Ám Hương

Chương 70: Chương 70: Chương 69




“Phù Dung, nhìn kĩ chị cũng thấy những bộ áo ấm này rất hợp với em. Đẹp lắm!” giọng Trạch Lam vui vẻ nói, tay cô đang bận thắt tóc cho Phù Dung đang ngồi trong lòng mình.

Hai mắt Phù Dung vô cảm trước lời khen ngợi, con bé ngồi nhìn đăm đăm vào mớ chun nhiều màu sắc, hình dáng trên nệm. Cầm lên chiếc chun có đính một ngôi sao năm cánh màu vàng có phủ kim tuyến, con bé hỏi: “Chị, theo chị...anh ta có phải người tốt không?”

Bàn tay Trạch Lam đang xen vào tóc Phù Dung chợt dừng, cô hơi nhoàng người ra trước, nghiêng đầu nhìn con bé mà gượng cười: “Sao hôm nay em lại hỏi chị như vậy? Trước kia, không phải em vẫn đinh ninh nói với chị rằng anh ta đối xử với em rất có lòng kia mà...”

Hàng mi dài của Phù Dung chớp nhẹ một lần, ánh mắt như thể trở nên mơ hồ. Con bé nói với giọng điệu rất nghiêm túc: “Chị trả lời em đi, em đang muốn nghe câu trả lời của chị...là cảm giác của chị ở thời điểm hiện tại.”

Đầu óc Trạch Lam thoạt đầu hơi ngạc nhiên, cô nhíu mày thắc mắc nhìn vào chiếc gáy nhỏ nhắn trước mặt mình. Nhưng rồi gạt bỏ tất cả, cô tiếp tục chải tóc cho Phù Dung, bình thản đáp: “Con người đó không phải người tốt...nhưng, cũng không hẳn là người xấu! Có một số chuyện khi đôt ngột trải qua, nó sẽ khiến con người ta vô tình bộc phát một bộ mặt khác. Mà bộ mặt đó vốn dĩ chỉ để che đậy những điều không muốn người khác phát hiện...”

“Cộp” một cái, chiếc vòng trong tay Phù Dung bị ném văng vào góc tường. Lực ném rất mạnh, khiến ngôi sao nhỏ đẹp đẽ kia bị gãy mất một cánh. Phù Dung hai mắt không chớp, chỉ đều đều cất giọng: “Chị thích anh ta?”

Câu hỏi của Phù Dung chợt làm Trạch Lam giật mình. Thần kinh cô hơi bị chấn động, để lại một sự choáng váng cứ xoay vòng trong đầu óc. Cô nhìn con bé, lấp bấp nói: “Em...em nói gì vậy Phù Dung? Sao em lại hỏi chị như vậy?”

“Chị không trả lời em, rõ ràng...chị đã có gì đó thay đổi.” giọng Phù Dung thấp đến kinh ngạc. Con bé ngồi đó không động đậy, suốt những phút nói chuyện con bé chỉ nhìn chằm chằm vào một khoảng không vô định trước mặt.

“Phù Dung, em...” trong mắt Trạch Lam rộ lên tia sợ hãi. Cô bất giác nhớ lại một số khoảnh khắc của những năm về trước, khi mà Lưu Đình vẫn còn sống. Cảnh tượng ngổn ngang bởi hàng chục chai rượu rỗng tuếch nằm dưới sàn, Phù Dung ngồi co ro trong một góc, trên tay còn cầm một chai rượu rỗng dính máu. Gần đó, là Lưu Đình nằm yên bất động...

“Em có sao khong Phù Dung? Nhìn chị, nhìn chị đi...” Trạch Lam khẩn trương cao giọng. Cô nắm lấy hai cánh tay của Phù Dung mà xoay người con bé ra phía sau, nhìn con bé, cô lại không ngăn được bất an mà hỏi dồn dập: “Có phải em lại thấy không khoẻ? Em khó chịu ở đâu, nói chị biết...”

“Chị thích anh ta rồi có đúng không?” Phù Dung gạt tay Trạch Lam ra khỏi người mình, bất ngờ lớn tiếng. Hai mắt Trạch Lam căng ra, một vài giọt mồ hôi lấm tấm vương ra trên trán. Cô kiềm chặt cơ thể Phù Dung, hoang mang gằn giọng: “Không có! Tuyệt đối không! Phù Dung, em nghe chị nói. Bây giờ chị sẽ đưa em đi tái khám. Ngoan!”

Vừa nói xong, Trạch Lam đã đứng dậy nắm lấy tay Phù Dung muốn kéo con bé rời khỏi giường. Nhưng chỉ mới vừa xoay lưng, còn chưa kịp xỏ chân còn lại vào chiếc dép lông bên dưới chân giường thì đột nhiên Phù Dung trở nên cáu gắt. Con bé liên tục vùng vẫy, miệng cứ không ngừng gào lên: “Bỏ em ra! Em không có bệnh, rõ ràng em không bị gì cả. Tại sao họ lại đối xử với em như vậy, họ rạch những vết mổ trên người em. Còn chị, có phải chị cũng đã quên họ đối xử với chị em mình thế nào rồi đúng không?”

Cổ tay nhỏ của Phù Dung trượt khỏi tay Trạch Lam, con bé bất chợt đưa tay đẩy vào người cô, khiến cô một lúc loạng choạng, cổ chân bên dưới truyền lên một tiếng “Rắc” thật ngắn. Cô chỉ kịp mở miệng kêu “A!” một cái thật đau rồi ngã nhào xuống sàn.

“Có chuyện gì?” Liêu Tầm nghe thấy tiếng động, lập tức mở tung cửa phòng mà chạy vào. Hắn sợ hãi căng mặt khi thấy Trạch Lam nằm bẹp dưới sàn, còn Phù Dung vẫn ngồi thừ người trên giường, giương mắt nhìn cô đau đớn không chút phản ứng.

“Mau, đi báo với Tứ thiếu!” Liêu Tầm hớt hãi căn dặn đàn em, rồi hắn lao đến Trạch Lam, nhưng lại không dám động vào cô. Toàn thân Trạch Lam run rẫy, mái tóc dài bị bết dính trên mặt vì mồ hôi tuôn ra nhễ nhại. Sắc diện mỗi lúc mỗi trở nên trắng bệch, cô ôm lấy bụng mình, hơi thở hỗn hễn mà nói một cách khó khăn: “Bụng...bụng của tôi! Đau quá..”

“Tránh ra!” giọng quát của Tôn Nghị thình lình vang lớn làm Liêu Tầm cũng phải hơi giật mình mà vội né sang một bên, anh nhanh chóng bế xốc Trạch Lam trên tay rời khỏi phòng, vừa đi lại vừa hét lớn: “Gọi bác sĩ, nhanh lên!”

Hai mắt Trạch Lam đờ đẫn khép lại, mọi thứ vang bên tai cô dường như trở thành những âm thanh hỗn độn không rõ. Cô chỉ thấy não mình căng ra vì cơn đau bên dưới cứ liên tục truyền đến, cổ họng khô khốc khiến cô thở cũng vô cùng khó khăn. Trước mặt cô, là gương mặt đang gấp gáp đến đổ mồ hôi của Tôn Nghị đang tức tốc bế cô chạy dài trên những lối hành lang rộng lớn. Anh nhìn nét mặt đang tái nhợt của cô, đanh giọng mà trách: “Tôi đã bảo cô phải cẩn thận kia mà! Tại sao lại để xảy ra cớ sự này...”

Hàng lông mày nhíu chặt lại, hơi thở mệt mỏi đầy nặng nhọc của Trạch Lam cứ nhả ra không ngừng. Cô cấu vào bả vai của Tôn Nghị, trước khi ngất đi chỉ kịp yếu ớt nói một câu: “Con bé...không cố ý...”

“Cái...cái gì? Được rồi, tôi sẽ đến ngay!” Giang Triết Mỹ bật dậy khỏi ghế sofa khi nhận được cuộc điện thoại của ai đó. Cô lật đật đến độ suýt chút quên cả chìa khoá xe khiến Giang Cẩn Quỳ ngồi cạnh cũng khá tò mò. Anh níu cô lại, thắc mắc hỏi: “Chuyện gì mà em khẩn trương đến thế?”

Giang Triết Mỹ vừa đeo túi xách lên người, vừa nói: “Bên anh hai có người gọi cho em, nói là Trạch Lam chị ấy bị động thai...Cho nên bây giờ em ghé qua xem thế nào! Mình nói chuyện sau nhé anh cả!”

Bóng dáng của Giang Triết Mỹ nhanh chóng khuất hẳn sau cánh cửa, tiếng động cơ xe bên dưới sân một lúc vang rền rồi xa dần, nhỏ dần rồi im bặt. Giang Cẩn Quỳ đứng tì tay trên khung cửa sổ, mắt đau đáu tăm tối nhìn theo dù chiếc xe đã khuất dạng. Cánh môi anh nhếch lên, trong mắt ánh lên tia nham hiểm mà khẽ cười ác ý: “Động thai sao chứ? Xem ra, cô ta đang dần trở thành trọng tâm của câu chuyện này rồi...Đúng là một quân bài đắt giá!”

“Con bé bị chứng rối loạn nhân cách, tại sao lại không nói cho tôi biết?” giọng Giang Triết Hàn khản đặc cất lên. Hắn ngồi trên chiếc ghế cạnh bên giường Trạch Lam, mặt mũi tối sầm như thể đang sắp nổi giận. Từ lúc hắn nghe tin cô xảy ra chuyện, hắn đã lập tức gác hết mọi thứ ở công ty mà nhanh chóng trở về. Bước vào phòng trông thấy cô sắc diện tái nhợt, xanh xao. Giây phút ấy quả thực hắn đã nổi điên.

Trạch Lam nằm trên giường, trên cánh tay vẫn còn lưu lại vết kim tiêm mới rút ra vài phút trước. Cô không nhìn vào đôi mắt ảm đạm kia của hắn, chỉ thờ ơ đáp: “Tại sao tôi phải nói cho anh biết? Đó là chuyện riêng của chị em tôi...”

“Chuyện riêng!?” Giang Triết Hàn cao giọng nhướng mắt. Hắn tiến gần đến bên cạnh Trạch Lam, thấp giọng khàn khàn cố nén giận mà nói: “Cô nghĩ khi cô đã mang thai đứa con của tôi, thì ở cô còn có chuyện riêng không liên quan đến tôi nữa hay sao? Hả?!”

Bàn tay hắn nắm lấy khuôn mặt của cô, lực đạo dù không đủ mạnh để làm đau cô nhưng vẫn dễ dàng để hằn lên năm ngón tay đỏ ửng. Làn da của cô rất trắng, lại cộng thêm khí tiết đang rét buốt khiến chúng trở nên mẫn cảm hơn với mọi tác động. Cô bị ép buộc phải nhìn sâu vào đôi nhãn khí áp đảo đó của hắn thật lâu, đợi đến khi cô thấy lồng ngực tràn ngập sợ hãi, cô mới kháng cự mà xoay sang hướng khác.

“Tôi chỉ muốn con bé được sống như một đứa trẻ bình thường. Số phận của nó...đã đủ bất hạnh rồi.” giọng Trạch Lam bất chợt trở nên buồn bã, cả ánh mắt cũng trĩu xuống khiến người khác xót lòng. Cô không ngăn được quá khứ đang một lúc đổ dồn về, là bức tranh mục nát đầy nước mắt của năm năm về trước.

“Chuyện...quái quỷ gì thế này? Phù Dung, em...em làm cái gì vậy hả?” Trạch Lam nắm lấy hai vai đang run rẫy của Phù Dung mà lay mạnh. Con bé vẫn siết chặt chai rượu trong tay, máu trên đít chai chảy dài rơi xuống sàn gỗ cũ kĩ vài giọt trông tanh tưởi vô cùng. Đôi mắt con bé mơ hồ kết thành một khối đen đặc quánh, như người mất hồn, con bé chỉ vô thức lẩm bẩm: “Ông ấy là kẻ xấu xa, là một kẻ tồi tệ. Chỉ có như vậy, ông ấy mới thôi không mắng chửi, thôi không đập phá đồ đạc...”

Tròng mắt Trạch Lam căng lên đầy kinh hãi, cô thực sự không thể nhớ nổi đêm hôm ấy cô đã ôm Phù Dung khóc nhiều đến mức nào. Cô chỉ nhớ khoảnh khắc Lưu Đình tỉnh dậy ở bệnh viện, ông đã nổi nóng mà muốn tìm con bé để đánh cho một trận nhừ tử vì cái tội dám cả gan toang chai rượu lên đầu ông. Hết cách, cô phải mang gửi Phù Dung vào trường nội trú số 2 Bắc Kinh. Một mặt tiện có người chăm sóc cho con bé, mặt khác giúp con bé tránh được cha mình. Căn bệnh rối loạn nhân cách của con bé được phát hiện cũng từ lúc ấy.

Bác sĩ nói rằng do độ tuổi của Phù Dung còn quá nhỏ để có thể đưa ra chẩn đoán chính xác, nhưng xét về hành vi của con bé cũng đủ xếp vào một diện của rối loạn nhân cách cư xử xã hội. Nếu tình hình vẫn còn tiếp tục, kéo dài đến khi hơn mười lăm tuổi sẽ bị liệt vào dạng chống đối, có thể sẽ phải chịu sự giam giữ và điều trị lâu dài. Ngày hôm đó, Trạch Lam đã trốn trong một góc phòng vệ sinh của bệnh viện, khóc đến mờ cả mắt.

“Suốt mấy năm qua, con bé hoàn toàn ổn! Nhưng tôi không hiểu vì sao, hôm nay nó lại có vẻ tiêu cực như vậy?” Trạch Lam đau lòng nói, hai mắt cô đỏ hoe, rưng rưng suýt khóc. Bàn tay nắm trên khuôn mặt cô lỏng dần, truyền đến cảm giác như vừa xoa dịu vừa nâng niu. Giang Triết Hàn miết nhẹ ngón tay lướt qua vành môi cong gợi cảm của cô, ánh mắt hơi hẹp lại rồi nói: “Thiết nghĩ tôi nên triệt để cách li cô và nó...”

“Không! Đừng làm vậy, tôi xin anh!” Trạch Lam hốt hoảng nhìn hắn, cô níu lấy tay áo hắn mà cấu chặt. Hàng mi dày nặng nề rung lên, theo ánh mắt lạnh lẽo kia của hắn mà trở nên quan ngại hơn hẳn. Hắn nhạt môi, lãnh đạm nhìn cô. Hắn nắm lấy khuôn cằm nhọn tinh tế của cô, trầm giọng đáp lại: “Chẳng qua, tôi chỉ e rằng nó làm tổn hại đến đứa nhỏ mà cô đang mang. Cô nghĩ, nếu hôm nay đứa bé này có mệnh hệ gì thì em gái cô...nó sẽ sống yên sao?”

Thần kinh Trạch Lam như bị rung chuyển một phen, quãng giọng trầm thấp như đe doạ đó của Giang Triết Hàn hệt như sấm truyền ngang tai cô. Cô hoang mang lo sợ nhìn vào đôi nhãn khí hiểm ác đó, thực lòng cô không thể nắm được tâm tư thay đổi một cách phức tạp đến đảo điên đó của hắn. Hắn khi thì ra vẻ ân cần, khi thì lại trở về bộ dạng đáng sợ ác bá. Bàn tay ẩn dưới chăn bông siết đến run lên, tay còn lại cũng thôi không níu lấy hắn mà buông xuống. Cô bất lực giương mắt nhìn xa xăm vào một góc, chỉ cố gắng nén lại sự đau lòng mà nói: “Tôi chỉ khẩn xin anh một chuyện thôi. Hãy cho con bé đi tái khám...”

Giang Triết Hàn im lặng không trả lời, hắn đang bận dồn hết mọi sự tập trung để nhìn vào cô. Dưới mái tóc dài đang xoã ra một cách hờ hững, một vài lọn tóc còn tuỳ tiện vương bên đôi gò má ửng hồng. Hàng mi đen ánh kia cứ chốc lát lại mặc nhiên mà rung nhẹ, khiến nhịp tim của hắn cũng vì đó mà suýt lệch đi. Ánh mắt hắn dịu lại, không còn mang sự ngang tàn bức người đó ném vào cô. Ngón tay vén nhẹ một bên tóc qua vành tai, hắn tham luyến luồn ra sau để chạm vào chiếc cổ trắng mịn được che giấu bằng chiếc áo lông dày cộm. Hắn hít một hơi thật sâu rồi mạnh mẽ thở ra, vẻ mặt cố giấu sự quan tâm mà nói: “Sau này cẩn thận một chút, cô không lo cho cô thì cũng nên lo cho đứa bé trong bụng. Đừng quên điều khoản trong bản hợp đồng là gì...Rõ chưa?”

Trạch Lam chán nản chẳng thèm để tâm, đến khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại rồi cô mới mơ màng trở về với thực tại. Trong căn phòng rộng lớn, dưới sự tráng lệ là một màu buồn bã u tối đến không ngờ. Một mình cô ngồi trên giường, mười ngón tay đan xen nhau dằn trước bụng. Cô đưa mắt mệt mỏi nhìn qua ô cửa kính, bên ngoài tuyết đang rơi dày đặc trắng xoá cả một vùng. Cô chợt mỉm cười khi vô thức nhớ đến khoảng thời gian trước đây, mỗi lần đến đông khi tuyết rơi thế này, cô và Phù Dung ngồi quây quần bên nồi lẩu nóng hổi, bưng chén húp sùm sụp quên hết mọi cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông nơi đô thị phồn hoa.

“Nhưng bây giờ...không còn nữa rồi! Phù Dung, chị xin lỗi em, là chị vô dụng...” tiếng khóc nức nở của Trạch Lam truyền đến tai Giang Triết Hàn. Hắn vẫn đứng bên ngoài yên lặng nghe ngóng tình hình của cô. Hắn nhìn đôi mắt u buồn đó của cô, hắn cũng đủ biết cô sẽ bật khóc khi chỉ có một mình. Hai tay hắn thoáng siết lại sau túi quần, chỉ còn biết cố giữ được chút vô tình mà nhanh chân sải bước về phía cầu thang. Từ bên dưới, đã dồn dập vọng lên tiếng gót giày của nữ giới. Còn chẳng kịp đoán xem là kẻ nào cả gan vào đây, đã thấy Giang Triết Mỹ hối hả chạy ùa lên suýt va luôn vào hắn.

Thở hồng hộc như sắp đứt hơi đến nơi, cô nắm lấy tay Giang Triết Hàn, khom người ho lên khụ khụ: “Chị ấy...chị ấy sao rồi?”

Giang Triết Hàn mặt mũi không chút biến động, hắn lạnh lùng hỏi: “Sao em lại đến đây?”

Trong đầu Giang Triết Mỹ vang lên một hồi khó chịu, cô ngẩng mặt nhìn hắn, chỉ thấy tồn tại ở cái biểu diện ngang ngược kia là sự lạnh lẽo quá đổi xa cách. Nhưng sau khi biết hết mọi chuyện, hình ảnh này của hắn trong mắt cô lại dường như trở nên quá gượng gạo. Cô chống hai tay ngang hông, ngẩng cao đầu mà nói: “Em chẳng qua quan tâm đến đứa cháu tương lai của em thôi cũng không được à? Anh hai, anh đừng ích kỉ mà giữ bo bo hai mẹ con họ bên cạnh anh thôi chứ?”

Mắt Giang Triết Hàn nhướng lên một cái lập tức làm Giang Triết Mỹ sợ đến điếng hồn. Hắn bước lên một bước, cô lùi về một bước, trong mắt không thể giấu được sự cả kinh. Hắn đanh mặt, giọng hơi thấp xuống một cách lạnh người: “Là ai báo cho em biết?”

Trong suy nghĩ của Giang Triết Mỹ dâng lên một mớ lộn xộn. Cô né mắt sang nơi khác, tự nhắc nhở trong đầu: “Nếu để anh hai biết Liêu Tầm báo cho mình biết, chắc chắn cái tên đại ngốc đó sẽ bị anh hai dần cho một trận đến chết đi sống lại...”

“Nói!” Giang Triết Hàn đột ngột quát lên làm Giang Triết Mỹ suýt chút cũng phải đứng tim vì giật mình. Cô đẩy vào ngực hắn, nhanh chân chui sang một bên mà run giọng: “Anh hai, đừng quan tâm nhưngz chuyện không đâu được không? Em chẳng qua ghé xem tình hình rồi em sẽ đi ngay mà, không phiền anh đâu! Anh yên tâm.”

Vừa nói xong, Giang Triết Mỹ đã muốn xoay lưng tháo chạy. Nhưng lúc này, Giang Triết Hàn lại bỗng dưng lên tiếng. Quãng giọng đã hạ xuống rất nhiều: “Cô ấy cần nghỉ ngơi, đừng quấy rầy!”

“Hả? À...thế...mọi thứ vẫn ổn cả chứ?” Giang Triết Mỹ ngu ngơ hỏi. Cô nhìn vào sắc mặt của Giang Triết Hàn, cố gắng nhìn xem có gì đó lạ không khi hắn nói đến Trạch Lam. Nhưng vô ích, thứ cô nhìn thấy đuoc ngoài những đường nét sắc lạnh như dao, ngang tàn như bão lốc thì cũng chỉ là một gương mặt đẹp nhưng vô cảm. Hắn quả thực là một người rất tài trong việc che đậy cảm xúc, ít nhất là trong lúc này. Hắn liếc mắt một lần, ngắn gọn hỏi: “Em cũng quan tâm sao?”

Giang Triết Mỹ hơi khó hiểu, nhưng lại không biết phải nói gì. Giang Triết Hàn đứng xoay mặt nhìn xuống lối cầu thang trải dài bên dưới, tiếp tục nói: “Chẳng phải lần trước, em tỏ ra rất không thích điều này kia mà?”

Bước chân Giang Triết Mỹ đi đến bên cạnh, hai tay tì lên tay vịn bằng gỗ quý, bình thản đáp: “Đúng là em ghét Trạch Lam, nhưng đứa nhỏ là vô tội. Nó sẽ mang chung một họ với chúng ta, anh bảo em làm sao mà không quan tâm được chứ? Ngay cả anh, chẳng phải anh cũng đang rất quan tâm sao?”

Ngay khi câu nói của Giang Triết Mỹ kết thúc, cô nhận thấy bàn tay đang nắm hờ lên tay vịn của Giang Triết hàn một lúc siết chặt. Hắn cắn răng không đôi co, đầu óc thực sự bị xáo trộn đến khó chịu. Hắn dứt khoát nói: “Về đi, chỗ này đáng lí ra em không được phép lui tới. Anh cấm em, đây là lần cuối cùng, đừng để anh thấy em xuất hiện trước măt anh ở nơi này! Nếu không, sẽ như lần trước, anh tống cổ em ra khỏi đây ngay lập tức.”

“Anh hai...anh thật sự quá đáng!” Giang Triết Mỹ ấm ức dẫm chân mà lớn giọng giận dỗi, bóng lưng cao ngạo của Giang Triết Hàn xa dần, đến khi cô muốn đuổi theo thì lại bị ai đó níu chặt cổ tay ngăn cản. Tôn Nghị nhíu mày, trầm giọng lên tiếng: “Tiểu thư, đừng bướng nữa! Tâm trạng tứ thiếu quả thực không tốt, không thích hợp để nói chuyện. Tốt hơn hết cô nên lánh mặt đi.”

Giang Triết Mỹ cong môi, cô hậm hực giật cổ tay mình ra. Đanh đá đáp trả: “Không thèm nói với các người làm gì. Tôi vào xem Trạch Lam...”

“Tuyệt đối không được!” cánh tay Tôn Nghị lại lần nữa chắn ngang lối đi của cô. Anh nhìn vẻ mặt đang giận đến đỏ gay của cô, vẫn thản nhiên nói: “Cô ấy vẫn ổn, đứa nhỏ cũng vậy. Ngày mai, cô ấy sẽ được đưa đi bệnh viện để kiểm tra lần nữa! Để đảm bảo rằng mọi thứ thật sự không có vấn đề. Tiểu thư, cô yên tâm rồi chứ?”

“Gì mà yên tâm? Tôi...chẳng qua tôi quan tâm đứa nhỏ mà thôi. Ai thèm để ý chị ta làm gì cho nhọc công! Bỏ đi bỏ đi, tôi về là được chứ gì!?”giọng Giang Triết Mỹ bối rối, vẻ mặt né tránh ánh mắt tinh ý của Tôn Nghị đang nhìn vào mình. Nói rồi cô ngoe nguẩy hất tóc định bụng sẽ rời khỏi, nhưng bất chợt bước chân mới chạm bậc thang đầu tiên, cô đã vội dừng mà quay mặt hỏi thêm: “Ngày mai, anh nói sẽ đưa chị ấy đi bệnh viện sao? Là bệnh viện nào, anh có biết không?”

“Câu hỏi này tôi nghĩ không cần thiết để trả lời. Xin lỗi tiểu thư, tôi còn có việc phải làm không thể tiễn cô.” Tôn Nghị lạnh lùng đáp lại. Nhìn vào thái độ của anh, Giang Triết Mỹ cũng đủ biết là anh đang ngầm đuổi khéo cô ra khỏi đây. Cô liếc anh một cái thật bén, giận đến răng môi cắn chặt nhau mà quay phắt người bỏ đi. Ra đến xe, cô mới cầm điện thoại mà trả lời một mẫu tin nhắn vưa được gửi đến.

Trên màn hình hiển thị người gửi là Giang Cẩn Quỳ, được cô lưu thêm cho một cái biệt danh thân thuộc là “Anh cả đại nhân“. Trong đoạn tin nhắn, anh hỏi < Mọi chuyện vẫn ổn chứ? >

Giang Triết Mỹ ngồi vào trong xe, ngã lưng ra ghế thở dài một hơi rồi soạn: < Có lẽ vẫn ổn. Em không thể vào gặp chị ấy, chỉ có thể nghe lại từ người khác mà thôi...>

Viết đến đây, Giang Triết Mỹ đã định bấm gửi. Nhưng suy nghĩ thêm điều gì đó, cô lại mím môi mà soạn thêm: <...À ngày mai chị ấy sẽ được đưa đi bệnh viện để khám kỹ hơn. Anh cả, anh đoán xem điều này có nói lên điều gì khác trong sự quan tâm của anh hai dành cho chị ấy hay không? Anh ấy có thực sự thích và để tâm đến chị ấy, hay chỉ là do đứa bé? Nói thế nào đi nữa, em vẫn không thể tin anh hai thích chị ấy! Từ hận thành yêu, hết sức phi lí mà!!! >

Kèm theo một cái biểu tượng cảm xúc đầy tức giận, Giang Triết Mỹ bấm một cái, tin nhắn đã nhanh chóng được gửi đi. Cô thắt dây an toàn, lên ga nắm lấy vô lăng rồi rời khỏi.

Phía bên kia, chiếc điện thoại được giữ hờ trong tay thoáng đong đưa một cách có chủ ý. Giang Cẩn Quỳ ngồi trên ghế bành, tay cầm ly rượu vang nâng lên nhấp một ngụm rồi nói với Tá Đằng đang đứng ở phía sau, mí mắt hẹp xuống đầy hiểm ác: “Chuẩn bị mọi thứ cho tôi, ngày mai...ắt hẳn sẽ khá là thú vị.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.