Sau bữa cơm chiều, Lý Dịch Đình xắn tay áo phụ Trạch Lam một tay, dọn dẹp gọn gàng, rửa sạch sẽ chén bát. Trở lại bên bàn, Nhan Khúc cùng Bách Thâm đang thong thả ngồi uống trà nóng.
Sáng sớm nay, trời đột ngột trút trận mưa lớn, cho nên càng về đêm bầu không khí lại càng lạnh. Trạch Lam cầm một rổ trái cây đặt lên bàn, vui vẻ nói: “Hôm nay ăn nhiều món cay nóng, ăn một chút trái cây để thanh nhiệt sẽ tốt hơn.”
“Để tôi!” Lý Dịch Đình muốn tranh việc, liền bị Trạch Lam từ chối.
“Được rồi, cứ để tôi gọt cho.”
Tay cầm lên một quả táo đỏ, chậm rãi gọt quanh bỏ đi phần vỏ. Tách ra làm bốn, cô tiếp tục gọt sang quả thứ hai.
“Hai người dự định ở lại bao lâu?” Trạch Lam hỏi, mắt vẫn tập trung vào việc mình đang làm.
Lý Dịch Đình uống trà rồi đáp: “Khoảng ba ngày, tuần sau Nhan Khúc có buổi hội thảo ở Nhật Bản cho nên phải trở về sớm để sắp xếp.”
Quay sang Nhan Khúc, Lý Dịch Đình mới hỏi: “Khúc à, tối nay ngủ ở nhà chị em có ngại không? Hay là em ngủ nhờ bên nhà thầy Bách vài hôm...”
“Không...không sao đâu!” Nhan Khúc suýt chút sặc nước, cậu ho khụ khụ, xua tay mà vội nói. Trong mắt thoáng qua sự bối rối, cậu lí nhí giọng: “Em ngủ sofa cũng được, hoặc trải một tấm đệm dưới sàn...cũng ổn mà! Không cần phiền đến thầy.”
“Có gì mà phiền chứ?” Bách Thâm bật cười, chỉ thuận tiện khoác tay qua vai Nhan Khúc mà vỗ vỗ.
“Dù gì cũng chỗ đàn ông con trai, tiện hơn nhiều!”
Nhan Khúc bỗng giật mình, hai vai nhún lên rồi lách người sang né tránh bàn tay của Bách Thâm. Gương mặt quả thực có chút ửng đỏ, nhìn như vẻ ngượng ngùng.
Cậu đáp: “Thực sự không sao! Không phiền thầy đâu...”
Lý Dịch Đình tay chống cằm, nhìn bộ dạng trai mới lớn của Nhan Khúc liền không nhịn được mà buồn cười nói: “Thằng nhóc này, có gì mà mặt mũi lại đỏ hết cả lên thế kia?”
Uống một ngụm trà, Lý Dịch Đình nói tiếp: “Nhà chị còn một cái sofa trước phòng khách, khá dài đủ cho em nằm. Không ngại thật chứ?”
Không đáp, Nhan Khúc chỉ gật gật hai cái rồi uống cạn tách trà. Như thể đang muốn nuốt trôi sự lúng túng nhất thời không giấu được của mình.
Lúc này, Lý Dịch Đình mới nghiêng đầu nhìn sang Trạch Lam. Cô hỏi: “À phải rồi, cô có biết lần quyên góp này, số tiền khổng lồ đó là của ai không Tiểu Thất?”
Trạch Lam đang sắp gọt gần xong quả táo, không nghĩ nhiều liền nói: “Tôi đã có hỏi hiệu trưởng, nhưng ông ấy nhất mực không chịu nói ra danh tánh của người đó.”
Ngưng một chút, cô lại cảm kích nói: “Có lòng tốt như vậy lại còn không muốn phô trương tên tuổi. Quả thực là người tốt hiếm có!”
Lý Dịch Đình cầm một miếng táo đưa lên miệng cắn một góc, đa nghi nói: “Này, tôi nghĩ...tôi biết người đó là ai.”
“Cô biết sao?” Trạch Lam cao giọng ngạc nhiên.
Lý Dịch Đình nheo mắt như đang cố sàng lọc thông tin trong đầu, rồi mới nhỏ tiếng: “Tôi nghĩ...người đó là Tứ thiếu Giang thị - Giang Triết Hàn! Sáng nay, tôi có nhìn thấy anh ta ở ngoài bãi biển.”
“Cốp” một cái, con dao trong tay Trạch Lam thình lình rơi xuống đất. Máu từ ngón tay cái bắt đầu rỉ ra, đỏ tươi nổi bật.
“Tiểu Thất!” cả ba người đang ngồi đồng loạt kêu lên một cách hốt hoảng. Bách Thâm đứng dậy, nhanh chân đi đến bên cạnh cầm lấy tay cô.
“Sao lại bất cẩn như vậy! Đợi một chút, anh lấy thuốc với băng lại đây.”
“Không sao! Không cần đâu thầy Bách...em không sao!” giọng Trạch Lam đột nhiên run rẫy lạ thường. Cô một tay siết chặt bàn tay kia, hoang mang bật dậy khỏi ghế.
“Mọi người ngồi chơi! Em ra sau nhà dọn dẹp một số thứ đã.”
Vừa nói hết, Trạch Lam còn chẳng màn đến ánh mắt khó hiểu của mọi người mà nhanh chân đi thẳng ra cửa sau. Khép cửa lại, cô tìm đến một góc sau cái thùng nước cũ, thất thần ngồi thụp xuống bên dưới.
“Anh ta đang ở đây...thực sự là đang có mặt ở nơi này sao?” hai tay che kín miệng, sợ hãi lẩm bẩm. Toàn thân phút chốc không thể kiểm soát mà cứ run lên bần bật.
Từ tận sâu trong thâm tâm dâng lên một sự hoảng loạn, thứ cảm giác vô hình này nhanh chóng lan nhanh mọi tế bào, khiến cô không chịu được, cổ họng bắt đầu phát ra âm thanh nức nở.
“Mình phải làm gì...nên làm gì đây?” Trạch Lam như trở nên bấn loạn, cô rối trí ôm đầu không ngừng tự hỏi.
Ngộ nhỡ vô tình gặp lại, cô thực sự không thể hình dung được trái tim mình sẽ bị giằng xé tan nát đến mức nào. Không phủ nhận bản thân yêu hắn, nhưng lại bị những tổn thương sâu sắc làm cho lý trí trở nên nhút nhát. Cô sợ nội tâm của mình sẽ dễ dàng bị bốc trần dưới tầm mắt lãnh khốc đó của hắn. Cô sợ nếu bị hắn phát hiện ra, khi ấy mọi sự cương quyết của cô sẽ bị hoá thành bất lực.
Cách nơi Trạch Lam đang ngồi gục mặt, Bách Thâm đứng nép phía sau cánh cửa bị hé mở. Tái hiện lên trong mắt anh hiện giờ, là hình ảnh khổ sở tột cùng của Tiểu Thất. Giây phút anh thấy ánh mắt cô chứa đầy chấn động, anh quả thực đã lấy làm hoài nghi về việc mất trí của cô. Đến khi tận mắt chứng kiến cô vật lộn với cảm xúc của chính mình, thì anh đã hoàn toàn hiểu rõ.
Bàn tay nắm trên khung cửa vô thức siết chặt đến mức run lên, nơi tim tựa hồ như bị ai đó bóp nát. Cổ họng nghẹn lại, không thể phát thành tiếng.
Nhưng nếu anh cứ để mặc cho Tiểu Thất ngồi một mình ở đó, cô sẽ càng rơi vào bế tắc cực độ. Dẫu gì, trước đây không ít lần anh nghi ngờ về việc mất trí này của cô. Nếu nói Bách Thâm anh không ngạc nhiên thì là không đúng, chẳng qua...
Không ngờ kẻ liên quan đến đoạn ký ức đó của cô lại là Giang Triết Hàn!
“Tiểu Thất, em làm gì lâu vậy?” Bách Thâm cố tình ho lên một tiếng rồi cất giọng gọi. Gương mặt anh lấy lại nét điềm tĩnh, cố gắng đem đau lòng giấu sâu vào trong đáy mắt.
Trạch Lam nghe thấy, liền vội vàng lau sạch mặt mũi, đứng dậy đi về phía cửa. Nhìn thấy cô, Bách Thâm đã hỏi: “Tiểu Thất, có chuyện gì sao?”
Trạch Lam vẫn còn không dám trực diện ngước lên, chỉ nhìn xuống chân mà mỉm cười nói: “Không có gì! Em thấy trong người không khoẻ, muốn nghỉ ngơi sớm.”
Bách Thâm chú tâm nhìn cô, biết rõ cô đang cố tình che đậy nhưng vẫn giả vờ không biết mà cho qua.
“Được rồi! Em nghỉ ngơi đi, để anh đưa hai người họ về!”
Phía bên kia, Nhan Khúc ngồi đó chau mày quan sát, bàn tay chẳng biết từ lúc nào đã co lại siết chặt tách trà. Cậu nhìn Trạch Lam đang đi về phía mình, cơ mặt lập tức giãn ra trở về nét bình thản.
“Chị không sao chứ?” Nhan Khúc hỏi, mắt còn nhìn vào cô một cách đầy xem xét.
Trạch Lam lắc đầu, cố gắng nở nụ cười rồi nói: “Đầu hơi đau một chút, có lẽ hôm nay không tiếp chuyện nhiều với mọi người được nữa! Thật xin lỗi!”
“Xin lỗi gì chứ?” Lý Dịch Đình vuốt vai Trạch Lam, thông cảm nói.
“Để tôi đưa hai người về!”
Bách Thâm vừa lên tiếng liền bị Lý Dịch Đình tỏ ý ngăn cản mà chặn lại.
“Không cần đâu, anh cứ ở lại với Tiểu Thất một chút, em tự lái xe được mà!” nói xong, cô quay sang Nhan Khúc mà tiếp: “Chúng ta đi thôi!”
Vừa hết câu, Lý Dịch Đình đã rất nhanh mà quay lưng bước khỏi cửa. Bởi vì cô sợ, nếu cô chậm trễ đứng đó thêm phút giây nào nữa, ánh mắt cô sẽ không thể tiếp tục giữ được tĩnh lặng mà dậy sóng dữ dội.
Cô thực sự đang một lòng chúc phúc cho tình cảm của Bách Thâm và Tiểu Thất. Nhưng nhất thời, vẫn không thể nào bình thản mà ngồi đây nhìn vào sự trìu mến của họ dành cho nhau.
Đau chứ! Đau đến cả tim gan cũng thắt lại cả rồi!
Ngồi vào trong xe, cài dây an toàn, Lý Dịch Đình đạp ga chạy đi. Nhan Khúc ngồi bên cạnh, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm ra gương chiếu hậu. Xa dần rồi bé dần, ngôi nhà của Trạch Lam phút chốc mất dạng sau lối rẽ vừa đi qua.
Nhan Khúc nhìn sang, liền nhận ra sắc mặt Lý Dịch Đình rất tệ. Môi cô mím lại, hai đầu lông mày xô nhau chật hẹp. Rõ ràng là đang rất muốn khóc nhưng lại dối mình cố chịu đựng.
“Đình Đình!” Nhan Khúc nhỏ giọng gọi, thấy Lý Dịch Đình vẫn im lặng không đáp. Cậu mới buộc miệng thở dài đầy ngán ngẫm: “Đình Đình, việc gì phải ngốc như vậy?”
“Kétttt” một tiếng thật gấp, Lý Dịch Đình đột ngột đạp phanh, dừng bên con kênh nhỏ.
Hai mắt mở to ngấn nước, cô siết chặt vô lăng, thở hỗn hển một cách mệt mỏi. Dường như sau bao nhiêu sự cố gắng, chỉ vì một câu nói của Nhan Khúc liền bị vỡ vụn. Hai cánh môi bắt đầu run lên không ngừng, không thể chịu được nữa, Lý Dịch Đình đau lòng bật khóc nức nở.
Nhìn thấy cô như vậy, Nhan Khúc không tránh khỏi xót xa. Cậu ngồi gần lại, kéo lấy người cô ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về.
“Chị khờ quá! Muốn khóc thì cứ khóc thật lớn, việc gì phải khổ sở như thế.”
“Rõ ràng chị vẫn không thể quên được thầy ấy, tại sao chị còn đi đồng ý cuộc hôn nhân kia làm gì?” Nhan Khúc khó hiểu hỏi, bàn tay vẫn ôm lên vai Lý Dịch Đình, thoáng chốc vỗ vỗ.
Lý Dịch Đình khóc đến mức cổ họng nghẹn đi, cả hô hấp cũng kịch liệt lên xuống. Phải mất một lúc, cố gắng lắm cô mới có thể nói: “Ban đầu chị nghĩ, tìm một người đàn ông có số mệnh tốt để gả, sẽ một lòng có thể gạt bỏ được chuyện trước đó. Nhưng...nhưng khi một lần nữa đối diện với anh ấy, nhận ra anh ấy đang thực sự sắp bị ai đó lấy mất...chị không thể vờ như không có chuyện gì!”
“Khúc...chị không làm được!”
Lúc này, trên cùng một đoạn đường chợt truyền đến nhiều âm thanh khá ồn ào. Những tiếng động cơ xe nối nhau vang rộng khắp một vùng, càng lúc càng gần.
Tiếp theo, vụt qua tầm mắt của Nhan Khúc và Lý Dịch Đình là một đoàn xe sáu chiếc. Chẳng hiểu có việc gì, tự dưng trong thôn lại xuất hiện nhiều chiếc xe sang trọng như vậy. Đoàn xe ấy tiến sâu vào trong thôn, khuất sau lối cua phía trước, để lại vài tiếng động nhỏ nhặt rồi tắt lịm.
“Thầy cứ về nghỉ đi, em không sao!” Trạch Lam nói, tay muốn bê lấy khay trà mang đi liền bị Bách Thâm nắm lại.
Anh ngập ngừng nhìn cô, nhíu mày hỏi: “Tiểu Thất, có phải em còn điều gì khó nói đúng không?”
Trong đầu thoáng hoạ lên một mảng màu xám xịt, như hiện thân của một đám mây giông đang từ từ kéo đến. Cô không xoay mặt lại, chỉ gượng gạo trả lời: “Thầy Bách, anh hỏi gì lạ vậy? Em làm gì có chuyện khó nói kia chứ? Anh suy nghĩ quá nhiều rồi.”
“Anh nghĩ quá nhiều?!” giọng Bách Thâm chợt cao lên, trong đó hoàn toàn có thể cảm nhận được một ngọn lửa đang sắp bùng cháy.
Anh siết chặt cổ tay cô hơn, đứng dậy khỏi ghế: “Tiểu Thất, là do anh nghĩ quá nhiều hay do em còn đang muốn giấu giếm điều gì đó? Sức chịu đựng của anh cũng có giới hạn, sau bao nhiêu lần nhìn thấy em mang ánh mắt nặng trĩu đó...em nghĩ anh còn có thể im lặng được nữa hay sao?”
Trước câu nói như đang muốn hét lên của Bách Thâm, Trạch Lam chỉ mơ hồ, cảm giác mắt mình đã bắt đầu ướt đẫm.
Vẫn không hề quay lại, cô nói: “Thầy Bách, hôm nay anh lạ quá rồi! Anh toàn nói những lời khó hiểu...”
Bất giác, Trạch Lam hơi giật mình khi Bách Thâm đột ngột xoay cô trở về. Một tay đặt lên mặt cô, dịu dàng lau đi vệt nước vừa mới vương trên khoé mắt.
“Nếu như không có gì, thì tại sao lại khóc? Tiểu Thất, em có biết, đôi mắt con người là thứ nói dối tệ hại nhất. Em có thể dung lời nói để gạt tất cả mọi người, nhưng ánh mắt của em lại vô tình tố giác tất cả!”
Giọng Bách Thâm nhẹ xuống, ngón tay không nỡ rời đi, cứ lưu luyến lướt qua gò má đỏ ửng.
Hai mắt Trạch Lam không chớp, cánh môi xinh đẹp hơi mím chặt lại nhau. Cô chỉ mãi nhìn đăm đăm vào góc bàn dưới chân mình mà không để ý rằng, người đàn ông trước mắt đang từng chút từng chút tiến đến gần hơn.
Trạch Lam chẳng khác gì đem mình nhốt vào trong một cái hộp đen khổng lồ. Xung quanh diễn ra việc gì, cô đều mảy may không hề để tâm đến.
Để khi gương mặt Bách Thâm đã ở quá gần, chỉ một chút nữa thôi, anh suýt đã hôn lên môi cô thì cô mới sựt tỉnh mà hốt hoảng đẩy mạnh về trước.
Sức lực của Trạch Lam cùng lắm chỉ có thể làm Bách Thâm dừng lại hành động, nhưng khoảng cách vẫn rất gần. Hai tay anh nắm lấy tay cô, hoàn toàn không có ý định để cô bỏ chạy.
Trong phút chốc, Trạch Lam mới từ từ ngẩng đầu, nhưng ánh mắt hiện tại của Bách Thâm vô tình khiến cô kinh sợ. Không ưu nhã, không điềm đạm, ánh mắt của anh lúc này như chất đầy giận ý.
Anh nghiêm mặt hỏi: “Có phải liên quan đến tên Tứ thiếu kia?”
Trong đại não của mình, Trạch Lam vừa như nghe vang lên một tiếng nổ thật lớn. Cô căng thẳng nhìn vào mắt Bách Thâm, rõ ràng cô biết đã bị anh phát hiện.
“Thầy Bách...có chuyện gì để mai rồi nói được không? Em...cảm thấy mệt, em muốn đi ngủ!” Trạch Lam nói, vừa muốn gỡ tay Bách Thâm khỏi người liền bị anh giữ chặt hơn.
“Tiểu Thất, đến nước này rồi em vẫn còn muốn né tránh anh sao?”
Bách Thâm nóng lòng hơi to tiếng, nhưng bất chợt từ bên ngoài truyền vào vài âm thanh ồn ào. Tiếp theo đó, là giọng nói trẻ con trong trẻo cất lên: “Mẹ ơi!”
Như được kịp thời giải cứu, Trạch Lam lập tức rời khỏi bàn tay Bách Thâm mà chạy nhanh ra cửa. Hiểu Tình vừa nhìn thấy cô, đã co chân chạy đến mà kêu: “Mẹ!!!”
Ôm lấy người Trạch Lam, con bé liên tục nhún nhảy rất vui mừng. Trạch Lam hơi sững sốt, cô ngồi xuống trước mặt con bé, cười hỏi: “Tiểu Đậu, sao em lại đến đây?”
Hiểu Tình không nói, chỉ đưa ra trước một cái túi, bên trong đựng hai chiếc áo của Trạch Lam đã được giặt sạch sẽ.
Trạch Lam cầm lấy, cô mỉm cười xoa đầu Hiểu Tình: “À, thì ra là đến trả lại đồ cho cô sao? Tiểu Đậu ngoan lắm, cảm ơn em!”
Đột nhiên, Hiểu Tình chu môi lắc đầu: “Không phải Tiểu Đậu, Tiểu Đậu chỉ được ở lại trong lớp học không được mang theo về nhà.”
“Em không phải tên Tiểu Đậu sao?” Trạch Lam nhíu mày, hơi lấy làm khó hiểu hỏi.
Hiểu Tình mím môi, khuôn mặt bụ bẫm lanh lợi lộ vẻ vui thích, con bé nói: “Con tên Hiểu Tình, mẹ có thể gọi con là Tình Tình như papa cũng được!”
“Hiểu...Tình!?”
Trạch Lam bàng hoàng lặp lại cái tên mình vừa nghe, trong lòng mơ hồ dâng lên sự mâu thuẫn giữa vui mừng và sợ hãi. Cố gắng giữ bình tĩnh, cô hỏi: “Em bé...vậy papa của em là ai?”
Ngay khi Hiểu Tình cười tít mắt chưa kịp mở miệng đáp, thì ở đâu đó bên ngoài thềm hành lang gỗ cũ kỹ truyền đến vài tiếng động.
Là tiếng đế giày tây liên tục vọng xuống mặt gỗ, giữa không gian yên ắng càng như bị khuếch tán một cách dị hoặc.
Nhịp tim Trạch Lam mỗi lúc mỗi nhanh dần, cô cảm tưởng hơi thở của mình như đang từng khắc bị những âm thanh kia giằng xéo đến mức thảm hại. Cho đến khi, một giọng nói nam trầm cất lên, mới hoàn toàn làm tim cô như chết lặng vài giây...
“Là tôi!”
Nơi phía cửa, Giang Triết Hàn xuất hiện một cách đột ngột. Hắn người khoác hờ áo măng tô đen, trong diện vest, tay mang găng da cùng màu tổng thể. Thân ảnh cao lớn đứng chặn ngang cửa, tản ra bá khí bức người.
Trạch Lam hệt như chết trân, toàn thân một lúc hoá đông bất động. Cô ngồi đó, hàng mi nặng nề run run, phần nào làm hình ảnh cao ngạo phía trước đang tiến đến gần bị nhoè đi đôi chút.
Giang Triết Hàn cúi người, gương mặt góc cạnh sắc bén áp sát rất gần. Ánh mắt thâm sâu của hắn cứ nhìn xoáy trực diện vào Trạch Lam, khiến cô không ngăn được mà tự thấy áp lực đến mức ngạt thở.
Một ngón tay khẽ nâng nhẹ cằm Trạch Lam, Giang Triết Hàn nở nụ cười, thì thầm nói: “Tìm được em rồi!”