Trạch Lam hốt hoảng khi đột ngột có người xuất hiện từ phía sau, hơn nữa khoảng cách lại rất gần. Bàn tay rụt rè của cô thoáng thu về, cô nhanh chóng đứng dậy rời khỏi vị trí.
Giang Cẩn Quỳ bật cười, đuôi mắt hẹp dài hơi nhíu lại. Trong tròng mắt màu nâu ấy của anh, chẳng ai có thể đoán được nó đang ẩn chứa điều gì. Anh tiến sát đến bên chiếc piano, một bàn tay chạm nhẹ lên phím đàn mà nói: “Người nhà với nhau, cô có cần phải đề phòng đến vậy?”
Lúc này, Trạch Lam mới bình tĩnh quan sát. Nhìn vào mái tóc đỏ rượu được cột lên phá cách rất ấn tượng, cô mới nhận ra đó là ai.
Khoé môi Trạch Lam hơi giật nhẹ, cô nở nụ cười gượng gạo, cúi đầu đáp: “Xin lỗi anh, tôi chỉ là...có chút giật mình. Thành thật xin lỗi!”
“Không sao!” giọng Giang Cẩn Quỳ bình ổn cất lên. Anh ngồi xuống ghế, ngón tay chạm lên phím đàn tạo nên một vài giai điệu quen thuộc. Anh cười ôn nhu: “Là do tôi quá bất cẩn làm cô giật mình. Phải là tôi nói xin lỗi mới đúng.”
Hai bàn tay khẽ nắm lấy nhau, Trạch Lam không đáp chỉ khẽ cúi đầu hai cái. Giang Cẩn Quỳ ngồi chéo chân, xoay nửa thân người quay sang nghiêng đầu nhìn cô rồi hỏi: “Cô không được vui sao? Lúc nãy tôi thấy mắt cô rất ướt...”
Trong lòng Trạch Lam hơi căng ra, cô vội cười xoà ra ý chối bỏ: “Không phải. Mắt tôi hơi đau cho nên...”
“Tốt! Vậy mà tôi cứ nghĩ Triết Hàn đã bạc đãi cô!” Giang Cẩn Quỳ cười khẩy một tiếng, chất giọng trầm trầm ấy vẫn đều đặn truyền đến tai. Trạch Lam lần nữa không khỏi lấy làm kinh ngạc lẫn ngờ vực. Cô không nghĩ con người kia lại tinh ý đến vậy, chỉ một vài câu nói mà anh ta đã giống như nắm được tâm trạng và tình cảnh của cô hiện tại.
Mười ngón tay vô thức đan chặt vào nhau, rãnh môi hơi cong lên. Cô nhìn nhanh qua đôi mắt nâu kia, bối rối đáp: “Cảm ơn anh đã để tâm! Triết Hàn...anh ấy đối với tôi...”
Nói đến đây, bỗng nhiên Trạch Lam thấy như cổ họng mình bị tắc nghẽn. Cô không dám hình dung ra những gì mình sắp phải nói để che đậy màn kịch tàn nhẫn của Giang Triết Hàn.
Nuốt trôi mọi thứ cản trở trong lồng ngực, cô bình tĩnh tiếp lời: “...anh ấy đối với tôi rất tốt!”
Một ngón tay của Giang Cẩn Quỳ thoáng co lại, anh cười mác trong lòng khi thấy ánh mắt né tránh rõ rệt của Trạch Lam. Trong phút chốc, anh ngồi ngay ngắn, dáng vẻ nghiêm túc mà nói: “Đùa với cô một chút, không cần phải căng thẳng!”
Bàn tay của Trạch Lam từ lúc nào đã vô ý cấu chặt lên mảnh vải đen đẹp đẽ trên người mình. Đôi mắt thấu hận đăm đăm nhìn vô tri vào một hướng.
“Tốt! Thực sự là tốt sao chứ?” suy nghĩ này làm tâm trạng cô một lúc trở nên khá tồi tệ. Cô dường như quên mất sự hiện diện của người khác, chỉ mãi bận quanh quẩn trong nỗi đau của chính mình.
Giang Cẩn Quỳ vẫn nhìn cô, ngay từ giây phút trông thấy cô sau góc cột kia, anh đã luôn nhìn cô với tia mắt phức tạp như vậy. Nhìn qua nét mặt của cô, anh thừa biết cô đang thấy khó chịu đến mức nào khi phải tự dối người dối mình.
Ngón tay khẽ nhấn lên phím đàn, âm thanh ngắn ngủi làm Trạch Lam bừng tỉnh. Cô hơi ngu ngơ nhìn anh, đôi mắt ngọc không thể giấu được sự mệt mỏi hơi dao động.
Giang Cẩn Quỳ nở nụ cười nhã ý, anh nói: “Xem ra tâm trạng của cô quả thực không tốt. Có lẽ một vài giai điệu nhẹ nhàng sẽ khiến cô cảm thấy khá hơn...”
“Tôi không sao! Cảm ơn anh...” câu nói của Trạch Lam chưa kịp hết thì bỗng dưng bị chen ngang bằng một loạt âm thanh hay ho phát ra từ Giang Cẩn Quỳ.
Dáng vẻ nghiêm túc tập trung của anh bây giờ quả thực có gì đó rất cuốn hút. Những ngón tay nam tính thẳng dài liên tục cho ra những giai điệu sâu lắng chạm đến lòng người. Trạch Lam đứng đó im lặng, phần vì tôn trọng người chơi đàn, phần vì cô thực sự thích giai điệu này.
Nó gợi lên cho cô một thứ cảm giác thoải mái từ sâu trong tâm trí. Cô hoàn toàn có thể cảm nhận được nó, những âm thanh ngân nga du dương ấy như thể len lỏi vào tim cô, nhẹ nhàng xoa dịu vết thương nơi đây.
Nốt nhạc cuối cùng cất lên rồi dừng lại cũng là lúc tâm hồn Trạch Lam trở về với thực tại. Cô ái ngại nhìn anh mà cười ngập ngừng: “Thật ngại quá! Tôi hơi mất tập trung...”
“Không đâu! Tôi lại thấy...có vẻ cô rất tập trung nghe tiếng đàn của tôi.” giọng Giang Cẩn Quỳ trầm ổn cất lên. Anh chống khuỷu tay lên mặt phím làm vang lên một loạt âm thanh hỗn loạn, khuôn cằm tì lên tay, nhãn khí ánh lên tia sáng. Anh nhỏ nhẹ nói: “Có vẻ cô rất thích bài nhạc này...Nếu cô không ngại, tôi sẽ dạy cho cô!”
“Sao..sao cơ! A không! Không cần đâu! Cảm ơn anh...” Trạch Lam lúng túng đáp. Mà ở góc độ quan sát này, quả thực ngoại hình hơn người của cô luôn bị gói trọn trong mắt Giang Cẩn Quỳ. Mái tóc đen rũ xoã vài sợi xoăn xoăn, làn da trắng tuyết nổi bần bật trên nền đen của chiếc đầm lấp lánh. Xương quai xanh lộ ra, tinh tế và quyến rũ vô cùng. Càng nhìn lại càng mang đến cảm giác đắm đuối không muốn rời mắt.
Trong một chút tham luyến còn sót lại, Giang Cẩn Quỳ đột nhiên gợi nhớ cảm giác lần đầu chạm vào da thịt cô ở hộp đêm Nóng bỏng. Khoảnh khắc môi anh lướt trên cổ cô thực sự khó quên, bây giờ nhớ lại vẫn thấy như hương vị mật đào ấy còn vương vấn nơi đầu lưỡi.
Bất giác anh mỉm cười. Bộ mặt tuấn dã phong trần ấy thoáng nhanh qua sự gian xảo. Anh đột ngột đứng dậy tiến gần đến phía Trạch Lam, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô mà nói: “Đừng quá lo lắng. Lại đây...”
“Không...không dám phiền anh, không cần đâu...” giọng Trạch Lam trở nên lúng túng hẳn đi. Cô không so được với sức kéo của Giang Cẩn Quỳ, anh đặt tay lên vai cô, để cô phải ngồi xuống theo ý mình.
Sau đó, anh cũng ngồi ngay bên cạnh cô, bàn tay đặt lên phím đàn rồi quay sang nhìn cô: “Tôi đoán cô là một người khá thông minh, bản nhạc này...chắc chắn cô sẽ học nhanh thôi.”
Năm ngón tay một lực ấn xuống, vang lên một vài nốt nhạc. Lặp lại hai lần, Giang Cẩn Quỳ lại nhìn cô với đôi mắt thâm sâu, anh khẽ nói: “Cô thử đi...làm như tôi đã hướng dẫn!”
Hai mắt Trạch Lam chớp chớp khiến đôi hàng mi theo đó mà dao động không ngừng. Ngọn đèn chùm bằng pha lê to tướng treo trên trần nhà phủ xuống thứ màu vàng nhàn nhạt, thứ ánh sáng ấm áp ấy như tản ra thành hàng vạn mảnh vỡ nhỏ cuốn bay vào trong đáy mắt long lanh của cô. Làm chúng một lúc như được thắp sáng một cách lạ lùng. Trong đáy mắt đang sáng lên đó của cô, thu về một hình ảnh khác đang nhìn vào cô chằm chằm.
Một bàn tay Trạch Lam đặt lên phím đàn, cô đánh lại những nốt nhạc mà cô đã vừa được dạy. Cô chỉ tập trung vào việc mình đang làm mà không hề để ý rằng người bên cạnh chỉ đang dồn mọi sự chú tâm vào cô. Giang Cẩn Quỳ nhìn đôi bàn tay đẹp đẽ đang nhẹ nhàng chuyển động. Các ngón tay thon thả trắng ngần cứ lên xuống một cách nhịp nhàng, như không gọi mời nhưng lại vô tình để lại sức hút.
Đôi mắt Giang Cẩn Quỳ hơi tối lại, rãnh môi hơi cong lên. Anh liều mạng đặt bàn tay to lớn của mình áp lên bàn tay của Trạch Lam, phả lấy hơi thở mạnh mẽ lướt qua tai cô một thứ âm thanh thâm trầm hoang dã: “Cô vẫn hay bị lệch nốt cuối nhỉ...không phải như vậy, mà là thế này...”
Trạch Lam thấy trong người dấy lên một mối bất an kì lạ. Cự li con người kia tiếp cận cô dường như mỗi lúc một gần, mà khi đã gần đến thế này nó lại đột nhiên gợi lên trong tiềm thức cô một sự lo sợ vô hình. Dường như cô đã từng bị nhấn chìm trong đó, nơi chỉ là một căn phòng tối tăm với ánh đèn leo lét. Một người đàn ông càn rỡ quấy rối cô, ngang ngược động chạm lên cơ thể cô một cách kinh tởm.
“Quý cô hoàn hảo!”
“Xoảng” một tiếng, trong thần kinh mỏng manh của Trạch Lam như bị vỡ ra thành những mảnh nhỏ. Bốn từ ngữ kia vô thức vang lên trong đầu cô làm cô như rơi vào hoảng loạn. Cô thở mạnh khiến lồng ngực nhấp nhô phập phồng. Ngay lập tức, cô rút tay khỏi phím đàn. Đứng dậy và lui về sau một chút, ánh mắt lo lắng không dám nhìn mà nói: “Thật ngại quá! Tôi bỗng nhiên thấy không khoẻ...Tôi...”
“Vậy để tôi đưa cô xuống dưới.” Giang Cẩn Quỳ lên tiếng càng khiến Trạch Lam căng mặt hoài nghi. Cô tự hỏi vì sao cũng là người của Giang gia, nhưng trong khi ai cũng mang lòng căm hận cô thì ngược lại con người này lại đối xử vơi cô một cách thái quá như thế. Điều này thực sự làm cô vừa sợ vừa cơ hồ nghi hoặc.
Bước chân Trạch Lam lùi lại khi thấy Giang Cẩn Quỳ tiến đến. Ngay giây phút anh chỉ còn cách cô khoảng một bước chân thì đột nhiên có một cánh tay ai đó chen ngang, cố ý cản trở.
Chất giọng đặc biệt trầm khàn của Giang Triết Hàn một lúc khó chịu cất lên: “Không phiền anh đâu, anh cả! Người của tôi, để tự tôi chăm sóc...”
Bỏ qua sự ngạc nhiên, ánh mắt Giang Cẩn Quỳ loé lên sự hứng thú. Đôi môi nhếch lên một cách thờ ơ, anh cười lạnh nhạt: “Triết Hàn, em càng lúc càng làm anh phải thấy bất ngờ đấy...”
Nhãn khí Giang Triết Hàn lặng sâu như biển cả, ẩn trong sự tăm tối là một chút đề phòng. Hắn điềm tĩnh đáp: “Cảm ơn anh đã trông chừng cô ấy...”
Nói rồi hắn cúi nhìn Trạch Lam, mà dưới tầm mắt như đang hoá giận của hắn làm cho sắc diện của cô muốn chuyển sang trắng bệch. Cô ngoan ngoãn đứng yên mặc cho cánh tay hắn ôm lấy vai cô, mang cơ thể thấp bé của cô ghì vào trong lồng ngực.
Hắn không nói thêm lời nào ngoài dành cho người đối diện một ánh nhìn vô tình lãnh đạm. Hắn xoay lưng kéo theo cô gái trong tay thong thả rời khỏi đó. Không gian trở lại yên ắng, vắng vẻ như cũ. Giang Cẩn Quỳ trở lại bên cây đàn piano, tay lướt một lần qua phím đàn. Anh bật cười một cách dã tâm: “Chưa gì đã muốn lên mặt bảo vệ người mình yêu sao? Mày...đang cố chứng tỏ điều gì? Mày thật sự thích cô ta sao chứ? Vậy thì mày hãy cố gắng giữ cô ta thật tốt...có khi tao lại lỡ tay phá huỷ!”
“Rầm” - bàn tay anh siết lại đập mạnh lên mặt phím. Âm thanh dịu dàng lúc đầu đã hoàn toàn không còn, vẫn là cây đàn piano ấy nhưng giờ đây lại phát ra thứ âm thanh u ám đáng sợ. Đôi mắt Giang Cẩn Quỳ mưu mô hiểm ác, anh ngồi xuống ghế, hai khuỷu tay chống ra sau, đầu tựa hồ hơi ngửa lên cao. Hai mắt khép lại, ngón tay trỏ thoáng đong đưa rồi lại vẽ ra những vòng tròn rất có dụng ý. Anh nhịp chân, như thể đang tự đắm mình trong một giai điệu hung ác nào đó...
“A..” Trạch Lam khẽ kêu lên khi bị Giang Triết Hàn mạnh bạo kéo lấy cô tiến thẳng ra phía xe. Hắn đẩy cô ngồi vào trong, rồi cũng theo sau mà ngồi vào bên cạnh. Cửa xe đóng lại, không gian lập tức trở nên ngột ngạt. Cô hoàn toàn có thể nhận thấy sát khí ở Giang Triết Hàn. Hắn thực sự đang nổi giận.
Bánh xe chuyển hướng rời khỏi cánh cổng Giang gia. Hắn đưa tay nới lỏng chiếc caravat, để nơi ngực đang căng lên của hắn dễ thở hơn đôi chút. Một chân hắn co lại, chân kia duỗi ra. Trông dáng ngồi có phần không thoải mái. Hắn khép mắt thở hắc một hơi, trầm giọng lên tiếng: “Rõ ràng cô đã làm rất tốt từ đầu buổi tiệc kia mà. Vậy tại sao...đến phút cuối cô vẫn muốn phá hỏng nó?”
“Tôi...phá hỏng?! Tôi đã phá hỏng điều gì chứ?” giọng Trạch Lam cao lên vì ngạc nhiên. Cô không hiểu lí do hắn trở nên bực dọc như vậy, cô càng không hiểu tâm trạng phức tạp của hắn hiện giờ.
Giang Triết Hàn đột nhiên quay phắt sang mà nhìn cô. Đôi mắt trầm tĩnh mang theo tia bất mãn nhắm thẳng vào cô mà gằn giọng: “Tôi đã bảo cô ở yên đó kia mà!”
Trong đầu Trạch Lam truyền đến một sự rung chuyển. Các đoạn thần kinh bị đánh động bởi luồn giận khí đang toát ra nén chật trong xe. Cô quay mặt ra phía cửa kính, thấp giọng trả lời: “Tôi thấy không được thoải mái, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi...”
“Vậy anh ta có giúp cô thấy thoải mái hơn không?” giọng Giang Cẩn Quỳ dường như càng lúc càng trầm xuống. Như thể âm thanh của sóng ngầm chìm sâu dưới lòng đại dương mênh mông, trong không gian tối tăm truyền đến càng khiến người nghe thêm phần kinh hãi.
Trạch Lam chậm rãi quay lại căng thẳng nhìn vào hắn. Quả thực cô đoán không sai, ánh mắt hắn đang nhìn cô rất đáng sợ. Giống như hận không thể tại đây một nhát ghim chết cô. Chỉ có thể ở khoảng cách này mà hận ý nhìn vào cô.
Khoé môi Trạch Lam như trĩu nặng, cô muốn nói gì đó nhưng lại không thể mở miệng. Thứ duy nhất cô thấy bây giờ chính là lồng ngực cô đang bị đè nén đến khó thở. Bầu không khí hãi hùng này làm con người ta như bị đuối sức giữa một con sóng lớn. Chân cố gắng mấy cũng chẳng thể chạm đến đáy.
Giang Triết Hàn thình lình tiến gần, đầu lông mày hắn cau lại tỏ ý rất giận. Ánh đèn bên ngoài vụng về rọi vào trong xe, nhưng lại chẳng thể một lần rọi rõ gương mặt hắn. Một nửa trong tối, một nửa sáng lên nhè nhẹ. Mà khu vực không được chiếu sáng lại như vừa mơ hồ, vừa hiểm ác.
Trạch Lam căng thẳng né tránh, cô hơi cúi đầu liền bị một tay hắn nâng lên. Mặt đối mặt ở cự li rất gần, hơi thở nam tính hoang dại của hắn ngông cuồng phả vào mặt cô. Hắn ghé rất sát, thấp giọng thì thầm: “Trả lời đi! Có thoải mái hay không?”
Hai mắt Trạch Lam ánh lên tia run rẫy, cô không nghĩ đến hôm nay bản thân vẫn còn sợ hãi hết mức trước sự nóng giận của Giang Triết Hàn. Cô khẽ cắn nhẹ lên môi không dám đáp, mà động tác nhỏ nhặt này vô tình lọt vào mắt hắn. Lại vô tình gợi lên trong hắn một sự khó nhịn khôn lường.
Hắn lạnh mặt, sắc diện đen tối nổi lên rõ rệt. Môi hắn không mở, chỉ có cổ họng phát ra một tiếng rất kiệm lời: “Hử?”
Trạch Lam dù có ngu ngốc đến đâu, cô cũng nhận ra sự hiềm khích giữa hai anh em họ. Nếu bây giờ cô trả lời “Có!” thì ắt hẳn hắn sẽ cho rằng bản thân bị đánh giá thấp hơn anh trai mà nổi điên. Nếu hắn nổi điên rồi, cô không dám nghĩ hắn sẽ mang cô ra để xả giận như thế nào.
Dòng suy nghĩ mau chóng chạy qua trong đầu, Trạch Lam mím môi khép chặt mắt rồi lắc đầu hai cái. Lập tức cơ mặt của Giang Triết Hàn đã giãn ra đôi chút, nhưng lại ẩn hiện toan tính. Đôi môi mỏng lạnh lùng khẽ cong lên, hắn bình thãn nói nhỏ vào tai cô: “Tốt! Vậy tôi sẽ giúp cô...”
Trạch Lam khó hiểu ngẩng mặt, cô chỉ vừa kịp nhìn vào mắt hắn thì đã bị hắn ngang tàn hôn lấy. Bờ môi nóng rực đem theo hơi thở mạnh mẽ làm đầu óc cô choáng váng. Lưỡi hắn dễ dàng tách lấy môi cô, thâm nhập vào bên trong mà đùa giỡn.
Hai tay Trạch Lam đưa ra chống cự, cô không muốn bị hôn thế này khi trong xe không chỉ có hai người. Nhưng dường như Giang Triết Hàn không bận tâm vì điều đó. Hắn vẫn trên thế thượng phong, khoá chặt hai tay cô ra sau, một tay siết lấy tấm lưng cong của cô làm cô buộc phải ưỡn ngực tiếp nhận cái hôn sâu hút.
“Ưm...” cổ họng Trạch Lam khó khăn kêu lên, cô chỉ cảm thấy nơi đó dần khô ran lại khiến cô muốn ho lên vài tiếng nhưng không thể. Nụ hôn của Giang Triết Hàn quá sức cuồng nhiệt như hút hết thần trí cô, hắn không cho cô một giây để ổn định. Đôi môi ngang ngược vẫn nuốt trọn mọi thanh âm nhỏ xíu phát ra từ cô.
Trong một khoảng thời gian, Trạch Lam cô cũng không thể nhớ nổi hắn đã hôn cô như vậy trong bao lâu. Chỉ đến khi chiếc xe dừng lại trong sân lớn, hắn mới buông cô ra. Nhưng chỉ được một lúc, ngay sau khi cửa xe được hé mở, cô lại bị hắn bế xốc trên tay mà đi thẳng vào bên trong.
“Buông tôi ra! Cho tôi xuống! Anh làm cái gì thế hả!?” giọng hét của Trạch Lam vang vang khắp một góc dinh thự. Giang Triết Hàn sắc diện lạnh tanh không đáp, lại rất thản nhiên trước sự hoảng loạn của cô. Hắn cứ tiếp tục bế cô bước lên từng bậc cầu thang một.
Tố Dĩ Dĩ đang ở trong phòng gần đó, nghe thấy ồn ào liền chạy ra xem xét. Lập tức cô căng mắt khi trông thấy cảnh tượng ấy. Cô lao đến níu lấy vạt áo của Giang Triết Hàn mà to tiếng: “Thả cô ấy ra! Anh làm gì vậy?”
Hắn xoay mặt ném cho Tố Dĩ Dĩ cái nhìn sắc lạnh. Chỉ nén giận “Hừ!” một tiếng thật ngắn rồi bước tiếp. Trạch Lam tự dưng lại thấy sợ thay cho Tố Dĩ Dĩ, bèn nhìn cô ấy mà nhíu mày lắc đầu.
Nhưng Tố Dĩ Dĩ vốn là cô gái rất ngang ngạnh. Cô nhất quyết bám lấy áo Giang Triết Hàn mà kéo ngược trở lại khiến sự nhẫn nhịn của hắn một lúc mất sạch. Hắn khép mắt hít một hơi, rồi lớn tiếng gầm lên: “Đại Liêu!”
Từ bên dưới sảnh, hai anh em họ Liêu đã nhanh chóng xuất hiện. Liêu Tống hối hả chạy lên nắm lấy một tay Tố Dĩ Dĩ mà kéo cô ra mặc cho cô vùng vẫy. Liêu Tầm giúp anh trai hắn, giữ chặt một tay còn tay của cô khiến cô bị bí thế chỉ biết gào miệng hét lên.
Giang Triết Hàn không thèm để tâm đến những chuyện không đâu, hắn bây giờ chỉ muốn tập trung vào một mình Trạch Lam. Hắn nhanh chân bước qua bậc thang cuối cùng, tay bế lấy cô mà tiến thẳng về phòng.
“Thả tôi ra! Bọn đàn ông thô lỗ...” Tố Dĩ Dĩ hét ầm lên khi cô bị Liêu Tống, Liêu Tầm áp giải ra khỏi đại sảnh như tội phạm. Bất chợt khi ra đến cửa chính lại chạm phải Tôn Nghị. Anh nhìn bộ dạng bị lôi kéo của cô, một lúc không nhịn được mà nhếch môi cười khẩy: “Tôi đã dặn cô, ngoan ngoãn và im lặng nếu không muốn bị tống cổ khỏi đây kia mà! Cô lại làm điều gì ngu ngốc rồi?”
Tố Dĩ Dĩ hậm hực trừng mắt, cô gắt gỏng vào mặt anh: “Có anh mới ngu ngốc. Tôi chỉ cố giúp Trạch Lam mà thôi, cô ấy đang có thai, không thể để xảy ra chuyện gì được!”
Một bên lông mày của Tôn Nghị nhướng lên. Anh nhìn hai anh em họ Liêu ra ý “buông tay“. Lập tức, hai anh em hắn đã đứng ngay ngắn rồi cúi đầu, sau đó nhanh chóng lui đi. Tố Dĩ Dĩ nắm một bên bả vai xoay xoay vặn vặn, rồi lườm người đứng trước mặt mình.
Tôn Nghị khoanh tay trước ngực, bộ dạng có phần nghênh ngang. Anh hất cằm về phía cô, đôi mắt nhíu lại, giọng nói trầm thấp: “Tôi vừa giúp cô một vé, vậy mà một lời cảm ơn hay một ánh mắt cảm kích cũng không có! Cô là hạn người thế nào vậy chứ?”
Tố Dĩ Dĩ nhìn anh, dáng người thấp bé dưới mắt anh cũng ngang bướng vô cùng. Cô đanh giọng: “Thế còn các người, là hạn người thế nào? Tại sao tôi phải biết ơn loại người thích ức hiếp kẻ yếu thế như các anh chứ?”
Bước chân Tố Dĩ Dĩ đi sang một phía, cô đi đến bậc thang gần đó, lặng lẽ ngồi xuống, mặt mũi ủ dột buồn bã. Tay nhặt lên vài viên sỏi dưới đất mà giận dỗi ném chúng văng ra xa.
Tôn Nghị đứng đó trông thấy, liền nén cười mà đi đến ngồi xuống bên cạnh cô. Anh nhẹ nhàng hỏi: “Tức giận sao?”
“Không?” Tố Dĩ Dĩ bặm môi, hằn học trả lời. Từng viên sỏi lớn nhỏ vẫn bị cô ném văng tứ tung, va vào các chậu hoa kêu lên từng tiếng “lộc cộc“. Nhặt lên một viên khá to, Tôn Nghị dùng sức ném một phát khiến chậu hoa rỗng trước mặt anh vỡ ra. Tố Dĩ Dĩ hơi giật mình, cô nhìn sang cánh tay của anh mà suy nghĩ. Hôm nay anh không mặc áo vest, phần tay áo xoắn lên tuỳ tiện để lộ bắp tay lực lưỡng. Những đường gân hằn lên chạy dọc khắp cánh tay. Rất rắn chắc và mạnh mẽ.
“Thảo nào chỉ một lực đã ném vỡ chậu hoa...” Tố Dĩ Dĩ thầm nghĩ mà thấy hơi lo sợ. Cô ngồi xoay mặt sang một phía, không thèm để ý đến người bên cạnh. Lúc này, một giọng nói trầm ổn mới truyền đến. Sâu lắng, nhẹ nhàng, nhưng khi tan vào trong không khí lại mang đến cảm giác lạnh lẽo khó đoán.
“Cô yên tâm! Tứ thiếu ngài ấy...chắc chắn sẽ không làm tổn hại đến cô ấy nữa.”
Lời nói của Tôn Nghị thoáng làm đầu óc Tố Di Dĩ thấy mơ hồ. Cô quay sang, hạ bên mặt của mình áp lên trên đầu gối đang co lên mà hỏi: “Sao anh dám chắc chắn chứ? Nhìn anh ta, tôi cũng đã đủ phát sợ rồi. Con người mang trên mình khí thế độc đoán bức người như vậy, làm sao biết thương xót cho ai?”
Đôi mắt Tôn Nghị hơi khép lại, dường như trong đôi mắt ấy của anh ẩn chứa điều gì đó rất khó xử. Bàn tay anh đưa ra sau xoa xoa phần gáy, bất cần nói: “Tin cũng được, không tin cũng được. Tôi chỉ có thể nói với cô bấy nhiêu...”
Trông thấy dáng vẻ khá mệt mỏi đó của anh, Tố Dĩ Dĩ một lúc không muốn lên tiếng. Hai tay vòng qua ôm lấy đầu gối, người cong lại cuộn tròn như tảng đá. Cô ngồi đó lắc lư, chán nản thở dài.
Tôn Nghị liếc mắt nhìn sang, ôn tồn hỏi: “Cô có muốn tiếp tục ở lại để bên cạnh cô ấy hay không?”
Tố Dĩ Dĩ không nhìn anh, chỉ gật gù đáp: “Đương nhiên là có!”
Một chân đặt lên bậc thềm, chân còn lại chạm mặt đất. Cánh tay đặt lên đầu gối đang co lại, Tôn Nghị dáng vẻ ung dung, bình thản nói vào: “Nếu không muốn bị tống khỏi đây như hôm nay, thì cô khôn ngoan một chút. Tránh làm những việc như vừa rồi, hiểu chứ?”