Chương 63
Sau khi giao lại cục diện cho Thẩm Ngộ, Kiều Trạch nhanh chóng ngồi xuống, xem xét vết thương của Tiếu Trạm.
Anh ta bị đạn bắn trúng ngực, người nằm trên sàn nhà, máu tươi chảy xối xả ra từ vết thương, nhìn không ổn chút nào.
Tiếu Trạm, Tiếu Trạm! Kiều Trạch bình tĩnh gọi anh ta vài tiếng, xé quần áo bịt lên vết thương, vừa ngẩng đầu lên nói với Lộ Miểu, Mau gọi cấp cứu.
Lộ Miểu luống cuống gọi điện thoại, cô chưa từng trải qua trận chiến nào lớn như thế, tình hình của Tiếu Trạm dọa cô khiếp sợ, cô căng thẳng đến mức chực khóc, gọi xong cấp cứu cũng ngồi xổm xuống trước mặt Tiếu Trạm, vội vàng gọi tên anh ta, nhưng không biết nên nói gì, nên làm gì.
Cô chẳng làm được gì cả, cô là cảnh sát, nhưng bây giờ, cô không thể làm gì được hết, thậm chí cô không thể giống mấy người Diêu Linh Linh, đường đường chính chính đứng dưới ánh mặt trời, đem tụi xấu xa kia ra công lý.
Lâu lắm rồi Lộ Miểu chưa từng có cảm giác bất lực như thế này, cũng đã rất lâu rồi không cảm thấy, thì ra thời gian lại đằng đẵng đáng sợ đến vậy.
Một giây trước người vẫn còn đang tốt đẹp đứng trước mặt, nhưng một giây sau bỗng nhiên cả người đầy máu đổ gục xuống.
Không ai ngờ rằng hai cô nhóc kia lại hành động ngoài dự đoán của mọi người như thế, ngay đến người nhìn thấu nhạy cảm như Kiều Trạch cũng hoàn toàn không lường trước được.
Quả thật đó chỉ là hai người hâm mộ, hơn nữa còn chỉ là sinh viên mới hai mươi tuổi.
Năm phút sau xe cứu thương đã đến, Tiếu Trạm được đưa lên xe, đi cùng còn có hai cảnh sát bị thương khác.
Không có ai bị ngộ thương, Diêu Linh Linh với những cảnh sát khác phản ứng lanh lẹ, khi đạn lạc bay đến thì theo bản năng bọn họ cản đạn lại giùm người khác, nên bị thương chỉ có nhóm bọn họ.
Cả hội sở đều bị phong tỏa, từ lúc fans thông báo cảnh sát đến, rồi cầm bình chữa cháy phun khói, cho đến lúc tiếng súng vang lên, Lê Quân Hạo đã được người ta che chở chạy ra khỏi cửa, cửa phòng bao nằm đối diện ngay lối thoát hiểm, lúc Kiều Trạch cứu Tiếu Trạm thì đã nả đạn bắn trúng một người trong đó, tạm kéo dài tốc độ bỏ trốn của chúng, Thẩm Ngộ dẫn người đuổi theo đến dưới tầng hội sở, khi nhóm anh chạy ra khỏi hội sở liền tóm gọn hết đem về quy án, tính cả hai cô gái kia.
Tiếu Trạm được đưa vào phòng cấp cứu, anh ta bị bắn trúng chỗ hiểm, tình hình khá nguy cấp.
Sau khi anh ta được đưa vào phòng cấp cứu hơn một giờ, bố mẹ anh ta cũng nhận được tin chạy đến.
Ông bà cụ hơn sáu mươi tuổi, là bậc bố mẹ chất phác mắc cỡ ở nông thôn, trên mặt đều in hằn dấu vết của năm tháng, mặt đầy nếp nhăn, người cao mà gầy.
Khi thấy phó cục trưởng Lưu, thậm chí bọn họ không dám biểu hiện quá mức vội vàng, chỉ sốt ruột khó khăn hỏi phó cục trưởng Lưu, Tiếu Trạm thế nào rồi.
Phó cục trưởng Lưu không có cách nào cho bọn họ đáp án được, chỉ có thể thấp giọng an ủi, cậu ta không sao.
Vì câu này mà nét lo lắng trên mặt chậm rãi tan đi, thay vào đó là thở phào thoải mái, im lặng ngồi một bên, im lặng chờ đợi.
Có lẽ bọn họ tưởng, con của mình có lẽ chỉ giống như khi trước, tren đùi có một vết dao, hoặc một chân bị gãy, không nguy hiểm đến tính mạng.
Lộ Miểu nhớ trước khi anh ta vào phòng phẫu thuật, sắc mặt bác sĩ nặng nề, với câu nói chúng tôi sẽ cố hết sức chẳng khác gì quân lệnh trạng, cô không thể nào tưởng tượng được, nếu không cứu nổi Tiếu Trạm, thì trên mặt hai cụ, sẽ có nét tuyệt vọng bi thương đến nhường nào.
Suốt quá trình Kiều Trạch không hề nói một câu, chỉ im lặng nhìn hai cụ, một lúc sau, lặng lẽ dời tầm mắt, xoay người đi đến bên kia hành lang.
Lộ Miểu có chút bận tâm về anh, cùng đi theo.
Kiều Trạch đi lên sân thượng, một mình đứng trên mái nhà, đưa lưng về phía cửa, nhìn vạn nhà đèn đóm bên dưới.
Thành phố vào đêm khuya, đã chuyển dần từ tiếng ồn huyên náo cho đến yên ả bình lặng, bầu trời trên đầu đầy vì tinh tú, dưới tầng ngựa xe như nước, lại chỉnh tề hài hòa.
Đột nhiên Lộ Miểu nhớ đến gần đây trên weibo có một video rất hot, một câu, Cái gọi là thời thế, chính là có người gánh trọng trách đi trước cảnh vạn nhà đèn đóm này.
Tin tức Lê Quân Hạo hít ma túy đã dùng tốc độ nổ tung nhanh chóng truyền đi trên mạng, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, một minh tinh ưu tú như thế, làm sao có thể đụng đến ma túy, hoặc là tìm chứng cứ, hoặc là nghiên cứu thảo luận, vì sao anh ta lại hít ma túy, có phải có nguyên nhân thân bất do kỷ hay không, cẩn thận thăm dò ra chỗ đáng ngờ cái được cái không, sau đó fans còn tiếp tục thương xót nói anh ta thân bất do kỷ, rồi mắng chửi cái loạn bạn bè dẫn anh ta lạc lối, lại có vài người quan tâm, những cảnh sát bị thương trong lúc vây bắt rốt cuộc thế nào, cũng chẳng có người để ý, bố mẹ người nhà họ, lúc này phải mang tâm trạng thế nào khi chờ ngoài phòng phẫu thuật.
Lộ Miểu nhìn chằm chằm bóng lưng Kiều Trạch một lúc lâu, cất bước đi về phía anh, đứng bên cạnh anh, im lặng cùng anh.
Cô biết trong lòng anh nhất định rất khó chịu, đó là người anh em cùng vào sinh ra tử với anh, nếu cứ thế...
Lộ Miểu không dám nghĩ tiếp.
Cô quay đầu nhìn anh một cái.
Đường nét một bên mặt anh lạnh lùng mà bình thản, sắc mặt bình tĩnh, chính là vẻ bình tĩnh được ngưng đọng khi đã nhìn thấu đủ sống chết.
Vai anh cũng bị thương, do cứu Tiếu Trạm mà bị đạn bắn xước da, máu còn thấm ra ngoài.
Anh không sao chứ? Lộ Miểu lo lắng hỏi anh.
Kiều Trạch lắc đầu: Không sao.
Ngữ khí cũng bình tĩnh.
Lộ Miểu không biết nên nói gì, cô không giỏi an ủi người khác, chỉ mím môi, chần chừ giơ tay ra, cầm lấy tay anh.
Kiều Trạch rũ mắt nhìn cô.
Lộ Miểu hơi mất tự nhiên, cụp mắt xuống, thấp giọng nói: Chắc chắn đội trưởng Tiếu sẽ không sao.
Kiều Trạch thở dài một hơi, một lần nữa lại đưa mắt nhìn vạn nhà đèn đóm xa xa.
Mười sáu tuổi tôi đã chọn học viện cảnh sát, không hề có nhận thức gì về công việc này, chỉ là giấc mơ anh hùng thời niên thếu mà thôi, cảm thấy trổ tài múa súng, quyền đấm cước đá, là một công việc rất anh tuấn. Đột nhiên anh mở miệng, giọng trầm mà rõ ràng, nói đều đều, Sau đó dần dần tôi tiếp xúc với thế giới dơ bẩn tối tăm này, thậm chí vì công việc, còn bị ép trở thành một phần nhơ nhuốc đó, có một thời gian rất dài tôi không biết cuộc sống này rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Tôi có người nhà, nhưng lại cũng như không. Tôi không thể liên lạc với họ, không thể nói cho họ hay, rốt cuộc tôi mong muốn công việc thế nào, bọn họ cũng không dám nói với người ngoài rằng, họ có một đứa con trai, có một người anh. Vì tôi, bọn họ đã phải rời khỏi nơi đã sinh sống hơn hai mươi năm, cố hết sức làm phai nhạt đi sự tồn tại của tôi, chỉ sợ mình bất cẩn nói sai một câu, sẽ làm hại đến tôi.
Tôi đã tham gia công việc truy bắt ma túy này gần tám năm, trong tám năm qua, tôi đã thấy cảnh những người anh em từng nâng cốc tâm sự, dần dần, chỉ còn lại một bãi đất vàng, thậm chí đến bia mộ cũng chẳng có. Kiều Trạch quay đầu nhìn anh, Bọn họ có rất nhiều người giống tôi, có người nhà nhưng lại như không, có một số còn phải chịu đựng bị người nhà hiểu lầm.
Có nhiều lúc, cho đến chết họ cũng không có lấy nổi một cơ hội nói rõ đầu đuôi với người nhà. Bọn họ mang theo nuối tiếc rời đi, còn người nhà của họ, lại không thể không mang theo hối hận mà tiếp tục sống.
Kiều Trạch xoay người nhìn cô: Ai mà không muốn sống yên ổn qua ngày, nhưng thế giới này, đã có ham muốn cá nhân, sẽ có tội ác, có tội ác, thì không cách nào yên ổn được. Phải cần có một nhóm người, vì sự yên ổn ấy mà hi sinh, dù thế nào cũng phải có người, cam tâm tình nguyện duy trì sự yên ổn này.
Bỗng anh giang tay ra, kéo cô vào lòng.
Tôi không sao. Anh nói, Cho dù kết quả thế nào, tôi đều chấp nhận được.
Nhưng nếu bọn họ phải đền mạng, tôi sẽ không tha cho bất kì ai.
Chương 64
Hai giờ đồng hồ sau, đội trưởng Tiếu được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Không hẳn là tin tốt, nhưng cũng không coi đó là tin xấu.
Đạn đã được lấy ra, vì trọng thương nên người còn hôn mê, vẫn chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Còn Kiều Trạch thấy, chỉ cần không phải bác sĩ tuyên bố tại chỗ, xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức thì đều là tin tốt cả, ít nhất vẫn còn hi vọng.
Trước khi Tiếu Trạm được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, Kiều Trạch cầm lấy tay anh ta, cúi người nói một câu bên tai anh ta.
Lộ Miểu không biết anh nói gì, nhưng cô nghĩ chắc hẳn là mấy câu nhất định phải sống, đại loại thế, Kiều Trạch là một người kiêu ngạo nhưng rất nặng tình, dù một lần lại một lần anh nhìn thấy những người anh em từng kề vai chiến đấu, một người rõ ràng còn sống ngay đó lại biến thành một nắm đất vàng, anh cũng chẳng vì thế mà chết lặng, chỉ chôn sâu sự đau buồn ấy mà thôi.
Anh không thể nào để người ta trông thấy mình yếu ớt.
Trước mắt người khác, anh luôn cứng rắn trầm ổn, bình tĩnh cơ trí, không cách nào bị đánh ngã.
Phó cục trưởng Lưu đi đến vỗ vai anh.
Kiều Trạch nhắm chặt mắt, rồi khi mở mắt thì người đã đứng thẳng lên, cười nhạt với phó cục trưởng Lưu: Tôi không sao.
Anh và Lộ Miểu quay về cục cảnh sát một chuyến, cùng đi về còn có cả phó cục trưởng Lưu.
Thẩm Ngộ đã thẩm tra toàn bộ những người kia một lần, cũng đã lấy nước tiểu xét nghiệm, ngoại trừ hai cô nhóc fans hâm mộ ra, trong phòng có tổng cộng tám người, trong đó có ba nghệ sĩ, một người là đại diện của Lê Quân Hạo, tên Trần Khách, còn bốn người khác, một là chủ tịch Lưu Tân Nhẫn hữu danh vô thực của hội sở Lệ Tân, một người là trợ lý của ông ta, một người là bạn của ông ta, cuối cùng là Lê Quân Hạo và trợ lý Lưu Thưởng, tất cả tám người đều hít ma túy, thời gian nghiện trải đều từ ba năm đến mười năm.
Kẻ dùng súng bắn người chính là trợ lý cá nhân của Lê Quân Hạo - Lưu Thưởng, trên danh nghĩa là trợ lý cá nhân, nhưng thực tế là người Lê Viễn Tường sắp xếp ở bên cạnh Lê Quân Hạo, thầm bảo vệ Lê Quân Hạo an toàn, không bị lộ ra ngoài.
Một người khác cầm súng chính là trợ lý hành chính của chủ tịch Lưu Tân Nhẫn của hội sở Lê Tân, cũng như thế dùng thân phận trợ lý tham gia vào việc mua bán thuốc phiện đã nhiều năm, phụ trách mua hàng cho lần tụ tập do Lưu Tân Nhẫn tổ chức lần này, mà nơi mua chính là chỗ Lê Viễn Tường bố Lê Quân Hạo.
Theo lời khai, còn cung cấp thuốc phiện cho những buổi tiệc thuốc trong giới giải trí ở thành phố An.
Lê Quân Hạo với mấy người khác đều ra vẻ không biết Lưu Thưởng cất giấu súng ống, chỉ nghĩ tiệc thuốc bình thường, không ngờ Lưu Thưởng lại mang theo súng bắn thương cảnh sát.
Lưu Thưởng thú nhận là được Lê Viễn Tường bố Lê Quân Hạo nhờ vả, tận lực bảo vệ không để chuyện Lê Quân Hạo hít ma túy tiết lộ ra ngoài, vì tranh thủ cơ hội cho Lê Quân Hạo đào thoát nên mới nổ súng.
Trong video thẩm tra, Lê Quân Hạo khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng. Ba năm trước đây anh ta bị người đại diện Trần Khách dụ dỗ lần đầu tiên hít ma túy, sau đó càng lúc không thể quay về.
Trần Khách thản nhiên nói vì để khống chế Lê Quân Hạo là cây hái ra tiền nên mới dụ anh ta vào, gã đã là con nghiện mười năm. Nguyên nhân là ở vướng mắc giữa gã ta với Lê Viễn Tường bố Lê Quân Hạo. Lê Viễn Tường là tuyến trên của gã, hai người từng vì giao dịch ma túy mà xảy ra mâu thuẫn, nên gã mới nảy sinh ý nghĩ dùng ma túy khống chế con trai ông ta.
Một năm sau khi Lê Quân Hạo hít ma túy, Lê Viễn Tường mới biết anh ta nghiện, từng mấy lần khuyên anh ta cai nghiện, nhưng không khuyên được, bất đắc dĩ âm thầm tâm phúc Lưu Thưởng bảo vệ anh ta, không để bị lộ.
Ông ta lo nếu chuyện Lê Quân Hạo hít ma túy lan truyền ra sẽ phá hủy con đường ngôi sao của anh ta. Anh ta lăn lộn trong giới giải trí cũng gần mười năm, từ một diễn viên quần chúng đi đến cảnh huy hoàng ngày nay. Ông ta không thể để chuyện hít ma túy hủy hoại anh ta được.
Bắt cóc Từ Gia Thiên cũng là xuất phát từ mục đích lo lắng, nhưng ông ta không thể tùy tiện xử lí cô ấy, lúc đó ông ta chưa kịp nghĩ ra phải xử lý thế nào thì Lê Quân Hạo đã biết người ở trong tay ông ta, lúc này mới cho Kiều Trạch với Lộ Miểu cơ hội cứu Từ Gia Thiên.
Lộ Miểu cùng Kiều Trạch xem hết video thẩm vấn, Lê Quân Hạo nhìn như vô tội nhất, nhưng lại dẫn đến kết quả gây tội thì phải chịu tội, chỉ cần không phải bị người ta ép hít, thì không thể nào thân bất do kỷ được.
Cái gọi là thân bất do kỷ, chẳng qua chỉ là tấm màn che bào chữa cuối cùng cho mình mà thôi.
Trước khi thẩm vấn, hai fans kia đều rất sợ hãi, khóc đến mức nước mắt đầm đìa, cả hai đều không biết mình đã gây ra bao nhiêu họa, chỉ khóc lóc tham thiết, thút tha thút thít nói, vì thích Lê Quân Hạo, nên đơn thuần chỉ muốn vì anh ta mà làm chút chuyện mà thôi.
Khi bị hỏi có biết Lê Quân Hạo hít ma túy không, đều thản nhiên nói là biết.
Nếu biết, vì sao phải dung túng?
Đáp án của các cô ấy cũng giống những lời bàn tán trên mạng, cảm thấy chuyện hít ma túy là hành vi cá nhân, không gây trở ngại đến người bên ngoài.
Trần Khách đã tẩy não bọn họ, dùng sự bao che yểm trợ của mình để đổi lấy cơ hội đến gần Lê Quân Hạo, cùng ăn cơm cùng hát Kara cùng chụp ảnh lưu niệm, cũng nhận được tất cả lịch trình mới nhất với phim ảnh tạp chí mà Lê Quân Hạo làm đại diện, cũng để các cô ấy có được tin tức mật thông báo ra bên ngoài, để họ có vị trí không thể lay động nổi giữa đám fans của Lê Quân Hạo, bởi thế bọn họ cũng rất hưởng thụ cảm giác được hâm mộ này.
Lần này qua đây chẳng qua là vì từ Trần Khách mới biết Lê Quân Hạo không rời khỏi thành phố An, mà ở hội sở, mới lén qua, muốn mượn cơ hội gặp mặt gần gũi thần tượng một lần.
Các cô ấy cũng không biết bên Lê Quân Hạo có người cầm súng, cũng không ngờ bọn họ lại xả súng, bấm báo động là vì muốn cho Lê Quân Hạo cơ hội tranh thủ chạy trốn, các cô ấy không ý thức được hành động của mình nghiêm trọng đến mức nào, sau khi biết hậu quả, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, khóc đến mức thở không ra hơi, không ngừng hỏi nếu mình bị nhốt mấy ngày, liệu có thể đừng báo với người nhà được không.
Đúng là bị cửa kẹp vào đầu. Kiều Trạch nhấn nút tắt video thẩm tra, Bảo tụi nó ở trong phòng giam học lại lịch sử cận đại Trung Quốc đi.
Anh đứng lên, rồi nhìn sang cảnh sát bên cạnh: Báo với bố mẹ tụi nó chưa? Cứ thông báo hết đi.
Thẩm Ngộ cũng ở bên cạnh, đứng tựa vào bàn, hai tay vòng trước ngực, sắc mặt nặng nề.
Chuyện Tiếu Trạm bị trọng thương khiến không ai dễ chịu nổi, nhất là còn vì hai cô gái không quen biết mà bị thương.
Lưu Thưởng khai ra hang ổ trong núi của Lê Viễn Tường, phó cục trưởng Lưu và Kiều Trạch quay về kiểm tra khẩu cung, quả thật ngay tại nhà máy pháo hoa bỏ đi không xa, có một hội bí mật ở trong khe núi.
Ông ta không những tham gia vào việc tiêu thụ ma túy, mà còn lén tự chế, cố ý tự cung tự cấp, tách khỏi mạng lưới ma túy ban đầu.
Kiều Trạch có thể loáng thoáng hiểu được vì sao Ngô Man Man gấp rút muốn dựa vào Từ Gia Thiên làm quen với Lê Quân Hạo.
Lê Viễn Tường nắm trong tay gần nửa thị trường ma túy trong giới giải trí, nếu ông ta chỉ là một quân cờ dưới tay bọn chúng, thì bây giờ quân cờ này không chỉ dùng tài nguyên của cả bàn cờ, mà còn thoát khỏi trong tay bọn họ, tự lập là vua, nhất định bọn chúng đã hao hết tâm tư để phế bỏ quân cờ này, để tiếp nhận toàn bộ thị trường trong tay ông ta.
Hai ngày nay tin tức đều lan truyền đi nhanh chóng, chưa chắc Lê Viễn Tường còn ở nơi đó chờ bị bắt, nhưng có thể phá hủy được một nơi thì cũng không thể buông tha.
Tiêu diệt hang ổ của ông ta. Kiều Trạch quay đầu nhìn phó cục trưởng Lưu, Tôi tham gia vây bắt lần này.
Thẩm Ngộ giơ tay lên: Tôi cũng đi.
Phó cục trưởng Lưu đồng ý để Thẩm ngộ tham gia, nhưng không tán thành Kiều Trạch, không phải năng lực của anh không được, mà chỉ là do trở ngại thính giác, giữa màn mưa bom lửa đạn chính là chướng ngại trí mạng.
Lộ Miểu biết Kiều Trạch rất muốn tham gia hoạt động lần này, cơn tức giận của anh đã tích tụ từng tí một từ lâu lắm rồi, có lẽ phải chính mình ra tay giết địch mới có thể nguôi ngoai.
Cháu có thể đi cùng được không. Lộ Miểu nãy giờ im lặng nay rụt rè giơ tay lên, quay đầu nhìn Kiều Trạch một cái, Cháu có thể giúp được anh ấy.
Nói xong liền bị Kiều Trạch đập vào trán: Cô đến xem náo nhiệt làm gì.
Lộ Miểu xoa trán: Tôi chỉ muốn giúp anh thôi.
Phó cục trưởng Lưu nhìn hai người.
Kiều Trạch đẩy Lộ Miểu ra: Mọi người cứ lên trước, tôi phụ trách lộ trình dài với bên ngoài, tôi có thể dựa vào kinh nghiệm, mọi người đừng coi tôi là kẻ khuyết tật, tôi đã dám đi, thì chắc chắn có thể bình an quay về.
Anh thuận tay vớ lấy tấm bản đồ bên cạnh, chỉ lên một vị trí trên bản độ, cùng phó cục trưởng Lưu phân tích vị trí chỗ bọn họ có bao nhiêu lợi thiệt, và phải làm thế nào để giữ mình không bị lộ trong lúc nguy hiểm nhát.
Cuối cùng phó cục trưởng Lưu đồng ý cho anh tham gia, không phái nhiều người đi lắm, trừ Thẩm Ngộ ra, đều là mấy người biết thân phận Kiều Trạch, hồi Kiều Trạch bị thương đầu năm thì bọn họ từng tham gia nghĩ cách cứu viện.
Lộ Miểu không yên tâm về anh lắm, lúc anh đi thì nhắm mắt đi theo sát sau người anh, như một cái đuôi nhỏ, trực tiếp đi đến trước xe.
Kiều Trạch buồn cười nhìn cô: Cô muốn làm gì?
Lộ Miểu mím môi, hơi khó chịu: Anh đừng để bị thương nhé.
Kiều Trạch nhìn cô một lát, đột nhiên đưa tay ra, ôm lấy cô.
Thẩm Ngộ nhìn Kiều Trạch một cái: Bọn tôi đây đều là người có thể sử dụng quyền lợi hợp pháp với phụ nữ của mình thì lại chẳng có ai để ôm, anh thì muốn hưởng thụ quyền lợi gì chứ.
Quyền ngược FA. Kiều Trạch thản nhiên đáp lại, buông Lộ Miểu ra, vỗ đầu cô, Ngoan ngoãn ở đây đợi tôi.
Lộ Miểu quay về cục đợi Kiều Trạch cả một đêm, đến khi trời sắp sáng, cuối cùng bọn họ cũng quay về, không thiếu một ai, cũng chẳng ai bị thương.
Đã phá tan hang ổ của Lê Viễn Tường, thu được một đống nguyên vật liệu với bán thành phẩm, bắt được một nhóm người, chỉ không có Lê Viễn Tường, quả thật ông ta không có ở đó.
Trông thấy mọi người đều bình an trở về, trái tim treo ngược cả đêm của Lộ Miểu, cuối cùng cũng buông xuống.
Thẩm Ngộ nhìn cô, rồi lại nhìn Kiều Trạch, không nói gì, rời nhà một ngày một đêm, anh đã sớm nhớ Kiều Thời với con gái vô cùng, nhanh chóng muốn về nhà thăm hai người, bèn tạm biệt rồi rời đi.
Kiều Trạch cũng ra về với Lộ Miểu.
Tự tay đánh tan hang ổ chế thuốc của Lê Viễn Tường, tâm tình ủ dột của anh giờ thư thái rất nhiều.
Tôi muốn ký tên vào bản thỏa thuận giữ bí mật kia. Trên đường quay về, đột nhiên Lộ Miểu nói.
Kiều Trạch quay đầu nhìn cô: Cam tâm tình nguyện?
Lộ Miểu nghiêm túc gật đầu: Cam tâm tình nguyện.
Kiều Trạch im lặng một lúc, rồi sau đó gật đầu: Được.”