Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 34: Chương 34




Chương 51

Cô thích Từ Gia Diên? Kiều Trạch lặp lại lần nữa, thấy đèn đã chuyển động, dừng xe lại, tay khoát lên bánh lái, ngón tay gõ gõ lên đó, có vẻ khá nôn nóng.

Tầm mắt Lộ Miểu dừng trên bàn tay anh, đảo mắt nhìn anh: Anh thích tôi?

... Kiều Trạch bị nghẹn, nhìn vào mặt cô, cẩn thận đánh giá.

Bỗng Kiều Trạch nhớ lại ngày trước cô đã từng nói, Tôi ghét người khác nói thích mình, anh bèn dời mắt đi, mím môi, không nói gì.

Khi đèn đỏ đã chuyển xanh, anh lái xe chạy nhanh, im lặng suốt cả dọc đường.

Lúc xe dừng trong garage dưới lầu thì Kiều Trạch đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Từ Gia Diên nói, cô là người có bạn trai là sao? Anh hỏi.

Lộ Miểu kì quái nhìn anh: Là Ôn Lai ấy.

Không phải anh biết rồi à?

... Trên mặt Kiều Trạch xẹt qua một tia xấu hổ, anh quay mặt đi.

Lộ Miểu im lặng gỡ dây an toàn ra, lặng đi một lúc, rồi mới quay đầu nhìn anh: Anh tôi bảo, ngày mai nếu tôi không dọn ra khỏi nhà anh, thì anh ấy sẽ không nhận em gái tôi đây.

Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn cô: Nếu cô dám dọn ra khỏi nơi này, tôi cũng sẽ không nhận cái micro là cô đâu.

Đẩy cửa ra, người bước xuống xe.

Lộ Miểu im lặng đi theo sau anh, chặn anh một câu: Tôi đâu phải muốn làm micro.

... Kiều Trạch quay đầu nhìn cô, không nói câu nào, ánh mắt bình tĩnh, đôi mắt sâu hoắm, nhìn cô không nhúc nhích.

Lộ Miểu đang còn cố chấp lại bị anh nhìn mà phát run, theo bản năng cúi thấp đầu xuống, giọng cũng nhỏ đi: Tôi là nghiêm túc bàn bạc vấn đề với anh đấy, anh không thể không nhảy vào họng tôi được không?

Tôi cũng nghiêm túc. Kiều Trạch bước vào thang máy.

Lộ Miểu đi vào theo, đứng trong góc, nhìn anh không nói câu nào.

Ánh mắt của cô khiến anh cảm thấy mình như đứa trẻ đang vòi kẹo, ngây thơ, cố tình gây sự.

Anh hít sâu một hơi, nhìn về phía cô: Đến đây.

Lộ Miểu mím môi, hơi chần chừ, rồi cũng đến gần anh, vừa lại gần thì bỗng bị anh kéo tới trước mặt, cánh tay quấn chặt lấy eo cô, bóp cằm cô để cô ngẩng đầu nhìn anh.

Rốt cuộc em ngốc thật hay giả ngốc?

Anh hỏi, giọng nặng nề, gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói, bàn tay nắm eo cô lúc chặt lúc lỏng, lúc buông lúc lại chặt, hận không thể ép cô vào trong lòng.

Lộ Miểu bị động tác bất thình lình của anh dọa, giật mình đứng nguyên tại chỗ.

Đầu anh xích đến gần cô, mắt thấy sắp hôn lên môi cô, nhưng đến nửa được lại dừng lại.

Anh nhắm hai mắt, cực lực kiềm chế cảm xúc.

Đầu gỗ này, không ngờ lại là đầu gỗ mọc ra hai chân dài chạy trốn, động một chút lại khiến anh phất phất ống tay áo, không mang theo một áng mây màu.

Về công lẫn tư, anh không thể để cô đi được.

Kiều Trạch hít sâu một hơi, bàn tay nắm chặt tay cô buông lỏng ra.

Xin lỗi. Anh mở mắt, thần sắc trong mắt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Anh buông cô ra, thấy cửa thang máy đã mở, bèn đi ra trước, mở cửa.

Lộ Miểu đi đằng sau anh, im lặng một lúc lâu mới hỏi: Có phải tôi đã làm phiền đến anh?

Không có. Kiều Trạch bình tĩnh đáp, đi được hai bước lại thở dài một hơi, không nhịn được quay đầu nhìn cô, Rốt cuộc cô có phải là phụ nữ không?

... Lộ Miểu giơ tay nhìn mình, Bộ tôi trong giống pê đê lắm sao?

Kiều Trạch: ...

Không hiểu sao tâm trạng xấu của anh lại vì những lời này của cô mà trở nên tốt hơn, đúng thật là vô lí, cô đang ngẩng đầu nhìn anh, người nhìn vẫn ngốc nghếch, giống như nghi ngờ thật.

Cô trời sinh đã là diễn viên giỏi, dựa vào khuôn mặt đi đâu cũng mưu sinh được, anh hoàn toàn không thể phán đoán được gì từ thần thái của cô, rốt cuộc cô khờ thật hay đang giả ngốc.

Anh khẽ thở ra, đi lên từng bước, tay đặt sau gáy cô, đột nhiên kéo cô vào lòng.

Lộ Miểu cứng người.

Anh không buông cô ra, cũng không có hành động quá phận, chỉ là cái ôm đầy cưng chiều lại khuôn khổ.

Em không làm phiền đến tôi. Anh nói, Là tôi cần em.

Anh buông cô ra, rũ mắt nhìn cô: Cô muốn đi hay ở thì tự quyết định là được. Nếu cô không nỡ bỏ anh cô, thì cô cứ dọn đi, dọn về khách sạn lúc trước mà ở, đổi sang phòng ở tầng trệt là được. Nếu cô cảm thấy mình cần phải ở lại, thì cứ ở.

Rồi xoay người ngồi trên sô pha, bật chế độ công việc: Chuyện hôm nay ở nhà họ Hoàng thế nào?

Lát nữa tôi sẽ vẽ bản đồ địa hình cho anh. Cô ngồi xuống bên sô pha, Tôi vẫn chưa đi hết, mới đi được một phần ba đã gặp con chó ngao, nhưng chỉ gặp được một con, thì anh tôi liền xuất hiện.

Kiều Trạch: Tôi thấy cả rồi.

... Lộ Miểu phồng má, Vậy mà anh còn hỏi tôi đi bệnh viện làm gì, anh cố ý thử tôi phải không.

Kiều Trạch khoanh hai tay trước ngực: Đúng thế.

Lộ Miểu: ...

Anh trực tiếp khiến cô mất hết hứng kể.

Tôi cần bảo đảm thân thể của cô được an toàn. Kiều Trạch nói, Một mình cô đến nhà họ Hoàng đã mạo hiểm rồi, tôi không thể để cô một thân một mình đi vào được.

Kiều Trạch nhíu mày: Anh tính bảo đảm thế nào?

Kiều Trạch ném súng gây tê lên bàn.

Lộ Miểu nhìn anh: May mà anh tôi đến.

Anh cô không cần đến, nếu không kế hoạch chúng ta càng thuận lợi hơn rồi. Kiều Trạch cúi người lấy lại cây súng, Tôi định sau khi bóp cò, sẽ xuất hiện.

Kiều Trạch đổi đề tài: Cô là giả vờ sợ hay thật sự không biết con chó ngao Tây Tạng kia?

Con chó đó nhìn cũng tạm, thật ra lúc đối mặt với nó không hề hung dữ như thế, chỉ là cảnh cáo người lạ đang xâm nhập vào lãnh địa mà thôi, tôi cảm thấy tôi có thể làm quen với nó được. Lộ Miểu nhíu mày, Ngay từ đầu tôi đồng ý với nmm là để cô ấy biết, tôi còn có kỹ năng khác trong người, có lẽ hữu dụng với bọn họ, sau đó cô ấy đề nghị tôi đến nahf hgn thử con chó kia xem sao, thì tôi liền đổi chủ ý. Rõ ràng cả nmm với hgn đều không có biểu hiện tốt như thế, cả hai người đều có tính toán riêng, đối với nmm mà nói, nếu tôi có thể thuần phục được chó nhà hgn, có thể có ích rất lớn với cô ấy, nên cô ấy mới cho tôi cơ hội này, đi thử xem tôi có thể thuần phục được không. Nhưng còn về hgn, nếu tôi có thể dễ dàng thuần phục chó nhà cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ đề phòng tôi. Nếu chúng ta chỉ mượn đường nmm, còn mục đích cuối cùng là tập đoàn Huy Trình, thì tôi không thể vì làm yên lòng nmm mà khiến hgn đề phòng tôi được.

Nên sau khi cân nhắc, tôi quyết định lấy bất biến ứng vạn biến. Sau đó anh lại gọi cho tôi, bảo tôi sợ thật, có thể sợ bao nhiêu thì cứ sợ, tôi cảm thấy tôi làm như vậy chắc chắn đúng.

Khởi đầu rất đúng. Kiều Trạch gật đầu, Đúng là hgn thử cô.

Lộ Miểu gật đầu như có suy nghĩ: Cô ấy cũng không sợ tôi thật sự bị chó nhà cô ấy cắn.

Rồi lén nhìn anh: Mắt nhìn của anh hình như không tốt cho lắm.

Kiều Trạch nhìn cô không nhúc nhích: Nói thế là có ý gì?

Lộ Miểu: Đến kiểu phụ nữ này mà anh cũng để ý.

Kiều Trạch: ...

Lòng bàn tay anh lại bắt đầu ngứa.

Lộ Miểu ngước mắt: Có phải đàn ông các anh chỉ cần phụ nữ xinh đẹp là được, còn những mặt khác lại không nhìn?

Kiều Trạch vẫn duy trì tư thế nghiêng đầu nhìn cô như cũ: Tôi là người nông cạn thế ư?

Lộ Miểu mấp máy môi: Này phải hỏi anh chứ.

Không phải cô nói, tôi đã vượt qua giới hạn đàn ông rồi sao? Đột nhiên Kiều Trạch nghiêng người dựa vào cô, Từ khi nào tôi đã thành một người đàn ông vậy?

... Lộ Miểu bị hỏi khó, ngẩn ngơ nhìn anh.

Tầm mắt anh dừng trên mặt cô, dáng vẻ ngẩn ngơ đâm vào khiến anh ngứa tay ngứa tim, như có thứ gì đó không tên dẫn dắt, bất giác, anh đến gần cô hơn, cho đến lúc đôi môi lại in lên cánh môi mềm mại của cô.

Theo bản năng cô định lùi về sau, nhưng tay anh nhanh hơn đã giữ lấy gáy cô, giữ chặt lấy, ép cô phải mở miệng, đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào, quấn lấy lưỡi cô, không để cô né tránh, cánh tay khác cũng bò lên chiếm hữu vòng eo, để cơ thể cô dựa vào người mình, công thành đoạt đất càng thêm hung ác.

Lộ Bảo ở bên cạnh sủa hai tiếng, anh không để ý, xoa lấy người trong lòng, hôn cô, trong tim trong mắt cũng chỉ còn lại một mình cô.

Tiếng sủa của Lộ Bảo chợt trở nên dữ hơn, Kiều Trạch còn chưa kịp phân định, đột nhiên nó đã bổ nhào lao vào cô, bản năng Kiều Trạch ôm lấy Lộ Miểu xoay người lại, che cô vào trong ngực, đưa lưng về phía Lộ Bảo.

Móng của Lộ Bảo đặt lên vai anh, nhe răng trợn mắt với anh, phá đi cảnh ý loạn tình mê vừa nãy, đánh thức anh, cũng làm cô tỉnh lại

Mu bàn tay bịt lấy môi, Lộ Miểu vội vàng lui ra khỏi người anh.

Xin... xin lỗi... Vội vàng để lại câu nói, người như chạy trối chết, thất tha thất thểu quay về phòng.

Kiều Trạch quay đầu nhìn con chó ngu ngốc đang dựa lên vai anh, nhìn nó không nói gì.

Lộ Bảo ư ử, hậm hực lui xuống khỏi vai Kiều Trạch, nhìn anh một cái, rồi im lặng rút về ổ chó của mình, như đứa trẻ đã phạm sai, quỳ rạp trên đất không nhúc nhích.

Qua một hồi lâu Kiều Trạch mới hạ hỏa.

Anh đứng lên, đến gõ cửa phòng Lộ Miểu.

Giọng nói rầu rĩ của Lộ Miểu vang lên từ bên trong: Tôi muốn củ.

Kiều Trạch: Cô mở cửa ra.

Tôi thật sự muốn ngủ.

Mở cửa! Giọng anh đanh đi mấy phần.

Lộ Miểu không đáp, cũng không mở cửa.

Anh đã nếm được sự cố chấp của cô, cô không muốn mở cửa, anh cũng không có cách ép cô.

Cuối cùng Kiều Trạch không thể không về lại phòng mình, lúc đi qua chuồng chó của Lộ Bảo thì khẽ đá vào nó một cái, nó nằm úp không nhúc nhích, ánh mắt đặc biệt ai oán.

Kiều Trạch chẳng biết mình nuôi chó kiểu gì nữa, một lòng hướng về Lộ Miểu, chỉ sợ không chạy đi với cô.

Cô không bắt chó anh chạy đi, nhưng người lại đi mất.

Hôm sau khi Kiều Trạch dậy thì Lộ Miểu đã không có ở nhà.

Căn phòng trống rỗng, chăn mềm gấp xếp chỉnh tề, hành lí vẫn còn đó, không nhìn ra được là bị dọa nên chạy hay có chuyện ra ngoài.

Anh cầm lấy điện thoại, gọi điện cho cô.

Cô ở đâu?

Tôi đang ở ngoài.

Kiều Trạch: Chỗ nào ở ngoài?

Lộ Miểu im lặng một lát: Anh tôi bảo tôi hôm nay phải cho anh ấy câu trả lời thuyết phục, anh ấy hẹn tôi.

Kiều Trạch cũng lặng đi trong chốc lát: Vậy cô chuẩn bị trả lời thuyết phục anh ta thế nào?

Chương 52

Trả lời thuyết phục thế nào...

Thật ra Lộ Miểu vẫn chưa nghĩ ra.

Mới sáng sớm Từ Gia Diên đã hẹn cô, cô cũng hơi sợ khi phải đụng mặt với Kiều Trạch, cô không dám gặp anh, nên ra ngoài từ sớm, cố ý tránh mặt anh.

Cô không ngờ anh lại gọi đến.

Lộ Miểu. Kiều Trạch đợi mãi không thấy cô trả lời bèn gọi cô một tiếng, giọng bình tĩnh, như dáng vẻ mà ngày đầu cô mới quen anh, bình tĩnh, trầm ổn, nghiêm túc, không hề giống với người tối qua ôm cô vào lòng, hôn cô thật sâu.

Cô định trả lời thuyết phục anh ta thế nào? Anh hỏi.

Tôi... Lộ Miểu ngập ngừng, Tôi không biết.

Khóe mắt trông thấy Từ Gia Diên đẩy cửa đi vào, cô cúi đầu nói: Anh tôi đến rồi, cúp máy trước đây.

Ngón tay đè lên hai chữ kết thúc, rồi đặt điện thoại lên bàn.

Từ Gia Diên ngồi xuống đối diện cô: Đến lâu chưa?

Anh hỏi, thuận tay cầm lấy thực đơn, gọi phục vụ, vừa gọi đồ ăn, vừa bớt thì giờ nhìn cô: Suy nghĩ thế nào rồi?

Em sẽ chia tay với Ôn Lai. Tay cô vuốt ve mép ly, nhẹ nhàng nói, có vẻ tránh nặng tìm nhẹ.

Nhưng đáp án này cũng không khiến Từ Gia Diên vừa lòng.

Động tác giở thực đơn của anh dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô: Chuyện dọn nhà thì sao?

Lộ Miểu mím môi không nói, né tránh ánh mắt anh.

Từ Gia Diên: Em không tính đi?

Lộ Miểu chần chừ, rồi gật đầu: Em ở đó đã quen rồi, tạm thời không muốn chuyển đi.

Từ Gia Diên khép thực đơn cái bộp: Em nhất định phải dọn đi.

Lộ Miểu mím môi không nhìn anh: Em không muốn.

Nhất định phải đi! Từ Gia Diên đặt thực đơn sang bên, nghiêm túc nhìn cô, Miểu Miểu, em nhất định phải dọn ra khỏi đó!

Lộ Miểu nắm ly không nhúc nhích, im lặng một lúc lâu mới nhỏ nhẹ nói: Anh, anh có biết cho đến giờ, vì sao em không muốn anh giúp em không?

Cô ngẩng đầu nhìn anh: Vì em sợ tình huống như thế này. Anh lấy danh nghĩa đối tốt với em, ép em làm chuyện em không thích, em sẽ không thể nào từ chối anh được.

Anh chăm sóc em như thế, lúc nào cũng suy nghĩ cho em, lúc em gặp khó khăn thì luôn là anh xuất hiện trước, thậm chí lần một lần hai anh còn vì cứu em mà bị thương, nếu em còn đối chọi với anh, thì cứ như em không biết cám ơn, không biết phân biệt vậy. Cô cúi đầu, Em không phải em gái ruột của anh, thậm chí chúng ta chẳng có quan hệ gì cả. Em không thể nào giống Từ Gia Diên, hoặc như người nhà của anh được, đón nhận anh đối tốt với em một cách đương nhiên như thế, em không có tư cách.

Nên anh càng tốt với em, thì em càng có áp lực lớn, em không báo đáp anh hết được, em chỉ có thể cố gắng nghe lời anh, không để anh pahri lo lắng. Cô chần chừ nhìn anh, Nhưng em thật sự không thích thế. Em không muốn vì cảm kích mà phải thua thuyết, ép mình làm chuyện không thích.

Bây giờ em ở nhà Kiều Trạch rất thoải mái, anh ấy không ban ơn gì với em, em cũng không cảm thấy nợ anh ấy cái gì, em với anh ấy là trao đổi đồng giá, là vì nhu cầu, nên anh ấy không ép em phải làm gì, anh ấy không có tư cách đó. Cho dù... Anh ấy có bắt buộc, em vẫn có thể từ chối một cách thẳng thừng. Nhưng đổi lại là anh thì không được, em thiết anh nhiều lắm, nếu anh thật sự ép em, em chẳng thế nào từ chối anh được. Nếu từ chối, em sẽ áy náy, nhưng không từ chối, thì em lại không cam tâm tình nguyện.

Nên... Anh à... Lộ Miểu mấp máy môi, Anh* đừng ép em nữa được không? Em đã lớn rồi, em có thể phân biệt được người tốt kẻ xấu, thật sự anh không cần phải lo lắng cho em.

(*Lộ Miểu dùng kính ngữ với Gia Diên.)

Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc thẳng thắn nói lên suy nghĩ của mình với anh, nhất thời Từ Gia Diên giật mình, ánh mắt nhìn cô có chút phức tạp, mấy lần định mở miệng, lại im lặng nuốt vào, anh cúi đầu.

Anh xin lỗi. Anh cúi đầu nói, tay phải xách ấm trà, rót cho mình ly trà, một hơi uống cạn.

Lộ Miểu nhìn Từ Gia Diên như thế, trong lòng hơi khó chịu, cô không muốn vậy, không muốn vì những lời của mình mà khiến Từ Gia Diên bực bội, anh tốt với cô quá, tốt đến mức cô không đành lòng nhìn anh vì cô mà khổ sở.

Anh à... Lộ Miểu ngập ngừng gọi anh, lại chẳng biết nên nói gì, cả người có vẻ luống cuống.

Từ Gia Diên ngẩng đầu cười với cô: Em không việc gì phải tự tạo gánh nặng tâm lí cả. Anh không sao.

Thở dài một hơi, vừa cười nhìn cô: Cho tới nay chỉ là anh một mình tình nguyện tốt với em, anh không nghĩ đến chuyện khác, chỉ là cảm thấy trước đây đối với em... không tốt lắm, muốn bù đắp lại, cũng để lòng mình vơi bớt.

Anh không biết vì sao năm đó mình lại không hiểu chuyện như thế, nếu không phải vì anh, bây giờ em cũng không thành ra thế này. Hôm đó sau khi đưa em đi, hình ảnh em nắm chặt lấy tay anh, khóc xin anh đưa em về, anh không thể nào quên được, mấy năm đó quả thật anh rất khó chịu, vừa nghĩ đến em anh lại buồn bực, áy náy, anh giằng co rất lâu, mới quyết định quay về thăm em, muốn giúp em.

Quả thật từ đầu đối với em là vì áy náy, ôm tâm lí muốn bù đắp mà tới gần em, giúp em. Anh chỉ là... đơn giản muốn mình dễ chịu chút. Ngón tay Từ Gia Diên xoa xoa mép ly, trầm ngâm một lúc, Nhưng nhiều năm đã qua, anh không phải chỉ đơn thuần muốn bù đắp cho em.

Miểu Miểu à. Anh ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm túc nói, Anh có tình cảm với em. Anh muốn ở bên em, muốn chăm sóc em, em hiểu chứ?

Lộ Miểu giật mình.

Em nói em không có cách nào giống người nhà anh, thoải mái được anh đối tốt. Nếu đã thế, anh lấy thân phận bạn trai... Đối tốt với em được không?

Lộ Miểu chỉ ngẩn ngơ nhìn anh, đầu óc rối loạn, không nghĩ ra được gì để nói.

Miểu Miểu. Từ Gia Diên thở dài, thậm chí còn hơi cong khóe miệng, nói ra câu đó dường như khiến anh thoải mái hơn, Em có từng nghĩ, ngoại trừ quan hệ huyết thống ra, thì để là người nhà vẫn còn có cách khác không?

Lộ Miểu không cười được: Anh à... Anh đừng nói đùa thế chứ?

Em là em gái anh mà... Cô hoảng hốt, có chút bối rối, Sao chúng ta có thể ở bên nhau được.

Anh không nói đùa. Từ Gia Diên nhìn cô, vô cùng nghiêm túc, Miểu Miểu, anh nghiêm túc.

Cho đến giờ em không phải là em gái anh, anh cũng chưa từng xem em là em gái.

Anh không biết làm thế này liệu có khiến em khó tiếp nhận nổi không, nhưng anh đã suy nghĩ kĩ càng cả đêm mới quyết định.

Đã nhiều năm qua, anh luôn cho em đủ không gian và tự do, không can thiệp đến em, là vì anh biết, trừ Lộ Tiểu Thành ra, không có người nào có thể lọt vào mắt em.

Anh vốn nghĩ, anh sẽ kiên nhẫn chờ em, chờ em từ từ nhận ra tâm ý của anh.

Nhưng cũng đã mấy năm rồi, em vẫn luôn từ chối anh, em tình nguyện ở nhà của người đàn ông xa lạ chứ nhất quyết không để anh đối tốt với em, anh không đợi được nữa.

Nhưng... Nhưng mà... Lộ Miểu chỉ cảm thấy đầu ong ong lên, trong lòng rối bời, cái gì cũng lộn xộn, đến mức cô không thể nói năng bình thường được.

Từ Gia Diên nhìn cô, anh có thể hiểu được tâm trạng lúc này của cô, anh không ép, chỉ kiên nhẫn đợi đáp án của cô.

Im lặng bao trùm cả hai bên.

Đầu dây điện thoại, cũng im lặng theo.

Vừa nãy cô chưa kịp ngắt cuộc gọi, Kiều Trạch vẫn giữ máy.

Anh yên vị trên sô pha, tựa lưng ra sau, đầu hơi ngẩng lên, nhìn trần nhà, di động dán bên tai phải.

Bàn tay cầm điện thoại nắm chặt hơn, rồi lại từ từ buông ra, nhắm mắt lại mở mắt, nhìn trần nhà chăm chú, vẫn không nhúc nhích.

Vì do nhu cầu!

Không có tư cách!

Vì do nhu cầu!

Không có tư cách!

...

Những lời bình tĩnh của cô với hình ảnh cô nằm trong lòng anh tối qua không ngừng đan xen trong đại não.

Kiều Trạch kiềm chế nhắm mắt lại, ngón tay đặt lên phím tắt, nhưng không nhấn xuống mà để mặc điện thoại khẽ xoay trong tay, tầm mắt chuyển sang Lộ Bảo bên cạnh.

Lộ Bảo nằm bên chân anh, đang im lặng gặm thức ăn cho chó, bị anh liếc nhìn một cái, rầu rĩ đứng lên, ngậm bát thức ăn đi vào trong góc.

Kiều Trạch cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm nó bất động, khẽ xoay điện thoại.

Lộ Miểu ở đầu dây vẫn mãi không lên tiếng.

Từ những lời của Lộ Miểu anh có thể đoán được, Từ Gia Diên đã phá một lớp cửa sổ, anh xé đi vỏ bọc anh trai của cô, đang tỏ tình với cô, khiến cô rơi vào hỗn loạn, cũng có thể là... do dự.

Cô do dự, anh nghĩ thế.

Liệu cô có thể đồng ý không?

Liệu có đồng ý không?

Nếu cô đồng ý...

Nếu cô dám đồng ý!

Đột nhiên tâm tình của Kiều Trạch trở nên tồi tệ, lại có chút nôn nóng, phút chốc đứng bật dậy.

Lộ Bảo dùng móng đào trong bát thức ăn, im lặng đi về sau mấy bước.

Kiều Trạch ngồi xuống trước mặt nó, vỗ lên đầu chó, đưa điện thoại ra cho nó, Sủa!

Lộ Bảo im lặng che bát thức ăn lùi về sau.

Ngữ khí của Kiều Trạch nặng hơn: Sủa!

Lộ Bảo yếu ớt nhìn anh, rồi nhìn chiếc điện thoại trong tay anh, không biết có hiểu hay không, ai oán sủa gâu.

Tiếng không lớn, nhưng đủ kinhd động đến Lộ Miểu đang bối rối.

Cô mơ hồ nghe thấy tiếng chó sủa trong điện thoại, mờ mịt nhìn sang.

Từ Gia Diên cũng đưa mắt nhìn điện thoại, rồi chuyển sang cô: Miểu Miểu?

Lộ Miểu chần chừ nhìn anh.

Em có đồng ý cho anh cơ hội này không, để anh có đầy đủ lí do tư cách chăm sóc em?

Lộ Miểu: ...

Chợt trong điện thoại truyền đến hai tiếng chó sủa dồn dập.

Nháy mắt sự chú ý của Lộ Miểu đã bị chiếc điện thoại thu hút, cô nhanh chóng cầm điện thoại lên, khi trông thấy điện thoại vẫn còn kết nối thì ngẩn cả người.

Từ Gia Diên trông sắc mặt cô có vẻ không đúng, cũng nhìn điện thoại, thấy cuộc gọi với Kiều Trạch, lập tức ấn đường chau lại.

Lộ Miểu thật sự muốn tát chết mình, cô không biết Kiều Trạch còn ở bên đầu dây không, rõ ràng cô đã tắt máy rồi mà, không biết sao lại...

Lộ Miểu chán nản che mắt, run lẩy bẩy đặt điện thoại bên tai, chần chừ lên tiếng: Alo...

Cô có biết cô đang phạm vào một sai lầm trí mạng không? Giọng của Kiều Trạch vang lên, rất bình tĩnh.

Bàn tay cầm điện thoại của Lộ Miểu nhịn không được mà run lên, muốn cúp máy nhưng không dám, với tính nghiêm khắc của Kiều Trạch, cô hoàn toàn có thể đoán trước được kết quả của cô.

Sai lầm này có bao nhiêu điểm trí mạng cô đều biết, nếu điều này xảy ra khi đang nằm vùng, thì cô đã sớm chết đủ tám trăm lần rồi. Cô cứ ngỡ mình đã tắt máy, rõ ràng đã bấm nút tắt, không ngờ vẫn đang thực hiện cuộc gọi, cô đoán là do điện thoại bị đứng, ngón tay cô chỉ hơi đè xuống nhưng lại bị kẹt, mà cô cũng không xác nhận lại.

Sơ suất nhỏ, vào thời khắc mấu chốt cũng trở thành sai lầm trí mạng.

Cô không ngờ mình lại phạm phải sai lầm nhỏ này, cả người rơi vào hối hận và áy náy tự trách không thôi.

Xin lỗi. Cô không dám biện giải gì cho mình, sai chính là sai, cô chỉ rất khó chịu, khó chịu khi mình lại phạm vào lỗi lầm như thế.

Từ Gia Diên nhìn vẻ mặt chán nản tự trách của cô, ấn đường càng chau chặt hơn, giơ tay về phía cô: Đưa điện thoại cho anh.

Đúng lúc này điện thoại anh vang lên.

Lộ Miểu chỉ vào điện thoại của anh: Có điện thoại.

Từ Gia Diên không thể không thu tay về, bắt máy.

Kiều Trạch cũng không hề trở trách to tiếng gì như Lộ Miểu lo, chỉ bình tĩnh hỏi cô: Bây giờ ở đâu?

Lộ Miểu nhìn thực đơn, đọc tên nhà ăn.

Kiều Trạch: Khi nào về?

Cỡ giữa trưa. Lộ Miểu nhịn không được vỗ trán chán nản, Xin lỗi, không phải tôi cố ý không tắt máy đâu. Điện thoại tôi đã dùng được mấy năm rồi, gần đây bị đứng khá nghiêm trọng, tôi đã bấm 'kết thúc' rồi, không ngờ...

Càng nói Lộ Miểu càng cảm giác được như mình đang kiếm cớ, chán nản nhắm mắt lại, uể oải: Rất xin lỗi.

Kiều Trạch im lặng một lúc: Tôi đi đón cô.

Lộ Miểu không biết có phải Kiều Trạch định tính sổ cô không, cô không dám từ chối, do dự gật đầu: Được.

Lén liếc mắt nhìn Từ Gia Diên, liền trông thấy Từ Gia Diên biến sắc, đứng bật dậy: Mẹ đừng nóng, giờ con về ngay đây.

Cúp điện thoại, giơ tay gọi phục vụ.

Sao thế? Lộ Miểu cũng vội vàng đứng lên, Đã xảy ra chuyện gì rồi ư?

Thiên Thiên mất tích rồi. Từ Gia Diên cất điện thoại, Miểu Miểu, anh phải về trước xem đã xảy ra chuyện gì, giờ em tự về nhé, lát nữa anh sẽ tìm em sau.

Em ấy thế nào? Lộ Miểu vội vàng hỏi, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, cô định đi theo anh đến hiện trường xem sao.

Cụ thể anh cũng không rõ, lát nói sau.

Từ Gia Diên xoay người toan đi.

Đợi đã, em đi với anh. Lộ Miểu gọi anh lại, cùng anh bước ra ngoài, vừa đi vừa nói với Kiều Trạch trong điện thoại, Anh đừng đến đây nữa. Gia Thiên mất tích, tôi muốn đi xem.

Kiều Trạch nhíu mày: Từ Gia Thiên?

Lại hỏi cô: Bây giờ các cô muốn đi đâu?

Tôi không biết, chắc là về nhà họ Từ xem sao.

Lộ Miểu cúp điện thoại, cùng lên xe với Từ Gia Diên.

Sáng hôm qua con bé nói ra ngoài ăn với bạn, cả đêm không về. Từ Gia Diên khởi động xe, vừa quay đầu xe vừa nói, Điện thoại cũng tắt, không ai biết nó đi đâu.

Lộ Miểu nhíu mày: Liệu có thể đi đâu chơi với bạn, không gọi điện về?

Nếu thế thì còn may. Từ Gia Diên lưu loát đánh tay lái, quay đầu nhìn cô, Phát hiện xe của con bé ở trên đường cách nhà bảy tám km, xe mở tung cửa, trên ghế có dấu vết vật lộn.

Hôm qua trước khi đi thì con bé có nói buổi tối có thể không về, bảo mẹ không cần chuẩn bị cơm. Nên đến tối người không về, mẹ cũng không để tâm. Từ Gia Diên nói tiếp, Đến sáng gọi cho nó mới phát hiện tắt máy, cứ tưởng chưa dậy. Không ngờ vừa nãy nhận được điện thoại của cảnh sát, bảo đến nhận định xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.