“Hôm nay, cô sẽ là người chủ động!”
Thanh âm trầm mặc kia chậm rãi truyền đến tai, Trạch Lam phút chốc thấy từng đoạn thần kinh bên trong đại não như bị kéo căng hết cỡ. Cô là một kẻ đơn thuần, mùi vị tình dục cô còn chưa từng nếm trải...cho đến khi cô va phải tên nam nhân cầm thú Giang Triết Hàn.
Trạch Lam cô một tấc kinh nghiệm cũng không có, hơn nữa cô không tưởng tượng được bản thân có ngày lại phải đi làm cái việc nhục nhã, thấp hèn này. Bắt cô phục vụ hắn, chẳng khác nào hắn đang xem cô như một “quý cô hoàn hảo” của Nóng bỏng.
Giang Triết Hàn thấy cô gái trước mặt đứng yên không động tĩnh, hắn nhíu mày khẽ nói: “Sao hả? Là do cô còn tự tôn của bản thân...Hay là, cô không biết phải làm như thế nào?”
Những âm thanh rơi vỡ vụn vặt đang từng hồi vang vọng trong đầu óc của Trạch Lam. Cô hoàn toàn không thể mường tượng được diễn cảnh quỷ quái gì đã và đang sắp xảy ra trước mắt mình.
Hai bàn tay của cô chẳng biết đã phải siết chặt lại bao nhiêu lần chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Hình ảnh Phù Dung ngồi đó với ánh mắt sợ hãi bỗng chốc phủ lắp cả thần trí của cô. Quả thực, thứ duy nhất cô có thể làm lúc này...Đó chính là phục tùng mọi lời yêu cầu từ Giang Triết Hàn - kẻ đại diện cho hiện thân của cầm thú đội lốt người.
Trạch Lam hít một hơi thật sâu, cô tháo bỏ đôi giày cao gót khỏi chân, chậm rãi lê từng bước nặng nề tiến về phía nam nhân đang ngạo nghễ, cười nhẹ đắc ý.
Bàn chân sưng đỏ, trầy xước lẫn phồng rợp chạm lên tấm thảm lót sàn mềm mại, nhưng trong lòng Trạch Lam lại chẳng khác gì đang dẵm lên một tấm thảm chông đầy gai nhọn. Đau đớn, tủi nhục tột cùng!
Giang Triết Hàn vẫn nhìn cô, ngay từ giây phút cô đặt chân vào căn phòng này, hắn đã luôn nhìn cô với nhãn khí tà mị khó tả. Khi Trạch Lam dừng lại ngay trước mũi giày nhọn của hắn, hắn mới thay đổi dáng ngồi.
Chân thôi không bắt chéo, hai cánh tay thư thái đặt lên hai bên tay vịn của chiếc ghế sofa. Nâng cao khuôn cằm tinh tế hoàn hảo, hắn nhếch môi khẽ nói: “Ngồi lên đây!”
Giọng nói nhả ra dứt khoát, ánh mắt kiên định không lộ nét kiên nhẫn, Giang Triết Hàn thực sự đang ra lệnh cho Trạch Lam làm theo mọi điều mà hắn muốn. Cô không dám ngẩng mặt trực diện nhìn hắn, thứ cảm giác nhục nhã này cô đã chịu đựng đủ lắm rồi. Gánh thêm ánh mắt hèn hạ kia của hắn...cô sẽ không gắng gượng nổi mà nhắm mắt thực hiện việc đồi truỵ này.
Giang Triết Hàn bắt đầu đã hết kiên nhẫn với sự im lặng của Trạch Lam, hắn uống cạn ly rượu trong tay mà nói: “Một là danh dự, hai là con bé kia. Mọi thứ...đều do cô chọn!”
Nơi cổ họng của Trạch Lam lúc này là một nỗi uất nghẹn lắp đầy khí quản, khiến nhịp thở của cô một lúc cũng trở nên khó khăn cùng cực. Giang Triết Hàn hắn ngay từ đầu đã không hề cho cô có quyền lựa chọn. Cuộc sống của cô bị hắn thâu tóm, số phận của cô cũng bị hắn định đoạt.
Trạch Lam cô căn bản...đã từ lâu không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi. Thứ quan trọng duy nhất với cô, chỉ còn mỗi Phù Dung. Cho dù đổi cả mạng sống...cô cũng phải cho con bé được an toàn thực sự.
Trạch Lam bước lên trước một chút, cô khép mắt cố nén nhục nhã mà dang rộng đôi chân ngồi lên trên đùi của Giang Triết Hàn. Lúc này, cô đã hoàn toàn trần trụi, trở nên thấp hèn dưới ánh nhìn đầy khoái lạc của một ai đó.
Trong đầu cô chẳng biết phải làm gì để tránh làm Giang Triết Hàn phật lòng. Trạch Lam lúng túng đưa hai bàn tay gầy nhỏ nhắn ra trước, chạm vào cổ áo của hắn. Thật nhẹ, thật chậm...cô vụng về từng chút tháo bỏ caravat màu đen ánh bạc.
Giang Triết Hàn ngồi đó, thoải mái tận hưởng sự phục vụ từ Trạch Lam. Tự do nếm lấy mùi vị chà đạp lên tự tôn người khác mà cười nhạt nhẽo. Hắn thâu gọn hình ảnh Trạch Lam lọt sâu vào trong đáy mắt thâm trầm, đen ánh. Mái tóc ẩm ướt rối nhẹ của cô thoáng rũ nhẹ ra trước, ở góc nhìn này, nơi chiếc mũi thon gọn lại cao thẳng tinh tế kia của cô càng trở nên hoàn hảo.
Đưa ánh nhìn lạnh lẽo lướt thấp dần xuống trên cơ thể Trạch Lam, dừng lại nơi đôi ngực căng đầy đang từng lần nhấp nhô theo nhịp thở của cô. Hai đầu nhũ hoa hồng mao đẹp đẽ, lại vừa phải trông ngon mắt vô cùng. Mười ngón tay của Giang Triết Hàn bỗng chốc co lại, cấu lấy mặt tay vịn của ghế sofa.
Mùi hương trên cơ thể Trạch Lam quả thực vẫn là thứ tác động mạnh mẽ đến thần kinh của hắn. Nó như thể là một chất xúc tác mang tính quyết định dục vọng cao trào bên trong con người hắn. Điều này Giang Triết Hàn hắn đang cảm nhận rất rõ. Nơi lồng ngực vạm vỡ đã dần nóng rực như sắp bùng lên một ngọn hoả dục khó nhịn.
Trạch Lam hơi dừng lại, hai mắt căng ra khi cô đang cởi lấy hàng cúc áo sơmi của Giang Triết Hàn, cô lại thấy khoảng ngực rắn chắc kia của hắn đã càng lúc càng kịch liệt nhấp nhô dữ dội.
Cô nhíu mày, trong lòng dâng lên một mối bất an khó tả. Bàn tay thon thả trắng ngần kia quên luôn việc mà nó đang làm, không hề tiếp tục cởi nốt cúc áo sơmi của Giang Triết Hàn, mười ngón tay cứ như bị treo lơ lửng giữa một khoảng không trung vô định.
Chợt, Trạch Lam giật thót cả người khi một cái chạm rất nhẹ truyền lên từ nơi mông của cô. Bàn tay to lớn của Giang Triết Hàn mang theo hơi nóng như hoả nhiệt áp đặt lên da thịt lạnh mướt của cô. Năm đầu ngón tay nham nhám khẽ trượt gần với khe mông tối tăm gợi cảm. Khiến da dẻ của Trạch Lam vô thức bị nổi đầy gai óc.
Cô còn chưa biết phải ứng xử thế nào, mặt vẫn cúi gằm nhìn chằm chằm sang một bên thì một thanh âm trầm khàn đã nhả nhẹ, truyền đến màng nhĩ của cô một lời như mệnh lệnh tuyệt đối.
“Uống đi!” Giang Triết Hàn đưa ly rượu vang đỏ ra trước mặt Trạch Lam, lại trầm ổn mà nói. Cô ngạc nhiên lẫn khó hiểu ngẩng mặt nhìn hắn, biểu diện trên ngũ quan tinh xảo kia vẫn mang một vẻ lạnh lùng bất diệt.
Nhìn vào sự im lặng đến lạnh người đó của Giang Triết Hàn, bỗng nhiên Trạch Lam thấy một nổi kinh sợ chạy dài khắp sống lưng. Bàn tay khẽ run đưa ra nhận lấy ly rượu từ tay hắn, cô cố gắng thở thật đều, giữ lại một chút bình tĩnh cuối cùng còn sót lại mà chậm rãi uống lấy ly rượu.
Dòng rượu thượng hạng từ thân ly truyền sang khoan miệng của Trạch Lam, tuy nhiên, khi cô còn đang nhăn mặt cam chịu, chưa kịp nuốt lấy chúng thì Giang Triết Hàn lại lên tiếng, lần này, trong ánh mắt của hắn rộ lên một tia gian ý khó đoán. Hắn nói: “Giữ nguyên đó cho tôi!”
Trạch Lam nhíu mày, căng mắt nhìn trực diện vào hắn, diện dung lộ rõ sự khó hiểu. Buông bỏ ly rượu khỏi cánh môi, hai bên má của cô lúc này hơi căng phồng ra vì đang ngậm một lượng rượu khá nhiều trong khoan miệng.
Giang Triết Hàn nhếch môi cười rất tà mị, thứ biểu diện quỷ dị lại đáng sợ này của hắn chính xác là hồi chuông bắt đầu cho một cuộc chơi đầy thú tính của hắn.
Hắn bỗng dưng đem ánh nhìn đầy ý niệm ném thẳng vào Trạch Lam, rãnh môi anh tuấn lần nữa cong nhẹ mà thì thầm: “Tôi muốn nếm một chút rượu...từ chính miệng của cô!”
“Xoảng” một tiếng, nơi đại não của Trạch Lam hệt như một tấm kính bị lực nào đó đập mạnh, làm chúng vỡ nát ra thành từng mảnh vụn. Cô có nghe lầm điều gì đó chẳng? Giang Triết Hàn...hắn lại muốn giở trò bệnh hoạn gì ở đây nữa chứ!
Nơi mi tâm của Trạch Lam khẽ dao động vài lần, hốc mắt vẫn còn đỏ hoe chưa kịp khô ráo. Đôi nhãn ngọc đẹp đẽ ánh lên chút hoang mang, cô nhìn vào diện dung lãnh đạm vô tình của Giang Triết Hàn, tự hiểu câu nói kia của hắn rốt cuộc...là như thế nào!
Cô đặt ly rượu rỗng tuếch lên mặt bàn bên cạnh, thân người chậm rãi ngã về trước, hai bàn tay mảnh khảnh đặt lên bả vai vững chãi của Giang Triết Hàn để làm điểm tựa. Mặt đối mặt, gần kề thu hẹp dần khoảng cách của cả hai.
Trạch Lam không hề đủ can đảm để nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo như băng sơn kia của hắn, cánh môi mềm như hoa đào chạm nhẹ lên đôi môi bạc mỏng của hắn.
Thần kinh Trạch Lam căng ra khi cô dễ dàng nhận thấy, rõ ràng Giang Triết Hàn đã tự động hé mở cánh môi, nhằm cho việc cô đang làm sẽ được diễn ra một cách nhanh chóng.
Trạch Lam khép mắt đầy tủi hận, đầu lông mày thanh tú kia cũng thoáng cau lại. Cô vụng về truyền lấy từng ngụm rượu từ miệng mình sang khoan miệng của Giang Triết Hàn.
Hắn vẫn một vẻ điềm tĩnh, thong thả nhìn lấy nơi hàng mi đang khẽ lay động của Trạch Lam. Mùi vị ngọt ngào như mật hoa từ cánh môi của cô hoà lẫn với men rượu thượng phẩm, quả nhiên kết hợp tạo nên một thứ mỹ vị độc nhất trên cõi đời này.
Yết hầu của Giang Triết Hàn trượt xuống liên tục, đến một lúc thì lượng rượu kia trong miệng của Trạch Lam cũng đã cạn. Cô rời khỏi môi hắn, đến cả nhịp thở của bản thân cô cũng sắp không thể nào tự chủ được. Đôi ngực đẫy đà hấp dẫn kia cứ không ngừng lên xuống, hệt như đang gọi mời kẻ trước mặt mau tới thưởng thức.
Đầu nhũ hoa của cô cũng chẳng hiểu vì lí do gì mà cũng đã tự căng cứng, dựng cao đầy cuốn hút. Ánh mắt Giang Triết Hàn chợt u tối lạ thường, hắn khẽ đưa ngón tay của mình ngang ngược động chạm vào một bên nhũ hoa của Trạch Lam, hết xoa nhẹ rồi nắm lấy, khiến cô gòng người nghiến răng chịu đựng.
Lúc này, đột nhiên Giang Triết Hàn lại lạnh lùng cất giọng, trong ngữ khí điểm chút gian trá: “Nhút nhát thế này, xem ra cô cần một chút men để giúp mình mạnh dạn hơn!”
Trạch Lam lại bị hắn đẩy đến một trang kinh ngạc khác, cô đưa mắt lo lắng nhìn hăn, thì đã thấy hắn rất nhanh uống cạn ly rượu hắn vừa mới rót.
Khi mà bản thân còn chưa định hình được điều gì, Trạch Lam chỉ kịp nhận thấy toàn thân bị một lực rất mạnh giữ lấy rồi ghì chặt khiến cô ngã nhào về trước.
Bàn tay của Giang Triết Hàn áp lên sau đầu của Trạch Lam, ra sức ghì lấy môi cô áp vào môi hắn. Cô cơ hồ vùng vẫy vì hoảng loạn, nhưng cả tấm thân trần như nhộng đã bị một tay hắn khoá chặt cố định trên người.
Cánh môi anh đào mỏng manh hoàn toàn không thể kháng cự lại sự áp đảo khủng khiếp từ Giang Triết Hàn. Ngay khi rãnh môi kia của cô bị hé mở, hắn đã đem tống vào khoan miệng cô một lượng rượu khá nhiều.
Trạch Lam nhíu mày, nhăn mặt khổ sở. Mùi vị hơi men cùng thứ hơi thở nam tính của Giang Triết Hàn như kiềm hãm, bủa vây toàn bộ thần trí của cô. Nếu như khi nãy cô truyền rượu cho hắn hết sức từ tốn và nhẹ nhàng, thậm chí một giọt rượu rơi rớt khỏi miệng cô cũng không có. Thì hiện giờ, Giang Triết Hàn hoàn toàn trái ngược.
Hắn đem môi cô hôn lấy một cách rất mạnh bạo, từng dòng rượu bị hắn thô bạo đẩy vào miệng cô đến tràn cả khỏi mép môi, vương dài xuống tận nơi cổ chảy xuống cả nơi ngực một màu đỏ nhàn nhạt.
“Ưm....hm!” từ trong cổ họng Trạch Lam chỉ phát ra những âm thanh vô nghĩa. Bàn tay cấu lên vai áo của Giang Triết Hàn cố sức đẩy hắn ra xa nhưng chẳng hề có tác dụng. Đầu lưỡi linh hoạt của hắn đưa sâu vào khoan miệng của cô, tranh thủ nếm lấy dư vị từ một cánh môi diễm kiều, ngọt ngào nhưng lại chóng say hơn cả rượu nồng.
Giang Triết Hàn hôn cô rất cuồng nhiệt, tuyệt nhiên đôi mắt lạnh lùng kia chẳng hề nhắm lại một lần. Hắn đem ánh nhìn ngang tàn đối diện thật gần với Trạch Lam, đến cả một giọt nước óng ánh đọng lại trên khoé mi của cô, hắn cũng có thể trông thấy rõ rệt.
Đến khi Trạch Lam cảm nhận được mọi sức lực bài xích cơ thể cô đã dần được buông lỏng, cô mới dễ dàng đẩy vào vai Giang Triết Hàn mà cách xa khỏi hắn một chút.
Trạch Lam thở hỗn hễn, nơi cánh môi cùng khuôn cằm bị vương đầy thứ rượu vang đắt tiền. Cả rãnh ngực gợi cảm của cô cũng ướt đẫm vì chúng, nhìn cô bây giờ lại càng thêm phần uỷ mị, gợi cảm khó cưỡng gấp bội.
Giang Triết Hàn nhìn ánh mắt đầy phẫn khí của cô, hắn chợt nhếch môi cười ngạo mạn. Đưa ngón tay lướt nhẹ qua cánh môi đỏ chót vì bị hắn hôn mạnh bạo, hắn lại càn rỡ nói: “Tiếp tục làm cho tốt việc của mình đi...”
Trạch Lam cố kiềm nén phẫn nộ, cô hằng hộc hất lấy bàn tay kia ra khỏi mặt mình. Nhìn hắn, cô chỉ muốn được một lần đâm ngay vào bên ngực trái kia của hắn một dao thật sâu. Muốn được một lần nhìn thấy nơi ngực đó của hắn bị thấm đầy máu đỏ nhức mắt.
Bây giờ, nơi khoảng áo sơmi trắng đó của hắn đúng là cũng in một khoảng đỏ đang dần lan rộng. Nhưng đó là thứ ánh đỏ nhàn nhạt của rượu vang đã bị thấm ướt vào lớp áo.
Trạch Lam nhìn Giang Triết Hàn ngạo nghễ ngã lưng ra ghế, dáng vẻ cùng biểu diện ngang ngược đích thực là đang tận hưởng cảm giác truỵ lạc trên thể xác lẫn tinh thần của cô.
Cố chịu đựng một cái nhìn dục vọng, Trạch Lam thở đều rồi đưa tay cởi nốt khuy áo sơmi của Giang Triết Hàn. Mạnh tay kéo tuột lớp áo vest đen bên ngoài, cô nhìn sang một phía mà phanh rộng khoảng áo sơmi còn lại trên thân nguòi hắn.
Một tiếng cười đầy giòn giã mà rất tàn độc chợt nhả nhẹ trong không khí, Giang Triết Hàn thích thú nhìn Trạch Lam đang từng chút khổ sở tự bát ép bản thân đi xa trong việc mà mình không muốn.
Tuy động tác vụng về nhưng lại mang đến cho hắn thứ hứng thú kì lạ. Hắn nhếch môi lạnh lùng, buông ra một câu đầy bỉ ổi: “Khoá quần của tôi, cũng đang đợi cô cởi nốt!”
Hai bàn tay Trạch Lam thoáng run lên bần bật, hàm răng phía sau cánh môi đang mím chặt cũng nghiến vào nhau đến sắp ê buốt. Cô chậm rãi nhắm mắt, hít lấy một hơi thật sâu để lắp đầy moii khoảng trống nơi lồng ngực đã dần rạn nứt.
Trạch Lam mở mắt, đưa tay chạm lấy dây lưng bằng da màu nâu đậm của Giang Triết Hàn. Gỡ lấy chốt cài ở mặt dây lưng, cô lại lẫn tránh ánh mắt sang một phía mà cắn chặt môi kéo lấy khoá quần của hắn.
Trạch Lam không ngăn được nhục nhã mà thêm lần nữa bật khóc uất nghẹn trong lòng. Hai hàng lệ nóng một lúc hoen dài ra hai gò má đỏ ửng. Cô khép chặt mắt lần nữa, mạnh tay nắm lấy lưng quần của Giang Triết Hàn mà kéo xuống thật nhanh.
Chợt, một bàn tay với lực đạo khá mạnh nắm lấy khuôn cằm nhỏ nhắn của Trạch Lam kéo về phía đối diện, lại ép khuôn mặt thanh tú của cô ngẩng lên thật cao, kèm theo là một thanh âm thâm trầm nhả ra đầy khó chịu: “Mở mắt ra...và cầm lấy nó!”