Phủ Minh Huyền trưởng lão
"Điều này sao có thể đây?" Minh Huyền trưởng lão vuốt mi trung thán phục không ngớt.
Tô Tiểu Thiến cũng nhíu mày, "Trưởng lão ,rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Vì sao ta ký ức đã khôi phục, nhưng linh lực vẫn như cũ không có khôi
phục? Thế nhưng lần trước nàng rõ ràng chính là dùng linh lực đánh chết
hồng y nữ quỷ kia mà .
Minh Huyền trưởng lão đi tới đi lui suy nghĩ nói: "Có lẽ là thời cơ chưa tới đi?"
"Thời cơ chưa tới?" Tô Tiểu Thiến không hiểu.
"Ngươi là bởi vì bị đã kích to lớn mới phá tan ma chú , pháp thuật như trước
còn chưa phục hồi như cũ, mặc dù lần trước ngươi thật sự dung nó, thế
nhưng bây giờ trên người của ngươi không có linh khí nào a" Minh Huyền
trưởng lão vuốt chòm râu như có điều suy nghĩ nói.
Tô Tiểu Thiến than nhẹ một tiếng, nên làm thế nào cho phải?
"Đứa nhỏ a, ta thấy ngươi linh khí vẫn chưa khôi phục, ngươi nhất định phải
hành sự cẩn thận, không sợ nhất vạn chỉ sợ nhất vạn *, hiện tại chúng ta ở ngoài chỗ sáng, hắn ở trong tối, tùy thời đều có nguy hiểm" Minh
Huyền trưởng lão vội nhắc nhở.
*Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra.
Tô Tiểu Thiến gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"Nga, được rồi, thừa dịp hiện tại thái bình mau để cho Minh Diễm xuất thế đi, đứa nhỏ này chờ ngươi đủ lâu rồi "
"Ta biết chứ trưởng lão, tin ta, hắn rất nhanh có thể được chào đời" Tô
Tiểu Thiến hít một hơi thật sâu nói, đúng vậy, nếu như cô không thể vượt qua kiếp nạn này, chỉ mong nhi tử có thể hưởng thụ cảm giác làm một
thành viên mấy ngày ở Minh Giới.
Minh Huyền trưởng lão đi đến bên Hoa Hồn hỏi: "Ngươi xác định sao?"
Hoa Hồn kiên định gật gật đầu, vô luận như thế nào, hắn chắc chắn sẽ không ly khai khỏi cô.
"Trưởng lão?" Tô Tiểu Thiến nhìn thấy giữa hai người tựa hồ đang nói cái gì đó bèn kêu.
"Đứa nhỏ a, sau này, Hoa Hồn sẽ cùng ở bên cạnh ngươi , trừ phi ngươi ngủ,
bằng không, Hoa Hồn một bước cũng sẽ không rời đi " Hoa Hồn cũng không
phải là người thường, hiện tại linh lực của hắn ở trên cả Tiểu Hắc Tiểu
Bạch, bảo hộ cô hẳn là không thành vấn đề, ít nhất là ở Minh Giới.
"Hoa Hồn..." Tô Tiểu Thiến trừng lớn hai mắt, vô ý thức lắc đầu, không thể, không thể .
"Ta sẽ bảo hộ nàng, vĩnh viễn" Hoa Hồn nhìn về phía cô kiên định nói.
"Không thể, huynh có biết bên cạnh ta có bao nhiêu nguy hiểm không? Đó điều là nguy hiểm không thể đoán trước, vạn nhất..." Cô không dám xuống chút
mặt mũi đi, đúng vậy, nguy hiểm nhiều lắm, như ba ngàn năm trước làm cho người ta sợ hãi.
Hoa Hồn cầm hai tay của cô cười cười, "Ta sẽ
bảo vệ nàng, nàng xem" hắn nâng lên cổ tay của mình, sợi dây chỉ màu đó
liền hiện ra trước mắt, "Có nó, chúng ta sẽ bình an "
Nhìn hắn ánh mắt khẳng định như vậy, trong lòng của cô thực sự không biết nên nói cái gì.
"Đứa nhỏ, con đường này là hắn là hắn đề nghị hắn cùng ngươi đi xuống, con
đường phía trước của ngươi hiện tại rất gian nan, Minh Vương lại chưa
khôi phục ký ức, chỉ sợ, giữa các ngươi sẽ xảy ra trở ngại nhiều lắm a"
nghĩ đến những nữ nhân kia, Minh Huyền trưởng lão đầu liền bắt đầu ớn
lạnh.
"Để cho ta bảo hộ nàng đi, ta quyết dung tính mạng đánh đổi sn nguy của nàng!" Hoa Hồn cười nhạt một tiếng.
Tô Tiểu Thiến cảm động hít một hơi thật sâu, "Ân "
Lần thứ hai trở lại cung điện Hoa Hồn đem cô đưa đến phòng liền dừng bước,
hắn biết ở đây ngoại trừ Minh Vương, thì nam nhân khác không được bước
vào , mà hắn kiên quyết sẽ không cho cô thêm phiền phức .
"Nàng
trước nghỉ ngơi tốt một chút, có việc gọi ta, ta ở bên ngoài" Hoa Hồn
dứt lời dành cho cô một nụ cười ấm áp, liền xoay người ly khai hậu cung.
Tô Tiểu Thiến hít sâu một hơi bước vào, nhưng vừa tới tẩm cung của Lê
Ngạo, trong vườn hoa một nửa tử hồng sắc xinh đẹp chói mặt dần bước
đến,cô biết là khách không mời mà đến.
Ma Hân Nhã cảm giác có người tiến vào , ưu nhã xoay người nhìn qua.
"... ?" Lúc nhìn thấy cô, nàng không khỏi ngây ngẩn cả người.
Tô Tiểu Thiến lúc này mặc quần áo màu trắng, gió nhẹ nhàng thổi, làn váy
theo gió bắt đầu phiêu động, như tiên tử hạ phàm, cô xinh đẹp thanh lệ
nho nhã, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, hai mắt trong sang có thần, mi
thanh mục tú, gò má cao gọn gàng, hẳn là một bức tranh xinh đẹp tuyệt
luâm.
Tô Tiểu Thiến lúc thấy nàng ta cũng ngây ra một lúc, một
giây sau, cô liền biết nàng vì sao mà đến , ai, nam nhân yêu nghiệt
a,đúng là họa thủy!
Ma Hân Nhã ho nhẹ một tiếng che giấu nội tâm
hoảng loạn, hít sâu một chút, đuôi lông mày hất lên, trong ánh mắt hơi
có chút không cho là đúng, "Ngươi chính là nữ nhân hắn mang về?" Lớn lên coi được thì như thế nào? Nói không chừng còn là một người ngu ngốc
đâu!
Tô Tiểu Thiến gật gật đầu.
"Ngươi tên là gì?" Ma Hân
Nhã tiến lên quan sát cô, thình lình phát hiện đôi mắt này rất quen
thuộc, nàng vô ý thức hỏi tiếp: "Chúng ta đã gặp qua sao?"
"Tiểu Thiến, ách... Gặp qua đi "
Ma Hân Nhã nghe vậy, trong ánh mắt tràn ngập nghi ngờ, "Gặp qua? Ta thế
nào không nhớ rõ ta đã thấy một người tục khí như ngươi đây?" Chân mày
nàng khẽ nhíu dường như suy nghĩ cái gì.
Tô Tiểu Thiến như trước nhàn nhạt mỉm cười, cô không thích cùng các nữ nhân tranh sủng, của cô
chính là của cô , không phải là của cô cô có cướp cũng cướp không được.
"Tại sao chúng ta quen biết ?" Lúc này Ma Hân Nhã giống một người đang điều
tra hộ khẩu , nàng nghĩ không ra đã gặp cô ở đâu, nàng hỏi điểm thực tế
thật là tốt, cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng!
Tô Tiểu Thiến mỉm cười cũng không trả lời, cô cũng không biết nên nói như
thế nào? Ta cùng hắn ba ngàn năm trước đã quen biết, đồng thời còn là
Vương Hậu của hắn sao?
Ma Hân Nhã thấy cô cười nhạt cũng không để ý đến nàng, lập tức liền mất hứng, "Ta cho ngươi biết, ta là thê tử hắn vừa mới thú, ta là công chúa Ma Giới " ý của nàng nói cho cô biết, nàng có thân phận , ngươi chỉ là từ bên ngoài 'Nhặt' tới, đừng vọng tưởng
cướp của nàng.
Tô Tiểu Thiến gật đầu, không đáng cố gắng,cô biết, nàng ta càng chứng tỏ, cô sẽ im lặng lắng nghe mà không ầm ĩ nói lại,
tại vì cô không muốn gặp nhiều phiền phức về hắn hơn nửa.
Ma Hân
Nhã thấy cô rất nhu thuận , giọng điệu không khỏi hơi chậm lại, "Ta cho
ngươi biếtnhìn thấy Minh Vương nhiều hơn một chút, nếu như ngươi không
ngoan, ngươi biết kết quả là gì không?" Trong mắt nàng ta tản mát ra hàn quan gây sự.
Tô Tiểu Thiến gật đầu, trong lòng mặc niệm, Tiểu
Thiến a Tiểu Thiến, không lâu sau sẽ có một cung nữ nào đó đến giải vây
cho ngươi thôi mà.
Mà nhưng thứ này đều do hắn ban tặng!
Lê Ngạo thối tha, Lê Ngạo đáng chết, nếu như chàng khôi phục ký ức, xem ta không hảo hảo cho ngươi một gậy mới là lạ đó!
"Ta Ma Hân Nhã cũng là người có thân phận, làm việc cũng biết chừng mực,
Tiểu Thiến chắc cũng biết nên làm thế nào chứ?" Chân mày nàng ta cau lại nhìn chằm chằm cô cười cười.
"... ?" Biết cái gì? Nàng ta đang nói hươu nói vượn sao?
"Phu quân rất thích sự mới mẻ, nếu như ngày hôm nay ta xuất hiện trước mặt
hắn, như vậy... Hắc hắc" nàng ta giảo hoạt cười cười, cao ngạo xoay tròn ly khai , về phần phía sau, cô sẽ không đoán không được đi!