Chương 65
Sau khi về nhà, Kiều Trạch cũng không bắt cô lập tức ký tên ngay, tự ai nấy đi chợp mắt nghỉ ngơi, đến chiều thì đột nhiên anh nói muốn dẫn cô đi gặp một người.
Kiều Trạch không nói rõ đi gặp ai, chỉ nói là cần lên tỉnh một chuyến.
Hai người ngồi tàu đi, mất hơn một giờ đi đường, lộ trình không tính là xa, ít nhất so với lần trước mất hai tiếng bay đến Macau thì đã là ngắn rồi.
Rõ ràng đây không phải lần đầu tiên hai người cùng xuất hành, nhưng Lộ Miểu có cảm giác không giống như trước.
Anh ngồi ngay bên cạnh, cô ngồi gần cửa sổ, anh ngồi ngay lối đi, cô không nói câu nào, chỉ im lặng nhìn chằm chằm cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ.
Hôm nay Kiều Trạch đeo kính râm, cô không trông rõ mặt anh, chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt lộ ra dưới kính râm, lạnh lùng nặng nề, dù sắc mặt có bình thản như trước, nhưng lại không còn nét hiền hòa, mà phảng phất có vẻ xa cách lạnh lùng.
Cô biết không phải anh nhằm vào mình, lúc anh nói chuyện công việc thì luôn như thế, thay đổi một cái, toàn bộ vẻ cười đùa trêu chọc dịu dàng trước đó đều biến mất.
Kiều Trạch như thế khiến cô nảy sinh sợ hãi, cô không dám lên tiếng quấy rầy anh, chỉ dựa cửa sổ ngắm phong cảnh, nhưng tâm tư vẫn không nhịn được mà đảo quanh người anh.
Anh ngồi bên cạnh cảm giác rất rõ, bèn quay đầu nhìn qua bên này, không hiểu sao lại sinh ra ảo giác thật ra anh luôn nhìn cô, khiến cô đứng ngồi không yên, lại không dám lộn xộn, chỉ đành cứng người ngồi thẳng không nhúc nhích.
Kiều Trạch nhìn cô như chưa từng ngồi tàu bao giờ, lưng dán chặt vào ghế, ngồi thẳng tắp, không dám cử động, toàn thân đều có vẻ căng thẳng.
Cô căng thẳng cái gì. Anh tháo kính râm xuống, Ngồi như thế cô không thấy mệt à?
Lộ Miểu lúng túng: Tôi sợ cản tầm nhìn của anh.
Người ngồi không dễ chịu cho lắm, Kiều Trạch liền kéo bả vai cô để cô ngồi lại.
Trước đây khi anh chạm vào cô, thì nhiều khi đôi bên đều không ý thức được giới tính khác nhau giữa hai người, nhưng bây giờ anh chạm vào cô, cô lại bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên, chỉ cụp mắt suy nghĩ không dám nhìn anh.
Kiều Trạch đợi cô ổn định xong thì không để ý đến cô nữa.
Sau khi đến ga tàu thì có người đến đón bọn họ, trước khi lên xe, đột nhiên Kiều Trạch quay đầu nhìn cô: Cô thật sự đã nghĩ thông suốt rồi ư?
Lộ Miểu sửng sốt, rồi sau đó nghiêm túc gật đầu: Nghĩ thông suốt rồi.
Cô thật sự đã cân nhắc thận trọng.
Tối qua lúc ở trong cục chờ mọi người về, chuyện xảy ra trong hai ngày nay, cùng dự tính ban đầu trở thành cảnh sát của cô, cứ lặp đi lặp lại trong đầu.
Truy bắt ma túy lần này đã kích thích cô rất nhiều, là Tiếu Trạm, là những cảnh sát dùng thân đỡ đạn thay người vô tội, là Diêu Linh Linh trong làn mưa đạn vội vàng di dời người dân, hay là Kiều Trạch Thẩm Ngộ, tất cả bọn họ đều khiến cô rung động.
Cô không thể quên khoảnh khắc trên sân thượng khi ấy, điệu bộ bình tĩnh của Kiều Trạch khi anh nói những lời đó, và cả bóng lưng anh lưu lại trong lòng cô nữa.
Cho đến giờ, cô chưa từng là người mang thiên hạ vào lòng, cho dù cô đường đường chính chính nói với Kiều Trạch rằng, cô muốn làm cảnh sát truy bắt ma túy, chẳng qua là vì Lộ Tiểu Thành, cô không muốn lại có người tiếp tục trở thành Lộ Tiểu Thành thứ hai.
Nhưng thật ra cô lại không hùng hồn được như thế, cho đến nay, cô chỉ giống như Kiều Trạch đã từng nói, cô luôn làm việc theo ham muốn cá nhân. Thậm chí rất lâu về trước, cô còn căm hận đám người này.
Năm đó cô không rõ rằng, người khống chế Lộ Tiểu Thành ấy, vì sao hắn ta có thể một tay che trời không có cảnh sát nào đến xử lý, vì sao đã báo án lâu như thế rồi, mà hắn vẫn chưa quy án, vì sao không tìm thấy Lộ Tiểu Thành.
Lúc cô và Lộ Tiểu Thành bị bức đến cảnh tuyệt vọng thì cảnh sát ở đâu.
Cô không tin vào nhóm người này, cô muốn tự mình tham dự vào vụ án, tự mình tìm Lộ Tiểu Thành về, tự mình ra tay giết kẻ đã thao túng bọn cô, muốn đích thân cô tróc nã quy án những tay buôn ma túy cô cực kỳ căm ghét.
Nhưng đến khi cô thật sự đã vào rồi, cô mới hay rằng, bản thân mình năm đó quá khờ dại. Không có chứng cứ, cho dù có tố cáo cũng uổng công. Dù là cảnh sát, đối mặt với những kẻ bề ngoài quân tử nhưng lại có thể làm nhiều việc ác ấy, dù cho cô biết bọn họ chính là người như thế, nhưng không đủ bằng chứng, cô cũng chẳng thể làm gì được họ, cảm giác bất lực này còn đáng sợ gấp trăm lần so với cảm giác không hề hay biết gì vào năm đó.
Bây giờ cô có thể hiểu được Kiều Trạch, vì sao rõ ràng là rất ghét, nhưng còn ép bản thân hòa vào bóng tối kia, ở trong đó tận mười mấy năm. Có nhiều khi nếu không vào, thì anh không cách nào nhổ tận gốc những tội ác ấy được.
Cô căm thù thuốc phiện, căm thù con buôn, nhưng giống như Kiều Trạch nói, từ tầng dưới cho đến lên đỉnh của kim tự tháp ấy, lấy tốc độ có lẽ cô phải mất cả đời mới có thể diệt trừ hang ổ được, nhưng như thế không thể nào đuổi kịp một phần ba tốc độ kẻ địch mở rộng hang ổ mới. Nếu bọn họ đã mò được đến manh mối mạng thuốc phiện online, vậy thì trực tiếp chặn lại, ngăn lấp dòng chảy, cắt đứt giữa sợi xích, gọt sạch sẽ tầng chót, trên không thể xuống, ngoài không thể vào, như thế dây xích ở tầng dưới cùng mới có thể sụp đổ, mới có thể hoàn toàn phá hủy toàn bộ mạng lưới.
Đây không phải là tháp duy nhất, nhưng phá đi một cái, thì lại bớt được một cái.
Cô muốn đi theo Kiều Trạch, muốn ngăn dòng chảy thượng du, chứ không phải đợi đến lúc nước sông hòa vào biển khơi, mới mò vét trong biển cả bao la.
————
Kiều Trạch đưa cô đến một tòa nhà hai tầng cũ nát ở khu lão thành, trong phòng chỉ có một nam một nữ.
Dẫn đầu là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, đang ngồi trên sofa, khuỷu tay chống thành ghế, cúi mặt xuống.
Người kia là một cô gái hơn hai mươi, đang ôm laptop ngồi bên sofa bận rộn, trông thấy hai người đi vào, cô ấy đặt máy tính xuống, đứng dậy.
Kiều Trạch gật đầu chào hỏi với cô ấy, rồi gọi người đàn ông một tiếng: Đội trưởng Hình.
Đội trưởng Hình đứng lên, cười nói: Đây là cô nhóc cậu nói đấy hả? Rốt cuộc hôm nay đa may mắn nhìn thấy người thật ở cự li gần rồi.
Rồi sau đó giơ tay ra với cô: Tôi là Hình Thiên.
Lộ Miểu cũng khách khí giơ tay ra bắt: Cháu là Lộ Miểu.
Kiều Trạch giới thiệu: Ông ấy là đội trưởng trung đoàn điều cấm ma túy của tỉnh, là tổng chỉ huy vụ án này của chúng ta.
Cô gái bên cạnh cười tiếp lời: Anh Kiều, rõ ràng anh mới là chỉ huy thật mà, đội trưởng Hình của bọn em đều bị anh cho đi tàu bay giấy rồi.
Rồi sau đó giơ tay ra với Lộ Miểu: Chu Kỳ, phụ trách mạng lưới công nghệ cao.
Còn nói thêm: Đã nghe anh Kiều nhắc đến cô nhiều lần rồi, cuối cùng hôm nay đã gặp được, rất hân hạnh được biết cô.
Cám ơn. Lộ Miểu bắt tay với cô ấy, nhìn có vẻ ngại ngùng.
Chu Kỳ là một người nhanh nhẹn, lập tức cười nói: Không cần khách khí đâu, nếu đã là người anh Kiều đưa đến thì chính là người một nhà cả, mà người một nhà thì cần gì ngại ngùng nữa chứ.
Lộ Miểu lúng túng mấp máy mối, gật đầu.
Chu Kỳ cười nhìn sang Kiều Trạch: Anh Kiều à, bên mình còn có hai người đàn ông độc thân đấy, em gái Miểu xinh đẹp như thế, anh không sợ cô ấy bị cướp đi à?
Kiều Trạch nhìn cô ấy một cái: Không phải đã dặn riêng họ không cần về sao?
Chu Kỳ cười đến mức thở không ra hơi.
Đội trưởng Hình ở một bên nói: Bên chỗ tôi còn hai người nữa, hôm nay có việc nên không về được, hôm nào sẽ để mọi người cùng nhau gặp mặt.
Lộ Miểu gật đầu: Vâng.
Đội trưởng Hình nhìn sang Kiều Trạch: Nếu hai người đã đến thì vào việc thôi, về vụ án này tôi không nói nhiều nữa, cậu nói với Lộ Miểu là được rồi, đợi hai người kia về, mọi người lại tiếp tục mở cuộc họp.
Kiều Trạch gật đầu: Được.
Anh đưa Lộ Miểu đến đây, chính là dựa theo ý của đội trưởng Hình, đưa người đến để ông gặp.
Mọi người làm quen xong liền cùng nhau đi ăn.
Đã lâu không gặp, cũng khó có được nửa ngày rảnh rỗi, trò chuyện với nhau rất lâu, cơm nước xong xuôi thì đã gần mười giờ tối, tàu không chạy nữa.
Lộ Miểu với Kiều Trạch ngủ ở khách sạn, khi làm thủ tục thuê phòng, Kiều Trạch vẫn như cũ chỉ cần phòng có giường lớn.
Lộ Miểu không thể nào thoải mái như lần trước được, ngập ngừng tỏ vẻ muốn ở một phòng riêng.
Kiều Trạch bất ngờ nhìn cô một cái: Trong mắt cô không phải không có khác biệt nam nữ sao?
Lộ Miểu khó xử, bộ anh định lấy mấy câu này chẹn họng cô cả đời sao.
Dù sao thì tôi muốn mình ở một phòng. Cô mím môi, không nhìn anh, Bằng không đổi thành giường đôi.
Cô gái trước quầy lễ tân áy náy ngẩng đầu nhìn cô: Chị à, thật ngại quá, chỗ chúng tôi chỉ có phòng giường lớn thôi.
Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn cô.
Lộ Miểu tự rút thẻ ngân hàng của mình ra: Tôi đặt một phòng.
Cô gái lễ tân: Hôm nay hết phòng rồi ạ, đây là phòng cuối cùng.
Lộ Miểu: ...
Tay Kiều Trạch khoát lên vai cô: Chịu số phận đi, đi theo tôi, cô chỉ có cái mệnh ngủ dưới đất thôi.
Lộ Miểu: ...
Về phòng, cô ôm chăn mền đặt trên giường, nhìn sang anh: Anh ngủ dưới đất đi.
Kiều Trạch chỉ đáp cô bằng một ánh mắt, xoay người vào phòng tắm rửa mặt.
Phòng khách sạn theo kiểu nhà nghỉ, có phòng bếp có máy giặt tủ lạnh, còn có giường lớn rộng hai mét, không khác mấy so với lần trước đi Macau, hai người ôm chăn ngủ hai đầu, không làm phiền đến nhau.
Tuy lần trước cô cũng biết không quá tự nhiên, nhưng phần nhiều là thiên về bất tiện, không giống bây giờ, không tự nhiên lại sinh hoảng hốt.
Kiều Trạch nhanh chóng tắm rửa đi ra, thấy cô ngồi trên ghế, trừng mắt, ai oán nhìn anh.
Anh nhíu mày: Sao thế?
Lộ Miểu: Trước đây anh làm nhiệm vụ với đồng nghiệp nữ thì cũng ở chung phòng một giường thế này à?
Kiều Trạch: Không có.
Lộ Miểu: Vậy nếu sau này tôi làm nhiệm vụ với đồng nghiệp nam khác, vậy cũng đặt phòng một giường ư?
Kiều Trạch nhìn cô bất động: Cô có thể thử xem.
Lộ Miểu không hiểu ý anh lắm, hỏi tiếp: Vậy rốt cuộc là có được hay không.
Kiều Trạch vẫn không tỏ rõ thái độ: Cô nói thử xem?
Lộ Miểu cẩn thận xác nhận: Không được? Đúng không?
Anh lại nghiêng đầu nhìn cô, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Lộ Miểu cảm thấy chính là ý không được.
Vậy sao tôi nhất định phải ở cùng phòng với anh? Cô hỏi.
Kiều Trạch: ...
Anh mất một giây mới tiêu hóa được lời của cô, rồi bỗng nói: Lễ tân nói không còn phòng.
Lộ Miểu: Vậy đổi khách sạn khác.
Kiều Trạch nghiêng người: Cô đổi đi, tôi trả cho cô.
Lộ Miểu cất tiếng ừ, nghiêng người cầm lấy túi xách, Tôi đi đây.
Lúc đi qua cạnh Kiều Trạch thì đột nhiên anh giữ lấy cổ tay cô, xoay cô nửa vòng, đè chặt cô lên vách tường.
Cô lo tôi có mưu đồ bất chính với mình thì cứ nói thẳng, lòng vòng thế làm gì?
Lộ Miểu mím môi không dám nói gì, bị vạch trần nên có vẻ lúng túng.
Kiều Trạch cụp mắt nhìn cô, từ góc độ trên cao nhìn xuống, anh dễ dàng bắt gặp cần cổ trắng nõn của cô, chạy thẳng đến trước đồi ngực phập phồng.
Anh dời mắt, buông cô ra.
Đi tắm đi. Anh khẽ đẩy cô, cầm lấy túi xách cô ném lên ghế.
Lộ Miểu tắm rửa xong đi ra thì trông thấy Kiều Trạch ngồi bên đầu giường đọc sách, lập tức căng thẳng, chần chừ đi từng bước đến bên kia giường, kéo chăn, ngồi xuống bên mép giường.
Kiều Trạch đặt sách xuống, quay đầu sang nhìn cô một cái, đột nhiên giơ tay ra về phía cô: Lại đây.
... Lộ Miểu chần chừ nhìn anh, Sao thế?
Kiều Trạch động ngón tay: Lại đây.
Lộ Miểu nhìn sắc mặt bình thản của anh, không biết anh có ý gì, nghĩ là muốn bàn việc với cô, do dự một lúc, rồi vẫn bước những bước nhỏ đi về phía anh.
Rốt cuộc có chuyện...
Chữ gì còn chưa kịp nói, đột nhiên cổ tay bị giữ lấy, cô bị anh kéo lập tức ngã ngửa ra giường, không biết anh đã đứng dậy lúc nào, nghiêng nửa người, đặt cô lên giường, nhìn cô từ trên xuống.
Lộ Miểu luống cuống, muốn giãy dụa, nhưng anh đã đè cổ tay cô, không cho cô cử động, thân mình cúi thấp, mắt đối mắt với cô, không nói gì.
Lộ Miểu dần im lặng đi, tim đập như đánh trống, lưng dính chặt xuống giường, lo lắng cảnh giác nhìn anh.
Vì sao tối qua lại nắm tay tôi? Anh hỏi.
Lộ Miểu sửng sốt: Tôi... Tôi...
Úp mở một hồi lâu vẫn không nói được hết cả câu, cuối cùng chỉ có thể hoảng loạn nhìn anh: Điều đó cũng sai ư?
Không có. Anh nói, giọng dần thấp đi, hơi thở đến gần, cho đến khi hôn cô.
Lộ Miểu cứng người không dám cử động.
Anh không vội vàng tiến vào, chỉ rất dịu dàng hôn cô, thậm chí còn mang theo vài phần dụ dỗ, bàn tay giữ cổ tay cô dần dần buông ra, chậm rãi trượt từ vai cô ra sau lưng, bàn tay như có lửa, dán vào lưng cô rồi đi xuống tiếp, lướt qua vòng eo cô, nóng đến mức tim cô gần như nhảy ra khỏi ngực.
Cô hoàn toàn không cách nào động đậy được, cũng quên mất phải đẩy rả, chi căng thẳng bị động cảm nhận sự xâm nhập của anh, cùng nhiệt độ ở tay nơi sau lưng.
Khi bàn tay kia đẩy mép áo cô lên, trực tiếp dán lên da thịt cô, thì Lộ Miểu rùng mình một cái, anh nhìn cô, nhưng không dừng lại hành động xâm lấn sờ mó này, tay không khống chế được khẽ xoa sau lưng cô, thậm chí còn từ từ đi xuống, xâm nhập đến mông cô, rồi tiến vào bên đùi cô...
Sau đó dừng lại.
Anh buông cô ra, thu tay về, thôi hôn, chỉ chạm trán vào trán cô.
Ngủ sớm chút đi.
Lộ Miểu: ...
Cô mang vẻ mặt lờ mờ được anh đắp chăn lên, một người một chăn mền, sau đó đều tự ngủ cho đến lúc trời sáng.
Lộ Miểu ngủ không ngon, cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trước khi ngủ vẫn thấy Kiều Trạch không có vẻ gì khác thường, đến khi tỉnh lại lại còn thản nhiên chào buổi sáng với cô, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô, nhưng không nói gì.
Lộ Miểu xoắn não, không biết rốt cuộc anh có ý gì.
Mà anh cũng không nói rõ.
Cô không biết phải hỏi anh thế nào, nên hỏi gì, mà cô cũng chẳng mở miệng hỏi được.
Lúc ngồi tàu về, cô cứ xoắn xuýt cả một giờ, mấy lần muốn nói lại thôi, Kiều Trạch hỏi cô làm sao thì cô lại không nói ra được.
Lúc tàu dừng lại thì phó cục trưởng Lưu gọi điện đến, Tiếu Trạm tỉnh rồi.
Anh ta đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm.
Trong nháy mắt một tin tốt lành này đã tách Lộ Miểu ra khỏi mớ xoắn bện, cô với Kiều Trạch trực tiếp đi tàu tốc hành đến bệnh viện.
--
Kiều thích thì Kiều hôn thôi, không vì lí do gì cả.
Chương 66
Lúc bọn họ đến bệnh viện thì Tiếu Trạm đã tỉnh, mặc dù người còn yếu, nhưng trông thấy mọi người, liền nở nụ cười tươi rói: Tôi không sao.
Như một đứa trẻ mới lớn, sự lo lắng đè nén trong lòng Lộ Miểu hai ngày qua đã tan thành mây khói trong chớp mắt.
Kiều Trạch ngồi xuống đầu giường, không nói không rằng, chỉ dùng sức cầm tay anh ta, tay kia vỗ nhẹ lên vai.
Tiếu Trạm cũng trở tay nắm chặt tay anh, khẽ cười với Kiều Trạch.
Lộ Miểu nhìn hai người, không hiểu sao thấy gắt mũi, giao tình của đàn ông thường không cần nhiều lời, nhưng một cái nhìn, một động tác đều rất cảm động.
Phó cục trưởng Lưu cũng ở bên cạnh, cười nói: Được rồi được rồi, mấy cậu đừng có dông dài nữa, không thấy đồng chí Tiểu Lộ của chúng ta sắp khóc rồi sao?
Nhất là cậu đấy, Kiều Trạch. Phó cục trưởng Lưu trực tiếp điểm anh, Để ý ảnh hưởng một chút.
Một câu không rõ ý tứ hàm xúc lại khiến Diêu Linh Linh ở trong phòng ngạc nhiên, nhíu mày nhìn Lộ Miểu.
Hôm đó ở hội sở cô trông thấy cô ấy cùng đi với Kiều Trạch, mãi cô chưa có cơ hội hỏi cô ấy xem chuyện là thế nào, mà vừa rồi lại thấy hai người cùng nhau bước vào, hơn nữa Kiều Trạch còn nắm tay Lộ Miểu, có thể chính cô ấy không ý thức được, nhưng Diêu Linh Linh thu hết tất cả vào mắt, trong lòng không khỏi tò mò quan hệ giữa cô ấy và Kiều Trạch.
Diêu Linh Linh thông minh, không hỏi cô trước mặt người khác, nhân lúc ra ngoài mua đồ cho Tiếu Trạm, thuận tiện kéo luôn Lộ Miểu đi cùng, trực tiếp hỏi quan hệ của cô với Kiều Trạch là gì.
Lộ Miểu không cách nào cho cô ấy biết được cô đang hợp tác với anh, chủ nói là quan hệ chủ nhà người thuê bình thường.
Chỉ thế thôi ư? Đuôi mày Diêu Linh Linh nhướn lên, Quan hệ chủ nhà người thuê mà còn nắm tay nhau ư?
... Thoáng chốc Lộ Miểu không biết cô ấy đến lúc nào.
Vừa nãy thôi. Diêu Linh Linh chỉ ra cửa, Lúc các cậu vào thăm đội trưởng Tiếu, rõ ràng Kiều Trạch nắm tay cậu.
Lộ Miểu không nhớ rõ lắm, lúc ấy trong đầu cô chỉ toàn là chuyện Tiếu Trạm đã tỉnh, nên không để ý Kiều Trạch nắm tay cô lúc nào.
Thế... Diêu Linh Linh mở to hai mắt nhìn cô, Có phải hai người đã qua lại rồi không?
Lộ Miểu do dự lắc đầu, muốn nói không phải, nhưng đột nhiên nhớ lại tối qua... Cô thật sự không biết.
Cô không đoán ra được ý của Kiều Trạch.
Diêu Linh Linh thấy cô ấy vừa ngập ngừng vừa lắc đầu, xem chừng cô ấy còn hoang mang hơn cả mình, dù gì cũng là bạn học đại học bốn năm, cô cũng biết chút về tính cách của cô ấy, cũng không hỏi dồn nữa, nhưng lại không nhịn được dặn, đừng ngốc nghếch để mặc người ta lợi dụng.
Anh ấy không phải người như thế. Lộ Miểu không nhịn được biện hộ thay Kiều Trạch, tuy giờ cô không biết rốt cuộc Kiều Trạch có ý gì, nhưng nom Kiều Trạch không phải loại người làm bật, anh có nguyên tắc của anh.
Diêu Linh Linh không quen Kiều Trạch, cô không phát biểu ý kiến gì.
Lộ Miểu vốn đã không còn bụng dạ để ý đến Kiều Trạch nữa, nhưng bị Diêu Linh Linh hỏi thế, tâm tư lại không nhịn được xoay quanh nụ hôn tối qua.
Tới chiều, Kiều Trạch muốn đến nhà Thẩm Ngộ dùng cơm.
Từ sau khi Kiều Thời nghe thấy Thẩm Ngộ nhắc đến vẻ mập mờ giữa Lộ Miểu với Kiều Trạch, liền hẹn hai người họ đến ăn.
Bình thường Kiều Trạch không dễ hẹn, không ngờ hôm nay mới hẹn một cái thì người đã đến, còn dẫn Lộ Miểu đi cùng.
Lúc hai người đến thì Thẩm Ngộ đang nấu cơm trong bếp, Kiều Thời mở cửa, cả Tiểu Tiểu Kiều cũng đi ra theo.
Gần đây cô nhóc nói chuyện càng lúc càng lưu loát, miệng lại ngọt, trông thấy Kiều Trạch với Lộ Miểu, liền mở miệng gọi cậu ơi cậu ơi chị ơi chị ơi.
Kiều Trạch cúi người một tay ôm lấy cô bé, hôn lên đôi má nhỏ nhắn, hỏi cô bé: Có nhớ cậu không nào?
Cô nhóc gật đầu lia lịa: Nhớ ạ.
Kiều Trạch lại duỗi tay nhéo hai má nhỏ của cô bé.
Lộ Miểu nhìn hai người, phát hiện Kiều Trạch thật sự rất thích trẻ con, gần như lần nào đến cũng đều ôm Tiểu Tiểu Kiều đùa giỡn.
Kiều Trạch thấy cô chỉ ở bên nhìn chứ không nói gì, bèn ôm Tiểu Tiểu Kiều quay lại, người hơi nghiêng về phía cô, nói với cô: Muốn ôm không?
Lộ Miểu không dám ôm trẻ con nhỏ như thế, do dự lắc đầu.
Kiều Trạch cũng không ép cô, đùa với cô nhóc một chút rồi buông ra.
Cô nhóc vừa đặt hai chân xuống đất liền đi tìm Lộ Miểu, ôm chân cô ngẩng đầu kêu chị ơi chị ơi.
Lộ Miểu lúng túng, cứng người không dám nhúc nhích.
Kiều Trạch cúi người ôm Tiểu Tiểu Kiều vào nhà, lúc này Lộ Miểu mới đi theo vào, lúc cô ngồi xuống sô pha với anh, có lẽ Tiểu Tiểu Kiều thấy dáng vẻ cứng ngắc của cô rất buồn người, bèn tung tăng bò từ người Kiều Trạch sang người cô, nhưng đi được nửa đường lại bị Kiều Trạch lôi về, yên ổn ngồi sô pha.
Lộ Miểu không chơi nhiều với con nít cho lắm, vụng về cầm đồ chơi trên ghế chơi với cô nhóc.
Kiều Trạch nhìn cô một cái, rồi nhìn sang Tiểu Tiểu Kiều, hỏi cô bé: 123?
Người Đầu Gỗ*. Tiểu Tiểu Kiều nhanh chóng tiếp lời, vỗ bàn tay bé nhỏ, không ngừng cười khanh khách.
(*123 Người Đầu Gỗ là tên một bài hát tiếng Trung.)
Lộ Miểu quẫn bách, cô cảm thấy nhất định là Kiều Trạch cố ý, cố ý mượn Tiểu Tiểu Kiều cười nhạo cô.
Kiều Thời thấy Lộ Miểu lúng túng đến mức mặt đỏ bừng, cô chưa bao giờ thấy anh trai mình bắt nạt cô gái nào như vậy.
Anh à... Cô nhịn không được bất bình thay Lộ Miểu, Anh bắt nạt chị dâu như thế, nhỡ dọa chị dâu chạy thì sao.
Lộ Miểu càng lúng túng hơn.
Tôi không phải... Cô đừng hiểu lầm... Cô không nhịn được giải thích.
Kiều Trạch nhìn cô không nói lời nào, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Lộ Miểu chỉ cảm thấy xấu hổ, có chút không muốn ngồi trong phòng nữa, cũng may Tiểu Tiểu Kiều đã trượt xuống ghế, đuổi theo quả bóng chạy ra ban công, vậy là cô bèn đi theo.
Kiều Thời quay đầu nhìn Lộ Miểu đang chơi với Tiểu Tiểu Kiều ở ngoài ban công, rồi lại nhìn Kiều Trạch: Anh, rốt cuộc anh có ý gì với Lộ Miểu?
Kiều Trạch đang áng chừng quả bóng chày của Tiểu Tiểu Kiều, tung lên tung xuống trong tay, đôi mắt khép hờ, không ngẩng đầu.
Người điếc cũng có chỗ tốt, chỉ cần anh không ngẩng đầu lên, có thể tự giác chặn toàn bộ tiếng động ở ngoài tai.
Kiều Thời không vui, nhích người đi đến ngồi trước mặt anh, nói lại từng chữ một.
Anh liếc mắt nhìn cô: Đến chị dâu em cũng gọi rồi, em có ý gì?
Kiều Thời: ...
Một lúc sau cô mới tìm lại được giọng của mình: Không phải em thấy Lộ Miểu rất thích hợp làm chị dâu em sao.
... Kiều Thời quay đầu nhìn Lộ Miểu ở ngoài ban công, Hình như Lộ Miểu người ta chướng mắt anh.
Tầm mắt của Kiều Trạch cũng chuyển sang Lộ Miểu ở ngoài ban công, cô đang ngồi trên đất, đưa lưng về phòng, không biết đang nói gì với Tiểu Tiểu Kiều nữa.
Anh thu hồi tầm mắt, nhìn cô: Cô ấy cũng không vừa mắt được người khác đâu.
Em không thể trông cậy vào việc đầu gỗ sẽ động tâm được. Cũng như không nên trông mong gì vào việc cô ấy có thể nghe hiểu tiếng người.
Kiều Thời: ...
Vậy... Cô nhíu mày, Rốt cuộc anh có ý gì với cô ấy?
Kiều Trạch liếc nhìn cô một cái: Trước kia làm thế nào em lừa Thẩm ngộ vào tay được?
... Kiều Thời mê mang, Ai lừa chứ, bọn em là lưỡng tình tương duyệt.
Rồi bồi thêm một câu: Không giống anh, yêu đơn phương.
Thế cũng chưa hẳn. Kiều Trạch hờ hững nói, Cuộc đời mỗi người không giống nhau, đương nhiên đối với tình cảm cũng không giống nhau. Có người nhất định phải nói ra cho rõ ràng, lại có người chỉ muốn ngâm nước nóng.
Đối với em mà nói, Thẩm Ngộ có chuyện không nói thì em sẽ suy nghĩ nhiều. Còn với cô ấy mà nói, nếu nói quá rõ với cô ấy, cô ấy sẽ suy nghĩ nhiều. Kiều Trạch đứng lên, Đối với cô ấy mà nói thì lời ngon tiếng ngọt chính là chất gây nghiện bọc đường, mà cô ấy lại bài xích thứ này.
Anh sải bước đi ra ban công, ngồi xuống cạnh Lộ Miểu.
Anh gần như thế khiến cô không được tự nhiên, cả người nóng lên, không thể nào thản nhiên đối mặt với anh như trước được, thậm chí còn chưa nhìn vào mắt đến một giây thì đã quay đầu đi.
Kiều Trạch vẫn giống như thường, chín chắn bình tĩnh, chỉ giỡn chơi với Tiểu Tiểu Kiều, không trao đổi gì nhiều với cô nữa.
Sau khi ăn xong vốn Thẩm Ngộ định tiễn hai người về, Kiều Trạch bị thương ở vai trong trận vây bắt hôm qua, không tiện lái xe, anh cũng không để Lộ Miểu lái, hai người bắt taxi đến đây.
Kiều Trạch lo chỉ có Kiều Thời và Tiểu Tiểu Kiều ở nhà một mình, hơn nữa hôm qua Thẩm Ngộ cũng có tham gia vào hành động vây bắt, cùng tập kích hang ổ của Lê Viễn Tường, giờ không rõ Lê Viễn Tường đang ở đâu, anh lo hai mẹ con cô ấy ở nhà không an toàn.
Thẩm Ngộ cũng không yên lòng, vốn định để Thẩm kiều đến lái xe đưa về, nhưng lại bị Kiều Trạch từ chối, không muốn phiền đến Thẩm Kiều.
Tên ngốc này đang bận yêu đương, gần đây cậu ta đang theo đuổi Hạ Hiểu, em gái Hạ Ngôn.
Bây giờ Hạ Hiểu đã lên mười hai, vì để chăm sóc con gái của chị mình mà điền nguyện vọng ở ngay trong vùng, đến tối gần như làm gia sư ngoài trường, lần nào trời tối Thẩm Kiều cũng đều chầu chực trước nhà học sinh của cô ấy, bền lòng kiên trì đưa cô ấy về, mà giờ này vào đúng lúc cậu ta đón Hạ Hiểu, làm sao còn dư thời gian đến đón anh với Lộ Miểu chứ.
Kiều Trạch cũng không muốn về sớm như thế.
Đi ra khỏi nhà Thẩm Ngộ, anh không bắt xe, chỉ cùng Lộ Miểu tản bộ dọc bên đường.
Lộ Miểu không biết vì sao hôm nay anh lại đột nhiên nhàn hạ thoải mái như thế, đi được một lúc với anh, trời lạnh mùa đông khiến cô không chịu nổi, hỏi anh: Bao giờ chúng ta mới về nhà?
Kiều Trạch nghiêng người nhìn cô một cái, thấy cô lạnh đến mức không ngừng hít mũi, bỗng giơ tay về phía cô.
Lộ Miểu chần chừ nhìn tay anh, đột nhiên anh cúi người, kéo lấy tay cô, kéo cả người đến trước mặt, áo khoác trên người khẽ khoác lên người cô: Đi thôi.
Lộ Miểu bị anh ôm đi.
Đêm đông khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, áo khoác anh khoác trên người cô, gần như chặn hết những cơn gió lạnh.
Giờ này không dễ gọi xe cho lắm, anh đưa cô ngồi tàu điện ngầm, đến khi vào ga tàu, hơi ấm từ hệ thống sưởi phả tới thì mới buông cô ra.
Đã đến gần chuyến tàu cuối, trên tàu điện ngầm không có ai, một toa tàu chỉ có năm người ngồi thưa thớt.
Lộ Miểu và Kiều Trạch ngồi ở ghế cạnh cửa.
Lộ Miểu xoa xoa hai tay, thở khí ra, theo thói quen thầm quan sát người trên tàu điện ngầm, lúc trông thấy một người đàn ông ngồi dựa vào cửa bên trái trong toa hành khách ở tay phải thì nhíu mày.
Người đàn ông mặc chiếc áo bông dày màu xanh cũ kỹ, vừa rộng lại dài, đội mũ, dựa đầu vào tay vịn nghỉ ngơi, mũ bông đội ở trên đầu, gần như che kín mặt mày, nửa thân dưới mặc chiếc quần bông cũ nát cùng màu, vẫn là kiểu rộng thùng thình, che kín từ đầu đến chân.
Lộ Miểu lén lút kéo áo Kiều Trạch.
Kiều Trạch men theo tầm mắt cô nhìn về phía người kia, ngẩng đầu nhìn bảng giờ tàu chạy, rồi bình tĩnh thu mắt lại.
Anh lấy điện thoại ra, cúi đầu chơi điện thoại.
Ba phút sau tàu điện ngầm đến ga, trên xe có người xuống, cũng có người lên.
Người kia vẫn ngủ yên như cũ không nhúc nhích.
Sau khi đoàn tàu dừng ở ba ga, rốt cuộc ông ta cũng cựa quậy, hai tay che miệng ngáp một cái, sửa lại áo mũ, sau khi đoàn tàu báo đã vào sân ga liền đứng dậy, đợi tàu dửng hẳn thì mở cửa xuống xe.
Kiều Trạch cũng đứng dậy xuống xe theo.
Lộ Miểu đi cùng.