Chương 53
Nửa tiếng sau, xe đã đến biệt thự nhà họ Từ.
Căn biệt thự vẫn ở chỗ cũ. Gần hai mươi năm phát triển, khu nhà giàu có ngày xưa đã càng lúc càng phồn hoa đông đúc.
Sau khi Lộ Miểu rời khỏi nơi này, cũng gần hai mươi năm không về lại, thậm chí cũng chẳng đến gần.
Trí nhớ lúc lên sáu không khắc sâu nhiều lắm, nhưng khi xe ngày càng đến gần, tất cả hồi ức xưa đều trở nên rõ ràng, đặc biệt là khi xe băng qua nhà trẻ năm đó...
Nhà trẻ vẫn còn đấy, chỉ là căn nhà trệt trắng xóa thấp bé đã được tòa nhà ba tầng mới tinh thay thế, vách tường sơn màu vàng ấm áp cùng sắc xanh trời dịu nhẹ, cánh cổng rỉ sét loang lổ cũng đổi thành cửa sắt đen bóng khắc hoa.
Trạm xe buýt đối diện nhà trẻ vẫn còn đấy, trạm chờ đã đổi thành trần nhà màu bạc cùng hộp đèn quảng cáo, trên hộp đèn là Lê Quân Hạo đang quảng cáo loại đồ uống mới nhất, trẻ trung, mới mẻ, không còn tấm bảng trắng cũ nát bị mưa gió năm xưa mài mòn, cùng dòng chữ Khải đỏ đậm, nếu như có một ngày, chợt bạn chẳng biết mình là ai...
Lộ Miểu không biết vì sao mình lại nhớ rõ tấm quảng cáo, hàng chữ đỏ kia đến thế, xe chạy qua nơi nào, thì cảnh bản thân đứng đợi sau cánh cửa sắt tự nhiên hiện lên trong đầu.
Những kí ức này chẳng dễ chịu lắm, hơn nữa khi xe đến nhà biệt thự nhà họ Từ, trong lòng Lộ Miểu càng bàng hoàng bối rối hơn.
Lần đầu tiên cô phát hiện, thì ra cô luôn cưỡng lại đến gần nơi đây.
Khi xe đã dừng, Từ Gia Diên xuống xe rất nhanh, còn Lộ Miểu vẫn ngồi trên xe không nhúc nhích.
Tay cô hơi ướt, thở sâu một hơi, cố vượt qua cảm giác kháng cứ trong lòng.
Từ Gia Diên vòng qua đầu xe, mở cửa ra thay cô.
Trong đầu anh chỉ mãi để ý đến chuyện Từ Gia Thiên mất tích, nên không phát hiện ra sự khác thường của cô.
Lộ Miểu lặp lại trong lòng câu chuyên nghiệp hóa của Kiều Trạch, cô tự nói với mình, cô là một cảnh sát, cô đến đây tìm hiểu vụ án, mấy ngày trước cô còn tiếp xúc với Từ Gia Thiên, có lẽ cô biết nhiều hơn so với cảnh sát, cô chỉ đang hỗ trợ giải cứu một người dân vô tội mà thôi.
Lộ Miểu thở hắt ra, xuống xe.
Từ Gia Diên nắm chặt cổ tay cô, toan kéo cô cùng bước vào.
Nhưng Lộ Miểu lại rút tay về.
Anh. Cô cố ý gọi một tiếng anh, nhắc nhở anh, Vào trước xem tình hình thế nào đã.
Từ Gia Diên nhìn cô, không có thời gian xoắn bện với câu chữ của cô, gật đầu, người bước nhanh vào đại sảnh.
Lộ Miểu cũng sải chân đi theo sau anh.
Biệt thự nhà họ Từ đã được trùng tu tân trang, nhưng căn nhà vẫn còn bố cục của năm đó, vừa mới vào cửa, cảm giác quen thuộc đập vào mặt.
Chỉ duy một điều không quen, đó là chuồng chó giữ cửa nay đã trống rỗng, chú chó Labrador làm bạn với cô hơn năm năm hồi đó đã sớm chẳng còn.
Nó cứu cô một mạng, nhưng ngay đến lời tạm biệt cô còn chưa kịp nói với nó.
Lộ Miểu nhớ lại sáng hôm cô đi, nó còn tung tăng đảo quanh sau lưng cô.
Lúc ấy cô còn nghĩ thật sự có thể ra ngoài chơi với bố mẹ, vui vẻ đến mức quên tạm biệt nó, cũng không để ý đến nó, cứ thế mà lên xe.
Cô chỉ nhớ khi mở cửa xe ra, nó đứng cách cửa khá xa, lắc đầu vẫy đuôi với cô ở trong xe.
Có lẽ nó cũng chẳng nghĩ đến, sau lần đó, cuối cùng nó không thể chờ cô về được.
Bình quân Labrador chỉ sống từ 12-14 năm, nó không sống được lâu như thế để đợi cô về.
Năm thứ hai sau khi em đi thì nó chết rồi. Thấy cô nhìn thất thần vào chỗ kia, chợt Từ Gia Diên cúi đầu nói, Tuyệt thực mà chết.
Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn anh.
Từ Gia Diên nói tiếp: Nó nổi tính điên, suốt ngày nhảy lên xe cào bới, dùng móng vuốt cào cửa kính xe hay ghế ngồi một cách điên loạn, cào đến mức ghế rách nát hết, sau đó từ từ trở nên buồn bực không vui, không thiết ăn uống gì, không chống đỡ quá một tuần liền chết.
Đột nhiên Lộ Miểu khó chịu đến muốn khóc.
Từ Gia Diên không nhiều lời nữa, đi vào phòng.
Trần Kỳ ở bên sốt ruột đi tới đi lui, đưa mắt vừa trông thấy Từ Gia Diên, cảm xúc chống đỡ từ sáng đến nay liền sụp đổ.
Gia Diên à, cuối cùng con cũng về rồi. Lúc nói, nước mắt chảy vòng quanh, vội vàng đi về phía Từ Gia Diên, Rốt cuộc em gái con đã xảy ra chuyện gì, con bé sẽ không sao chứ?
Mẹ, mẹ chớ sốt ruột. Từ Gia Diên dịu giọng an ủi bà.
Trần Kỳ dậm chân: Sao mẹ có thể không lo được chứ, nếu Thiên Thiên con bé xảy ra chuyện không hay gì...
Nói được nửa thì nghẹn ngào không cất giọng nổi, đang định giơ tay lau mũi thì thoáng trông thấy Lộ Miểu đi theo sau Từ Gia Diên, lập tức hít sâu, lạnh mặt, nhìn sang Từ Gia Diên: Sao nó cũng đến?
Từ Gia Diên bất giác nhíu mày: Mẹ à.
Lộ Miểu nhìn bà, rồi dời mắt sang chỗ khác, nhìn cảnh sát thụ án ở bên cạnh, thấp giọng hỏi anh ta: Xin hỏi tình hình bây giờ thế nào rồi?
Cảnh sát thụ án là cảnh sát ở đồn công an gần đây, không qua lại với Lộ Miểu, cũng không biết cô, bèn nhíu mày nhìn: Cô là?
Cô ấy là người nhà tôi. Từ Gia Diên tiếp lời, rồi bước đến, Xin hỏi tình hình bây giờ thế nào rồi?
So với Trần Kỳ đã suy sụp, Từ Gia Diên trông có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Xem xét từ dấu hiệu để lại hiện trường, hẳn là bắt cóc. Cảnh sát nói, Trước mắt chúng tôi đang kiểm tra những người khả nghi.
Lộ Miểu nhíu mày: Có thể điều tra minh tinh tên Lê Quân Hạo được không? Gần đây anh ta với Từ Gia Thiên qua lại khá nhiều, cũng có gút mắt tình cảm.
Đột nhiên Trần Kỳ đi về phía cô: Cô đang nói lung tung gì đó hả?
Lộ Miểu mấp máy môi: Tôi không nói bậy. Quả thật gần đây Gia Thiên khá thân thiết với Lê Quân Hạo, còn có cả scandal, dì có thể lên mạng xem.
Đó chẳng qua là tụi nhà báo nói bậy cả. Sắc mặt Trần Kỳ không tốt lắm, Hai đứa nó chỉ là bạn bè bình thường cùng đi ăn bữa cơm mà thôi.
Từ Gia Diên nhíu mày nhìn bà: Mẹ, mẹ biết Lê Quân Hạo này?
Kiều Trạch quay đầu đi, không lên tiếng.
Từ Gia Diên nhìn Lộ Miểu: Em nói tiếp đi.
Gia Thiên một lòng muốn vào giới giải trí, muốn mượn Lê Quân Hạo để đi lên, tối mấy hôm trước còn đột nhiên đến báo Lê Quân Hạo tụ tập hít ma túy. Tối qua liền bị bắt cóc, trong chuyện này chắc chắn có liên quan với nhau, em cảm thấy có thể bắt tay điều tra từ chỗ Lê Quân Hạo.
Làm càn. Đột nhiên Từ Gia Diên khẽ mắng một câu, chuyện Từ Gia Thiên muốn vào làng giải trí đã nhắc đến với anh, anh luôn cực lực phản đối chuyện con bé muốn vào chốn phức tạp đó, không ngờ nó lại tự đi đường tắt.
Sao cô biết? Đột nhiên Trần Kỳ chuyển lửa đạn sang Lộ Miểu, nghiêm mặt cất cao giọng, Nếu cô sớm biết nó làm việc đó, vì sao còn giấu chúng tôi?
Tôi... Lộ Miểu nhìn Từ Gia Diên một cái, cô có nói với Từ Gia Diên rồi mà, tối hôm Từ Gia Thiên say rượu nói một lần, hôm Từ Gia Thiên tìm cô xin lỗi thì cô cũng có nói thêm với Từ Gia Diên, cô bị Trần Kỳ oanh tạc đến mức khó hiểu, cô không lí giải được hận thù của bà ta với mình, cũng như thế, đưa mắt nhìn về người cô từng lầm tưởng là mẹ, cũng từng thân thiết gọi hai tiếng mẹ ơi, cô không thể trả lời nổi.
Mẹ à, Miểu Miểu có đề cập đến với con rồi. Từ Gia Diên kéo Lộ Miểu ra sau, Là do con không để ý, con chỉ nghĩ cảnh cáo Thiên Thiên là xong, không ngờ con bé lại cố chấp đến vậy.
Mấy đứa đều biết, vì sao còn giấu mẹ? Trần Kỳ không hề bỏ qua, Con có biết con bé làm thế sẽ gặp nguy hiểm không? Con có biết con như thế sẽ hại chết em gái con khong?
Lộ Miểu cảm thấy mấy câu hỏi chất vấn này hoàn toàn chẳng có nghĩa lí gì, không muốn lãng phí thời gian cho bà ta càn quấy, bèn quay người hỏi cảnh sát: Hiện trường xảy ra chuyện ở đâu, tôi có thể đến xem không?
Cô đừng có ở đây mà vờ vĩnh. Trần Kỳ gắt gỏng, Từ nhỏ đến lớn có ngày nào cô thấy Thiên Thiên sống dễ chịu không hả. Nếu không phải do cô biết mà không báo, bây giờ con bé có thể thế sao?
Lộ Miểu: ...
Cô hoàn toàn không hiểu nổi Trần Kỳ giận cá chém thớt.
Cảnh sát thụ án dường như cũng không hiểu, ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Chó nhà bà đi lạc, còn trách hàng xóm không giúp bà giữ chuồng ư? Đột nhiên một giọng nam vang lên, phá vỡ sự im lặng trong phòng.
Lộ Miểu ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy Kiều Trạch đang đi vào.
Anh... Cô ngạc nhiên không phải vì anh đến, mà là câu phản bác chuẩn không cần chỉnh của anh.
Anh nhìn cô một cái, người đi về phía cô, lúc đến trước mặt thì rất tự nhiên giơ tay ra, cầm lấy tay cô kéo người đến bên cạnh.
Cô ngốc đó à, muốn để mặc chó dại cắn loạn, sao không bảo Lộ Bảo đến?
Chương 54
Lộ Miểu: ...
Cô sửng sốt hai giây, rồi sau đó hậm hực mấp máy môi, sửa sai lại vì Lộ Bảo: Sao Lộ Bảo có thể giống chó dại được chứ?
Lập tức sắc mặt Trần Kỳ trở nên rất khó coi.
Bà ta nhận ra Kiều Trạch, ngày trước ở Macau, anh ta cũng che chở Lộ Miểu như thế, bà có ấn tượng khá sâu với Kiều Trạch, vì cơ bản con gái mình coi trọng người đàn ông này.
Cậu là ai hả, sao lại tùy tiện xông vào nhà người khác như thế? Bà ta hỏi, hùng hổ dọa người.
Cánh tay Kiều Trạch vươn ra chắn trước Lộ Miểu, đến cả nhìn cũng lười nhìn Trần Kỳ, chỉ xoay người nhìn Lộ Miểu, hỏi cô: không sao chứ?
Lộ Miểu lắc đầu: Tôi không sao.
Sắc mặt Từ Gia Diên cũng không tốt lắm, không phải vì hai người một hỏi một đáp không coi ai ra gì, mà là sự thân mật vô hình lộ ra giữa hai người.
Cô đứng trước Kiều Trạch, đang ngẩng đầu nhìn anh ta, hơi bĩu môi, nhìn thế nào cũng thấy giống đang làm nũng với anh ta.
Cô vốn không cao, chỉ đến bả vai của Kiều Trạch, người nhỏ bé yếu ớt, đứng như thế trước mặt anh ta, ngẩng đầu nhìn anh ta nhiều ít mang theo kiều thái của cô gái nhỏ, hoàn toàn khác hẳn vẻ bình tĩnh lúc đối diện với anh.
Tâm tình anh dần trở nên tồi tệ, gọi Lộ Miểu lại.
Lộ Miểu quay đầu nhìn anh.
Anh đi đến trước mặt cô, bất thình lình giơ tay kéo cô ra sau, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn Kiều Trạch: Anh kiều có chuyện gì không? Thật xin lỗi, hôm nay nhà tôi có chút chuyện, không tiện tiếp đãi anh được, để hôm khác hẵng ghé qua vậy.
không sao, các anh cứ tiếp tục đi. Kiều Trạch khách khí nói, Tôi chỉ đến đưa người nhà tôi về mà thôi.
Rồi duỗi tay ra, Lộ Miểu lại bị anh kéo về lại trước người mình, đẩy cô ra sau: Chúng ta về trước, đừng ở đây làm phiền đến anh Từ nữa.
Lộ Miểu cũng không muốn ở đây nữa, cô chẳng hiểu được vì sao Trần Kỳ lại ghét cô đến thế, mà cô cũng không thể giao tiếp với cảnh sát thụ án được.
Cô quay đầu tạm biệt Từ Gia Diên, vốn định gọi anh là anh, nhưng miệng vừa mở ra, lại trông thấy ánh mắt oán giận của Trần Kỳ, bèn nuốt chữ anh vào trở lại, chỉ đơn giản nói, Tôi về trước đã, Thiên Thiên từng liên lạc với tôi, nếu cần giúp đỡ gì thì anh cứ nói với tôi một tiếng.
Rồi quay sang nhìn cảnh sát thụ án: Có cần lấy khẩu cung của tôi không?
Cảnh sát đang tìm kiếm những người có liên quan, lập tức đứng lên: Cũng được, cô về đồn công an với chúng tôi một chuyến đi.
Bọn họ không lấy khẩu cung của Lộ Miểu ngay tại nhà họ Từ, cảm xúc của Trần Kỳ lúc này không ổn định, có bà ta ở đây, làm phiền rất nhiều.
Kiều Trạch cùng Lộ Miểu đến đồn công an lấy khẩu cung, không tốn nhiều thời gian lắm, trong vòng một tiếng đã lấy xong.
Kiều Trạch đợi cô ở ngoài, người đứng ở cửa, quay lưng về phía đại sảnh, hai tay tùy ý đút vào trong túi áo khoác, đứng ngược sáng, thân hình cao ngất, khí chất như tuôn ra.
Lộ Miểu lấy khẩu cung xong, vừa đi ra thì trông thấy Kiều Trạch như vậy, vẫn là bóng dáng trầm ổn chín chắn, luôn mang theo cảm giác làm yên lòng người, dường như có chuyện gi xảy ra thì đối với anh đều không thành vấn đề.
Cô nhìn theo bóng anh thất khẩu ngữ một lát.
Anh quay đầu lại, trông thấy cô, đuôi mày hơi nhướn lên, nhìn cô một cái.
Lộ Miểu mấp máy môi, chậm rãi đi về phía anh, dừng trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn: Vừa nãy cám ơn anh nhiều.
Kiều Trạch nhìn cô bất động: Cám ơn tôi cái gì?
Cám ơn anh... Lộ Miểu hơi dừng, Đã trút giận cho tôi.
Khóe miệng Kiều Trạch cong lên: Thì ra cô còn biết mình là túi trút giận cơ đấy.
Lộ Miểu mấp máy môi: Tôi đâu biết dì ấy lại đi cắn người như thế. Tôi chỉ nghe chuyện Thiên Thiên mất tích, nhớ lại hôm trước em ấy báo án Lê Quân Hạo, cảm thấy không đơn giản, chỉ nghĩ tôi có thể biết nhiều một chút, có lẽ sẽ cung cấp manh mối để cảnh sát phá án, ai ngờ...
mím môi không nói lời nào.
Kiều Trạch nhìn cô một cái, vẻ mặt bĩu môi này của cô thực sự rất vô tội oan ức, khiến anh cảm thấy, dường như anh chỉ cần hỏi thêm câu nữa là đã bắt nạt cô.
Anh chưa từng gặp cô gái nào, lại có thể từng phút một đem cảm giác vô tội này phát huy đến cực hạn như thế.
Tay anh rút ra khỏi túi áo khoác, vỗ nhẹ lên gáy cô: Về nhà thôi.
Lộ Miểu theo anh lên xe, quay đầu hỏi anh: Có phải anh có thể nghe thấy người khác nói chuyện không?
Kiều Trạch đang khởi động máy, tranh thủ nhìn cô: Tôi vẫn chưa nói với cô, là tôi biết khẩu ngữ ư?
Lộ Miểu: ...
Anh chưa nói. Cô đáp, rất khẳng định.
Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn cô: 'Miểu Miểu à, em là người đã có bạn trai, lời người rất đáng sợ, phải chú ý một chút kẻo ảnh hưởng'.
Anh lặp lại lời Từ Gia Diên nói ngày hôm qua, rồi sau đó nói: Cô cho là, làm sao tôi có thể biết được những lời này từ miệng của Từ Gia Diên?
Lộ Miểu: Tôi chỉ đoán là anh có thể biết, nhưng không biết là anh biết thật.
Công việc này của chúng tôi, tốt nhất cái gì cũng phải biết một chút. Kiều Trạch khởi động xe, Nhất là khẩu ngữ ngữ. Có nhiều lúc, cô không có cơ hội đến trước mặt kẻ địch, nghe hắn ta nói gì, chỉ có thể quan sát từ xa, từ ngôn ngữ tứ chi, khẩu ngữ thái, cử động môi, mà đoán đại khái được ý tứ. Nên ảnh hưởng mà tai không nghe được đem lại với tôi, không phải là mất đi sự trao đổi hằng ngày, mà là cảm giác nguy hiểm của tôi.
Mất đi cảm giác nguy hiểm, điều này có nghĩa, có thể bất cứ lúc nào tôi cũng có thể khiến mình, khiến chiến hữu của tôi bị lộ trong lúc nguy hiểm mà không biết. Anh quay đầu nhìn cô, Nên tôi cần cô để nhắc nhở tôi cảm giác này, cũng như lần trước ở macau, trong biệt thự của Hoàng Giai Ngâm, không có sự nhắc nhở đúng lúc của cô, tôi không thể nào biết được sau lưng mình có người.
Lúc nãy Trần Kỳ nghiêng người đối diện cửa, bất kể là vẻ mặt dữ dằn hay môi cử động kịch liệt, cũng đều rất rõ ràng, bà ta đang nói những câu ghê gớm. Chó dại thích sủa thì sủa bậy thôi, không quan trọng là sủa cái gì.
Lộ Miểu mấp máy môi, chần chừ nhìn anh: Anh... Rốt cuộc anh làm gì?
Kiều Trạch nhìn cô một cái, ánh mắt chậm rãi nhìn đèn giao thông chuyển vàng, bèn dừng xe lại.
Tôi là cảnh sát. Anh nói, quay đầu nhìn cô, nghiêm túc nói, Chính xác mà nói, là cảnh sát nằm vùng.
Cô không cần sai người điều tra tôi, cô không cách nào tra ra đâu.
Có thể điều tra được, nhưng chỉ là thân phận giả mà thôi.
Trong hệ thống công an không có bất kì tư liệu nào của tôi. Thậm chí tài liệu hộ tịch cũng không có nốt.