“Mau, thay bộ đồ khác cho cô ta!” Dương Hoằn gấp gáp nói, một trong hai nữ y tá đứng nép sát trong tường, sợ hãi hỏi: “Bác sĩ Dương, chúng tôi đã theo lời ông rồi. Ông còn muốn chúng tôi làm gì nữa? Làm ơn, tha cho chúng tôi được không?”
Dương Hoằn quay phắt lại nhìn họ, ánh mắt dã tâm đầy đáng sợ khẽ gằn giọng đe doạ: “Nếu các cô muốn chuyện buôn dược phẩm ra ngoài bị phanh phui, thì cứ đứng yên đó đi.”
Nghe đến đây, hai nữ y tá liền run lẫy bẫy hết cả người. Hết cách, hai người họ buộc phải làm theo ý Dương Hoằn. Họ thay cho Trạch Lam một bộ đồ khác, sau đó làm cho mái tóc của cô rối hơn, rũ hết ra trước để che đi gương mặt. Họ đỡ Trạch Lam ngồi lên xe lăn, còn lấy thêm một mảnh khăn khoác lên người cô.
Một trong hai nữ y tá mặc lại bộ đồ của Trạch Lam, nằm lên giường chụp. Dương Hoằn mặt đeo khẩu trang, tự tay mở cửa đẩy Trạch Lam ra khỏi phòng.
Ông ta quả thực đánh liều một phen, ngộ nhỡ bị phát giác thì sẽ chết không có đường chạy. Nhưng không, ông ta đẩy Trạch Lam đi ngang bọn thuộc hạ, mặc dù bọn chúng có nhìn chằm chằm vào ông nhưng lại không hề mảy may suy nghĩ. Bởi vì khi cửa mở, bọn chúng nhìn vào bên trong, vẫn đang thấy Trạch Lam còn nằm yên trên giường, bên cạnh còn có người đang tiến hành kiểm tra.
Lúc này, Giang Triết Hàn vừa từ dưới hầm xe đi lên. Trên tay hắn cầm một bó hồng Juliet tuyệt đẹp, hơn nữa còn mang theo tâm trạng vô cùng hứng khởi. Khi đi ngang dãy hành lang nối dài với khu B, hắn có vô tình va phải một vị bác sĩ đang đẩy một bệnh nhân trên xe lăn.
Vị bác sĩ ấy chẳng nói gì, chỉ cúi gầm mặt mà liên tục gật đầu như thể xin hắn thứ lỗi. Hắn hơi nhíu mày, nhưng rồi nghĩ đến sắp được đón mẹ con Trạch Lam trở về, hắn rộng lượng bỏ qua sự bất cẩn ấy.
Bước nhanh về phía phòng bệnh, hắn mở cửa, nhưng sự hào hứng trên mặt hắn rất nhanh bị tắt dần.
Bên trong phòng... không một bóng người.
Đột nhiên, từ phía sau vang lên giọng nói mới khiến hắn quay lại. Một nữ hộ sinh bước vào, nhìn thấy hắn liền hơi lùi về sau mà cúi mặt: “Tứ thiếu!”
Ánh mắt hắn cơ hồ tối lại, như một lưỡi dao sắc nhọn cứ nhìn chằm chằm khiến nữ hộ sinh kia lạnh cả người mà không dám ngẩng đầu, chỉ vội nói: “Tứ thiếu phu nhân đã được đưa đi kiểm tra, tôi...mang một số vật dụng cần thiết đến cho tiểu thư...”
Lúc này, nữ hộ sinh ấy mới lén đưa mắt nhìn qua phía sau Giang Triết Hàn, mới vô thức thốt lên: “Tiểu thư không có trong phòng sao?”
Ngay lập tức, toàn bộ khí sắc trên mặt Giang Triết Hàn tối đen ảm đạm. Một cái nhíu mày đầy khó chịu của hắn đủ khiến nữ hộ sinh kia sợ đến tay chân run rẫy, đến mức đánh rơi cả thứ mình đang cầm.
Vội vàng ngồi xuống nhặt lấy chúng, nữ hộ sinh mới liều mạng chầm chậm đưa mắt nhìn lên trên. Quả thực, Giang Triết Hàn đang nổi nóng, trên trán hắn hệt như đang tụ thành một trận bão lớn.
“Không...không đúng! Tiểu thư đã được hộ sinh Hoa bế đi thay đồ hơn nửa tiếng trước, đáng lẽ...hiện giờ cũng phải trở lại phòng rồi...” nữ hộ sinh khẽ run giọng, cố gắng nói cho rõ chữ.
Nghe đến đây, máu huyết bên trong nguòi dường như đều một lúc sôi lên như dung nham nóng chảy. Giang Triết Hàn bước đến trước một bước, nữ hộ sinh kia liền như muốn quỳ thụp dưới chân hắn, luôn miệng kêu khóc: “Tứ thiếu...tôi không biết gì cả! Làm ơn...hãy bỏ qua cho tôi đi!”
Nhưng trong giây phút này, đầu óc Giang Triết Hàn chẳng còn để bất kì lời nói của ai lọt vào tai hắn nữa. Hắn tức tốc chạy ngay đến phòng sơ sinh, điên cuồng mở toang cửa mà xông thẳng vào trong.
Hai mắt hắn căng ra hết cỡ, trong đôi con ngươi đen đậm đang hằn lên vô vàn những mạch máu đỏ đầy kinh sợ. Hắn đảo mắt tìm kiếm trong vô số đứa trẻ đang có mặt ở đây, rồi điên tiết mà gầm lên: “Còn đứng đó làm gì? Tìm con bé ngay cho tôi!”
Chỉ trong vài giây trôi qua, tinh thần hắn đi từ nỗi sợ này sang nỗi sợ khác. Hắn vô thức lẩm bẩm lấy tên Trạch Lam, rồi xông ra ngoài chạy như điên về phía phòng chụp.
Đám thuộc hạ canh giữ bên ngoài còn chưa kịp chào lấy hắn, đã bị hắn đẩy sang một phía mà lao nhanh vào bên trong. Nhìn vào người đang nằm trên giường, hắn không cần đắn đo mà đi đến kéo lấy người đó ra khỏi góc khuất của chiếc máy chụp.
Lần nữa, Giang Triết Hàn không ngăn được bàng hoàng mà trừng mắt nhìn vào kẻ hắn đang nắm chặt hai vai. Không phải là Trạch Lam, mà là một trong số y tá của bệnh viện.
Nữ y tá ấy sợ đến phát khóc, cô ta vội leo khỏi giường, quỳ rụp dưới sàn mà khóc lớn: “Tứ thiếu, tôi...chỉ là...bị ép buộc mà thôi! Tứ thiếu...tôi thực sự không muốn...”
Cả hai nữ y tá cùng lúc bật khóc, âm thanh hỗn loạn phút chốc truyền nhanh ra bên ngoài. Bước chân Giang Triết Hàn loạng choạng lùi về sau, mí mắt hắn nặng trĩu, chỉ có thể khe khẽ run run, bó hoa đẹp đẽ trong tay hắn rơi xuống sàn, rụng rơi tơi tả.
Bất thình lình, trong đầu hắn chợt xâu chuỗi lại một số sự việc vừa xảy ra. Hắn đột nhiên nhớ đến vị bác sĩ va phải hắn ở hành lang cùng bệnh nhân ngồi gục mặt trên xe lăn. Rồi như phát hiện điều bất thường, tay hắn bắt đầu siết đến run lên, lửa giận sôi sục thiêu cháy cả lồng ngực.
Hắn quay sang Tôn Nghị, lớn tiếng ra lệnh: “Lập tức phong toả toàn bộ nơi này cho tôi!!!”
Lúc này, toàn bộ bầu không khí tại bênh viện gần như bị náo loạn. Đám người của Giang Triết Hàn thay nhau lục soát khắp nơi, điên cuồng tìm kiếm.
Dương Hoằn di chuyển Trạch Lam bằng lối thang chuyên dụng cho nhân viên bệnh viện, ông ta đưa cô đến tầng hầm rồi tức tốc bế cô nằm vào trong xe. Khi ông ta mới ngồi vào thì phía bên kia, Giang Triết Hàn lại xuất hiện.
Hắn nhanh chân lao về phía Dương Hoằn, nhưng ông ta lại ấn chân ga mà cho xe tông thẳng về phía trước. Giang Triết Hàn nhanh nhẹn tránh được, một số tên thuộc hạ không may bị hất tung ra xa một khoảng.
“Chết tiệt!” Giang Triết Hàn tức giận nghiến răng, rồi hắn nhanh chóng chạy đến xe của mình mà một mình cầm lái.
Tôn Nghị hốt hoảng khi thấy hắn một thân lao đi, chỉ kịp kêu lên thật to: “Triết Hàn, anh làm gì vậy?”
Nhưng Giang Triết Hàn lại không màn, hắn lớn tiếng ra lệnh khi chiếc xe vụt nhanh qua tầm mắt Tôn Nghị.
“Tìm con bé cho tôi...”
“Triết Hàn! Triết Hàn!” Tôn Nghị bất lực đuổi theo, nhưng đành chịu thua khi chiếc xe đã rất nhanh khuất dạng sau dốc hầm. Anh đành phải trở lên trên, điều động anh em một nửa chia nhau tìm kiếm, một nửa gấp rút bám theo Giang Triết Hàn.
Chiếc xe của Dương Hoằn và Giang Triết Hàn lao đi như điên giữa lòng đại lộ, bao nhiêu người đang lưu thông trên đường đều phải hoảng loạn né tránh hai chiếc xe đang phóng nhanh như mất trí.
Trên nền trời đêm bắt đầu kéo mây đen giăng kín, bóng trăng vừa mới lên cao chẳng kịp tỏ đã vội bị lưu mờ sau những cuộn mây dày đặc. Chỉ vài phút sau, một trận mưa lớn đột ngột trút xuống. Mặt đường đọng nước phản chiếu lại vô số ánh đèn rực rõ đủ màu sắc, khiến toàn bộ cảnh vật hệt như một bức tranh sơn dầu đầy nghệ thuật.
Giang Cầm bước xuống xe, cạnh bên có một người cầm ô che cho ông, cẩn thận dìu ông vào trong bệnh viện.
“Lạ thật, dự báo thời tiết nói hôm nay trời quang mây. Tại sao lại đột nhiên đổ mưa to như vậy?” người đi bên cạnh khẽ cau mày thắc mắc. Giang Cầm vừa đi vừa nhìn quanh, mới nheo mắt thấy khó hiểu.
Những kẻ mặc âu phục đen hầu như có mặt ở khắp nơi trong bệnh viện, bọn chúng có vẻ như đang khẩn trương tìm kiếm ai đó. Cho tới khi ông lên đến tầng một dãy A, ông mới ngạc nhiên khi nhìn thấy Tôn Nghị cũng đang trong bộ dạng gấp gáp vô cùng.
Nhìn thấy ông từ phía xa, Tôn Nghị đã lập tức đi đến, cẩn trọng cúi đầu: “Lão gia! Sao ông lại đến đây?”
Ánh mắt Giang Cầm nhất thời lãng đi một chút, ông nói: “Ta chỉ thuận tiện ghé ngang, muốn vào nhìn mặt con bé.”
Vừa nghe qua, sắc mặt khó coi của Tôn Nghị bất giác khiến Giang Cầm không khỏi lo lắng mà vội hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tôn Nghị nhìn ông, thấp giọng đáp: “Tiểu thư và tứ thiếu phu nhân...xảy ra chuyện rồi lão gia.”
“Giang Triết Hàn, ngày hôm nay dù tao có chết, tao cũng bắt chúng bây chết chung với tao!” Dương Hoằn điên loạn vừa cười vừa gào lớn, hắn lái xe rẽ vào một đoạn đường dốc dẫn lên trên đèo. Nơi này vừa hẹp, địa hình lại vừa chông chênh nguy hiểm, sát bên còn giáp với biển. Trận mưa lớn đang trút xuống càng khiến cho đất cát nơi này thêm lầy lội khó đi, bánh xe ma sát với tốc độ cao không ít lần suýt bị trệch hướng.
Giang Triết Hàn tăng hết tốc lực, bàn tay siết chặt vô lăng cố giữ vững tay lái. Đôi mắt tập trung nhìn về trước, lại sắc bén xé toang màn mưa dày đặc đang đổ ào lên kính xe mà quan sát thật rõ.
Bất ngờ toàn bộ thần kinh hắn đều phải căng ra khi chiếc xe của Dương Hoằn vấp phải một tảng đá khá lớn, cộng với mặt đường trơn trượt khiến chiếc xe bị lảo đảo rất mạnh. Dương Hoằn không kịp xử lí, trước mặt liền quẹt vào một vách đá nhô ra, làm cho cả chiếc xe bị trệch sang phải, dần dần lao về phía vực thẳm.
Giang Triết Hàn lao nhanh về phía trước, cùng lúc đuổi kịp chiếc xe của Dương Hoằn. Nhưng lão già này thực sự đã điên thật rồi, ông ta mở toang toàn bộ cửa xe, sau đó lách tay lái về một hướng khiến Trạch Lam đang nằm bất tỉnh bị hất văng ra ngoài, còn chiếc xe cùng Dương Hoằn bị mất lái, đâm sầm vào vách núi.
“Không!!!” Giang Triết Hàn thất kinh hét lên, hắn không suy nghĩ mà mở tung cửa nhảy thẳng khỏi xe. Thân thể hắn trượt dài trên mặt đất đầy sỏi đá, bộ âu phục sang trọng bị rách rưới, da thịt cũng bị đá nhọn đâm thủng, máu chảy khắp nơi.
Khi Trạch Lam suýt chút nữa đã lăn khỏi sườn dốc thì bàn tay Giang Triết Hàn đã nhanh chóng bắt kịp lấy cô. Nhưng vì cả hai đang trượt dài trên mặt đất, địa hình ở đây lại rất dốc, nên cho dù hắn giữ được tay cô, thì cả hai vẫn bị tuột hẳn xuống vách núi.
May thay, một tay Giang Triết Hàn bị mắc vào một đoạn dây thừng cũ. Hắn cố gắng dùng hết sức lực để giữ lấy cổ tay Trạch Lam, đến mức trên vầng trán ướt đẫm nổi đầy gân xanh.
Tỉnh lại trong cơn mê còn chưa kịp rút, Trạch Lam mơ màng mở mắt, vừa hay toàn bộ cơ thể đau nhức khôn xiết làm cô khẽ nhíu mày kêu lên vài tiếng.
Bên tai cô, chợt truyền đến giọng nói của ai đó. Âm thanh rất khẩn trương, nhưng lại bị át đi phần nào bởi tiếng mưa nặng hạt đang trút xuống quanh mình.
“Trạch Lam! Tỉnh dậy, mau tỉnh dậy đi!” Giang Triết Hàn gân cổ gào lên, bàn tay đang ra sức giữ lấy cô đang bị tuột dần đi, vì nước mưa khiến da thịt trở nên mềm hơn, càng làm cho sự việc trở nên tồi tệ.
Trong nhận thức, Trạch Lam chợt cảm nhận được nỗi đau thể xác quá lớn, vết mổ vẫn chưa lành, nay lại thêm vết thương mới, khiến cô không chịu được mà nhăn mặt kêu rên.
Rồi trong vài giây, khi Trạch Lam mở to mắt nhìn lại mọi thứ, cô mới hốt hoảng vì tình cảnh nguy hiểm hiện tại. Giang Triết Hàn nắm lấy cô, cả hai cứ như bị mang treo lơ lửng bên bờ vực. Bên dưới, những ngọn sóng biển đang dâng cao dữ dội, đập vào vách đá tạo nên hàng loạt âm thanh đáng sợ.
“Chuyện...chuyện gì thế này?” Trạch Lam kinh hãi kêu lên, sau đo liền sợ đến mức bật khóc rất lớn. Cô không dám cử động mạnh vì sợ gây thêm sức nặng cho Giang Triết Hàn, hắn vẫn đang rất cố gắng giữ chặt cô không buông.
“Nắm chặt vào...” giọng Giang Triết Hàn lớn tiếng nói, trong quãng giọng bị nghẹn lại của hắn, Trạch Lam có thể cảm nhận được sự khó khăn mà hắn đang cố chịu nhiều đến mức nào.
Cô cố cấu chặt vào tay hắn, nhưng đột nhiên cô cảm thấy có một mùi tanh tưởi đâu đó xông thẳng vào mũi. Lúc này, cô mới kinh hoàng nhận ra, toàn thân Giang Triết Hàn đâu đâu cũng đầy rẫy vết thương. Mà tệ nhất có lẽ là vết thương đang bị đoạn dây thừng siết đến rách cả da thịt, máu tuôn ướt đẫm.
Hai mắt Trạch Lam căng ra, nhìn vào số máu đang tuôn trào từ tay hắn. Hoà với nước mưa, số máu ấy đôi lúc còn rơi ngay vào mặt cô, càng khiến cho cô thêm khiếp đảm tột cùng.
Trong phút chốc, thoáng qua trong tâm trí cô là hình ảnh của Hiểu Tình. Sựt nhớ lại, cô mới gấp gáp hỏi: “Hiểu Tình...con bé...”
Giang Triết Hàn vốn dĩ còn chưa nắm chắc liệu Hiểu Tình đã được tìm thấy hay chưa, nhưng nhìn vào ánh mắt lo sợ đó của Trạch Lam, hắn càng không nỡ làm tinh thần cô thêm hoảng loạn. Ngộ nhỡ khi cô biết Hiểu Tình đang mất tích, cô sẽ càng khiến tình hình xấu hơn.
Hắn nghiến răng, cố nén cơn đau đang mỗi lúc mỗi lớn dần mà nói: “Con bé không sao...Trạch Lam...cố gắng nắm chặt tay tôi...bằng mọi giá...không được buông ra!”
Nét mặt khẩn trương của Trạch Lam cơ hồ dịu đi, trong ánh mắt cũng đã phần nào vơi bớt sự lo sợ. Đối với cô bây giờ, không còn nỗi sợ nào bằng nỗi sợ mất đi Hiểu Tình. Cô nhìn lên tình trạng của Giang Triết Hàn, vết thương trên tay hắn mỗi lúc mỗi nặng hơn vì phải liên tục chịu lực.
Trong khoảng kí ức vụn vỡ của Trạch Lam, cô chợt nghĩ về Phù Dung, về những tháng ngày an yên trước khi mọi thứ đi đến bước đường tồi tệ. Phù Dung ra đi rồi, để lại người làm chị như cô đơn độc ở thế giới này. Con bé ra nông nỗi ấy, âu cũng bắt nguồn từ sự dại dột của cô.
Cô vô tình kéo Phù Dung vào hố đen đầy tăm tối, đến mức con bé chẳng thể tìm được lối thoát. Tố Dĩ Dĩ cũng vì cô mà sống đời thực vật trên giường bệnh. Mọi người xung quanh cô, duòng như đều bị cô hại mất cả một đời. Vốn dĩ chỉ tưởng Lưu Đình gây ra tội lỗi, không ngờ đứa con gái này của ông cũng mang đến tội tình cho người khác.
Khoé mi Trạch Lam nóng rát khó chịu, dòng nước mắt vô thức lăn dài hai bên má. Cô khép mắt, tuy không bật ra tiếng khóc nhưng lại không thể che giấu sự đau lòng đang hằn lên trên gương mặt khổ sở. Cô nợ Giang Triết Hàn, vốn dĩ với chừng ấy thời gian cam chịu và hạ sinh Hiểu Tình cho hắn, cũng là đã trả hết rồi.
Cô thực sự quá mệt, hơi sức yếu ớt này của cô đã đến lúc không thể chống chội được thêm nữa. Cô mệt mỏi với những khoảng kí ức đau thương tệ hại, kiệt sức với vô vàn thách thức liên tiếp xảy ra. Cô hiện giờ, chỉ muốn buông xuôi để bản thân được ngơi nghỉ. Tấm thân tàn này, không còn gì để lưu luyến nữa!
Trạch Lam ngẩng mặt, cố gắng nhìn cho thật kĩ người đang ra sức giữ lấy cô. Trước mắt, cô chỉ trông thấy hình ảnh Giang Triết Hàn đang từng giây từng phút vật lộn với nghiệt ngã. Khí sắc của hắn đã chuyển sang tái nhợt vì mất máu quá nhiều, thân thể hắn, quần áo hắn đều đã rách nát, dáng vẻ cao ngạo thường thấy đã bị dày vò thảm hại.
Hàng mi ướt đẫm nặng nề run lên, cô nhẹ nhàng nói: “Đủ rồi Giang Triết Hàn! Dừng lại đi...”
Bên tai như truyền đến âm thanh buồn bã, nhưng lại bị xáo trộn bởi tiếng mưa. Giang Triết Hàn căng thẳng nhìn Trạch Lam, hắn thấy gương mặt vô hồn của cô đang hướng về phía mình, trong đôi mắt ấy như chất đầy tuyệt vọng.
Hắn cử động cánh tay, dùng lực siết chặt hơn, hắn lần nữa lại trấn an cô: “Mọi thứ sẽ ổn thôi...em phải cùng tôi cố gắng vượt qua! Hiểu Tình, đang đợi chúng ta trở về...”
Nhưng đáp lại sự kiên trì của hắn, Trạch Lam chỉ khẽ nhếch môi nở nụ cười rất kì lạ. Cô đột nhiên hỏi hắn: “Giang Triết Hàn, anh có còn nhớ trước đây...tôi đã từng nói gì với anh hay không?”
Đầu óc Giang Triết Hàn trong giờ phút này, làm sao còn tâm trí để suy nghĩ. Ngay khi hắn còn chưa kịp mở miệng nói gì với cô, thì lần nữa cô lại lên tiếng, giọng nói nghẹn đi rất nhiều.
“Tôi đã từng nói với anh, một khi hạ sinh Hiểu Tình...tôi nhất định sẽ rời xa anh...bằng bất cứ giá nào...Anh còn nhớ chứ?”
Như một tiếng nổ lớn vang mạnh trong đại não, Giang Triết Hàn dường như cảm nhận được trong câu nói đó của Trạch Lam là một sự đau thương tuyệt vọng đến cùng cực. Hắn thấy lòng mình sôi lên như lửa, to tiếng gầm lên: “Trạch Lam! Trong lúc này...đừng nói những chuyện vớ vẫn! Tôi không cho phép em thì em nhất định mãi mãi cũng không được rời khỏi tôi!”
Bất thình lình, một vài âm thanh phát ra từ sợi dây thừng cũ khiến hắn giật mình. Đoạn dây thừng cũ này không thể chịu được sức nặng quá lâu, đã bắt đầu có dấu hiệu sắp đứt.
“Chết tiệt!” Giang Triết Hàn thầm mắng trong đầu, hắn cố xoay cổ tay sang một chút, muốn nắm lấy đoạn dây phía trên nhưng không tới. Nhưng hắn vẫn không từ bỏ, vẫn cố gắng cử động cổ tay, dây thừng cũng vì vậy mà càng lúc càng cứa sâu vào vết thương, đau đớn vô cùng.
Trạch Lam nhìn thấy hắn càng ra sức thì càng thấy xót trong lòng, cô bật khóc lắc đầu, giọng nói lệch hẳn đi: “Dừng lại...đừng cố gắng nữa Giang Triết Hàn! Vô ích thôi...hai chúng ta, chỉ có thể giữ lại một người!”
“Không được! Tôi sẽ không bao giờ buông em ra. Em phải nắm chặt tay tôi...không được nói lung tung như vậy nữa!” Giang Triết Hàn nổi điên hét lên, đôi mắt hắn như bị nhấn chìm vào một hố đen đáng sợ, nơi đó hắn chỉ thấy được sự hãi hùng đang lớn dần rồi bao trùm lấy hắn.
Trạch Lam run run giọng, không thể ngừng khóc. Cô bỗng dưng xoay cổ tay mình, lại đau lòng nói với hắn: “Chẳng phải anh rất hận Lưu gia chúng tôi sao? Hãy xem như...cả nhà chúng tôi...trả hết cho anh...”
“Lưu Trạch Lam!” Giang Triết Hàn gào lấy tên cô, hắn cả kinh khi cảm nhận bàn tay của cô đang từ từ tuột khỏi tay hắn.
“Ai cho phép em có quyền tự quyết định? Em nghe rõ không? Tôi nhắc lại...tôi sẽ không bao giờ buông tay em!!!” hắn vừa gào lớn, vừa cố sức níu lấy bàn tay đang cố thoát khỏi hắn.
Trạch Lam gượng cười, cổ tay đã tuột hẳn khỏi lòng bàn tay Giang Triết Hàn, phút chốc, các ngón tay cũng dần dần trượt xuống. Hai mắt cô đã nhoè đi rất nhiều, hình ảnh trước mặt đã không còn rõ nét. Cô nhíu mày, mệt mỏi nói: “Từ lúc gặp anh, anh chẳng bao giờ cho tôi quyền tự định đoạt bất kì chuyện gì! Tôi cũng không cầu xin anh lấy một lần! Vậy hôm nay, coi như anh hãy rộng lượng...cho tôi có một lần tự quyết định cuộc đời mình hay không?”
“Không! Tôi nói là không, em hiểu chưa?” Giang Triết Hàn gần như mất bình tĩnh, hắn cứ không ngừng kêu gào trong điên loạn. Trạch Lam khép mắt, hai ngón tay cuối cùng đang chầm chậm trượt dần.
Cô nén hết tâm can đang đau đến rạn nứt, nói với hắn một lời thỉnh cầu: “Anh hãy...chăm sóc và dạy dỗ Hiểu Tình thật tốt!”
Giang Triết Hàn cắn răng, bàn tay cố níu lấy ngón tay của Trạch Lam thoáng run lên bần bật. Giọng hắn nghẹn hẳn đi, dường như đang sợ mất cô đến muốn bật ra tiếng khóc.
“Đừng...đừng làm như vậy...Trạch Lam...tôi cầu xin em...đừng rời xa tôi...cầu xin em...Nếu em muốn đi đến tận cùng địa ngục...tôi nhất quyết...cũng sẽ xuống địa ngục để mang em trở về...Em có nghe rõ không!!!???”
Hắn thống thiết kêu gào trong cơn mưa, tâm trí dường như đã bị xáo rỗng đến cực độ. Hắn không thể nghĩ đuoc gì, chỉ đăm đăm níu giữ ngón tay cuối cùng của Trạch Lam.
“Giang Triết Hàn! Tôi thực sự...đã kiệt sức rồi!” chỉ nói ngắn gọn với hắn một câu, Trạch Lam đã chống đối lại với hắn bằng cách xoay bàn tay mình nhiều lần. Chiếc nhẫn vẫn còn đuoc giữ chặt trong tay hắn, theo sức ghì của Trạch Lam cạ vào ngón tay cô đến rách toạt cả da.
Cô cắn chặt cánh môi đến bật máu, gạt qua mọi nỗi đau đang có mà cố chấp rút ngón tay khỏi chiếc nhẫn. Chỉ trong vài giây, cả thế giới trong lòng Giang Triết Hàn như sụp đổ. Trạch Lam rơi khỏi tay hắn, cô rời xa trước tầm mắt bất lực của hắn.
“Không!!!”
Hắn điên cuồng gào trong vô vọng, thân người ra sức vùng vẫy không ngừng. Tiếng gào thét như hoà vào tiếng mưa gió đang ầm ầm nổi lên, tạo nên thứ âm thanh hỗn loạn đau thương đến tột cùng. Hắn mất trí, một lúc muốn gỡ cả bàn tay đang mắc trên dây thừng, chỉ muốn cùng Trạch Lam sống thì cùng sống, chết cũng không thể chia lìa. Phút chốc, đoạn dây thừng cũ kĩ không thể gánh được sức lực của hắn, một lúc đứt rời...