừng làm cho ta lặp lại lần thứ hai" giọng điệu của hắn so với trước còn muốn lạnh
lẽo hơn rất nhiều, dừng lại vài giây, hắn hô tên"Vết đao" trong nháy
mắt một nam tử mang trên mặt vết sẹo đao, lập tức xuất hiện ở ở đây.
"Chủ nhân "
"Ngươi đi Minh Giới đi, chỉ cần nàng vừa ly khai Minh Giới, ngươi nhất định phải trước tiên đến nói cho ta biết" hắn ra lệnh.
"Thuộc hạ đã hiểu” Vết Đao vừa dứt lời, xoay người một cái liền biến mất, mà
khi hắn biến mất, trong động khổng lồ cũng chỉ còn lại có một mình nàng.
Tĩnh Nghi cắn chặt môi, trong mắt tràn đầy ghét, hận ý không ngừng bò lên
trên tim của nàng, Tô Tiểu Thiến chết tiệt, vì sao nàng sẽ vây quanh ả
ta chứ? Không công bằng. Nếu để cho ta tìm được cơ hội, bằng không, nàng định sẽ không bỏ qua của ả ta, nhất định!
Tô Tiểu Thiến bị Lê
Ngạo bá đạo mang đi hậu cung chạy thẳng tới cung điện, hắn muốn đem cô
như là chim chóc, miễn cho cô lại ở bên ngoài tìm một thân hoa đào.