“Bỏ tôi ra!” Trạch Lam khổ sở gắt lên, cổ tay nhỏ của cô thực sự bị siết đến đau nhói. Giang Triết Hàn đẩy cô về phía giường, đôi mắt lãnh khốc ghim thẳng vào cô những tia hằn hộc. Cô xoa xoa cổ tay, chỉ thấy nó thật đáng thương. Hai mắt cô ươn ướt, ấm ức quát lên: “Anh tức giận điều gì, tại sao lại trút lên người tôi?”
Sắc mặt Giang Triết Hàn tối sầm, ngạnh hàm sắc sảo khẽ động. Hắn đứng cách cô chỉ một sải tay, nổi nóng gầm lên: “Nếu cô không rời khỏi đó tôi sẽ không bỏ công để đi tìm cô...”
“Chỉ vì như thế mà anh nổi giận với tôi sao? Chỉ vì tôi muốn tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi sau một ngày bị anh dẫn dắt chẳng khác gì một con rối cũng là sai sao?” giọng Trạch Lam bắt đầu rung lên. Sự chịu đựng đang cuộn lại trong lòng cô thành một tảng đá lớn, chèn ép lên lồng ngực, khó chịu cùng cực. Giang Triết Hàn bất giác trông thấy hai vai cô đang run rẫy, có lẽ là vì ấm ức đến sắp khóc. Hắn nhói lòng, siết chặt hai bàn tay giấu sau túi quần mà dần thấp giọng: “Cô nghĩ tôi thực sự nhỏ mọn đến vậy?”
Trạch Lam cay mắt nhìn hắn, cô cao giọng nói với hắn: “Vậy anh nói đi, anh trút giận lên tôi là vì lí do gì? Rõ ràng tôi đã nhẫn nhịn anh, tôi đã chịu đựng anh. Anh không nói không rằng mang tôi ra làm trò cho thiên hạ...Tôi đã làm đúng như những gì anh muốn, tại sao anh cứ hết lần nayf đến lần khác ức hiếp, chà đạp tôi? Tôi thục sự sắp không chịu được nữa...”
“Tôi thực sự cũng sắp không chịu được nữa rồi!” Giang Triết Hàn bất chợt như hoá rồ, hắn quát thẳng vào mặt cô bằng tất cả hơi sức mà hắn có. Trong giây phút, Trạch Lam giật mình vì phản ứng có phần gay gắt đó của hắn. Ở bên cạnh hắn bao lâu nay, phần nào cô cũng thấy được tính cách của hắn. Hắn tuy ngông cuồng ngang tàn, nhưng hầu như lúc nào cũng rất lạnh lùng và điềm tĩnh. Hắn là tuýp người nghiêm nghị, khả năng điều khiển và che đậy cảm xúc rất tốt. Vậy tại sao, hiện tại hắn lại làm gương mặt khổ sở đó với cô.
Đôi hàng mi rậm đen thoáng rung nhẹ lên, cô nghi hoặc nhìn hắn, giọng nói nhỏ lại hỏi hắn: “Anh...làm sao kia chứ?”
Giang Triết Hàn lặng người nhìn cô, đôi mắt đẹp nhưng buồn bã của hắn rộ lên hàng vạn lần phức tạp. Mi mắt hắn rung lên một lần, tròng mắt như bị thắt lại bởi một sự trói buộc vô tình tìm đến. Bóng dáng Trạch Lam ở trước mặt hắn quá đỗi mê hoặc, dẫu hắn có nhìn cô bao nhiêu lần như thế này cũng không thể nào khiến hắn mãn nguyện. Sức hút của cô mạnh như một cơn lốc xoáy, cuốn hắn bay lên không trung rồi lạnh lùng rơi xuống.
Cảm giác rất đau, không thể lột tả!
Sau bao phen hành hạ cô đến mức ngất lịm đi ngay trên giường, thì liệu hỏi răng cô có bao dung mà rộng lòng tha thứ cho hắn?
Những dòng suy nghĩ thay nhau dằn xéo, dẫm đạp lên tâm trí khiến hắn thở dốc mệt mỏi. Hắn ôm lấy mặt mình, một lúc ngồi gục xuống sàn. Mái tóc nâu của hắn rối bời rồi rơi ra lộn xộn. Không gian xung quanh rất tĩnh mịch, thứ sót lại duy nhất ngoài tiếng kim đồng hồ tích tắc trôi qua thì chỉ còn tiếng hắn đều đặn thở ra thật nặng nề. Trạch Lam căng mắt khó tin, cô hoang mang trong lòng: “Anh ta làm sao thế kia? Đau ở đâu sao chứ? Hay là...lại phát bệnh?”
Trong đầu loé lên tia kinh hãi với điều mà mình vừa nghĩ. Bước chân Trạch Lam hơi lùi về sau, cô thực lòng chỉ muốn xoay người bỏ chạy vào phòng tắm mà chốt chặt cửa lại. Nhưng chợt, phía bên kia lại truyền lên giọng nói. Âm thanh cô độc nhưng lại rất chua xót.
“Tôi thực sự...rất mệt!” giọng của Giang Triết Hàn thấp đến khó ngờ. Dường như hắn đang cố dùng chút sức lực còn lại mà cố gắng cất lên câu nói khó hiểu ấy. Bước chân Trạch Lam khựng lại, cô đắn đo thêm vài giây mới chậm rãi xoay lưng. Nhưng trong một lúc, cô phải hốt hoảng cả người khi Giang Triết Hàn đột ngột xuất hiện ngay phía sau cô. Thân người trong đôi giày cao gót đứng không vững liền loạng choạng suýt ngã ra sau, nhưng cánh tay rắn rỏi cứng cáp của hắn đã nhanh chóng bắt lấy eo cô, ghì cô trở lên.
Đôi mắt hắn hệt như một ngọn lửa đang cháy rực, sức nóng toát ra từ nó như thể muốn thiêu cháy toàn bộ da thịt cô. Tia mắt lạnh lùng, mang theo sức ép bức người cứ xoáy sâu vào cô, khiến lồng ngực cô trong giây lát cũng bị nó làm cho căng tức khó thở. Cô không hiểu ánh mắt đó của hắn hiện giờ mang ý nghĩa gì, nhưng quả thực cô rất sợ nhìn sâu vào đôi mắt đó của hắn. Cô sợ rằng bản thân mình sẽ như một hạt cát nhỏ nhoi, bị cuốn vào đôi mắt mạnh mẽ ấy chắc chắn cô sẽ bị nó nghiền nát thành tro bụi
Khoé môi Trạch Lam như bị kéo xuống khiến cô không thể thoải mái mở miệng. Toàn thân lại đột nhiên cứng đờ, có lẽ vì quá ngạc nhiên trước những hành động của Giang Triết Hàn. Cô e dè nhìn hắn, môi lấp bấp: “Anh...anh làm sao thế?”
Âm giọng nho nhỏ hay ho của cô truyền đến tai, lập tức trong tâm hắn thấy rung chuyển. Giọng nói của cô rất hay, dễ nghe lại vô cùng rõ ràng, khi kết thức để lại một tiếng động vang lên như khi gõ vào pha lê, rồi nhanh chóng vỡ tan ra như thuỷ tinh trong suốt. Đôi mắt cô long lanh những vệt nước trong lành, tô ướt hàng mi dày khiến chúng trở nên nặng nề. Cặp mắt hắn không thể dừng lại ở bất kì điểm nào trên người cô. Hết mắt, rồi lại đến mũi, rồi sau đó là bờ môi mềm mại như hoa đào. Hai cánh hoa đỏ thắm ấy cứ chốc chốc lại rung lên, làm cho ý chí hắn dù có cứng rắn đến mức nào cũng đành phải chịu thua.
Giang Triết Hàn im lặng không nói, hắn chỉ chăm chú nhìn cô, nhưng càng nhìn hắn lại càng hận hắn không thể nhìn thấu cô, không thể đọc được cô đang nghĩ những gì. Có lẽ ngay từ đầu đến giờ, cảm giác hắn mang đến cho cô chỉ toàn là đau thương với sợ hãi. Ấn tượng hắn để lại trong cô, chỉ gói lại vỏn vẹn bằng khoản từ “ám ảnh“. Cánh môi mỏng của hắn chợt mím chặt, chứng tỏ hắn đang có điều khó nói trong lòng. Nhưng giấu không đặng, mà nói cũng không xong. Hắn liều mạng cúi mặt hôn lấy cô, bờ môi nam tính mạnh mẽ chế ngự đôi môi đỏ quyến rũ.
Hai mắt Trạch Lam căng ra, cô không lo lắng vì bị hắn hôn. Hắn đã hôn cô rất nhiều lần, và có những lần thậm chí rất thô bạo. Nhưng hôm nay cô không ngăn được nơi tim dâng lên cảm giác chấn động. Giang Triết Hàn - hắn đang hôn cô một cách rất lạ.
Đôi môi hắn phát ra hơi thở nóng rực như than hồng, lại mang theo chút mùi vị bi phẫn khó đoán. Hoà trộn chung với tham luyến, nó len lỏi vào xúc giác của cô làm cô choáng váng mặt mày mà khép chặt mắt. Đầu lưỡi ẩm ướt của hắn khẽ cạy lấy môi cô ra, tách lấy hai hàm răng đang nghiến chặt mà thâm nhập vào trong. Chạm đến chiếc lưỡi non mềm ngọt ngào của cô, hắn lại quấn lấy nó mà mút thật chặt.
Trạch Lam bắt đầu thở hỗn hễn, tần suất hắn hôn cô mỗi lúc mỗi sâu hơn. Khi lại nhẹ nhàng như sóng, khi lại mãnh liệt như giông. Hắn chậm rãi mang cô nằm ngã ra giường, bàn tay chống lên mặt nệm, tiếp tục dán chặt môi cô không buông. Tấm lưng hở ra bởi kiểu đầm gợi cảm chạm lên mảnh ga nệm bằng nhung, truyền đến cái lạnh chạy dọc cơ thể khiến cô gai người mà gồng lên. Mười ngón tay thay nhau cấu chặt lấy áo vest của hắn, trông như vừa chịu đựng, lại như vừa khó nhịn.
Đôi môi ấy bắt đầu thay đổi vị trí, chậm rãi ngậm lấy khuôn cằm nhọn tinh tế của cô rồi đi sang liếm nhẹ nơi vành tai mẫn cảm. Toàn bộ cơ thể Trạch Lam thoáng run lên, cô cơ hồ hơi ưỡn người hứng chịu thứ xúc giác mê muội đang từ từ tìm đến. Từng ngón tay nham nhám của hắn lướt dọc trên cánh tay cô, rồi vuốt ve từ gót chân lên đến bắp đùi. Bàn tay to lớn của hắn hệt như mãng xà luồn dưới đầm của cô, chạm vào xoa nắn cặp mông căng ra qua lớp quần lót. Bàn tay hắn thật lớn, lại nóng ấm cực kì. Đi đến đâu, nó đều khiến nơi đó lưu lại cảm giác rạo rực.
Trạch Lam nằm dưới thân người hắn cơ hồ trở nên run rẫy, gò ngực bị dồn xuống thoáng căng lên phập phồng mạnh dần. Cô nằm nghiêng đầu sang một bên, cắn môi nhẫn nhịn. Giang Triết Hàn kéo tuột dây áo, bàn tay thuần thục luồn ra sau kéo bỏ khoá lưng rồi nhanh chóng đi vào. Thần kinh cô căng lên khi lòng bàn tay hắn cứ liên tục động chạm lên rãnh cong trên lưng cô. Nơi ấy của cô nhạy cảm, chạm nhẹ đã thấy ngứa ngáy nhột nhạt. Nay một lúc lại bị hắn vuốt ve không ngừng, khiến tay chân cô như co quắp lại, miệng thở dồn dập phát ra một tiếng thật ngắn.
“Ư...hm...” thanh âm đầy mê hoặc ấy như càng dẫn dụ hắn tiến xa hơn nữa. Phần trước ngực áo bị hắn kéo xuống, đôi ngực căng tràn nhanh chóng nhấp nhô hiện ra. Đẹp đến khó cưỡng!
Cánh môi hắn càn rỡ đáp lên gò ngực của cô, chậm rãi hôn một cách từ tốn. Từng đợt đều tạo ra âm thanh đầy xấu hổ. Cổ họng cô như bị khô cạn rồi đông cứng, hoàn toàn không thể mở miệng nói bất cứ điều gì. Năm ngón tay hắn đặt lên ngực cô, đều đặn nhào nắn. Da thịt trắng nõn lại mềm mại rất dễ lưu lại dấu vết, hắn chỉ dùng một tí sức bóp vào, buông ra liền hằn lên dấu đỏ hồng ái muội.
Chẳng rõ là vì sao, mà đêm nay cô thực sự trở nên nhạy cảm.
Trạch Lam cắn môi nhưng vẫn không đủ để kiềm lại quãng giọng đang càng lúc càng suy yếu của mình. Cô đưa một tay che ngang miệng, cố gắng im lặng hết mức có thể. Nhưng hành động đó lại để Giang Triết Hàn trông thấy, hắn hiểm hốc nhìn diện dung đang bị dục vọng lưu mờ của cô, rồi hắn cúi xuống, thình lình dùng răng cắn lên nhũ hoa của cô một cái vừa đủ mạnh.
Cơ thể cô phản xạ lại hắn, nó giật lên kèm theo tiếng “Á!” phát ra từ miệng cô. Bàn tay cô thả xuống, cấu chặt mặt nệm đến nhăn nhúm. Hàm răng hắn cứ cạ nhè nhẹ vào nhũ hoa đã dựng đứng của cô làm cô bao phen phải vô phương rùng mình. Hai cánh môi hắn trượt xuống, khoan miệng ẩm ướt dễ dàng bao bọc nhũ hoa đẹp đẽ mà liếm mút. Đến khi cảm thấy chơi đùa đã vừa đủ, hắn mới nâng cao thân người, bắt đầu trút bỏ từng thứ một.
Hai mắt Trạch Lam mơ mơ màng màng, cô nằm đó thở hồng hộc. Cơ thể mệt mỏi như vừa chống chội với một cơn bão lớn. Chỉ một lúc sau, cô liền trông thấy một khoảng ngực trần đang hạ thấp rồi áp vào người cô. Hai bầu ngực cô cạ lên ngực hắn, mang đến cảm giác non mềm, láng mịn hoàn hảo. Hắn cúi mặt dùng miệng tắt đi mọi tiếng thở dốc từ cô, hương vị mật đào từ đôi môi ngọt ngào của cô chưa bao giờ làm hắn thất vọng. Lớp son môi đỏ thắm của cô cũng bị những cái hôn của hắn làm cho phai đi rất nhiều, lem lấy một ít ra bên mép của cả cô và hắn. Trông lại càng thêm hoang dại và phóng đãng!
Bàn tay hắn nhanh chóng lột sạch những thứ trở ngại trên người cô, phút chốc cả hai đều trần trụi không một mảnh vải. Quần áo vương vãi khắp nơi dưới sàn, cảnh tượng hoan lạc nóng bỏng vô cùng.
Bất ngờ, Trạch Lam mở to mắt khi một ngón tay của Giang Triết Hàn khẽ chạm vào hoa huyệt. Cô nhìn hắn một cách căng thẳng, chỉ thấy hắn nhìn lại cô bằng một đôi mắt tối tăm đờ đẫn. Hắn đang bị chìm trong xúc cảm mãnh liệt nhất của đời người, bị giam cầm trong một khối mâu thuẫn giữa yêu và hận. Hắn không thể ngăn bản thân ham muốn cô, càng không thể ngăn mình thoát khỏi đôi nhãn ngọc uỷ mị ấy. Hắn bây giờ đang rất nhẫn nại và chịu đựng. Cô gái dưới người hắn đầu tóc rối bời, vài lọn tóc bết dính lên trên má vì mồ hôi đã tuôn ra thành từng hạt nhỏ. Tròng mắt trong veo của cô giờ đây ướt át, lại như kết nên một làn sương mỏng manh vô lực. Cô mang trên người cái bộ dạng gợi tình đến chết người này cũng vì hắn, bảo hắn làm sao mà tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Bàn tay Trạch Lam đưa ra chống lên ngực hắn, cố gắng dùng sức đẩy hắn ra. Nhưng bấy giờ, đập vào mắt cô là cái cơ thể màu đồng tráng kiện đó của hắn. Cô chưa từng nghĩ sẽ có lúc cô ngắm nhìn hắn bằng cách này. Cô nằm bên dưới hắn, dễ dàng quan sát mọi đường nét thô kệch nhưng hết sức mạnh mẽ của hắn. Bả vai rộng to lớn nối với hai cánh tay rắn chắc, những đường gân lớn nhỏ cứ nổi lên dọc khắp hai bên bắp tay. Ánh đèn trong phòng từ trên rọi xuống, chạm phải tấm lưng lực lưỡng kia, cản trở liền như bị vỡ vụn, tản ra thành một thứ hiệu ứng kì lạ bao trùm toàn bộ da thịt khoẻ khắn của hắn.
Đôi mắt Trạch Lam dồn lên một lần chấn động không ngừng, hai hàng mi cứ liên tục run run một cách rất tự nhiên. Cô thở mạnh hơn, lồng ngực lại thấy hơi thắt lại vì xung đột trong tâm trí. Cô nhìn trở lên gương mặt hắn, một vài đường nét hung tợn thường thấy của hắn hôm nay đã bị điều gì đó che khuất. Đôi mắt hắn ẩn dật sâu thẳm nhìn cô thật lâu, rồi đột nhiên bật lên tiếng nói từ cửa miệng: “Cô đang nhìn ngắm tôi sao chứ?”
Tinh thần Trạch Lam như bị đả kích cực mạnh, cô giật mình vội lấy lại tỉnh táo mà nói: “Không...không phải!”
Giang Triết Hàn chợt cười, đây là lần đầu tiên trong đời sau ngần ấy năm, hắn mới vô thức nở nụ cười vừa ý đến vậy. Hắn nắm lấy bàn tay của cô, đặt trở lại lên ngực hắn mà thấp giọng thì thầm: “Chẳng phải cô còn muốn chạm lên nó hay sao?”
Khoé môi Trạch Lam giật lên, cô ngớ ngẫn nhìn vào biểu diện kì lạ đó của hắn rồi vội vàng rút tay về. Cô quay mặt sang một phía, bối rối nói: “Anh vừa nói anh rất mệt kia mà, bởi thế...nên dừng lại thì tốt hơn!”
Nói xong, Trạch Lam liền muốn nhân cơ hội để trốn tránh. Nhưng cơ thể của cô dễ dàng bị một tay Giang Triết Hàn ghì ngược trở lại. Hai tay hắn đè lấy cổ tay cô hằn xuống nệm, giọng nói hắn đột nhiên trầm thấp và khàn đặc: “Quá muộn rồi! Tôi không thể dừng lại được nữa!”
Giọng nói ấy trầm mặc như tiếng sóng ngầm bên dưới lòng biển sâu tìm về. Thanh âm khản đặc cứ vang nhẹ rồi tan vào trong không khí, để lại một sự nhọc lòng vô hình không kiểm soát. Giang Triết Hàn đau lòng nhìn cô, hắn không biết cô có hiểu được câu nói đó của hắn hay không? Hắn quả thực không thể nào dừng lại được nữa, lý trí hắn lao đi như một mũi tên đã được bắn ra với tốc lực rất mạnh. Hắn vô tình rơi vào con sông bình lặng mênh mông trong mắt cô, cũng vô tình bị sự mộc mạc của cô nhấn chìm không lối thoát.
Tròng mắt của cô căng ra không chớp, cô bất giác sợ hãi nhìn thẳng vào mắt hắn. Hình ảnh cô nhỏ bé trong đáy mắt mờ đục lại rạo rực bốc cháy, thiêu đốt cô cháy rụi từ da thịt đến tận xương cốt. Cảm giác vừa kích thích lại vừa đau nhói khôn cùng.
“Trạch Lam!” giọng nói hắn tĩnh mịch cất lên, rất ngắn gọn gọi lấy tên cô. Tâm trí cô một lúc như rơi vào một cái hố sâu không đáy, nơi đó bao quanh chỉ toàn là những âm thanh mơ hồ lộn xộn khó hiểu. Cô đang thầm tự hỏi: “Tại sao...lại gọi mình như vây?”
Đôi mắt hắn hẹp lại, tia mắt chịu đựng hơi rung chuyển một lần. Hắn kiềm nén nhìn cô, lần nữa nói bằng chất giọng đã bị khàn đục đi gấp nhiều lần: “Dù là với bất kì ai, tôi cũng không cho phép cô xem họ là một nơi thoải mái để dựa vào. Nếu muốn, cô hoàn toàn có thể dựa vào tôi....”
“...chỉ một mình tôi!”
Câu nói vừa hết, Trạch Lam phải cong lưng ưỡn ngực khi ngón tay hắn đột ngột đâm sâu vào. Vách thịt ướt sũng kiềm kẹp ngón tay hắn, rút ra cắm tới lại kéo theo tiếng động đầy dâm mị. Hơi thở hắn hầm hập nhả ra như tiếng gió bão lùa qua màn cửa. Cố gắng nhẫn nại thêm đôi chút, hắn rút ngón tay ra rồi lại thình lình chọc sâu đỉnh điểm.
“A...!” Trạch Lam không nhịn được ngốc đầu kêu lên một tiếng. Sau đó lại nằm vật ra nệm mà thở dồn dập. Thần trí cô bỗng chốc trở nên điên đảo, hệt như con thuyền bị tràn ra biển khơi. Mặt biển dậy sóng kinh hoàng, đánh tan con thuyền bé nhỏ ấy chìm sâu xuống lòng đại dương tối tăm ảm đạm. Đến khi ngón tay hắn liên tục đỉnh vào bên trong cô, cô không thể kham nổi mà lắc đầu kêu la.
Giang Triết Hàn hạ mặt nuốt hết âm thanh mị hoặc đó từ cô. Cô nhíu mày, lòng thấy hỗn độn vô cùng. Chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi, hắn đã hết lần đến lần khác hôn cô. Những cái hôn chứa đựng đủ mọi cảm xúc, từ giận dữ, đau lòng, cho đến mang tính chiếm hữu cực đại. Đôi môi mỏng từng bạc tình để lại trên người cô những dấu vết nhẫn tâm, giờ đây lại nhẹ nhàng chạm lên từng vị trí trên cơ thể cô.
Đầu lưỡi hắn như một thứ xung điện, liếm nhẹ ở nơi nào cũng làm cho cô co rút cả người mà cắn môi kêu rên trong thanh quản. Hắn hạ thấp dần xuống bên dưới người cô, bàn tay nắm chặt hai bên đùi mà nâng lên dang rộng. Hoa huyệt một lúc bị tách ra, cánh hoa thịt ướt át lộ ra mồn một. Hắn đưa lưỡi nếm nhẹ hương vị nơi đó một lần, lập tức toàn bộ cơ thể trong tay hắn giật lên kịch liệt. Vách thịt bên trong không chịu nổi kích thích liền tự co thắt rồi thít chặt, khiến dịch thuỷ chảy ra mỗi lúc một nhiều.
Hắn há miệng, đầu lưỡi trơn dài khẽ chọc vào tâm điểm, một lực vừa đủ quét nhẹ từ dưới lên trên, mang dòng dịch thuỷ mới vừa tuôn ra cho vào khoan miệng, chậm rãi thưởng thức. Cả cơ thể Trạch Lam như mất dần sức lực, tay chân cô từ lúc nào đã trở nên mềm nhũn. Cô nằm yên như một con cá chết được đặt trên thớt, không thể kháng cự dù là trong suy nghĩ.
Giang Triết Hàn dùng tay tách rộng hoa huyệt, đầu lưỡi điêu luyện ấy nhắm thẳng cửa hang mà tiến thẳng vào trong. Vách thịt nhạy cảm lại trơn ướt vô cùng, đầu lưỡi hắn nông sâu ra vào bao phen cứ bị nó siết chặt. Trạch Lam cơ hồ giẫy giụa,toàn thân dâng lên cảm giác nóng rực. Thứ cảm giác nguyên thuỷ này như đang muốn thiêu rụi cô trong từng giây từng khắc.
Một tay hắn dùng sức kiềm kẹp cơ thể cô, khi thấy cô sắp không chịu được mà vùng vẫy muốn xuất ra ngoài. Cơ thể nhỏ nhắn của cô run lên một cách mãnh liệt. Toàn bộ sức lực của cô trong một lúc như bị hắn rút đến cạn kiệt. Thần trí cô mơ màng như bị thổi bay lên tận không trung, trôi lơ đãng không một điểm dừng. Cô cảm giác mọi tế bào trên người cô đang chực chờ bị tan ra thành nước, chỉ có thể yếu ớt phát ra vài âm thanh kêu rên vô nghĩa. Hắn trườn lên trên thân người cô, áp sát một cách tuyệt đối. Năm ngón tay đan vào tóc cô, làm rơi ra một vài chiếc kẹp đang ghim trong đấy. Ánh mắt hắn dịu dàng nhìn cô, sự trầm đục trong đôi mắt hắn bị nhấn sâu xuống tận cùng bởi những thứ đẹp đẽ nhất trên cơ thể cô. Một cái chạm môi thật nhẹ lên chóp mũi của cô, rồi ngậm lấy vành tai đỏ ửng. Hắn buông giọng thì thầm: “Đêm nay, hãy cho tôi thấy sự mềm yếu nhất ở bên trong cô...”