Ám Hương

Chương 107: Chương 107: Chương 106




Trong đáy mắt ướt đẫm của Trạch Lam vội thu về hình ảnh cao ngạo. Vẫn là ánh mắt lạnh lùng ấy, vẫn là nét phong tình phảng phất trên khuôn mặt. Nhưng có lẽ, sau ngần ấy năm trời bị nhấn chìm trong đau khổ, phần nào đã khắc hoạ lên hắn một sự thương tổn vô hạn. Trong đôi mắt sắc lạnh đó của hắn, vẫn còn in đậm sự cô độc đầy chua xót. Cô tự hỏi, liệu hơn sáu năm qua, hắn đã phải chịu đựng cay đắng dày vò hắn nhiều đến mức nào. Để hôm nay khi nhìn vào hắn, lại mang đến cho cô cảm giác đau lòng tột độ.

“Trạch Lam!”

Giang Triết Hàn gọi lấy tên cô, giọng nói trầm khàn nhẹ nhàng cất lên, âm thanh đầy khí chất ấy truyền nhanh đến tai cô, khiến cô cảm thấy nơi tim hệt như bị thắt chặt lại. Đã rất lâu rồi, cô mới nghe được giọng nói này. Nay lại dịu dàng gọi tên cô, làm sao cô có thể đủ mạnh mẽ để giữ cho bản thân không bị lay động.

Đầu óc Trạch Lam bỗng như bị xoay cuồng, không gian xung quanh dường như đang bị rung chuyển bởi một cơn gió lốc, phút chốc cả cô cũng bị cuốn bay lên không trung, chẳng biết điểm dừng chính xác là đâu.

Mãi đến khi Hiểu Tình ôm cứng cánh tay cô, kêu lên một tiếng “Mẹ ơi!” mới làm cho cô sựt tỉnh.

Nhìn lại, ánh mắt ngấn nước của Trạch Lam bàng hoàng suýt rơi lệ. Nhưng ngay khi cô còn chẳng biết bản thân phải làm những gì, thì Giang Triết Hàn đã kéo cô dậy, đột ngột ôm siết.

“Tìm được rồi! Sau bao nhiêu năm...tôi cuối cùng cũng tìm được em!” giọng Giang Triết Hàn trở nên ngắt quãng, có lẽ cảm xúc đang vỡ oà trong tim cũng làm con người như hắn mềm yếu chút ít. Cố gắng ròng rã suốt bao nhiêu năm qua, chịu đựng cũng đã chịu đựng, kiên cường cũng đã kiên cường. Vậy nên hôm nay, hắn thực sự muốn buông xuôi bản thân trôi theo lý trí. Hắn cuối cùng, cũng đã trút được sự mệt mỏi trong lòng mình.

Bất ngờ bị ôm chằm như vậy khiến cả người Trạch Lam đều như đông cứng. Cô mở to mắt, hai hàng mi nặng nề khẽ run lên, từ từ cảm nhận...

Thứ hơi ấm đang bao bọc lấy cô, chính là thứ mà bấy lâu cô đã bỏ sót nó trong cuộc đời mình. Hơi ấm từ Giang Triết Hàn vẫn mạnh mẽ như vậy, vẫn ngang ngược vây kín cả cơ thể cô cho đến tận tim gan.

Hai vai Trạch Lam cơ hồ run rẫy, lòng bàn tay siết chặt như muốn đem sự chấn động trong tim mà giữ lại. Cô thật lòng muốn bật ra tiếng khóc, nhưng nhất thời sinh nhút nhát mà im lặng.

Cánh tay tham lam ôm lấy Trạch Lam, mỗi lúc càng muốn đem hết mọi hơi thở của bản thân trao hết cho người con gái này. Giây phút tận mắt nhìn thấy cô qua khung cửa sổ, cả người hắn như chết lặng. Yêu cô nhiều đến thế này, yêu đến muốn moi hết tim gan ra để yêu như lần cuối cùng. Hắn được ôm cô, được cảm nhận hơi ấm quen thuộc ngày nào, là thứ cảm giác hạnh phúc nhất trên đời mà hắn được trải nghiệm.

Trong lòng xuất hiện hai nguồn xúc cảm mâu thuẫn. Một mặt Trạch Lam muốn hé môi gọi lấy cái tên đó một lần, mặt khác cô lại muốn tiếp tục trốn tránh. Hai thứ này hệt như hai tảng đá lớn thay nhau trượt dài, chà nát cả tâm hồn mỏng manh.

Bờ môi khẽ run lên, Trạch Lam ngắn gọn hỏi: “Anh là ai?”

Sự xúc động trong tim Giang Triết Hàn hơi chững lại, hắn nhìn vào mắt cô, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua gò má ửng hồng, rất nhanh lau đi khoé mi vừa kịp thời ướt đẫm.

“Vốn dĩ nghĩ rằng em thực sự mất trí, không thể nhớ ra tôi suốt hơn sáu năm qua. Nhưng Trạch Lam, đôi mắt này của em căn bản tinh khiết đến mức không thể che giấu được bất cứ điều gì! Nếu em không nhận ra tôi, thì tại sao phải rơi nước mắt?”

Giang Triết Hàn trầm giọng thì thầm, trong âm thanh dâng lên sự nghi hoặc. Chỉ trong vòng vài giờ, mọi thông tin của Trạch Lam ở thôn Đầu Hải suốt bao năm qua hắn đều nắm gọn trong tay. Nếu cô quả thực mất trí, lẽ nào lại đứng thừ người ra để hắn dễ dàng ôm chằm như thế này? Và cả đôi mắt ướt đẫm đầy xung đột này nữa. Tất cả xuất phát từ sự vụng về của cô đều không thể nào qua mặt được con người tinh ý như hắn.

Trạch Lam quả nhiên liền chấn động, trong nhất thời nhận ra bản thân đã sai sót quá trầm trọng. Việc để Giang Triết Hàn ôm chặt mà không có lấy một chút phản kháng, nếu nói là người xa lạ không quen thì quả thực bất hợp lý.

Chẳng qua, chính bản thân cô cũng không thể làm chủ được mình. Cảm giác khi gặp lại Giang Triết Hàn, cô không thể nào không thấy tim mình bị vây kín bởi hàng loạt cảm giác hỗn độn. Thân thể bất động, cả tâm trí cũng trở nên mơ hồ. Chỉ vài cử chỉ nhỏ, toàn bộ tâm tình của cô đã bị bốc trần hoàn toàn dưới tầm mắt đầy dò xét đó của hắn.

Đứng bên một phía đã lâu, chứng kiến toàn bộ quá trình sự việc khó hiểu đang diễn ra trước mặt, Bách Thâm không khỏi bất ngờ lẫn căm giận. Anh bước đến bên cạnh Trạch Lam, nhìn sang kẻ đang đứng trước cô, gằn giọng hỏi: “Tiểu Thất, em quen người này sao?”

Hai mắt Trạch Lam mờ đi, tầm nhìn phía trước đang dần dần bị nhạt nhoà rất nhiều. Lần nữa, cô không cầm được, nước mắt lại chực trào sắp tuôn ra.

“Người này...”

Một lòng muốn che đậy, cô gạt tay Giang Triết Hàn, lạnh lùng quay lưng: “...em không quen!”

Nhưng thình lình, một sức lực mạnh mẽ giữ chặt cổ tay cô. Tiếp theo, liền truyền đến âm thanh khàn khàn đầy nghi vấn.

“Tiểu Thất ư?”

“Không quen sao?”

Vừa dứt lời, hắn đột ngột dùng sức kéo lấy Trạch Lam xoay trở về. Tay hắn nắm chặt vai cô, nhẫn nhịn đến mức run lên không ngừng.

“Chỉ với chừng này sự vụng về của em, em nghĩ tôi sẽ ngu ngốc tin em sao Trạch Lam? Nhìn thẳng vào mắt tôi, nhìn vào tôi mà nói với tôi đi!!!”

Giang Triết Hàn cao giọng, trong sự nóng nảy có hơi to tiếng. Trạch Lam nén lại hơi thở nặng nề của mình, cô chậm rãi ngẩng mặt, kiên định nhìn thẳng vào hắn.

Mười ngón tay co lại, cô cố bình tĩnh lặp lại: “Tôi thực sự không biết anh! Anh nhận lầm người rồi, vui lòng...buông tay ra!”

Một lần nữa, Trạch Lam muốn gỡ lấy đôi tay đang ra sức giữ lấy mình. Nhưng có vẻ, sự cố chấp này của cô đã khiến hắn nổi giận. Chẳng còn kịp đắm mình vào cảm giác vỡ oà ban đầu, Giang Triết Hàn bị sự phũ phàng của Trạch Lam nhấn chìm xuống tận cùng ức chế.

Nếu đã giả vờ mất trí, tại sao cô lại còn nhẫn tâm lẩn tránh hắn suốt bao nhiêu lâu nay. Trừng phạt hắn bấy nhiêu, cô nghĩ vẫn chưa đủ hay sao? Đến tận thời điểm này mà cô vẫn còn muốn tiếp tục dày vò hắn.

Nhẫn nại sụp đổ trong phút chốc, trong lòng nhanh chóng cuộn lên một làn sóng dữ.

“Buông!? Em có biết tôi đã khổ sở thế nào mới tìm được em hay không? Muốn tôi buông em ra...điều đó vĩnh viễn là không thể!”

Giang Triết Hàn giận ý tiến tới trước, ngay lập tức Bách Thâm liền muốn xen ngang ngăn cản. Nhưng Giang Triết Hàn thực sự đang rất tức giận, hắn nắm lấy cổ áo Bách Thâm, ghé vào tai anh, hắn nói nhỏ một điều gì đấy. Mà chỉ ngay sau đó, cả sắc mặt anh đã xấu đến khó coi.

“Tất cả ra ngoài!” Giang Triết Hàn quát lên, cả người dường như đã nóng đỉnh điểm.

Một đám thuộc hạ xông vào, rất nhanh giữ lấy Bách Thâm, khống chế mang anh ra khỏi nhà mặc cho anh chống đối quyết liệt. Tam Ngưu nắm tay Hiểu Tình, vừa muốn kéo con bé đi thì nó lại lên tiếng.

“Mẹ ơi! Mẹ không nhớ Tình Tình sao?”

Nói được một câu, Tam Ngưu đã cúi xuống bế lấy con bé, ra ngoài rồi khép hết toàn bộ cửa nẻo.

Bên trong chỉ còn lại Trạch Lam và Giang Triết Hàn, không gian xung quanh dường như chẳng thể nghe được gì ngoài tiếng thở mạnh mẽ của hắn đang hậm hừ nhả ra.

Trong vài giây, Trạch Lam cảm tưởng lòng mình vỡ nát ra khi nghe thấy câu nói kia của Hiểu Tình. Cả ánh mắt của con bé lúc nhìn vào cô, tất cả đều khiến cô đau đến mức nghẹn lại. Cơn đau càng lúc càng lớn, không thể kiềm nén đuoc nữa, nước mắt bắt đầu vô thức lăn dài hai bên má.

Bao nhiêu sự khổ tâm của Trạch Lam trong phút chốc đều in đậm hết lên trên gương mặt của cô. Ánh mắt Giang Triết Hàn chợt dịu xuống, dâng lên sự đau lòng. Hắn lau nhanh gò má ướt đẫm, nhẹ nhàng nói: “Rõ ràng em đang tự dối người gạt mình! Tại sao vậy Trạch Lam? Bất nhiêu thời gian vẫn không đủ để em tha thứ cho tôi hay sao?”

Từng âm thanh khổ sở ấy cứ lần lượt truyền qua tai, hàng mi cơ hồ run lên không ngừng. Cô thực sự không thể tiếp tục tỏ ra bản thân mạnh mẽ được thêm nữa, cánh môi mấp máy run rẫy, cô bất lực rơi nước mắt nhiều hơn.

Đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, cô bình thản nói: “Tôi muốn quên anh, thật lòng muốn từ bỏ khoảng thời gian tồi tệ khi ấy. Hơn sáu năm rồi, vốn dĩ...tôi đã sắp không còn nhớ ra...Giang Triết Hàn là ai trong cuộc đời của mình...”

Từng lời từng chữ xuất phát từ Trạch Lam chẳng khác gì hàng ngàn mũi tên sắc nhọn, cứ liên tục nhắm thẳng ngay tim mà cắm vào. Cả lồng ngực thoáng chốc căng lên, Giang Triết Hàn cảm giác như nó đang chuẩn bị nứt toạc.

Đôi mắt hắn tối dần đi, lẫn trong đáy mắt đau thương ấy chợt rộ lên những lần ngang tàn thủ đoạn. Giữa trán đột ngột nhíu lại, giận ý rõ rệt không lệch đi đâu.

Hắn siết lấy người Trạch Lam, đôi tay không muốn làm đau cô, cố gắng đến độ phát run. Hắn nhìn cô, đầu lông mày càng thêm khép chặt nhau.

“Em không nhớ ra tôi sao?”

“Được! Vậy tôi sẽ nhắc cho em nhớ, tôi...rốt cuộc là ai!”

“Anh...anh làm gì!? Dừng...”

Trạch Lam chỉ hốt hoảng kêu lên vài tiếng, Giang Triết Hàn đã khoá môi cô bằng cái hôn ngang ngược. Đã rất lâu rồi, cô mới tiếp nhận cái cảm giác khó hiểu này. Nụ hôn của hắn trao cho cô vừa nóng bỏng, sâu xa lại vừa hoang mang, sợ hãi.

Hai thứ cảm giác trộn lẫn dâng đầy trong lý trí, khiến cô một lúc phản kháng. Giang Triết Hàn vẫn giữ chặt cả người cô, kiềm hãm toàn bộ sự phản kháng yếu ớt. Cô lùi về sau, hắn cũng theo đó mà tiến tới trước. Sự quấy nhiễu trong đầu óc làm cả hai không còn giữ được tỉnh táo, mỗi lần di chuyển đều động đến đồ đạc xung quanh, khiến vài thứ đổ ngã xuống sàn, gây nên hàng loạt âm thanh hỗn loạn.

“Hm...đừng...” thanh âm nhỏ nhặt khe khẽ kêu lên, Trạch Lam bị Giang Triết Hàn ép vào tường, hai tay bị hắn khoá chặt trên đỉnh đầu. Hắn vẫn hôn cô một cách bất chấp như vậy, hôn đến mức cả tinh thần của cô đang sắp tan ra như một hoa tuyết mong manh trong đêm đông.

Không thể kháng cự, không thể phát ra bất kì âm thanh nào, cô bất lực bật khóc. Phút chốc, nụ hôn trên môi trở nên mặn đắng. Giang Triết Hàn chợt dừng lại, lặng thấy tim mình đang từng chút, từng chút quặn đau khi nghe những tiếng nức nở đáng thương kia.

Xoá bỏ giận ý trong mắt mình, Giang Triết Hàn hơi cúi mặt, trán kề trán, cận cảnh nhìn rõ đôi hàng mi nặng nề ướt đẫm của Trạch Lam.

Hắn thực sự không hiểu, hắn yêu cô nhiều như vậy, tại sao mỗi lần gặp gỡ đều vô tình tổn thương cô, đều không tự chủ mà khiến cô bật khóc. Tình yêu của hắn lại làm cô đau khổ đến vậy hay sao?

Đôi mắt khép chặt, đuôi mắt dài hẹp lộ ra những nếp gấp đầy đau đớn. Giang Triết Hàn rít một hơi thở mạnh vào sâu trong lồng ngực, quả thực không chịu được, thứ mùi hương trên người Trạch Lam lúc này khiến hắn vừa khó cưỡng vừa khó khăn nhẫn nại.

“Tại sao em lại tàn nhẫn như vậy chứ Trạch Lam? Em tàn nhẫn trốn tránh tôi suốt hơn sáu năm qua, em tàn nhẫn dùng chừng ấy thời gian để trừng phạt tôi...vẫn chưa đủ hay sao? Tôi đã tìm em, tìm đến mức hoá điên hoá dại trong lúc tỉnh lẫn lúc mơ màng. Đến khi tìm được em rồi, em lại nhẫn tâm nói rằng...em không nhớ tôi là ai!”

Giọng nói của Giang Triết Hàn bỗng chốc trầm thấp đến khó nghe. Trạch Lam có thể cảm nhận được, trong quãng giọng đó của hắn là một sự dày vò tàn ác đến mức độ nào. Một con người như hắn, lại thực sự đang gục ngã trước mắt cô. Điều này, là điều mà cô sợ nhìn thấy nhất trong đời mình.

Cô sợ phải nhìn thấy gương mặt đau khổ của hắn hiện giờ, sợ phải nhìn thấy ánh mắt chất đầy thương tâm sâu đậm. Sợ cả những lúc hắn nhẹ gọi tên cô bằng tất cả nội tâm mà hắn có.

Cô sợ, sợ rằng không thể tiếp tục tàn nhẫn được nữa rồi!

Bây giờ, mặt đối mặt ở cự ly gần như thế này. Đôi mắt u ám của hắn đang nhìn cô với sự bi thảm tột cùng. Cô thấy được, đáy mắt hắn đã ngấn lên vài vệt nước nhỏ. Cô cảm nhận được, hắn đã đi đến giới hạn của đau lòng.

Nếu còn không kịp thời cứu lấy, hắn chắc chắn sẽ bị nhấn chìm trong bể đau thương ấy đến chết. Và cả cô cũng vậy, lòng dạ trong giờ phút này đã không còn vẹn nguyên mà rách nát đến đáng thương.

Trạch Lam mơ hồ không nghĩ được gì, mắt cô tuôn trào ướt đẫm. Hai cánh môi mím chặt lại nhau, cô nhẹ nhàng áp tay lên mặt hắn, nấc nghẹn cố nói: “Tôi rốt cuộc...phải làm gì đây Giang Triết Hàn? Sự việc đi đến nước này ngay từ đầu cũng do anh mà ra. Tôi đã từng rất hận anh, hận đến mức muốn một lần giết chết anh. Nhưng...nhưng tôi...tôi lại vô dụng để tình cảm của anh chiếm hết con tim mình. Tôi trốn tránh suốt những năm qua, không phải chỉ vì trốn tránh anh. Mà hơn hết...tôi muốn trốn tránh chính bản thân mình mà thôi. Tôi thực sự...không muốn thừa nhận...tôi không muốn...”

Nhưng khi Trạch Lam còn đang cúi mặt bật khóc, thì cô lại phải giật mình vì hành động điên rồ tiếp theo của Giang Triết Hàn. Hắn đột nhiên cầm lấy con dao gần đó dúi vào tay cô, sau đó cầm lấy tay cô kề mũi dao ngay trước ngực mình.

Trạch Lam hoảng sợ đến tay chân cũng run lên, cô bàng hoàng nhìn thẳng vào hắn. Nhưng hắn lại thản nhiên nhìn cô như chẳng có chuyện gì, ngược lại trên mặt hắn còn phảng phất đâu đó sự đau thương khó mà trút bỏ.

Hắn nhếch môi, nụ cười mang muôn phần mệt mỏi, giống như đã sắp đi đến bước đường cùng, không còn lối thoát.

“Tim tôi nằm ngay ở đây! Trạch Lam, chỉ cần em mạnh tay ghim mũi dao này về trước, mọi thứ...sẽ thực sự kết thúc.”

Siết tay Trạch Lam, Giang Triết Hàn dùng chút sức kéo cổ tay cô đi về trước một chút. Mũi dao sắc nhon kia dễ dàng xuyên qua ba lớp áo, chạm đến da thịt bên trong.

Mặc dù không thể nhìn thấy máu vì lớp áo vest màu đen, nhưng Trạch Lam hoàn toàn cảm nhận được, mũi dao kia đã ghim vào ngực hắn một khoảng nhỏ. Hơn nữa, một lần nhíu mày của hắn ngay lúc ấy đã phần nào báo cho cô biết điều đó.

“Anh mất trí rồi sao Giang Triết Hàn!!!”

Trạch Lam hoảng loạn kêu lên, cô vừa muốn thu tay về nhưng Giang Triết Hàn lại cố tình giữ chặt, dùng lực đẩy tới một lần nữa.

“Lưu Trạch Lam! Ngày hôm nay là cơ hội cuối cùng cho em có thể giết chết tôi. Nếu như em không làm, thì vĩnh viễn về sau sẽ không có cơ hội nào cho em nữa! Nếu em nghĩ việc em trốn tránh tôi sẽ làm tôi từ bỏ ý định, thì em đã sai rồi!”

“Muốn tôi từ bỏ em, trừ khi tôi không còn trên đời này nữa! Một ngày tôi còn sống, tôi nhất định sẽ bám theo em mãi không buông!”

Giang Triết Hàn bình thản nói với cô, đường nét sắc lạnh trên gương mặt bỗng chốc như dịu đi nghìn lần. Ánh mắt hắn tựa hồ tuyệt vọng, chỉ còn chờ đợi ai đó ban cho cái chết nhân đạo.

Trạch Lam cả kinh đến cả hai hốc mắt cũng khóc đến đỏ rát, cô trừng trừng nhìn hắn, hơi thở căng thẳng cứ bức lấy tim cô suýt chút ngừng đập. Tay cô run bần bật, vô lực buông lỏng con dao rơi cộp xuống sàn.

Cô uất nghẹn oà khóc, kiệt sức ngồi gục xuống bên dưới.

“Tôi không thể! Tôi không làm được...”

Tiếng khóc của Trạch Lam vang vọng trong không gian tĩnh lặng, truyền đến tai Giang Triết Hàn một sự rung chuyển đến quặn lòng. Hắn ngồi xuống trước mặt cô, chậm rãi nâng lấy khuôn mặt diễm lệ đã ướt đẫm.

Ngón tay nhẹ nhàng trượt qua đôi gò má, chạm lên chóp mũi đỏ ửng lên vì khóc của cô. Hắn chợt cười, trầm trầm cất giọng: “Trạch Lam, mở đầu đúng thật là do tôi, nhưng kết cục lại là do em chọn! Em để cho tôi sống, đồng nghĩa với việc chấp nhận tôi theo bám em cả đời. Một lần đã quá đủ, tôi sẽ không bao giờ để em rời khỏi tôi thêm một giây phút nào nữa!”

Kéo lấy thân người Trạch Lam ngã về trước, vòng tay nam tính ôm lấy toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn của cô vào lòng. Tinh thần của cô bị hắn làm cho yếu đuối cùng cực, chẳng suy tính được gì, cô nghẹn ngào gục đầu vào ngực hắn, đôi tay mảnh mai run run ôm lên eo hắn thật nhẹ.

Giờ phút này, hận hay không hận đã không còn quan trọng. Yêu hay không yêu mới chính là thứ mà cả cô và hắn đều cần. Câu trả lời, đến nay bản thân cũng đã rõ. Trạch Lam không muốn nhút nhát chạy trốn nữa, cô mạnh dạn ôm về mình thứ tình cảm tiềm tàng nguy hiểm. Khoảnh khắc cô bất lực buông bỏ con dao trong tay, cũng là lúc cô phải buộc lòng thú nhận...

Cô yêu Giang Triết Hàn, yêu đến mức không còn nhớ ra trước đây mình đã từng hận hắn như thế nào nữa rồi.

[...]

Ngồi bên trong phòng, Tôn Nghị đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Bầu trời tối nay rất đẹp, không một đám mây cản trở, bóng trăng kiều diễm bên trên thoả thích được khoe hết vẻ đẹp vốn có. Hàng vạn ngôi sao vây kín xung quanh, cũng thi nhau toả sáng lấp lánh không ngừng.

Nở một nụ cười, Tôn Nghị chợt nghĩ đến việc vừa xảy ra cách đây không lâu. Vài tiếng trước, anh nhận được cuộc điện thoại từ Giang Triết Hàn. Hắn báo cho anh biết sẽ ở lại huyện Mật Vân một thời gian vì đã tìm được tung tích của Trạch Lam.

Giây phút ấy, mối nặng lòng suốt bảy năm kể từ khi anh tàn ác gài bẫy lôi kéo chị em Trạch Lam cuối cùng cũng được vơi đi đôi chút. Anh ngã lưng ra ghế, trong đầu thoạt nhiên muốn đến gặp một người.

Xe chạy đi một đoạn, Tôn Nghị tay cầm một bó hoa to đi thẳng về phòng bệnh 102 ở khu chăm sóc đặc biệt.

Bước vào trong, anh vừa cẩn thận cắm hoa vào bình, nhẹ nhàng nói với người đang nằm yên trên giường.

“Hôm nay tôi có tin tốt muốn báo cho cô biết. Trạch Lam, cô ấy vẫn còn sống!”

Không một ai đáp lại, trong phòng chỉ có mỗi anh và Tố Dĩ Dĩ. Suốt hơn mấy năm qua, Tố Dĩ Dĩ vẫn hôn mê nằm đây, không biết đến khi nào mới có thể tỉnh dậy.

Ngồi xuống bên cạnh, Tôn Nghị vén nhẹ mái tóc của Tố Dĩ Dĩ. Sắc vóc của cô mấy năm qua đã tệ đi khá nhiều, ốm đến gò má cũng hốc hác. Anh vẫn còn nhớ như in, cái khoảnh khắc kinh hoàng của hơn sáu năm trước.

Anh thì may mắn, ngược lại Tố Dĩ Dĩ và Phù Dung thì không. Người thì sống chết chẳng rõ, kẻ thì sống cũng chẳng khác gì đã chết.

Mấy năm nay, anh vẫn là người thường xuyên lui tới thăm cô nhiều nhất. Ba mẹ cô biết chuyện, đã bỏ hết công ăn việc làm ở quê nhà mà lên đây để chăm con gái. Ban đầu, những gì mà Tôn Nghị nhận được từ phía họ là những lời mắng chửi, những lần đánh thẳng vào mặt vào người. Nhưng anh vẫn không một lần né tránh, bởi vì anh tự nhận hết lỗi về bản thân. Trạch Lam, Phù Dung, Tố Dĩ Dĩ, tất cả bọn họ ra nông nổi này đều do một tay anh bày ra.

Trải qua những năm dài đăng đẵng, ba mẹ Tố Dĩ Dĩ có chửi cũng đã chửi, có giận cũng đã giận. Hai thân già cũng phải đến lúc mệt mỏi, chẳng buồn nói thêm một lời nào nữa. Họ chấp nhận cho Tôn Nghị đến đây để gặp mặt con gái mình, phần cũng vì muốn anh chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm.

Nghĩ ngợi hồi lâu, trong đầu đột nhiên lại nhớ đến cách đây khá lâu. Khoảng một năm trước, anh đã từng hỏi Giang Triết Hàn một câu...

“Triết Hàn, anh dự sẽ sống như vậy đến hết khoảng đời còn lại hay sao? Không muốn thay đổi dù chỉ là một chút?”

Lúc ấy, Giang Triết Hàn không nhìn sang, chỉ có ánh mắt thâm tình hướng thẳng về trước. Hắn chỉ nói với anh...

“Con người tôi vốn dĩ không thích thay đổi quá nhiều. Mỗi lần thay đổi, tôi lại phải chật vật tìm cách để thích nghi với thứ mới. Chi bằng, tôi giữ nguyên cho mình một thói quen với những gì đã cũ. Một chặng đường, và chỉ một cái tên! Tôi chưa từng nghĩ, sẽ thay đổi!”

“Đúng là đến cả ông trời cũng không dám phụ lòng anh rồi Triết Hàn!”

Tôn Nghị nhớ lại, vô thức bật cười. Anh lặng nhìn Tố Dĩ Dĩ rất lâu, chậm rãi trò chuyện với cô mà không hay biết, trong vài giây ngắn ngủi, một ngón tay của cô đã đôi lần cử động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.