Tố Dĩ Dĩ nằm dài trên bàn làm việc, hai mắt đờ đẫn, miệng cứ chốc chốc lại ngáp liên hồi. Suốt gần một tháng nay, từ khi cô biết chuyện của Trạch Lam thì những lần mất ngủ mỗi lúc một tăng. Có đôi khi cả đêm cô thức trắng không thể chớp mắt, trong lòng lúc nào cũng thấy nặng nề vô cùng.
“Kéo dài đến khi nào kia chứ? Chẳng lẽ, không còn cách nào giúp họ thoát khỏi đó sao?” giọng Tố Dĩ Dĩ chán nản tự lẩm bẩm. Bức tượng hình con gấu bằng nhựa nhỏ xíu trưng trên bàn cứ bị cô hất ngã rồi dựng dậy, rồi lại hất ngã. Bất chợt, một cái vỗ vai thình lình làm cô giật mình mà ngồi ngay ngắn.
“Là tôi! Cô tưởng là sếp hay sao mà căng thẳng vậy?” chất giọng ấm áp của một thanh niên trạc hai mươi lăm nhỏ nhẹ truyền đến, nghe có vẻ rất trêu đùa. Tố Dĩ Dĩ thoạt đầu là hốt hoảng, sau đó là cáu giận. Cô đánh vào bả vai người đó một cái thật mạnh mà gắt lên: “Hà Quách Ninh, cái tên chết tiệt nhà anh sao lúc nào cũng phải chọc ghẹo tôi vậy hả?”
Cười lên rạng rỡ, Hà Quách Ninh giả vờ né tránh mà nói: “Cô...cô đối xử với hảo đồng nghiệp như vậy à Dĩ Dĩ. Đau lắm đấy!”
Tố Dĩ Dĩ cong môi giận dỗi, giọng trách móc mà tiếp tục đánh: “Mặc kệ anh! Đáng đời...”
Đánh thêm vài cái, Tố Dĩ Dĩ ngồi xoay mặt vào một góc chau mày ủ dột chả thèm động đến ai. Trông thấy dáng vẻ đó của cô, Hà Quách Ninh mới kéo ghế ngồi sát lại, ngón tay khẽ khều khều lên vai cô mà gọi: “Dĩ Dĩ...này, có nghe tôi nói gì không? Dĩ Dĩ...trả lời đi chứ!”
Bả vai nhỏ của Tố Dĩ Dĩ hơi động đậy, cô quay sang nhìn Hà Quách Ninh với bộ mặt thảm hại vô cùng, chán chường nói: “Anh có thể để tôi yên một chút được không anh Hà? Tôi thực sự...đang rất mệt!”
“Cô...không khoẻ sao chứ!? Là đau ở đâu?” vừa nói, một tay Hà Quách Ninh vừa áp lên trán Tố Dĩ Dĩ, vẻ mặt khẩn trương đầy lo lắng. Tố Dĩ Dĩ gạt tay cậu ta ra, nhíu mày khó chịu: “Không có! Tôi ổn...chỉ là...”
Giọng Tố Dĩ Dĩ hơi thấp, đuôi mắt cũng trĩu xuống. Cô thở dài một hơi rồi lại im lặng không nói gì thêm. Cô cũng không muốn bị quấy rầy, đành nằm úp mặt xuống bàn mà xoay sang một phía. Nhìn cô có vẻ không giống đùa như mọi khi, Hà Quách Ninh chỉ còn biết buồn lòng mà đứng dậy: “Được rồi! Tôi đi pha cho cô tách cà phê. Đợi một chút, tôi quay lại ngay!”
“Đi đi, ai thèm đợi anh chứ tên đại ngốc!” Tố Dĩ Dĩ khàn khàn lên tiếng. Suốt mấy năm làm việc tại đây, cái tên Hà Quách Ninh bốn mắt ấy cứ bám riết lấy cô. Mặc dù cô đối với cậu ta rất vô tình, có thể nói là quá sức tệ nếu không muốn nhắc đến. Nhưng cậu trai cận thị ấy vẫn cứ bám chặt lấy cô không chịu buông, hệt như một cái đuôi cắt mãi không đứt.
“Rốt cuộc, cô ấy làm sao vậy chứ? Từ lúc Lưu Trạch Lam bị đuổi việc, hầu như không bao giờ thấy cô ấy cười...” Hà Quách Ninh tay bỏ bột cà phê vào tách, rồi đưa tay ấn nút trên bình nước nóng. Thứ bột màu nâu sẫm dễ dàng bị hoà tan, nhanh chóng dâng lên mùi thơm rất đặc trưng. Cậu ta cho thêm một ít sữa đặc vào tách của Tố Dĩ Dĩ, vốn cũng là do cậu ta nắm bắt rất rõ khẩu vị của cô. Cô rất chuộng đồ ngọt, bất kể là bánh, hay món ăn nào đó, cô cũng phải có vị ngọt kha khá trong đó mới hài lòng.
Đưa lên mũi hít một hơi, Hà Quách Ninh buộc miệng khen tấm tắc: “Thơm thật! Cà phê ơi cà phê, mong rằng mày sẽ làm tâm trạng cô ấy khá hơn một chút.”
Xoay người muốn mang hai tách cà phê nóng hổi ra khỏi khu bếp, bất chợt lại chạm mặt Giang Triết Mỹ từ bên ngoài đi vào. Cậu ta chỉ gật đầu xã giao một cái rồi đã lướt qua cô, nhưng đột nhiên cô lại lên tiếng: “Cái đó, là cho Dĩ Dĩ sao?”
“Hả? Sao cơ?” Hà Quách Ninh dừng bước, ngoảnh mặt nhìn Giang Triết Mỹ với vẻ thắc mắc. Khoé môi cô mỉm nhẹ, ngón tay chỉ vào thứ mà cậu ta đang cầm rồi nói: “Ý tôi là, tách cà phê đó...”
Hà Quách Ninh cười xoà: “À, phải! Tôi pha cho cô ấy...”
“Để tôi mang ra cho chị ấy!” giọng Giang Triết Mỹ xen ngang vào phút chốc khiến Hà Quách Ninh hơi sượng lại. Cậu ta lấp bấp: “Không...không cần! Để tự tôi...”
Còn chẳng đợi sự đồng ý từ đối phương, Giang Triết Mỹ đã tiến lên trước, nhanh tay cướp lấy tách cà phê trong tay Hà Quách Ninh: “Không sao! Để tôi...Chẳng phải anh còn rất nhiều bản số liệu chưa xem qua sao? Việc nhỏ này cứ giao cho tôi!”
“Tôi...tôi...” Hà Quách Ninh bất lực nhìn theo bóng lưng kiều mị đang xa dần. Thở dài chán nản, cậu ta nhướng mày nhìn vào tách cà phê còn lại trên tay mình: “Vốn dĩ là tính nhờ mày, nhưng bây giờ thì hỏng cả rồi...”
Tố Dĩ Dĩ vẫn nằm úp mặt trên bàn, một cái động chạm vào vai cô lặp lại vài lần làm cô bực dọc mà đưa tay xua đuổi: “Đừng làm phiền tôi, tôi bảo anh đi đi mà...”
Giang Triết Mỹ nhạt môi cười một cái, cô nói: “Cà phê nóng nhiều sữa mà chị thích đây, còn không mau uống sẽ nguội mất đấy!”
Giọng nói quen thuộc ấy phút chốc làm Tố Dĩ Dĩ hơi lấy làm giật mình, cô ngồi dậy tròn mắt nhìn vào người trước mặt mình. Vẫn là nét mặt xinh đẹp hơn người đó của Giang Triết Mỹ, nhưng dường như sau câu chuyện rắc rối của Trạch Lam, mọi thứ bây giờ đa có gì đó thay đổi. Ánh mắt của cô ấy, biểu diện của cô ấy đều đã thực sự khác hẳn.
Không còn thân thiết trong lời nói lẫn cử chỉ, tất cả moii thứ đều mang đến cảm giác rất xa lạ. Tố Dĩ Dĩ vuốt gọn tóc tai, cô lôi đống giấy tờ trên bàn ra mà nói bâng quơ: “Tôi còn nhiều việc lắm, không rãnh để dùng cà phê...”
“Chị đang giận em sao?” giọng Giang Triết Mỹ đều đặn vang lên. Không thấp cũng không cao, nó cứ mơ hồ y như sự việc mà cả hai đang phải trải qua. Không có gì gọi là rõ ràng. Thấy Tố Dĩ Dĩ không đáp, cô đặt tách cà phê lên bàn mà nói tiếp: “Chị giận em vì em trách Trạch Lam sao chứ?”
Bàn tay đang lật xấp giấy của Tố Dĩ Dĩ chợt dừng, mí mắt cô rung lên vài lần. Cô quay sang nhìn thẳng vào Giang Triết Mỹ, chỉ thấy ở cô ấy thật là hồ đồ. Từ ngày Trạch Lam trở về sau bữa tiệc ấy, cô cũng đã có nghe qua một số chuyện...
“Dĩ Dĩ à! Đến cả Mỹ Mỹ cũng nhìn mình bằng đôi mắt khinh thường ấy...Mình đã thực sự muốn giải thích, nhưng mà...nhưng mà làm sao có thể chứ?”
“Cũng may nhờ có Mỹ Mỹ, mình mới biết được một số chuyện. Cha mình, thần tượng duy nhất trong lòng mình....đã hoàn toàn sụp đổ cả rồi! Hoá ra, mọi thứ vẽ ra trước mắt mình mới là sự thật. Quá khứ...đến cuối cùng cũng chẳng khác nào một màn kịch, khép lại rồi thì bản thân mới thấy đằng sau mảnh màn nhung của sân khấu, họ đã diễn tốt đến mức nào...”
Những câu nói cùng nét mặt đầy u uất của Trạch Lam cứ hiện lên trong đầu, Tố Dĩ Dĩ đứng dậy, tay cầm tách cà phê mà gằn giọng: “Mỹ Mỹ, em thấy tách cà phê này chứ?”
Giang Triết Mỹ khó hiểu nhìn Tố Dĩ Dĩ, rồi đưa mắt nhìn vào tách cà phê đang toả khói nghi ngút của cô ấy. Chưa kịp nói gì, Tố Dĩ Dĩ đã hà hơi thổi một cái, làn khói mờ nhạt đang phảng phất bên trên miệng tách bị tản ra rồi biến mất.
Tố Dĩ Dĩ mặt mũi lạnh tanh, đôi mắt buồn bã nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng sóng sánh trong tay mà nói: “Nếu như em chịu bỏ chút công sức, chỉ cần thổi nhẹ thôi, lớp khói nhạt nhẽo kia sẽ liền bị đẩy lùi ra xa. Cà phê màu nâu sẫm nằm bên dưới sẽ nổi lên rõ rệt, sau đó em có thể thoải mái nhấp một ngụm vào miệng...”
Đưa tách cà phê lên, Tố Dĩ Dĩ nhấp môi một lần. Rãnh môi cô hơi cong lên, cô lại nói: “...cảm nhận hương vị cốt lõi của nó. Nắm bắt được sắc, hương, vị...biết đâu em sẽ thích nó hơn.”
“Cà phê hôm nay, không được ngon cho lắm! Thật tệ...” giọng Tố Dĩ Dĩ trầm tĩnh cười nhẹ, rồi cô nhanh chóng muốn xoay lưng đi khỏi đây. Ở gần những người trong Giang gia, quả thực đem đến cảm giác áp lực ngột ngạt vô cùng. Giang Triết Mỹ chỉ thấy đầu óc rối lại như một cuộn chỉ đã bị xả tung ra, trong phút chốc, cô chợt kêu lên: “Dĩ Dĩ...”
Bước chân Tố Dĩ Dĩ dừng lại, nhưng tuyệt nhiên vẫn không hề ngoảnh mặt. Tiếng gót giày phía sau truyền đến gần hơn rồi im hẳn, tiếp theo đó chỉ nghe đuọc giọng nói như thì thầm của Giang Triết Mỹ nói nhỏ bên tai: “Có phải...chị rất muốn Trạch Lam rời khỏi đó?”
[...]
“Đâu rồi? Rõ ràng hôm trước sau khi tắm mình để ở đây kia mà?” vừa lẩm bẩm Trạch Lam vừa luôn tay lục tung mọi thứ trong tủ. Cô điên cuồng tìm kiếm cái vòng tay mà Phù Dung đã đan cho cô, nhưng kiếm mãi cũng chẳng thấy nó nằm ở đâu trong căn phòng này. Cô suốt ngày cũng chỉ quanh quẫn ở đây và chỗ của Phù Dung...
“Vậy chắc hôm trước mình đánh rơi ở chỗ con bé...” vừa nghĩ xong, Trạch Lam đã định bụng quay đi muốn sang gặp Phù Dung để tiếp tục tìm. Nhưng đột ngột, cô chỉ vừa đứng lên xoay người đã va ngay vào Giang Triết Hàn. Hắn hệt như một hồn ma, cứ thích xuất hiện thình lình ngay phía sau cô mà không hề gây nên tiếng động. Chẳng rõ là do thính giác cô tệ hay là do thân thủ hắn cao thâm, đến cả một tiếng bước chân của hắn cô cũng không nghe thấy.
Giang Triết Hàn nhìn cô, một bên lông mày hơi nhướng lên rất kiêu căng. Hắn nhếch môi hỏi cô: “Đang tìm thứ gì à?”
Trạch Lam dè dặt nhìn hắn, hai bàn tay nắm lấy hai bên vạt áo khoác bằng len dày cộm. Chỉ ngắn gọn lắc đầu hai cái rồi vội muốn tránh sang một bên. Nhưng Giang Triết Hàn lại nổi hứng, cô tránh sang bên nào thì hắn lại đi sang bên ấy, quyết cản lối cô cho bằng được.
Đầu óc Trạch Lam bị cái dáng ngông cuồng, ngang ngược kia của hắn làm cho tức đến nóng lên. Cô hờn trách nhìn hắn, khẽ gằn giọng: “Tôi muốn đi gặp con bé! Làm ơn....”
“Chẳng phải vừa mới gặp lúc sáng rồi sao? Chưa gì đã vội nhớ muốn gặp tiếp?” giọng Giang Triết Hàn cao lên kì lạ. Trong mắt hắn hằn lên muôn vẻ khó đoán, gương mặt vừa lạnh vừa đáng sợ gần kề xuống, hắn thì thầm vào tai cô, giọng điệu rất bông đùa: “Vậy, cô có khi nào thấy nhớ...mà muốn gặp tôi không?”
“Anh...anh nói bậy cái gì vậy hả? Tránh ra!” Trạch Lam bị hắn trêu đến mặt mũi nhăn nhó, cô bực dọc đẩy hắn sang một bên rồi tiến về trước. Nhưng đột ngột, cổ tay cô bị một lực giữ chặt rồi siết lấy. Thật nhanh, Giang Triết Hàn kéo cô quay ngược trở lại, vòng tay hắn ôm cứng cô trong lòng. Hắn cất giọng khàn khàn: “Có phải dạo gần đây tôi dễ dãi với cô, cho nên cô thấy không cần phải để tôi trong mắt nữa có đúng không? Lại dám ra lệnh cho tôi?”
Cơ thể Trạch Lam bị gò bó đến muốn cử động cũng không được, gò má bị ép sát vào lồng ngực hắn. Nhịp tim hắn cứ thế đều đặn vang lên thình thịch bên tai cô, thân nhiệt hắn hầu như lúc nào cũng nóng hơn người khác rất nhiều. Chỉ ôm cô thế này đã làm cô thấy nóng bưc khó chịu mà muốn vùng vẫy. Những ngày gần đây, hắn quả thực đối xử với cô khá tốt. Không còn những lúc nóng giận, không còn mang cô ra chà đạp hay hành hạ. Cô thoạt nghĩ, có lẽ là do nể tình đứa bé trong bụng. Hắn mới thôi tạm thời không động tay mạnh bạo với cô...
“Bỏ...bỏ tôi ra! Tôi muốn đến chỗ của Phù Dung...để tìm một thứ thôi. Tôi sẽ về ngay!” Trạch Lam khó khăn lên tiếng, cô cơ hồ hơi cựa quậy. Giang Triết Hàn lúc này mới chợt đưa tay vào túi quần lấy ra thứ gì đó, rồi hắn trầm giọng nói: “Cô đang tìm thứ này?”
Trước mắt Trạch Lam là chiếc vòng tay mà cô đang tìm kiếm. Giang Triết Hàn cầm chiếc vòng đong đưa qua lại trước mặt cô, hắn cười một cái thật gian, đôi mắt lạnh lùng sắc bén nhìn vào cô mà nói: “Đúng thật là đang tìm nó rồi, nhìn cô đi...hai mắt sáng rỡ!”
“Hay quá! Anh tìm được nó rồi...” Trạch Lam vui mừng ra mặt, cô quả thực không giấu được mà để lộ nó lên trên gương mặt trắng trẻo đẹp đẽ. Mà nét mặt này của cô vô tình trở nên yêu kiều hơn trong mắt hắn, khiến hắn có chút không cầm lòng được. Bàn tay đưa ra trước muốn lấy lại chiếc vòng, nhưng hắn giở trò đưa nó lên cao khỏi đầu. Cô khổ sở nhón chân, tay cố gắng với lên nhưng không thể. Giang Triết Hàn hắn vốn đã cao lớn, nay lại đưa tay lên trên thế này, có mà cô đứng trên một cái ghế mới hoạ may lấy được.
“Trả cho tôi!” Trạch Lam kêu lên, dáng người nhỏ bé vẫn cố nhón đến đáng thương. Rãnh môi Giang Triết Hàn nhếch lên đầy đắc thắng, hắn giương đôi mắt mà nhìn bóng dáng thấp bé dưới người hắn đang khó khăn chật vật với chiều cao bị chênh lệch. Hắn nheo mắt nhìn cô, vẻ mặt ép người quá đáng một lúc hiện rõ, hắn trầm giọng lên tiếng: “Trước tiên, muốn người khác làm theo ý mình. Cô phải biết điều trước đã!”
Đầu óc Trạch Lam như bị xáo trộn bởi quãng giọng vừa dày vừa thấp đó của hắn. Cô nhìn vào biểu diện của hắn, cùng với cái ánh mắt nham hiểm kia cũng đủ hiểu hắn đang muốn gì. Vốn dĩ cũng chẳng còn là lần đầu, trong mắt hắn cô căn bản cũng đã bị hắn xem thường đến mức nào. Cô cũng không có sự lựa chọn nào khác, ở con người này tồn tại sự phách lối đến bức người. Cô chỉ muốn sống yên ổn ít nhất là đến khi đứa bé chào đời.
Nghĩ đến đây, Trạch Lam đã không do dự mà đưa tay nắm lấy caravat trên cổ Giang Triết Hàn, mạnh tay dùng lực kéo hắn thấp xuống, cô vụng về đặt lên môi hắn cái hôn thật nhẹ. Cánh môi hắn nóng như lửa, chạm vào môi cô mỏng manh lạnh lẽo như bông tuyết bên ngoài cửa sổ. Cảm giác hoà quyện phút chốc tan chảy ra thành một vũng nước loãng.
Rời khỏi môi hắn, Trạch Lam xoè tay, nghiêm giọng nói: “Trả nó lại cho tôi!”
Đáy mắt u ám hơi rung chuyển, như thể mặt hồ bị một lực làm cho nổi sóng. Giang Triết Hàn hờ hững nâng cao khuôn cằm, rồi không nói không rằng, hắn đã đem chiếc vòng đeo nhanh vào cổ tay của cô.
“Chỉ là một chiếc vòng cũ kĩ, cô lại quý đến vậy sao chứ?” giọng Giang Triết Hàn trầm ổn cất lên. Hắn cơ hồ nhìn chằm chằm vào Trạch Lam khi cô còn đang bận nâng niu thứ mà mình vừa tìm lại được. Không thèm nhìn hắn, cô cười vui vẻ với chiếc vòng trên tay mình nhưng lại lạnh lùng với hắn: “Đến một lúc nào đó, khi mà anh nhận ra một thứ quan trọng nhất trong đời mình thì anh sẽ hiểu cảm giác nếu mất đi sẽ như thế nào! Tôi chính là không muốn đánh mất thứ này...”
Trong lòng Giang Triết Hàn đột nhiên thấy cuộn lên một ngọn sóng lớn, nó cứ nhấp nhô đánh vào lồng ngực hắn những đợt thật mạnh. Nơi tim hắn truyền lên cảm giác tham luyến khôn cùng, lại không tránh được sự đau nhói ngự ngay bên nơi ngực trái. Hắn nhìn Trạch Lam thật lâu, đủ để hắn cảm thấy đầu óc hắn túng quẫn đến mức nào. Hắn bước lên trên một bước, thu hẹp khoảng cách triệt để với cô. Ngón tay tuỳ tiện nâng lấy mặt khuôn cằm của cô, ép buộc cô phải nhìn thẳng vào đôi mắt mà cô luôn thấy áp lực, sợ hãi mỗi khi đối diện. Hắn nhẹ nhàng buông giọng, như thể đang cố gắng nhắn nhủ điều gì đó đến cô: “Vậy cô có biết nếu như thứ cô đang cố giữ lấy lại luôn muốn rời khỏi cô, cảm giác...nó sẽ ra sao hay không?”
“Anh...ưm...” đôi môi Trạch Lam chỉ vừa mới hé mở, lời nói còn chưa kịp cất lên đã bị hắn ngang tàn chặn lại. Đôi tay to lớn của hắn vòng qua người cô, lần nữa đem cô gói chặt trong lòng. Bên ngoài tuyết đã rơi dày đặc, nhưng tuyệt nhiên không gian trong phòng lại nóng ấm đến kì lạ. Thân nhiệt dù cách đến mấy lớp áo, nhưng vẫn dễ dàng bị khuếch tán tan đậm vào trong da thịt. Bàn tay nam tính giữ sau đầu Trạch Lam, hắn áp môi hôn cô mỗi lúc mỗi cuồng nhiệt, mỗi nóng bỏng. Cô không hề có chút kháng cự, mười ngón tay xinh xắn thoáng cấu vào áo vest của hắn tạo nên từng tiếng hỗn độn ngắn ngủi. Đầu lông mày hơi nhíu lại, tuy rằng không hề tự nguyện nhưng cũng vô phương từ chối. Cô đành cam chịu chấp nhận, chẳng khác nào những hạt tuyết nhỏ nhoi bên ngoài, dù không muốn nhưng đến một lúc nào đó cũng phải chạm đất rồi tan biến. Cứ nhắm chặt hai mắt, chịu đựng một lúc rồi mọi chuyện cũng sẽ qua.
[...]
Hiện giờ đã bước qua hơn nửa mùa đông, nhưng tuyết vẫn còn rơi khá dày với tần suất liên tục. Khắp Bắc Kinh như bị phủ một lớp trắng xoá, trên mái nhà, trên đỉnh của những toà cao ốc, hay trên tán cây, cửa kính đều bị tuyết giăng kín. Toàn bộ khung cảnh của thành phố hệt như một bức tranh đẹp đẽ, tĩnh lặng lúc bình mình và nhộn nhịp lúc ánh nắng đã dần lên cao.
Những giọt sương nhỏ đọng trên lá cây khẽ rơi xuống, vỡ tan hoà vào lớp tuyết lạnh buốt bên dưới lòng đường. Phù Dung người mặc áo lông dày cộm, ngồi cuộn mình trước lối cửa sau, tay cầm một cành cây đã khô héo mà vẽ nguệch ngoạc trên nền tuyết vài đường. Đôi mắt Phù Dung rất đẹp, đường nét cũng khá giống với Trạch Lam. Nhưng ở con bé, luôn tồn tại một cảm giác buồn man mác mỗi khi nhìn vào. Hệt như cái tên đẹp đẽ kiêu sa kia nhưng lại toát lên sự đau thương tàn muộn.
Mười hai tuổi, Phù Dung đã rất hiểu chuyện hơn các bạn đồng trang lứa. Một phần có lẽ là do sự va chạm trong cuộc sống từ bé đã quá nhiều, khiến tâm hồn non nớt ấy phải gồng mình tự trưởng thành quá sức. Phù Dung khẽ chạm tay lên bên ngực phải của mình, nơi đó hiện vẫn còn lưu lại một vết sẹo nhỏ. Đưa mắt nhìn vào dòng chữ mà mình vừa vô thức viết trên nền tuyết, một chữ “Hận” rất đậm nét. Hai tay ôm vòng qua đầu gối, con bé tì cằm khẽ lắc lư: “Nếu mình đủ lớn, có lẽ mọi chuyện đã khác đi nhiều...”
Bất chợt, từ phía sau truyền đến tiếng động. Ngay lập tức, chữ viết kia bị bàn chân của Phù Dung xoá sạch. Ngoảnh mặt ra sau cười rất ngu ngơ, con bé reo lên: “Anh lại đem áo ấm đến cho Phù Dung sao?”
“Trời vẫn còn rất lạnh, tôi được căn dặn phải chuẩn bị thêm thứ này cho em.” Tôn Nghị chỉ thờ ơ đáp, rồi anh đưa mớ áo lông kia qua tay Dư quản gia, dặn ông mang lên trên phòng của con bé rồi tính xoay người rời khỏi. Đột nhiên, giọng nói trong trẻo của Phù Dung cất lên gọi lấy: “Anh ơi! Chị của em...có phải rất mệt vì em bé không?”
Tôn Nghị dừng bước, anh xoay người nhìn con bé. Trong đôi mắt tưởng chừng như rất ngây dại đó của con bé dường như còn chưa quá nhiều điều uẩn khúc không tài nào nhìn thấu được. Hai mắt anh thoáng nhíu lại, anh hỏi: “Em không thích em bé trong bụng của chị em sao?”
“Không thích!” Phù Dung bất ngờ đáp dứt khoát, mà với thái độ vô cùng tiêu cực khiến Tôn Nghị cũng phải có phần ngạc nhiên. Hôm nay con bé rất lạ, dáng vẻ khác với mọi ngày. Từ ánh mắt đến lời nói đều cho thấy nó đang muốn nói điều gì đó...
Phù Dung vẫn đứng yên ở đó, cách anh chỉ vài bước chân nhỏ. Bên ngoài, một cơn gió đông đột ngột thổi vào, mái tóc dài chấm vai của con bé bị thổi tung, bay nhẹ trong không trung. Đôi mắt buồn bã của con bé nhìn anh, giọng dịu lại mà nói: “Hôm qua, chị ấy lại nôn. Nôn rất nhiều, sắc mặt chị ấy xanh xao và tái nhợt hẳn đi. Chính vì em bé nên chị ấy mới như vậy, em làm sao thích nó được.”
“Không được nói bậy.” giọng Tôn Nghị cất lên một cách răn đe. Trong đầu có chút nghi hoặc với sự ngây ngô thường ngày mà Phù Dung cứ trưng ra bên ngoài. Anh nghiêm túc nói: “Tốt nhất đừng nên nói những lời như thế trước bất kì ai. Cẩn thận cái miệng của em thì tốt hơn!”
“Tại sao chứ? Rõ ràng...chị ấy ngay từ đầu đã không có ý định có đứa bé đó! Chị ấy...chắc chắn cũng không thích nó!” Phù Dung hậm hực nói, đôi lông mày nhỏ xíu nhíu lại. Con bé bặm môi tỏ vẻ khó chịu, một mạch đi thẳng lên trên cầu thang mà không thèm nhìn lại một lần. Phía bên dưới, Tôn Nghị cứ mãi dõi mắt trông theo bóng dáng nhỏ nhắn đã khuất hẳn sau lối cầu thang xoắn ốc. Trong đầu nhất thời không bỏ được lời nói kì lạ của Phù Dung mà lẩm bẩm tự hỏi: “Nó làm sao thế kia? Tại sao lại đi nói những thứ khó hiểu như vậy?”
“Có chuyện gì?” giọng Trạch Lam từ đâu cất lên thoáng làm Tôn Nghị giật mình. Anh quay lại nhìn cô, chỉ gật đầu một cái rồi đáp: “Tôi mang áo ấm đến cho con bé, không việc gì nữa!”
Trong mắt Trạch Lam, ngoài Giang Triết Hàn ra thì Tôn Nghị để lại cho cô ấn tượng cũng không mấy tốt đẹp khi chính anh là người đã đứng ra gài cô ký vào bản hợp đồng quái ác kia. Bởi thế, đứng trước mặt cô thế này, ra vẻ quan tâm thế này càng làm cô thấy mọi thứ thật bất hợp lí. Giang Triết Hàn không thể nào tốt với chị em cô đến vậy, hoạ chăng là do có sự xuất hiện của đứa trẻ trong bụng. Nếu không chắc chắn hắn vẫn chỉ là một kẻ tồi tệ không hơn không kém. Thuộc hạ của hắn cũng vậy, G hay Tôn Nghị đều là một. Đều là một kẻ thích mang bộ mặt lãnh cảm nhưng gian xảo từ trong ra ngoài.
Trạch Lam không nói lời nào, cô mang ánh mắt đề phòng nhìn Tôn Nghị rồi nhanh chóng lướt qua anh tiến lên cầu thang. Chỉ bước đuọc vài bậc, cô chợt phải dừng lại khi nghe câu nói lạ lùng từ Tôn Nghị, giọng điệu nghe phần rất nặng nề: “Cô nên cẩn thận một chút...”
Nói xong, anh đã xoay lưng rồi đi mất. Bỏ lại Trạch Lam đứng ngẫn người ngay bậc cầu thang, cô nheo mắt nhìn theo, đầu óc thực sự chẳng hiểu được lời nói như nhắc nhở kia là gì. Cô tiếp tục bước lên, tiến thẳng về phía phòng của Phù Dung, theo sau là vài tên thuộc hạ cứ bám sát không rời. Phía ngoài lối hành lang, Tôn Nghị bộ mặt nghiêm trọng căn dặn Liêu Tầm: “Trông chừng con bé đó thật sát cho tôi, có gì lạ lập tức báo lại. Rõ chưa?”