Ám Hương

Chương 98: Chương 98: Chương 97




“Giang Triết Hàn!” giọng nói quen thuộc của ai đó khẽ vang lên, Giang Triết Hàn chợt thấy bản thân đang đứng đơn độc trong bóng đêm dày đặc, xung quanh hắn chẳng thể thấy được gì ngoài một màu tối đen như mực.

“Trạch Lam!” hắn mơ hồ gọi lấy cái tên mà mình tham luyến nhất, hoang mang nhìn khắp một vòng. Bất chợt từ phía xa, hắn thấy Trạch Lam đang đứng yên ở một chỗ, trên người mặc chiếc váy trắng tinh dài chạm gối.

“Trạch Lam!!!” Giang Triết Hàn lần nữa gọi to, hắn nhanh chân lao thẳng về phía ấy, mở rộng vòng tay ôm trọn thân ảnh nhỏ bé kia vào lòng.

Cánh tay hắn siết chặt cơ thể Trạch Lam, lưu luyến chẳng muốn rời bỏ. Ánh mắt hắn sâu thẳm nặng nề, lại đọng lên chút gì đó ươn ướt. Hắn hôn vào vai, hôn vào cổ, rồi lại hôn vào tóc cô. Hắn vẫn ra sức ôm ghì lấy cô, như thể hắn sợ nếu lỡ tay buông ra, cô sẽ chẳng khác gì một ngọn gió sẽ bay đi mất.

Nhưng quả thật, thân thể trong tay hắn lại tồn tại ở một dạng như gió như mây. Hai cánh tay hắn không thể cảm nhận được gì từ cô nữa, chỉ thấy nhẹ tênh, trống rỗng.

“Không...đừng...đừng đi...Trạch Lam...em đừng rời xa tôi....” Giang Triết Hàn điên loạn tìm kiếm một cách vô vọng. Trong bóng tối, hắn chẳng nhìn thấy dáng hình của Trạch Lam, chỉ có mỗi mình hắn, ôm trái tim đã vỡ nát mà gục xuống gào khóc.

“Trạch Lam...Trạch Lam...đừng đi...đừng!!” Giang Triết Hàn bừng tỉnh, cả người đã ướt đẫm mồ hôi.

Hắn nhìn lại không gian xung quanh, mới nhận ra vừa rồi hắn đã bị nhấn chìm vào một cơn ác mộng đầy khủng khiếp. Trong cơn ác mộng đó, Trạch Lam đã rời xa khỏi hắn.

Giang Triết Hàn khép mắt thở dài một hơi, sắc mặt mệt mỏi vô cùng. Nhưng bất chợt, hắn nhìn lại tình trạng cơ thể mình mới phát hiện điều bất thường. Toàn thân hắn gần như đầy rẫy vết thương, cử động một chút liền truyền lên cảm giác đau nhức ê ẩm khắp mọi nơi. Hắn đưa cổ tay phải lên quan sát, nơi này có lẽ là nặng nhất mới được băng bó kĩ càng như vậy.

Ánh mắt hắn mơ hồ hẹp lại, trong nhận thức bắt đầu hình thành một loạt hình ảnh đáng sợ. Ngay khi hắn kinh hãi trở về với hiện thực tàn khốc, thì bên ngoài, Tôn Nghị mới bước vào.

Nhìn thấy hắn, Tôn Nghị liền vội hỏi: “Triết Hàn, anh tỉnh rồi! Thế nào...cảm thấy ổn chứ? Để tôi gọi bác sĩ vào kiếm tra lần nữa...”

Nhưng khi Tôn Nghị vừa mới xoay lưng, thì Giang Triết Hàn lại chợt hỏi: “Trạch Lam đâu?”

Bước chân Tôn Nghị lập tức khựng lại khó hiểu, trong vài giây, anh nhất thời không dám quay mặt đối diện với Giang Triết Hàn. Anh biết, hiện giờ gương mặt lãnh khốc đó của hắn...đang đáng sợ ra sao!

Tôn Nghị thực sự không biết phải nên trả lời câu hỏi này của hắn như thế nào. Cách đây vài tiếng, khi anh cùng đám thuộc hạ đuổi đến đoạn đèo dốc ấy, anh đã thấy chiếc xe của Dương Hoằn nằm biến dạng ở bên vách đá. Còn Giang Triết Hàn lúc ấy, rất may được anh nhanh tay nắm lại kịp thời. Nếu không, có lẽ đến cả hắn cũng đã bị rơi thẳng xuống vực thẳm bên dưới.

Giây phút đó, Giang Triết Hàn gần như đã bị nỗi đau làm cho điên loạn. Hắn được Tôn Nghị kéo lên khỏi vách núi, nhưng lại mất trí mà muốn lao mình xuống thêm một lần nữa. Hắn luôn miệng kêu gào lấy tên Trạch Lam, mặc cho Tôn Nghị và đám thuộc hạ đang cố giữ chặt lấy mình. Hắn mạnh tay chống đối, đến mức cả người ngã khuỵu xuống mặt đất. Hai đầu gối bị hắn chà sát xuống đất đá đến rách nát, cả lòng bàn tay cũng bị phồng rộp vì liên tục cào mạnh xuống đất. Hết cách, Tôn Nghị chỉ còn biết bất đắc dĩ đánh cho hắn ngất đi, sau đó mới thuận lợi mà mang về bệnh viện.

Giang Triết Hàn chờ đợi câu trả lời từ Tôn Nghị đến mất hết kiên nhẫn, hắn giận dữ gầm lên: “Nói! Cô ấy đâu!?”

Chầm chậm xoay về nhìn hắn, Tôn Nghị nhíu mày khi thấy ánh mắt của hắn. Anh không nghĩ, có một ngày, đôi mắt đã từng rất lãnh đạm khắc nghiệt ấy lại có lúc thảm thương đến mức này!

Nhìn vào, không thể không thấy xót xa.

Tôn Nghị bước đến bên cạnh, anh lấy trong túi áo ra một thứ gì đó, đưa về phía hắn. Anh nói: “Có thứ này tôi nghĩ cần phải đưa lại cho anh!”

Giang Triết Hàn hệt như kẻ mất hồn, hắn nhìn trừng trừng vào chiếc nhẫn mà Tôn Nghị vừa đặt vào tay hắn. Mí mắt hắn vô thức run lên không ngừng, bên trong nội tâm, liên tục vang lên hàng vạn âm thanh kêu gào đầy đau khổ.

Nắm tay hắn từ từ co lại, siết chặt chiếc nhẫn bên trong. Nơi tim hắn, hệt như bị ai đó dùng lực bóp đến vỡ nát. Cảm giác đau đến mức tưởng chừng như không thở được.

Ngay lúc này, bên ngoài có một nữ y tá, tay bế Hiểu Tình mang vào trong. Vừa nghe thấy âm thanh nhỏ xíu đáng yêu phát ra từ con bé, Giang Triết Hàn liền đứng dậy rời khỏi giường. Hắn đi nhanh về phía nữ y tá, lập tức cô ta phải mau chóng trao đứa bé trên tay qua cho hắn rồi lui đi.

Cẩn thận ôm Hiểu Tình trong tay, hai mắt Giang Triết Hàn càng trở nên vô hồn tệ hại. Bàn tay to lớn khe khẽ vuốt nhẹ đôi má phấn phúng phính của con bé, trong phút chốc chợt thấy cõi lòng thêm lần nữa nứt ra thành từng mảnh vụn.

Tôn Nghị đứng yên một góc, lặng người nhìn Giang Triết Hàn. Hình ảnh thất bại này của hắn, anh quả thực nhìn thế nào đi nữa vẫn không quen được. Hắn đã là một kẻ bá khí đầy kiêu ngạo trên vạn người, nay lại bỗng dưng hoá thành một ông bố bế con cùng nỗi đau mất vợ. Tứ thiếu của ngày nào mà anh biết, đi đến nông nỗi này, cũng là chính bản thân mà ra.

“Cũng may Hiểu Tình không có bất trắc gì. Nữ hộ sinh ấy chỉ mang con bé đi nấp ở một góc, nhằm tạo thêm rắc rối để đánh lạc hướng.” Tôn Nghị nói.

Giang Triết Hàn dừng lại một chút, ánh mắt cay độc đỏ ngầu như nhuốm đầy máu tanh. Hắn gằn giọng hỏi: “Dương Hoằn đâu?”

Tôn Nghị biết, hắn rốt cuộc muốn gì khi hỏi anh câu hỏi ấy. Anh thở dài một hơi, đáp lại với giọng điệu không mấy hài lòng: “Lão già ấy đã bị cảnh sát bắt giữ...”

Còn chưa nói hết câu, Giang Triết Hàn đã quay phắt lại nhìn anh, trong đôi mắt đỏ rát đó của hắn, anh hoàn toàn có thể cảm nhận được một sự sát khí đến lạnh người. Hắn tức giận nén giọng rồi nói: “Tại sao lại giao cho bọn cảnh sát!?”

Hai mắt khép lại đầy mệt mỏi, Tôn Nghị chẳng biết phải làm cách nào khác. Khi anh đang chuẩn bị đưa Giang Triết Hàn lên xe, thì cũng đúng lúc cảnh sát đã có mặt ở hiện trường. Dương Hoằn buộc phải đẩy qua cho phía cảnh sát giam giữ và điều tra.

“Cảnh sát đến quá nhanh, chúng tôi đành phải giao ông ta cho bọn họ....” Tôn Nghị nói, nhưng Giang Triết Hàn lại nổi nóng, hắn tiến đến nắm lấy cổ áo anh, tức giận gằn giọng: “Tôi không muốn lão khốn đó yên ổn trong tù...anh nghe rõ chứ Tôn Nghị! Tôi muốn hắn ta phải chết thật khó coi...”

Tôn Nghị hơi cau mày, sức lực đang siết lấy cổ áo anh quả thực rất mạnh. Cổ tay của Giang Triết Hàn thoáng siết đến run lên, vết thương bị động, lại không ngừng rỉ máu, rất nhanh đã thấm đỏ cả mảnh băng gạc trắng tinh.

Tôn Nghị gật đầu, anh nhìn Giang Triết Hàn với một sự kiên định quyết đoán. Nhẹ nhàng nói: “Triết Hàn, anh yên tâm! Tôi dám hứa với anh, Dương Hoằn sẽ không sống đuoc lâu hơn trong tù đâu, cứ giao mọi việc cho tôi...Còn anh, việc của anh bây giờ là phải nghỉ ngơi thật tốt và chăm sóc Hiểu Tình. Con bé...rất cần anh ngay lúc này!”

Trở về dinh thự, Giang Triết Hàn vẫn ôm Hiểu Tình trong lòng, ngồi trên ghế sofa dưới phòng khách. Ánh mắt hắn dường như đang dần kiệt sức, chỉ muốn một lúc khép lại để trốn tránh thực tại. Nhưng tiếng khóc của Hiểu Tình phút chốc khiến hắn bừng tỉnh, càng nhận ra sự thật đang phũ phàng bấy nhiêu, hắn lại càng thấy bản thân bị dày xéo bởi hàng vạn lần thương tổn.

Hắn ôm Hiểu Tình, tay vỗ về lên tấm lưng bé xíu. Lúc này, Tam Ngưu từ bên ngoài đi vào, theo sau còn có một người phụ nữ tầm bốn mươi, dáng vẻ tầm thường nhưng trông qua rất sạch sẽ, gọn gàng.

Bước đến trước mặt hắn, Tam Ngưu cúi đầu nói: “Tứ thiếu, tôi đã theo lời ngài, tìm một vú em và đưa đến đây.”

Người phụ nữ ấy nhích lên trước một chút, mặt vẫn cúi xuống đất không dám nhìn lên. Vì biết bản thân đang sắp phải làm việc cho ai...

“Người này là Chu Mẫn Bình, thân thế tôi đã tra rất kĩ, hoàn toàn không có gì trở ngại.” Tam Ngưu chậm rãi nói.

Giang Triết Hàn im lặng quan sát, sau đó hai mắt hơi cau lại, hắn trầm giọng: “Ngẩng mặt lên!”

Chu Mẫn Bình từ từ ngẩng cao đầu, nét mặt khá căng thẳng. Người ngồi trước mặt bà dẫu chỉ thoáng nhìn qua, cũng đã liền thấy áp lực vô cùng. Nhất là ánh mắt, bức người đối diện suýt muốn nghẹt thở.

Cúi đầu một cái, Chu Mẫn Bình thận trọng nói: “Tứ thiếu!”

Lọt vào tầm mắt dò xét của Giang Triết Hàn là một người phụ nữ trung niên với gương mặt phúc hậu nền nã. Khi nhìn vào thực sự tạo cho hắn cảm giác yên tâm lạ thường. Mà có lẽ, cảm giác này hắn chợt như thấy người trước mặt có đôi nét tương đồng với Trịnh Y Dao - người mẹ quá cố của hắn trước đây.

Hắn đứng dậy, tay bế Hiểu Tình tiến gần hơn với Chu Mẫn Bình. Hắn ngắm nhìn con bé thêm lần nữa, rồi mới quay sang nói với bà ấy: “Đứa trẻ này, một chút sơ suất cũng không được xảy ra với nó. Bà nghe rõ chứ thím Chu?”

“Dạ! Tôi biết thưa Tứ thiếu! Tôi nhất định sẽ chăm sóc tiểu thư thật tốt!” Chu Mẫn Bình nhanh nhẹn gật đầu. Bà rất tự tin với kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ của bản thân, nhưng vẫn không thể giấu được sự lo âu khi đứa trẻ mà bà sẽ chăm sóc lại là con gái độc nhất của Giang Triết Hàn - Giang Hiểu Tình.

Không nói thêm lời nào, Giang Triết Hàn trao lại Hiểu Tình về phía Chu Mẫn Bình. Bà cẩn thận đón lấy con bé, ôm vào lòng mình rồi khe khẽ ru nhẹ. Ngay lập tức, Hiểu Tình ngừng khóc, việc này phần nào mới khiến Giang Triết Hàn thực sự an lòng mà quay đi.

“Tứ thiếu...” Tam Ngưu vội gọi lấy khi thấy hắn đang từ từ đi về phía cầu thang.

Hắn vẫn không ngoảnh mặt lại, chỉ khàn khàn cất giọng: “Tôi muốn ở một mình, bất kì ai cũng đừng quấy rầy!”

Nghe vậy, Tam Ngưu cũng không dám mở miệng nói tiếp. Hắn lặng yên đứng đó, nhìn cho đến khi bóng dáng Giang Triết Hàn khuất hẳn sau lối cầu thang xoắn ốc. Hắn biết, ông chủ của hắn đang muốn tìm nơi yên tĩnh để tự mình gậm nhắm nỗi đau vừa mới trải qua.

Quay sang nhìn Chu Mẫn Bình, Tam Ngưu mới nói: “Được rồi, tôi sẽ hướng dẫn cho bà một số nơi ở đây. Phòng của bà ở khu phía tây, đi theo tôi!”

Đẩy nhẹ cửa phòng, Giang Triết Hàn chầm chậm bước vào bên trong. Trước mặt hắn, không gian vắng lặng vô cùng. Hai cánh cửa sổ bị mở tung, gió đêm bên ngoài khẽ lùa vào, thổi mảnh rèm cửa bay lên nhè nhẹ trong không trung.

Hắn đi đến khép vội cửa sổ, bất giác mới cơ hồ nhìn lại khoảng không sau lưng mình. Căn phòng này là nơi mà hắn đã giam giữ Trạch Lam bên cạnh hắn suốt hơn một năm qua. Mỗi một khoảnh khắc ở đây, như thể một lúc đang hoạ ra trước mặt hắn một bức tranh hỗn độn. Từ ánh mắt đau đớn đầy oán hận của Trạch Lam, cho đến khi ánh mắt ấy bị sự hành hạ của hắn làm cho trở nên lãnh đạm vô hồn, đều như đang hiện diện để trực tiếp nhìn thẳng về phía hắn. Sắc nhọn như mũi dao, đâm vào lồng ngực hắn đến mức nhàu nát.

Bên tai hắn, nghe vang vọng âm thanh nức nở của cô trong mỗi lần cô tuyệt vọng bật khóc. Giọng nói của cô, hơi thở của cô như đang vang lên trong tâm thức hắn. Hắn chỉ muốn một lúc cào rách ngực mình, mang con tim đang hấp hối kia ra ngoài mà tự mình dẫm đạp cho đến lúc tan ra thành một vũng máu đỏ.

Giang Triết Hàn tự đem bản thân nhấn chìm xuống đáy sâu của tận cùng đau thương thống khổ. Ở dưới đáy vực lạnh lẽo ấy, một kẻ cao ngạo như hắn lại co mình lại, run rẫy một cách đáng thương. Trong phút chốc, nơi tim hắn cảm giác như ngừng đập. Hơi thở hắn bị đè nén lại, khiến hắn lảo đảo phải tì vào cạnh giường mới có thể giữ bản thân không ngã. Hắn cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nhiệt huyết, sự sống, tất cả đều như bị rút cạn kiệt.

Hắn buông xuôi bản thân trượt dài trong đau khổ, bất lực ngồi bệt xuống sàn nhà. Đầu tóc hắn rối bù, đôi mắt ngấn nước bị chìm sâu vào tuyệt vọng. Lòng bàn tay hắn chậm rãi mở ra, chiếc nhẫn trong tay hắn nổi bật loé lên trong không gian tối mịch.

Bàn tay hắn cơ hồ run lên, hai cánh môi cũng bắt đầu mấp máy, không ngừng khẽ gọi: “Trạch Lam!”

Đứng nép mình ngoài cửa, Tôn Nghị chỉ lặng người nhìn kẻ đang kêu gào khổ sở ở bên trong. Dưới ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, thân ảnh Giang Triết Hàn đang ngồi gục mặt dưới sàn chợt cô độc đến mức khiến người khác phải thấy đau lòng thay. Anh biết, hắn đang tự trách bản thân mình nhiều đến nhường nào. Giờ phút này và mãi mãi về sau, ngộ nhỡ Trạch Lam vĩnh viễn đã thực sự không còn trên cõi đời này nữa, thì Giang Triết Hàn hắn sẽ không bao giờ rút chân ra khỏi cái màn đêm đau thương dày đặc ấy.

Mỗi giây trôi qua với hắn, từ bây giờ...sẽ dài như vô tận!

[...]

Khu vực ngoại thành, huyện Mật Vân. Cách thủ đô Bắc Kinh khoảng 85 km về hướng đông bắc.

Hiện giờ đã là rạng sáng, mặt trời đã bắt đầu ló dạng sau những dãy núi đồ sộ. Những chuyến tàu trở về sau một tháng ra khơi ở vùng biển lớn, các ngư dân thả neo, thu dọn đồ đạc trên tàu cho gọn gàng.

Lúc này, đột nhiên trên một con tàu, vang lên tiếng kêu thất thanh của một người đàn ông: “Mọi người...phía...phía bên kia...có phải là có người hay không?”

Vừa nói, người đàn ông ấy vừa đưa tay chỉ về phía bãi đất gần đó. Những ngư dân khác nghe thấy cũng liền nhìn theo hướng tay của ông ấy, ngay lập tức có một người khác thốt lên đầy cả kinh: “Là người...là có người đấy...mau lên, xuống xem thế nào!”

Một toáng ngư dân nhanh chân kéo nhau chạy ùa về vị trí đáng ngờ, ngạc nhiên nối tiếp ngạc nhiên, trước mặt họ là một cô gái đang nằm bất tỉnh trên khúc cây to. Nhìn vào có vẻ cô gái này đã bám vào khúc cây rồi trôi dạt đến tận đây, nhưng nhìn vào tình trạng chẳng biết là còn sống hay đã chết.

Một thanh niên vội vàng ngồi xuống ngay bên cạnh, anh cẩn thận nắm lấy thân người cô gái mà lật cô trở lại, đặt cô nằm xuống một cách ngay ngắn. Cô gái này rất trẻ, nhìn sơ, đoán chắc chỉ tầm hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi. Trên người mặc bộ quần áo đơn giản, nhưng đã bị rách nát khá nhiều ở phần tay và chân.

Không đắn đo, thanh niên ấy khẩn trương tiến hành sơ cứu tại chỗ. Hai bàn tay xếp chéo ấn lên lồng ngực của cô gái, đều đặn lặp lại nhiều lần kèm theo là những lần hô hấp nhân tạo. Người đứng xung quanh, ai ai cũng hồi họp chờ đợi một kết quả khả quan. May thay, mọi chuyện không tồi tệ thêm...

“Tỉnh...tỉnh lại rồi!” một người trong đám vui mừng reo lên khi thấy cô gái kia ho sặc sụa, miệng liên tục nôn ra rất nhiều nước.

Cả đám người, ai ai cũng đồng loạt vỗ tay, một người vỗ lên vai cậu thanh niên tài giỏi kia mà tấm tắc khen ngợi: “Bách Thâm, cứu được rồi! Làm tốt lắm!”

Bách Thâm không nhận lời khen ấy, chỉ lắc đầu khéo léo muốn từ chối. Anh đỡ lấy đầu cô gái vừa mới tỉnh dậy, nhỏ giọng hỏi: “Cô gái, có nghe tôi nói không?”

Trước mắt, Trạch Lam chỉ mơ hồ nhìn thấy một gương mặt nam nhân, nhưng lại hết sức mờ nhạt không rõ. Trong đầu, hệt như còn vang lên tiếng sóng biển. Đám người đang đứng bao vây quanh cô, cứ xoay tròn không ngừng. Cô thực sự choáng váng, mệt mỏi không tả được.

“Tôi...tôi...”

“Cô gái...cô làm sao vậy? Tỉnh...tỉnh dậy đi!” Bách Thâm hốt hoảng gọi to, cô gái trên tay anh lại lần nữa bất tỉnh nhân sự. Anh nhấc bổng cơ thể cô lên, gấp rút chạy nhanh đưa cô đến bệnh viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.