Ám Hương

Chương 34: Chương 34: Chương 33




Hi mọi người. Mọi việc riêng tư được Coco sắp xếp ổn được đôi chút nên coco cố gắng comeback sớm hơn đây! Có ai nhớ coco không....hự hự:(

“Miu tỷ! Có chuyện...có chuyện lớn rồi!” tiếng hét chói tai của một nữ nhân viên hớt hãi chạy vào từ lối cửa sau của hộp đêm. Nhìn nhân viên của mình đầu tóc rối bời, lại còn “quên” cả việc mang giày mà để chân trần đi ra đường khiến Phùng Ái Ninh thấy lo ngại

Còn chẳng đợi Phùng Ái Ninh lên tiếng, cô gái kia lại nói với biểu diện vẫn còn lộ rõ sự kinh sợ: “Miu tỷ, kí túc xá...kí túc xá bị phá đến loạn cả lên rồi!”

“Cái gì?!” Phùng Ái Ninh ngạc nhiên lẫn sững sốt. Bất chợt từ sau lưng cô, tiếng của Trạch Lam đã vội vã xen ngang vào: “Cô nói sao? Kí túc xá...bị gì kia chứ?”

Hai mắt Trạch Lam căng ra, trong lòng cô lúc này bỗng dưng rộ lên một nỗi bất an kinh khủng vô cùng. Phùng Ái Ninh nhìn cô nhân viên kia, nghiêm giọng hỏi: “Nói mau, rốt cuộc là chuyện gì?”

Cô nhân viên kia nuốt nước bọt một lần, thở như hụt hơi vì một lúc chạy bán mạng đến hộp đêm trong tình trạng hoảng loạn, cô ta nói: “Kí túc xá bị Tứ thiếu phá đến sắp nát rồi. Đám đàn em của chị...cũng bị ngài ấy đánh cho nằm rải rác dưới đất!”

Nghe đến đây, không chỉ là Phùng Ái Ninh phải hết sức bàng hoàng mà còn có cả Trạch Lam - cô suýt chút đứng không vững mà té sang một bên. Phùng Ái Ninh vội nắm lấy cánh tay của cô, lo lắng nhìn cô mà hỏi: “Cô làm sao vậy? Có phải...có phải còn chuyện gì ở cô mà tôi chưa được biết?”

“Phù Dung...Phù Dung...” Trạch Lam hồn vía hệt như bị lạc mất khỏi thân xác, cô liên tục lẩm bẩm gọi lấy tên của em gái, khoé mi nặng dần rồi mặc nhiên bật khóc.

Trạch Lam như kẻ mất trí, cô không thèm đáp lời của Phùng Ái Ninh mà lao ngay khỏi hộp đêm. Bên ngoài, bầu trời đêm nay tối tăm mù mịt, không một ánh sao nào le lói điểm trên tấm màng đen dày đặc.

Mưa phùn đột ngột trút xuống, phủ lấy thân người nhỏ bé trong bộ đồng phục của Trạch Lam một mảng ướt sũng. Mái tóc được cô cột gọn bị bung ra, từng làn tóc đen mướt bị thấm đẫm nước mưa, vương dính lên diện dung khổ sở của cô.

Trạch Lam không nghĩ rằng, số mạng của cô và Phù Dung lại bị Giang Triết Hàn truy đến tận cùng. Trong đầu cô ẩn hiện ra vô số hình ảnh đáng sợ của nam nhân ngang tàn, độc đoán. Hoá ra, những gì cô đã thấy khi trên sàn diễn là thật chứ chẳng phải ảo ảnh.

Giang Triết Hàn thực sự đã tìm được cô, giờ thì hắn lại muốn cô chơi cùng hắn trong cái trò chơi điên cuồng không hồi kết. Trạch Lam cô đây đã quá mệt mỏi với những khoảnh khắc trốn chui trốn nhũi, sống cuộc sống chẳng còn khái niệm bình yên, cô đến cuối cùng vẫn phải chịu khuất dưới thế lực hùng mạnh của đế chế Giang thị - Giang Triết Hàn.

Trạch Lam chạy vào kí túc xá, khung cảnh hỗn loạn đập ngay vào mắt cô khiến cõi lòng cô như sắp bị nứt ra vì từng cơn sợ hãi đang dâng lên ngập kín của lồng ngực.

“Không thể nào! Phù Dung nhất định sẽ không sao...” rãnh môi Trạch Lam vô thức lẩm bẩm vài ba câu. Yết hầu cô trượt dài, cô chạy ngay đến căn phòng của mình và Phù Dung đang ở, miệng lại thốt lên “Phù Dung!” một cách đầy hi vọng.

Nhưng đáp lại Trạch Lam, chỉ là một không gian phòng không trống trãi. Không một bóng người, đồ đạc bừa bộn rơi rớt khắp dưới sàn. Hai mắt Trạch Lam đổ lấy những dòng lệ nóng hổi hoen dài trên má. Bờ môi mềm mại kia thoáng run mấp mấy, bỗng dưng bước chân của cô khựng lại khi nhận ra mình đang dẫm lên thứ gì đó.

Trạch Lam cúi mặt, liền không kiềm được nữa mà bật khóc nức nở. Cô cúi người nhặt lấy quyển truyện tranh mà Phù Dung yêu thích, bàn tay phủi phủi vết đất cát của đế giày để lại mà tâm can như từng đợt rã rời.

Lúc này, Phùng Ái Ninh từ sau lưng Trạch Lam mới lên tiếng, giọng điệu có phần hoài nghi, khó hiểu: “Trạch Lam, cô rốt cuộc liên quan gì đến tứ thiếu Giang thị kia chứ?”

Trạch Lam xoay người nhìn người phụ nữ sau lưng mình, Phùng Ái Ninh nhíu mày, trên tay cầm một mảnh giấy đưa về hướng Trạch Lam mà nói: “Tứ thiếu để lại lời nhắn cho cô!”

Bàn tay trắng trẻo gầy gầy của Trạch Lam run rẫy cầm lấy mảnh giấy, bên trên đề ngắn gọn một dòng chữ: “Khách sạn T.W”

Nhìn biểu diện lộ rõ sự căm hận của Trạch Lam, Phùng Ái Ninh nghiêng đầu mà nói: “Trạch Lam, tôi không cần biết cô và tứ thiếu có liên quan gì đến nhau. Nhưng thực lòng xin lỗi, có lẽ Miu tỷ tôi không thể đủ sức để giúp hai chị em cô thêm nữa! Thế lực của Giang gia ra sao chắc cô cũng hiểu...Phùng Ái Ninh tôi bước ra hắc đạo đã bao lâu, tôi tự biết lượng sức! “

Trạch Lam vò nát mảnh giấy trong lòng bàn tay đến run lên từng cơn, cô khép mắt, hít thở thật sâu cố giữ bình tĩnh, ngẩng cao đầu nhìn trực diện vào Phùng Ái Ninh mà đáp: “Tôi hiểu mà! Xin lỗi đã gây phiền toái cho chị...Chuyện của tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết! Thực lòng....xin lỗi chị!”

Nói xong, thân người nhỏ nhắn của Trạch Lam đã lướt nhanh qua mặt Phùng Ái Ninh. Đưa mắt ái ngại trông theo bóng lưng đang khuất dần, Phùng Ái Ninh quả thực không tránh khỏi hỗn loạn. Lưu Trạch Lam mà cô biết, vẻ ngoài đơn giản nhưng lại liên quan đến vị tứ thiếu Giang thị.

“Có nằm mơ tôi cũng không nghĩ...một ngày nào đó tôi lại phải vướng vào Giang gia - thứ mà giới hắc đạo đại kị vô cùng!”

Phía bên ngoài đường lộ, Trạch Lam một thân ướt sũng đứng đó bắt taxi. Chiếc xe đỗ lại trước mặt cô, tài xế lén nhìn qua gương chiếu hậu quan sát vị khách vừa ngồi vào xe của mình. Trông bộ dạng của Trạch Lam, thực sự khiến ai nhìn thấy cũng có phần suy xét vài phần.

“Cô à! Cô muốn đi đâu?” tài xế taxi lên tiếng hỏi. Trạch Lam ngồi bần thần tựa đầu vào cửa kính, trả lời bâng quơ: “Khách sạn T.W, làm ơn....nhanh lên!”

Nhìn khí sắc tồi tệ của Trạch Lam, tài xế không dám nói thêm lời nào mà chỉ ấn ga rồi cho xe lăn bánh. Cơn mưa đêm nay không lớn, chỉ lất phất nhưng lại có vẻ khá dai dẳng. Mặt đường nhựa trở nên bóng loáng như một chiếc gương khổng lồ, thâu gom tất cả những hiện vật bên trên in xuống lòng đường những hình ảnh mơ hồ không rõ nét.

Trạch Lam đưa mắt mệt mỏi nhìn ra từng dòng xe đang ngược hướng với mình. Những dãy nhà cao tầng nối tiếp nhau san sát, khung cảnh đô thị sầm uất chẳng kém gì ở Tây thành. Thứ cảm giâc ngột ngạt này, thực khiến Trạch Lam cô chỉ ước gì nhắm mắt ngủ một giấc dài đến vô tận. Tỉnh dậy trong một cái thực tại quá tàn khốc với cô thế này...chẳng ai muốn xảy đến với mình cả!

Chiếc taxi chạy đi một quãng đường dài, kéo dài gần một tiếng cuối cùng cũng đến điểm hẹn. Đỗ lại trước toà cao ốc đồ sộ, Trạch Lam thanh toán tiền xe rồi bước xuống.

Cô ngẩng mặt nhìn lên toà nhà trước mắt mình mà tâm trí tối tăm, mù mịt. Trạch Lam cảm tưởng...cuộc sống của cô thực sự đã bị một tay Giang Triết Hàn thao túng trong cái đầu óc thâm độc đó của hắn. Cớ vì lí do gì, dẫu cô có muốn trốn chạy khỏi tên cầm thú như hắn bao nhiêu lần, đến cuối cùng vẫn thua trong tay hắn.

“Đúng thật, kẻ lắm tiền thì nắm quyền...Mình căn bản chẳng là gì so với Giang thị. Nhưng Phù Dung thì khác, nó là tất cả đối với mình. Nhất định...chị sẽ không để em bị mất một sợi tóc nào cả!” Trạch Lam siết chặt hai bàn tay, dặn lòng vài lời rồi đôi nhãn khí lộ lên tia quật cường đến kì lạ.

Trạch Lam tiến thẳng về trước, nơi cửa chính của khách sạn có một đám vệ sĩ đứng bên ngoài. Vừa nhìn thấy cô trong bộ dạng lượm thượm, chúng đã vội ngăn cô bước thêm bước nũa.

Một tên trong bọn nhíu mày mà nói: “Cô là ai? Khách sạn của chúng tôi không thể có những vị khách thế này?”

Trạch Lam không nhìn bất cứ ai, đôi mắt cô hiện giờ như nhuốm một mảng u tối, sâu thẳm không đáy. Cô như người mất hồn, nhìn bất định trong không gian trước mặt mà đáp: “Tôi đến theo lời mời của tứ thiếu!”

Rãnh môi Trạch Lam thoáng run nhẹ khi cô cố tình nhấn mạnh từ “mời” một cách đầy thống hận. Lập tức, bọn vệ sĩ cười nửa miệng, biểu diện khinh khi đầy nghi hoặc: “Cô à, cô là kẻ nói láo tệ nhất trong lịch sử đất nước đấy. Tứ thiếu là ai lẽ nào cô không biết? Gần phụ nữ ư? Cô đùa tôi chắc?”

“Tôi không có tâm trạng để đùa!” Trạch Lam lạnh lùng cắt ngang. Nhìn thái độ của cô làm bọn vệ sĩ thấy khó chịu vô cùng. Một tên đã mạnh tay đẩy vào vai cô, làm cô bị lùi về sau vài bước, còn kèm theo những lời mắng chửi, xua đuổi.

Trạch Lam vẫn cứng đầu, yết hầu cô trượt dài chẳng biết bao nhiêu lần. Cô tự biết mình đang tự đâm đầu vào hang ổ của quỷ dữ, nhưng hoàn cảnh không cho phép cô có thời gian phải sợ hãi. Trong đầu cô lúc này ngoài sự an toàn của Phù Dung ra, thì không còn thứ gì khác có thể tác động được.

Trạch Lam cố gắng nhào về phía đám người ấy, nhưng sức lực của một cô gái trẻ chân yếu tay mềm như cô làm sao có thể bì được với một đám năm sáu tên đàn ông cao to lực lưỡng.

Những ánh mắt người qua đường đổ dồn về Trạch Lam, ai ai cũng cho cô là kẻ tâm thần, quần áo ướt sũng, đầu tóc rối bù muốn xông vào một nơi sang trọng bậc nhất Tây thành.

“Bỏ tôi ra, cho tôi vào trong. Bỏ ra cái lũ khốn....” tiếng Trạch Lam gào thét khi cô bị hai tên vệ sĩ nắm lấy lôi ra ngoài đường. Đúng lúc này, từ bên trong đại sảnh, một người đàn ông trong bộ âu phục đen quen thuộc thường thấy chậm rãi bước ra, giọng nói đầy nộ khí hét lên một tiếng: “Bỏ cô ta ra!”

“Đại Liêu....việc này...” tên đang giữ lấy cánh tay Trạch Lam lấp bấp nói. Tên đàn ông đang rất thong thả tiến về phía ba con người vừa rồi còn dằn co nhau không ai khác là Liêu Tống. Hắn hất cằm lần nữa, nhãn khí thực sự đáng sợ.

“Cần tao nhắc lại hay sao?”

“Bọn tôi không dám!” đám vệ sĩ lật đật cúi đầu, dáng vẻ hùng hổ, đùa bỡn khi nãy của bọn chúng bây giờ dường như bị tắt ngủm trước tiếng nói của tên đàn ông vừa xuất hiện.

Trạch Lam thở hồng hộc, đưa ánh nhìn vừa thù lại vừa nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Liêu Tống. Đối với cô, chỉ cần là kẻ làm việc cho Giang Triết Hàn thì chắc chắn chẳng có gì tốt lành hơn hắn. Làm việc cho một kẻ cầm thú như Giang Triết Hàn, thì làm sao thủ hạ của hắn có thể tốt hơn ông chủ của mình được kia chứ.

Liêu Tống thâm sâu nhìn Trạch Lam, đầu lông mày có một vết sẹo rạch chéo của hắn khẽ nhíu. Hắn nói: “Cô Lưu, thất lễ rồi. Mời cô theo tôi!”

Giọng nói của Liêu Tống trầm khàn vô cùng, nói xong hắn đã quay lưng đi vào trong. Trạch Lam không nghĩ nhiều, cô chầm chậm bước theo sau bóng lưng to lớn của hắn. Tiếng giày cao gót vọng xuống nền nhà truyền lên từng đợt, vang trong không gian rộng lớn của khách sạn đắt đỏ nhất thành phố.

Những ánh mắt của đám nhân viên lén nhìn theo cô khi cô đi lướt qua tầm mắt của họ. Rồi những lời bàn tán bắt đầu đuoc rộ lên và thêu dệt nhiều thứ. Chỉ tiếc rằng, dung mạo của Trạch Lam họ không thể nhìn thấy rõ do phải cúi đầu khi trông thấy Liêu Tống.

Vả lại, những việc thế này nếu mang ý nghĩ nhiều chuyện, tò mò chỉ tổ chuốc hoạ vào thân. Nhìn trực diện vào chuyện của tứ thiếu Giang thị là điều ngu xuẩn nhất trên đời này.

Trạch Lam đi theo Liêu Tống đến một thang máy, trong lúc đợi, cô lén nhìn sang tên đàn ông cạnh mình. Hắn bị mất một lỗ tai ở bên phải, miếng băng gạc màu trắng kia tự dưng khiến cô thấy lạnh gáy khó hiểu. Đột nhiên dòng suy nghĩ bị cắt ngang, khi cửa thang máy mở ra.

Liêu Tống nhìn cô với hàm ý muốn cô bước vào trước. Trạch Lam nhanh chóng làm theo, ngón tay hắn ấn vào số bốn mươi. Thang máy di chuyển rất nhanh, nhưng trong dạ Trạch Lam lại thấy nó như kéo dài ra hàng giờ đồng hồ khi cô đang từng lúc từng chút tiến gần hơn với hang quỷ.

Hai bàn tay gầy gầy của cô đan xen nhau không yên ở trước ngực, cửa thang máy lần nữa mở ra, lần này Liêu Tống bước ra trước, tiếp tục dẫn lối cho Trạch Lam đi đến địa điểm cuối cùng của chuyến đi này.

Nơi lối hành lang được xây dựng và bố trí theo cung cách sang trọng của hoàng gia. Ánh đèn vàng nhạt ấm áp phủ rộng cả một không gian, nhuộm lên thân ảnh nhỏ bé khốn khổ của Trạch Lam một màu tuyệt vọng.

Dừng lại trước một cánh cửa phòng màu nâu đỏ, Liêu Tống đưa tay gõ lấy, thấp giọng nói: “Tứ thiếu, tôi đưa cô ta đến!”

“Vào đi!” thanh âm thâm trầm không quen cũng chẳng lạ của Giang Triết Hàn truyền đến tai Trạch Lam, đập vào màng nhĩ một lực thật mạnh khiến đầu óc cô một lúc như muốn đau nhức khó chịu.

Bấy giờ, trong lòng cô mới thực sự vang lên một sự khiếp đảm kinh khủng. Dù đã cố nói với bản thân phải kiên cường, mạnh mẽ đối mặt. Nhưng căn bản, cái tên Giang Triết Hàn kia đã mang đến cho cô gái như cô đây một sự ám ảnh quá lớn. Nó khắc sâu vào tâm trí cô không sót dù chỉ là một chút. Để giờ đây, khi chuẩn bị lần nữa đối mặt với tên cầm thú, cô vẫn phải mặc nhiên run sợ.

“Cạch” một cái, tiếng cửa nhẹ nhàng phát ra nhưng đối với Trạch Lam chẳng khác gì tiếng cửa của nơi địa ngục réo rọi. Nơi mi tâm còn ướt nhẹ của cô thoáng lay động, yết hầu được cô đẩy xuống hàng chục lần. Cố gắng giữ vẻ điềm tính mà đặt đôi chân mình bước qua ngạch cửa.

Cửa phòng được đóng lại, tiếng động thật nhỏ vậy mà lại làm Trạch Lam giật mình phải xoay đầu nhìn lấy. Bây giờ, giọng nói thâm trầm mang đầy dã khí mới vang lên lần nữa.

“Cô đến gặp tôi với bộ dạng như thế này hay sao? Tứ thiếu phu nhân....!”

Trạch Lam căng mắt không chớp, cô nín thở xoay người trở lại thật chậm. Nơi tim như muốn ngừng đập khi lại lần nữa cô phải trông thấy dáng vẻ đắc ý, ngạo mạn lẫn nụ cười tàn độc ngự trên gương mặt của Giang Triết Hàn.

Trong bộ âu phục màu đen được điểm thêm chỉ vàng theo chiều dọc, hắn ngồi trên ghế sofa, ngạo nghễ chéo chân, tay cầm ly rượu vang ánh đỏ sóng sánh mà ung dung tự mãn như thể đang hưởng thụ.

Trạch Lam siết chặt hai bàn tay nắm lấy bộ đồng phục của hộp đêm, cô nhìn Giang Triết Hàn rồi lãnh đạm lên tiếng: “Phù Dung đâu?”

Khoé môi Giang Triết Hàn chợt cong nhẹ, hắn thậm chí còn không thèm nhìn vào cô mà nhìn vào ly rượu trên tay đang được hắn xoay đảo, chỉ thờ ơ đáp: “Cô yên tâm! Tôi chỉ có hứng thú với cô...còn nó...chẳng là gì cả! Nó vẫn an toàn theo đúng ý của cô!”

“Đừng nói nhiều, tôi cần gặp con bé ngay lập tức! Cho tôi gặp nó!” Trạch Lam tiến lên trước môtk bước, khẩu khí không hề nao núng. Ly rượu trên tay chợt dừng lại, tầm mắt ngang tàn di chuyển sang Trạch Lam. Nhìn cô, hắn lại nhếch môi mà nói: “Cô có tư cách gì để ra lệnh cho tôi?”

Nơi đại não của Trạch Lam hệt như bị vang lên một tiếng nổ lớn, cô chợt nhận ra, quả thực cô đứng trước mặt nam nhân kia thì cô chẳng là gì trong cái xã hội khắc nghiệt này. Hiện thực tàn khốc, con người tàn độc như dồn cô bước đến bờ vực sâu hút hiểm trở.

Tiến thoái, lưỡng nan! Trạch Lam cô đến cùng chỉ muốn Phù Dung được an toàn. Cô đã mất quá nhiều thứ, đến cả danh dự cô cũng đã bán đi rồi thì bây giờ...hạ thấp mình một chút để đổi lấy Phù Dung có đáng là gì.

Trạch Lam khép mắt đầy thống khổ, cánh môi hồng nhuận khẽ mở mà nói thật nhẹ: “Tôi sẽ làm theo ý của anh...bất kể là gì, chỉ cần đừng làm hại đến con bé!”

“Bất kể là gì?” giọng Giang Triết Hàn lộ rõ sự cao hứng bất chợt. Hắn nhíu mày nhìn cô gái đứng trước mặt mình, tuy bộ dạng trong bộ đồng phục ướt sũng cùng mái tóc rối bời kia...Trạch Lam quả nhiên vẫn rất cuốn hút với vẻ đẹp hơn người.

Thấy cô ngoan ngoãn, nói đúng hơn là cam chịu gật đầu. Giang Triết Hàn cười khẩy đầy tự đắc, hắn ngã lưng dựa ra ghế, dáng vẻ càng thêm tự do tự tại mà thích thú nói: “Nhìn cô thành khẩn thế kia...Tôi cũng không nhẫn tâm đến vậy! Phù Dung của cô...con bé đang ở đây!”

“Tít” một cái, chiếc tivi màn ảnh rộng ngay phía bên trái của Trạch Lam đột ngột bật lên. Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì liền căng mặt khi nhìn thấy Phù Dung đang được hiện lên trong màn ảnh to lớn.

“Phù Dung...” giọng Trạch Lam nức nở rõ rệt, hai hàng nước mắt cũng vô tư lăn dài trên đôi má phấn hồng hào của cô. Bàn tay gầy nhỏ nhắn khẽ sờ lên gương mặt trắng trẻo, ngây dại của Phù Dung trên màn ảnh mà ruột gan cô như bị cắt ra từng khúc.

Cô xoay người, giận dữ nói với Giang Triết Hàn: “Anh đang nhốt con bé ở đâu? Thả nó ra cho tôi!”

Đáp lại sự nóng vội của cô, Giang Triết Hàn vẫn là một thái độ lạnh lùng, điềm tĩnh đến lặng người. Hắn không cười, càng tăng lên bội phần nét băng sương trên diện dung hoàn hảo. Hắn nói: “Tôi không nhất thiết trả lời những câu hỏi của cô. Cô nên nhớ, là cô đang cầu xin tôi. Tôi nắm trong tay mạng sống của em gái cô, thì cô cũng nên thông minh ra một chút xử sự thế nào mới không khiến tôi phiền lòng!”

Cổ họng Trạch Lam như bị mắc ngang một khối căm hờn không tài nào nuốt trôi. Cô kiềm nén cơn lửa hận trong người đến run lên bần bật. Thu nhanh lại dòng lệ không nên có trong lúc này, cô bình tĩnh nhìn lại Phù Dung ở sau lưng mình lần nữa.

Trong màn ảnh, Phù Dung ngồi ở một chiếc ghế bộc nhung sang trọng. Trước mặt con bé, hai tay đặt trên bàn của nó đang nắm chặt chiếc vòng dây cối mà chính tay nó đã tự đan cho Trạch Lam. Tuy ánh mắt thơ dại của nó lộ chút sợ hãi vì lạ lẫm, nhưng suy cho cùng Phù Dung vẫn đang thực sự an toàn theo đúng lời Giang Triết Hàn đã nói.

Cô tự hiểu ra, mỗi hành động cùng lời nói của mình lúc này đều sẽ trở thành thứ quyết định sự an nguy của Phù Dung. Trạch Lam khép mắt thở mạnh một hơi, như thể tống mọi tự tôn của bản thân ra khỏi người. Cô nuốt nước bọt lần cuối, giữ giọng mà nói: “Tôi sẽ làm theo ý anh! Chỉ cần Phù Dung không sao...tôi sẽ...”

“Cởi đồ ra!”

Câu nói của Trạch Lam còn chưa hết đã bị ai kia cắt ngang. Thanh âm thâm trầm vang lên trong căn phòng rộng lớn như càng thêm thấp hơn dưới sự áp đảo của uy quyền và thế lực. Trạch Lam ngẩng mặt, cắn môi nhìn Giang Triết Hàn với tia mắt uất hận đến tột cùng.

Giang Triết Hàn không một động thái nào khác, hắn vẫn ngồi nguyên trên ghế với một dáng vẻ ngạo mạn. Dường như hôm nay hắn không muốn hành động mà lại muốn sai khiến, ra lệnh cho người khác.

Biểu diện lạnh lẽo không thay đổi, nhãn khí mang theo cái nhìn đầy tàn nhẫn không chút lưu tình nhìn vào Trạch Lam mà lãnh đạm nói thêm lần nữa, lần này trong âm sắc đã bắt đầu rộ lên khẩu khí không vui.

“Hoặc là tự cởi, hoặc là để tôi tự tay xé nát chúng!” lời nói tàn nhẫn buông ra không một chút nhân nhượng. Trạch Lam chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu của cô bây giờ là cả một bầu trời nhục nhã đang dần dần đổ sập xuống thân người của cô.

Hàm răng sau cánh môi khẽ cắn chặt nhau, cô cố giữ những giọt nước mắt vô ích không rơi khỏi khoé mi nhưng đều vô dụng. Chúng vẫn cứ theo từng mạch tủi nhục của cô mà trào hết ra ngoài, thấm ướt cả diện dung kiều diễm dưới ánh đèn mờ nhạt.

Giang Triết Hàn ngẩng cao khuôn cằm về phía Trạch Lam, ánh mắt tia sang ly rượu trong tay mà nhẫn tâm nói: “Làm tình với cô, căn bản cũng chỉ vì nhu cầu.”

“Vậy với anh...nhu cầu bao nhiêu mới là đủ!” Trạch Lam bạo gan hỏi lấy. Lập tức, tâm trán của Giang Triét Hàn nhíu lại. Biểu diện của hắn biến động đáng sợ dần, hắn nghiến răng cay nghiệt mà phun ra một câu: “Đến khi nào tôi thấy đủ là đủ!”

Đôi mắt của Trạch Lam mệt mỏi nhắm lại, cô cố gắng nuốt mọi nhục nhã trôi xuống cổ họng mà cam chịu phó mặc cho số phận. Cô nhìn hình ảnh Phù Dung đang được tạm dừng lại trên tivi, xót xa nén nhục mà nói: “Làm ơn! Tắt tivi đi....”

“Cô nói gì...Tôi nghe không rõ!” Giang Triết Hàn nhíu mày nở nụ cười nửa vời đắc ý. Trạch Lam biết hắn đang cố sỉ nhục cô đến cùng, cô căn bản không có quyền lựa chọn, càng không có quyền phản kháng. Vứt đi tự tôn bản thân, cô hạ thấp mình mà nói lên thật lớn: “Tôi xin anh, tắt tivi đi...Làm ơn!”

Một tiếng cười vụn vặt nhưng đầy miệt thị được nhả ra, Giang Triết Hàn thích thú nhìn cô gái chịu khuất dưới chân hắn mà cười rất nhạt. Hắn cầm chiếc remote lên, bấm một cái, màn ảnh rộng sau lưng Trạch Lam liền tối đen như mực. Chỉ còn in lấy bóng lưng mảnh mai của cô, in luôn cả sự tủi hờn của một cô gái trẻ chỉ mới hai mươi bốn tuổi.

Bàn tay nhỏ nhắn bắt đầu đưa lên trút bỏ từng mảnh y phục trên người. Áo gile nhỏ, áo sơmi, chân váy cùng nội y lần lượt đáp mình xuống sàn nhà được lót thảm nhung sang trọng màu nâu sẫm.

Dưới ánh đèn vàng trong căn phòng thượng hạng bậc nhất, từng tấc da thịt trơn nhẵn của Trạch Lam được khắc hoạ lên một sự kiều mị đầy gọi mời. Bờ vai trần nhỏ gọn, bóng loáng, đôi ngực căng đầy rất vừa phải, lại còn thêm vòng eo thon thả cùng cặp chân ngọc ngà thẳng nuột. Làn da trắng như tuyết không đọng chút tì vết càng làm tôn thêm nét đẹp bất trị.

Trạch Lam hai mắt vẫn nhắm chặt, cánh môi mềm mại thoáng va vào nhau vì đang cố ra sức giữ cho bản thân không đuoc gục ngã dưới cái nhìn đầy dâm tiện của nam nhân phía trước.

Tuy nhiên, Giang Triết Hàn vẫn ngồi ngay ghế sofa, hắn còn không hề thay đổi dáng ngồi của mình. Nhấp nhẹ dòng rượu vang đỏ sóng sánh trong ly thuỷ tinh, cánh môi bạc tình khẽ nói: “Hôm nay, cô sẽ là người chủ động!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.