Cuối tháng 8, những ngày cuối hạ cũng chuẩn bị đi qua. Những ngọn gió mùa yếu dần, không còn mạnh mẽ thổi bùng lên như những ngày lập hạ. Nắng vàng trải dài khắp nơi, hệt như một tấm lụa quý che phủ lên toàn thành phố hoa lệ.
5 giờ 30 phút chiều, hoàng hôn bắt đầu đổ dồn xuống những toà cao ốc chập chùng. Những đám mây cuộn thành những khối to nhỏ khác nhau, chen chúc chật chội. Tia nắng cuối cùng chiếu xuyên qua tán cây, rọi lên trên gương mặt ưu nhã của Trạch Lam một mảng bé xíu.
Cô đứng ngoài ban công, dõi mắt mãi nhìn cho đến khi ánh hoàng hôn tắt dần sau những tán thông cao vút. Tia sáng le lói trong mắt cô biến mất, chỉ lưu lại sự đau thương chẳng thể xoá nhoà.
Đã hai tháng trôi qua, Phù Dung vẫn bặt vô âm tính. Không chút manh mối, không chút thông tin nào được tìm thấy. Những cuộc tìm kiếm của Giang Triết Hàn không đem lại kết quả, thứ mà họ tìm được sau một tuần Phù Dung mất tích chỉ là một cái xác đã bị trương sìn lên của tên cầm lái hôm ấy.
Biển cả mênh mông vô tận, cô thực sự chẳng thể nghĩ ra được kết quả gì tốt đẹp cho con bé. Nếu không trôi dạt đến nơi nào đó, có lẽ con bé cũng đã theo chiếc xe nặng nề kia mà chìm xuống đáy biển sâu thẳm.
Từ dạo ấy đến nay, chẳng có giây phút nào Trạch Lam yên lòng. Mà có chăng cũng không thể cảm thấy an yên được nữa, vốn dĩ cõi lòng đó của cô đã chẳng còn nguyên vẹn nữa rồi.
Giang Triết Hàn bước vào phòng, hắn dừng lại cách cô một khoảng, lẳng lặng nhìn vào bóng lưng mảnh mai của cô vài phút.
Mái tóc dài buông thả hời hợt hai bên vai, phần nào giấu đi đôi vai đã bị hao mòn gầy guộc rất nhiều. Dưới ánh hoàng hôn đang lụi tàn rất nhanh, chiếc bóng nhỏ bé của cô đổ dài lên mặt sàn, vừa hay đổ ngay vào vị trí hắn đang đứng.
Mũi giày hắn bắt đầu di chuyển, tiến về phía trước. Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, dịu dàng nói: “Trời bắt đầu tối rồi, em nên trở vào trong đi.”
Trạch Lam không nhìn hắn, gương mặt vẫn nhìn thẳng ra phía rừng thông, nơi bức tranh chạng vạng đang dần dần được hoạ lên đậm nét. Tâm trạng của cô hệt như bầu trời phía trên cao, cứ chập tối lại kéo đến sự ảm đạm vô cùng.
“Tôi muốn vào bệnh viện thăm Dĩ Dĩ.” Trạch Lam nói.
Giang Triết Hàn vẫn nhìn cô, chỉ ngắn gọn đáp: “Được! Tôi đưa em đi.”
Ngồi bên giường bệnh, Trạch Lam ân cần vén nhẹ lọn tóc rơi ra trước trán của Tố Dĩ Dĩ.
Nhìn ra cửa sổ, trời đã tối sầm từ rất lâu. Trạch Lam gượng cười, ánh mắt buồn bã hơi hẹp lại. Cô nói: “Hoàng hôn của mùa hạ năm nay, cậu không được ngắm rồi! Thật tiếc! Nó thực sự rất đẹp, như cậu đã nói trước đây. Trong các mùa, hoàng hôn lúc vào hạ vẫn là hoàng hôn rực rỡ nhất.”
Vừa nói, Trạch Lam vừa nắm lấy bàn tay của Tố Dĩ Dĩ, đau lòng siết chặt. Tố Dĩ Dĩ nằm đây bất động đã hai tháng, không hề có dấu hiệu hồi tỉnh. Ngày ngày cô đều dành thời gian để ngồi đây nói chuyện với cô ấy, bất kể là chuyện gì, cô cũng đều đem kể hết cho cô ấy nghe.
Vẫn mong rằng, sớm ngày Tố Dĩ Dĩ hồi phục trở lại.
Trạch Lam thoáng nhìn vào bàn tay của Tố Dĩ Dĩ, chợt phải nhíu mày nén đau mà cố bật cười trách móc: “Dĩ Dĩ, cậu xem hôm nay cậu ốm đi rất nhiều. Tay của cậu...”
Nói đến đây, giọng Trạch Lam bắt đầu nghẹn lại. Ngón tay run run lướt qua các đốt xương đang nhô lên trên bàn tay gầy guộc kia, cầm lòng nói tiếp: “Nếu cậu còn không mau tỉnh dậy, thì bàn tay đẹp đẽ mà cậu đã rất tự hào sẽ mau chóng xấu đi đấy!”
Bên ngoài, Giang Triết Hàn mở cửa bước vào. Nhìn thấy dáng vẻ đó của Trạch Lam, hắn đủ biết cô lại sinh tâm đau lòng như mọi lần. Hắn bước đến sau lưng cô, khàn khàn cất giọng: “Về nhà thôi! Em cần nghĩ ngơi thật tốt, sắp đến ngày sinh rồi, thận trọng một chút về cảm xúc. Đừng để nó ảnh hưởng quá nhiều, sẽ không tốt cho cả em và đứa bé.”
Trạch Lam hít một hơi thật sâu, nhưng không thể giấu được tiếng sụt sùi phát ra từ chiếc mũi đỏ ửng. Cô theo sự nâng đỡ của Giang Triết Hàn mà đứng dậy, trước khi quay đi, còn níu tay Tố Dĩ Dĩ mà nói: “Mình đi đây, ngày mai sẽ lại đến thăm cậu! Ngủ ngon!”
Rời khỏi phòng, Giang Triết Hàn dìu lấy Trạch Lam chậm rãi bước dọc trên hành lang, mỗi nhất cử nhất động đều hết sức cẩn thận.
Nhưng khi còn chưa kịp ngồi vào trong xe thì đột nhiên Trạch Lam phải giật mình đưa tay siết lấy khoảng đầm trước bụng mình.
Từ bên dưới hạ thể, sâu trong tử cung bắt đầu truyền lên cảm giác đau đến nghẹt thở. Chân cô bắt đầu bũn rũn, không thể đứng vững mà khuỵ xuống. May thay, Giang Triết Hàn bên cạnh đã rất nhanh đỡ lấy cô.
“Trạch Lam!” Hắn sững sốt gọi lấy tên cô, trên trán đã thật nhanh hằn lên sự căng thẳng tột cùng. Trạch Lam cố cấu chặt vào vai áo hắn, cả gương mặt phút chốc đã ướt đẫm mồ hôi. Mái tóc bị vương dính vào hai bên mặt, càng khiến cho sắc diện trở nên tồi tệ.
Cô hoàn toàn không còn đủ sức để đứng, chỉ nhờ vào sức lực của Giang Triết Hàn mà gượng lại. Cô siết chặt vai hắn, khó khăn nói: “Đau...bụng tôi...đau quá!”
[...]
“Đừng quá lo lắng, mẹ con cô ấy rồi sẽ ổn thôi!” Tôn Nghị vỗ lên vai Giang Triết Hàn khi thấy hắn vẫn cứ gục mặt không yên. Tỉnh dậy sau gần một tháng hôn mê, sức khoẻ hiện giờ của anh căn bản đã ổn hơn rất nhiều.
Anh ngồi xuống bên cạnh hắn, im lặng cùng hắn chờ đợi trước cửa phòng phẫu thuật.
Đã gần ba mươi phút trôi qua, Giang Triết Hàn hệt như bị mang ngồi trên than hồng đang cháy rực. Đầu óc hắn như co lại thành một thể méo mó không xác định, lồng ngực lại chẳng khác gì một thân cây đang đứng chịu trong tâm bão.
Hình ảnh đau đớn như chết đi sống lại của Trạch Lam vừa rồi vẫn còn in đậm trong tâm trí hắn. Nét mặt mệt nhọc cứ vô thức hiện lên, cả hơi thở đầy khó khăn kia của cô cũng liên tục vang vọng bên tai hắn. Hạ sinh đứa con này cho hắn, Trạch Lam cô gần như đã đánh mất một nửa tuổi xuân đẹp đẽ.
Thời gian trôi qua, mỗi giây mỗi khắc gần giống như một vết dao đang thay nhau rạch sâu vào ngực hắn. Lần thứ hai trong đời, hắn lại trải qua thứ sợ hãi đầy khiếp đảm này.
Đèn báo phẫu thuật tắt đi, cửa phòng mở ra. Ngay lập tức Giang Triết Hàn đã chạy đến chặn lấy vị bác sĩ đảm nhiệm ca mổ. Nhìn thái độ của hắn, vị bác sĩ kia liền nhanh miệng nói: “Tứ thiếu, chúc mừng ngài! Mẹ tròn con vuông!”
Vừa nghe qua, nét khẩn trương trên mặt Giang Triết Hàn đã vơi đi rất nhiều. Mí mắt hắn cơ hồ run lên vài lần, khoé môi chợt mỉm cười bật ra một tiếng thở đầy nhẹ nhõm.
“Tứ thiếu yên tâm! Ca phẫu thuật rất thuận lợi! Tứ thiếu phu nhân sẽ được đưa vào phòng hồi sức chăm sóc.” vị bác sĩ kia vừa nói vừa cúi đầu rồi rời đi.
Lúc này, hai y tá bên trong đẩy lấy Trạch Lam ra ngoài, cô vẫn còn chưa tỉnh thuốc mê. Giang Triết Hàn nhanh chân tiến đến bên chiếc băng ca, vội đưa tay ôm lấy gương mặt nhợt nhạt.
“Vất vả cho em quá rồi Trạch Lam!” hắn khẽ thì thầm bên tai cô, nơi khoé mắt chợt dâng lên cảm giác nóng rát. Hắn xót xa đặt lên trán cô một cái hôn thật nhẹ, như thể muốn một lần xoá hết mọi đau đớn mà cô đã chịu.
Thấy hắn lưu luyến chẳng muốn rời, một y tá mới vội nói: “Tứ thiếu, xin hãy kiên nhẫn một chút. Chúng tôi phải đưa tứ thiếu phu nhân đến phòng hồi sức, còn đứa bé, sau khi hộ sinh vệ sinh sạch sẽ, sẽ được đưa đến phòng.”
Tôn Nghị nghe vậy liền bước đến nắm lấy vai Giang Triết Hàn, trấn an bằng hai cái vỗ nhẹ. Hắn đứng yên một lúc, như kẻ mất hồn mãi nhìn theo chiếc băng ca đang khuất xa dần.
Trong phút chốc, mới có thể định thần trở lại. Hắn đưa tay day day tâm trán, khép mắt nén xuống vài vệt nước suýt chút chực trào.
“Ổn cả rồi, đừng quá lo lắng nữa! Chúc mừng anh...” Tôn Nghị nói, trong ngữ khí rộ lên sự vui mừng. Quả thực, chính bản thân anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi mẹ con Trạch Lam bình an vô sự. Suy cho cùng, kẻ tiếp tay dẫn dụ Trạch Lam sa vào cạm bẫy này cũng là anh. Mối bận tâm này, luôn canh cánh trong lòng mãi không nguôi.
Đến bây giờ, nhìn thấy sự việc đang thuận lợi tiến triển, anh mới phần nào thấy an lòng.
Trông qua biểu hiện này của Giang Triết Hàn, Tôn Nghị biết hắn đã thực sự thua đậm trong chính nước cờ mà hắn bày sẵn. Hắn hận lại sinh ra yêu, ngỡ không yêu nhưng lại vô tình yêu đến mức say mê cuồng nhiệt.
Ánh mắt thất thần của hắn, cả sự hoan hỉ đang rộ lên trong mắt hắn, anh đều có thể nắm bắt được. Ngay cả giây phút hắn suýt chút rơi nước mắt vì Trạch Lam, anh cũng đã tinh ý mà nhận ra.
[...]
“Nghe nói cô ta đã sinh rồi, con không tính sẽ đến đó thăm nó hay sao?” Giang Cầm nói, hơn nữa còn cẩn thận quan sát thái độ của Giang Triết Mỹ.
Đứng bên đài phun nước, Giang Triết Mỹ như kẻ mất trí mãi nhìn vào bức tượng thiên thần đang ngự phía trên cao. Ẩn sâu trong đáy mắt là vô vàn sự mâu thuẫn xung đột đang thi nhau cuộn lên như sóng dữ.
Thấy vậy, Giang Cầm liền giải thích: “Ý của ta, là thăm con bé!”
Ông nói, quãng giọng đột nhiên thấp xuống kì lạ. Trong đôi mắt già nua kia chứa đựng một sự thiết tha trông đợi vô cùng. Ông ghét Trạch Lam, ông không hề mang ý nghĩ có một ngày ông sẽ chính thức chấp nhận cô. Nhưng, với cái tuổi gần đất xa trời này của ông, ông lại thèm khát có một đứa cháu nhỏ hơn bất cứ thứ gì.
Dường như sự ra đời của Hiểu Tình phần nào che lắp bớt đi nỗi căm giận bấy lâu ăn sâu trong lòng ông. Con bé hệt như một cơn mưa rào mát lạnh, đột ngột tưới xuống khoảng đất trống già cõi đã khô cằn sắp chết. Cũng theo đó rất tự nhiên mà xoa dịu nỗi bất hạnh của ông.
Ông thực sự rất muốn nhìn mặt Hiểu Tình!
Nhưng Giang Triết Mỹ thì ngược lại, cô vẫn rất cứng đầu. Kể từ ngày Giang Cẩn Quỳ bị bắt cho đến khi anh bị tuyên án phạt, Giang Triết Mỹ càng lúc càng sinh ra thù hận với Trạch Lam. Những tưởng mối quan hệ này vừa khá lên đôi chút, thì nào ngờ lại vô tình bị đẩy đến bước đường cùng.
“Con không muốn đi thật sao?” Giang Cầm hỏi lại lần nữa, ông vẫn ngồi đó lặng nhìn cô con gái bướng bĩnh của mình.
Giang Triết Mỹ quay trở lại, cô đanh thép đáp trả bằng thái độ khó chịu: “Không đi! Nhất định là không! Con sẽ không bao giờ công nhận chị ta và cả đứa bé đó! Con bé ấy, chính là kết quả của tội tình toan tính! Con ghét nó...”
“Mỹ Mỹ! Mỹ Mỹ!”
Giang Cầm bất lực gọi lấy Giang Triết Mỹ khi cô hằn hộc đi vào bên trong. Đập nhẹ chiếc gậy trong tay xuống đất một cái, ông khẽ nhíu mày trách móc. Đứa con gái này, quả thực đã bị cưng chiều đến hư hỏng rồi. Hoặc, cái tính cách ngang bằng trời này của cô, âu cũng một phần giống hệt như ông!
[...]
Ngồi túc trực suốt bên giường của Trạch Lam, Giang Triết Hàn từ đầu đến cuối cứ nắm chặt tay cô, ánh mắt ngập tràn mong đợi. Hắn đưa mắt nhìn sang chiếc nôi nhỏ bên cạnh, ngắm Hiểu Tình đang ngoan ngoãn ngủ say.
“Trạch Lam! Em đặt tên cho con bé rất đúng! Hiểu Tình còn nhỏ nhưng đã rất ngoan và biết chuyện. Em xem, từ lúc vào đây, con bé không hề quấy khóc một chút nào. Có lẽ, là sợ phiền đến em đang nghỉ ngơi.” Giang Triết Hàn khẽ nói, ngón tay nhẹ nhàng trượt lên gò má mịn màng.
Bất chợt, hàng lông mày của Trạch Lam hơi nhíu lại, mí mắt chuyển động, cả ngón tay cũng cơ hồ nhúc nhích.
Giang Triết Hàn mừng rỡ trong lòng, ngay khi cô vừa mở mắt, đã nhìn thấy gương mặt hắn xuất hiện đầu tiên. Ban đầu vẫn còn mờ mờ ảo ảo, sau đó vài giây đã dần khá hơn rất nhiều.
Dường như Hiểu Tình cũng nhận ra Trạch Lam đã tỉnh dậy, vừa hay lúc cô mở mắt thì con bé cũng đột nhiên khóc ré cả lên. Giang Triết Hàn vì thế phải vội vàng bế lấy con bé mang đến đặt ngay bên cạnh cô. Bàn tay to lớn ân cần vỗ về lên lưng Hiểu Tình, hắn nói: “Con bé biết em thức, liền lập tức đòi mẹ rồi! Trạch Lam, cuối cùng chúng ta cũng chính thức được nhìn thấy Hiểu Tình, đuoc trực tiếp ôm nó trên tay!”
Trạch Lam đưa mắt nhìn sang Hiểu Tình, con bé nín khóc ngay sau khi được cô ôm trong lòng. Mắt cô chợt thấy cay nóng, hai cánh mũi cũng bắt đầu nghẹt đi vài phần. Hiểu Tình, con bé đang ở trước mặt cô, say sưa ngủ ngon.
Mái tóc sở hữu ánh nâu đặc trưng từ Giang Triết Hàn hơi sáng nhẹ dưới ánh đèn. Hàng lông mày nhạt màu cứ thi thoảng lại nhướng nhướng trông đáng ghét. Đôi má phấn đỏ ửng, bờ môi nhỏ xíu, cả ngón tay xinh xắn kia nữa. Mọi thứ đều mang đến nét đáng yêu vô cùng!
“Hiểu Tình! Chào con, cô gái bé bỏng!” giọng Trạch Lam khẽ run, cô đặt lên chóp tóc thưa thớt kia một nụ hôn đầy xúc động. Giang Triết Hàn chỉ lặng người nhìn hai mẹ con cô, rồi vòng tay hắn một lúc tham lam ôm trọn cả hai người họ vào lòng.
Hắn ôn nhu nói: “Đến bây giờ tôi thực sự mới biết cảm giác khi ôm cả thế giới trong tay...là như thế nào rồi!”
[...]
Bốn ngày trôi qua, đến hết hôm nay nữa là mẹ con Trạch Lam sẽ được xuất viện. Giang Triết Hàn đã thuê sẵn một dàn hộ sinh, túc trực chăm sóc cho cả hai mẹ con.
Như mọi khi, vào đúng 3 giờ chiều sẽ có một nữ hộ sinh đến để bế Hiểu Tình đi tắm và thay đồ. Trạch Lam ngồi trên ghế sofa, trên tay đang ôm Hiểu Tình, vui vẻ nói chuyện.
Cửa mở, một nữ hộ sinh bước vào rồi đi đến trước mặt Trạch Lam, nở nụ cười rất thân thiện.
“Tứ thiếu phu nhân, đến giờ phải thay đồ cho tiểu thư rồi.” nữ hộ sinh nói.
Trạch Lam ngước nhìn lên đồng hồ, mới hơi ngạc nhiên nhận ra thời gian trôi qua quá nhanh. Có lẽ là do dạo gần đây cô cứ dành hết thời gian của mình cho Hiểu Tình, chẳng để tâm bất cứ thứ gì xung quanh.
Cô cười đáp lại, vội đưa Hiểu Tình sang tay nữ hộ sinh: “Lại phiền cô rồi! Cảm ơn nhiều...”
Nghe Trạch Lam nói vậy, nụ cười trên môi của nữ hộ sinh kia chợt cứng lại. Ánh mắt thấp xuống, cẩn thận đón lấy đứa bé rồi gật đầu, sau đó lui ra ngoài.
Cũng vào giờ này, hôm nay Trạch Lam sẽ làm một cuộc kiểm tra trước khi được xuất viện nhầm rà soát biến chứng hậu phẫu thuật. Hai nữ y tá bước vào, cẩn thận đỡ Trạch Lam ngồi lên xe lăn rồi đẩy về phía dãy A, theo sau vẫn còn có sáu tên thuộc hạ của Giang Triết Hàn.
“Xin thứ lỗi, các anh không thể vào trong được! Vui lòng đợi bên ngoài!” một nữ y tá ra ý ngăn cản khi đám thuộc hạ muốn bước theo vào trong phòng.
Lúc này, Trạch Lam được đưa vào trong một phòng bao quanh là 3 mặt kính. Cô được hai nữ y tá dìu nằm lên chiếc giường của máy chụp, một nữ y tá hỏi cô: “Bác sĩ đã kê đơn cho tứ thiếu phu nhân uống thuốc giảm đau rồi đúng không?”
Trạch Lam gật đầu, cô đã được cho uống cách đây gần một tiếng trước.
“Vậy chúng ta bắt đầu! Tứ thiếu phu nhân, thư giãn thả lỏng đừng căng thẳng.” nữ y tá lại nói, còn vỗ lên tay Trạch Lam hai cái như trấn an.
Cô mỉm cười chớp mắt, lúc này cô nghe có tiếng mở cửa, có ai đó đang bước vào trong, đi về phía cô mỗi lúc mỗi gần. Phần đầu của cô hiện giờ đã được máy đưa vào trong, nên tầm nhìn bị che khuất. Cô không thấy đó là ai, chỉ nghe hai nữ y tá lên tiếng: “Chào bác sĩ Dương!”
Sau đó, Trạch Lam nghe thấy một giọng nói đàn ông trung niên khàn khàn nói với cô: “Chào tứ thiếu phu nhân, cô thấy ổn chứ?”
Trạch Lam nghe qua giọng nói ấy liền có chút quen thuộc, dường như đã từng nghe qua. Nhưng nhất thời, không biết có phải là do ảnh hưởng của hậu sinh hay không mà trí nhớ cô kém thực sự. Cô không thể nhớ ra đó là ai?
“Tôi ổn thưa bác sĩ!” Trạch Lam đáp, ngón tay cử động vài lần.
“Tốt! Vậy tôi bắt đầu kiểm tra!” nói xong, ông ta đã ấn nút, máy quét bắt đầu hoạt động.
Quá trình diễn ra khoảng gần hai mươi phút, Trạch Lam ngoài cảm thấy hơi đau nhức ở vùng bụng thì mọi thứ đều ổn.
Nhưng khi chiếc giường được chạy ra ngoài, Trạch Lam mới giật mình nhận ra vị bác sĩ kia là ai...
“Viện trưởng Dương!!!” Trạch Lam ngỡ ngàng thốt lên, cô làm sao có thể quên được, chính con người này đã tiếp tay cho Giang Triết Hàn kéo cô vào bẫy. Ác ôn hơn, ông ta là người đã rạch lên người Phù Dung những vết sẹo không nên có.
Dương Hoằn bật cười, giọng điệu đầy dã tâm: “Tứ thiếu phu nhân, lâu quá không gặp. Không ngờ khi gặp lại thì cô đã hạ sinh cho Giang gia một đứa bé thật kháu khỉnh. Chúc mừng cô!”
Nét mặt Trạch Lam bắt đầu xấu đi, tinh thần rơi vào hoảng loạn. Cô có thể nhận thấy dụng ý nào đó trong giọng nói đầy oán giận của Dương Hoằn. Ngay lập tức liền muốn ngồi dậy mà tháo chạy.
Nhưng Dương Hoằn rất nhanh ghì lấy cô nằm xuống, sợ cô sẽ kêu la làm kinh động đến đám người bên ngoài, ông ta liền lấy mảnh khăn đã được chuẩn bị sẵn trong túi áo, một lực rất mạnh áp chặt lên mặt cô.
Trạch Lam cả kinh, một thứ mùi hoá chất xông thẳng vào mũi làm cô phải nhăn mặt mà vùng vẫy. Nhưng chỉ rất nhanh, vài giây tiếp theo, cô bắt đầu cảm thấy mọi thứ trước mắt trở nên mờ ảo không rõ. Không gian xung quanh, xoay tròn không ngừng. Sau đó, toàn thân rơi vào bất động.