Chương 67
Chuyến tàu điện ngầm này tiến về vùng ngoại ô, thậm chí tuyến đường này cũng không phải dẫn về nhà họ.
Trên tàu điện ngầm chính là Lê Viễn Tường đã mất tích nhiều ngày.
Tuy tới gần vùng ngoại ô, lại là chuyến tàu cuối, nhưng đây là trạm trung chuyển, hai chuyến tàu đồng thời vào ga, dòng người không còn ít như trước nữa.
Lộ Miểu đi theo bên cạnh Kiều Trạch, nhìn xuyên qua đám người trước mắt, Lê Viễn Tường đang cúi đầu lên thang cuốn, cô và Kiều Trạch cũng lên theo.
Đứng ở cửa thang cuốn là vài cảnh sát mặt thường phục, Lộ Miểu nhận ra họ, đều là những người tối hôm trước cùng với Kiều Trạch Thẩm Ngộ đột phá hang ổ của Lê Viễn Tường, phó cục trưởng Lưu cũng có mặt.
Mấy người họ phân bố ở mỗi cửa ra vào, hoặc trò chuyện hoặc chơi điện thoại, thoạt nhìn không khác hành khách bình thường là bao.
Trên thang cuốn chật ních người, hơi lộn xộn một chút sẽ gây ra sự cố.
Từ lúc ở trên tàu điện ngầm thì Kiều Trạch đã gửi tin nhắn cho phó cục trưởng Lưu, để ông ấy sắp xếp người trong ga, vốn kế hoạch là khi ông ta lên thang cuốn sẽ tóm gọn ngay tại chỗ, nhưng lúc này lại có không ít người, Lê Viễn Tường vùng vẫy một chút là có thể đụng đến người phía sau, gây ra hiệu ứng domino, hậu quả khó lường.
Tay anh nắm chặt điện thoại, ngón trỏ với ngón giữa gõ nhẹ xuống lưng điện thoại, hai người mặc thường phục ở cửa thang cầu thang nhìn hiểu ý của anh, tạm thời dừng hành động.
Một người trong đó theo bản năng gật đầu với anh, nhưng trong khoảnh khắc gật đầu đó, vừa đúng lúc Lê Viễn Tường ngẩng đầu lên, cuộc sống liếm máu trên dao từ năm này qua năm khác đã cho ông ta phản ứng với tính cảnh giác cao độ, gần như đồng thời, ông ta dồn sức chụp lấy một người bên cạnh, ném về phía hai người mặc thường phục, nhân cơ hội chạy ra khỏi cửa.
Đám người thét chói tai, trên thang cuốn rối loạn cả lên.
Lộ Miểu quay đầu lại nhìn Kiều Trạch, xin ý kiến của anh.
Anh im lặng như nước, không nhân cơ hội đuổi theo, chỉ trở tay giữ vai cô, sợ cô xúc động sẽ rượt theo, lúc đó lại để lộ bản thân.
Rất nhanh thang máy đã đi lên tầng trên, những hành khách bị kinh động đều nhanh chóng thoát khỏi nơi rắc rối này, cũng có kẻ có lá gan lớn, nhân cơ hội lấy điện thoại ra, đuổi theo hướng Lê Viễn Tường chạy trốn.
Kiều Trạch đặt tay lên vai Lộ Miểu, chớp mắt đi về phía cửa Lê Viễn Tường đào tẩu.
Lê Viễn Tường thuộc nằm lòng ga tàu bên này, thân thủ cũng nhanh nhẹn, lúc đẩy người về phía cảnh sát đã cho ông ta thời gian tranh thủ chạy trốn, nhưng ông ta không ngờ cửa ra bên kia cũng có một lượng lớn cảnh sát, chạy được một nửa thì trông thấy cảnh sát chìm đứng sẵn ở cửa, bước chân chậm lại, xoay người chạy về cửa thang cuốn bên kia.
Một bà mẹ đang đẩy xe sơ sinh đang từ thang cuốn đi lên, Lê Viễn Tường chạy đến bên cạnh thì liền cúi người, bế xốc đứa bé lên.
Kiều Trạch với Lộ Miểu vừa chạy qua khúc cong thì trông thấy cảnh ông ta xốc lấy đứa bé, bước chân thoáng dừng lại.
Cảnh sát chìm đuổi theo cũng dừng lại, hành khách đi ngang qua cũng dần dần xúm đến.
Bà mẹ trẻ tuổi hét lên chói tai, chỉ muốn giành lại con mình, nhưng Lê Viễn Tường đã xách cổ áo đứa bé lên, giữ đứa bé trước ngực: Cấm lộn xộn.
Đưa theo đứa bé từng bước từng bước lùi về phía sau, lùi đến bên cạnh cây cột, hai bên có hai cây ATM, cây cột phía sau và hai cây ATM gần như chặt sau lưng và hai bên ông ta lại, ông ta giấu mình vào nơi hoàn toàn không thể tập kích từ phía sau và bên cạnh.
Đám người đứng ở cửa cũng nhanh chóng lùi về bên cạnh theo chuyển động của ông ta.
Phó cục trưởng Lưu đứng ở cửa không cử động, bình tĩnh nhìn ông ta: Lê Viễn Tường, anh chạy không thoát đâu, còn muốn u mê đến lúc nào nữa?
Lê Viễn Tường nhìn ông, rồi đảo qua đám người quanh đó, bàn tay giữ đứa bé hơi buông lỏng, rồi lại nắm chặt.
Tao muốn gặp một người. Đột nhiên ông ta nói, Chúng mày đem ả lại đây, tao sẽ thả đứa bé ra. Nếu không...
Bàn tay nắm cổ áo đứa bé siết chặt, hai mé đứa bé đỏ bừng lên, khóc đến mức thở không ra nơi.
Anh chớ làm gì đứa bé. Giọng phó cục trưởng Lưu nghiêm túc hơn, Muốn gặp ai?
Trần Kỳ! Lê Viễn Tường thả lỏng cổ áo, bình tĩnh nhìn phó cục trưởng Lưu, Hải vận Từ Dương, Trần Kỳ vợ Từ Dương!
Lộ Miểu ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Kiều Trạch.
Kiều Trạch cũng nhướn mày.
Ả ta ở cách nơi này không đến mười phút đi đường. Lê Viễn Tường nói, Tao cho chúng mày mười phút, nếu tao không thấy ả đến, thì tao sẽ...
Tay ông ta làm bộ như bóp cổ đứa bé.
Phó cục trưởng Lưu làm động tác hãy khoan với ông ta, lấy điện thoại ra gọi, cho người tìm số điện thoại của Trần Kỳ.
Rất nhanh số điện thoại của Trần Kỳ đã được gửi đến, ông lập tức gọi điện cho Trần Kỳ, trình bày sơ qua tình cảnh trước mắt với bà ra, muốn bà ta phối hợp hợp tác, bọn họ sẽ bảo đảm an toàn của bà.
Lê Viễn Tường? Trần Kỳ lạnh giọng nói, Xin lỗi, tôi không quen ông ta, không gặp.
Cúp điện thoại.
Từ Gia Diên với Từ Gia Thiên ngồi trên sô pha, nghe thấy tiếng bèn ngẩng đầu lên nhìn bà.
Có chuyện gì vậy mẹ? Từ Gia Thiên hỏi.
Không có gì. Trần Kỳ lạnh mặt nói, ném điện thoại qua một bên.
Tầm mắt Từ Gia Diên dừng trên mặt bà mấy giây.
Từ Gia Thiên cũng nhìn chằm chằm bà một lúc, rồi lại cúi đầu tiếp tục nhìn móng tay mình, làm như vô ý nhắc: Mẹ, chính ông ta bắt cóc con.”
Cô ngồi ngay bên cạnh bà, nghe thấy trong điện thoại nói gì đó, cũng nghe được ba chữ Lê Viễn Tường trong miệng phó cục trưởng Lưu.
Trần Kỳ ngẩng đầu nhìn cô.
Từ Gia Thiên làm như không có việc gì, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng lướt qua móng tay năm ngón tay trái, nói: Con không biết gì hết mẹ à.
Rồi lại nghiêng đầu nhìn bà một cái: Con của ông ta thật sự thích con, là con mật báo chuyện anh ta hít ma túy. Bây giờ còn đang bị tạm giam cải tạo đấy.
Trần Kỳ: Thiên Thiên con...
Từ Gia Thiên cười với bà: Mẹ à, con không làm sai chứ?
Thấy điện thoại bà vất lên sô pha vang lên, trước khi Trần Kỳ cầm lên thì đã tự mình chộp lấy, nhấn nút nghe máy.
Là phó cục trưởng Lưu gọi video đến.
Lê Viễn Tường dùng đứa bé trong tay ép ông đưa điện thoại cho ông ta, ông ta muốn đích thân gọi điện cho Trần Kỳ.
Từ Gia Thiên trông thấy Lê Viễn Tường trong video thì thôi cười, đưa màn hình điện thoại sang cho Trần Kỳ.
Từ Gia Diên ngồi cùng phía Trần Kỳ, cũng trông thấy Lê Viễn Tường trong video, và khi màn hình rung lắc thì quét qua Lộ Miểu trong đám người, lập tức anh nhíu chặt mày.
Anh nhận ra ga tàu điện ngầm này, cách đây không đến năm phút đi xe.
Trần Mạc Lan, cô muốn trốn cả đời như thế ư? Lê Viễn Tường lớn tiếng hỏi, chắn đứa bé trước ngực, che toàn bộ chỗ hiểm trên người ông ta.
Trần Kỳ lạnh mặt toan đưa tay nhấn nút tắt, nhưng Từ Gia Thiên cầm điện thoại né đi, tránh được tay bà.
Mẹ, mẹ không thấy ông ta bắt trẻ con làm con tin sao? Mẹ cứ cúp máy như thế, nếu ông ta bóp chết đứa bé thì làm sao?
Gặp ông ta một chút mẹ cũng không mất nửa sợi tóc.
Từ Gia Diên đứng lên, đi ra ngoài.
Từ Gia Thiên quay đầu nhìn anh: Anh, có phải anh muốn đến ga tàu không, đợi em chút, em đi với anh.
Rồi sau đó quay đầu nói vào camera trong điện thoại: Này ông, bây giờ chúng tôi sẽ đến ngay, tôi là con gái bà ấy, nếu ông muốn nói gì thì cứ nói với tôi, bà ấy tắt máy ông đừng có bóp cổ đứa bé.
Rồi vội vàng theo Từ Gia Diên ra cửa.
Năm phủ sau, Từ Gia Diên và Từ Gia Thiên đã xuất hiện ở cửa tàu điện ngầm, Trần Kỳ không đến, nhưng không tắt máy.
Lê Viễn Tường không muốn gặp hai người này, ông ta chỉ muốn Trần Kỳ.
Hai người đến gần như càng kích thích ông ta hơn, khiến ông ta trở nên gắt gỏng dữ dằn: Tôi cho cô thêm mười phút, cô không đến, đừng trách tôi không khách khí.
Trần Mạc Lan, tôi nói rồi, cô hủy hoại bố con tôi thế nào, thì tôi sẽ hủy hoại con cô thế đấy.
Trần Kỳ liền tắt máy.
Từ Gia Thiên nhanh chóng giơ tay: Con gái bà ấy đang ở đây, chúng tôi lớn lên khá giống nhau.
Rồi lại đưa mắt nhìn đứa trẻ trước người ông ta: Ông đừng làm thương đứa bé, còn chưa tới mười phút.
Theo bản năng Lộ Miểu nhìn cô ấy một cái, Kiều Trạch cũng nhìn Từ Gia Thiên.
Cô ấy khiến anh khá bất ngờ.
Kế hoạch của anh và phó cục trưởng Lưu là, nhất định bắt sống Lê Viễn Tường.
Với vị trí hiện tại của Lê Viễn Tường, ba mặt hoàn toàn che đi mình, chỉ còn lại chính diện, bắt cóc đứa trẻ giằng co với bọn họ.
Trừ khi bắn trúng đầu, thì với vị trí đó, không cách nào cứu được đứa trẻ khỏi tay ông ta.
Nếu không phải bất đắc dĩ, bọn họ không muốn mạo hiểm dùng súng bắn tỉa, nhưng tay súng bắn tỉa từ sớm đã được bố trí âm thầm đợi lệnh.
Lời của Từ Gia Thiên khiến vẻ hung tợn trong mắt ông ta càng nổi rõ lên, nhưng rốt cuộc cũng không làm gì đứa bé, chỉ giằng co chờ Trần Kỳ xuất hiện.
Gần mười phút sau, cuối cùng Trần Kỳ cũng phải đến, Lê Viễn Tường uy hiếp hủy hoại con bà khiến bà không dám không đến.
Lê Viễn Tường cười lạnh: Quả nhiên là yêu thương con trai nhỉ.
Rồi nhìn Từ Gia Diên một cái: Đáng tiếc, đứa con trai này của cô... Á...
Một tiếng đau đớn vang lên rồi âm thanh tắt lịm, người chậm rãi đổ về phía trước, đột nhiên có máu trào ra từ lỗ thủng trên ấn đường khiến người vây quanh đó sợ hãi, tại hiện trường lập tức tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, nháy mắt rơi vào cảnh hỗn loạn, đám người chạy tan tác mỗi người một ngả, phó cục trưởng Lưu dùng tốc độ nhanh nhất đón lấy đứa bé trước khi rơi xuống đất, thừa dịp hỗn loạn Kiều Trạch dắt Lộ Miểu ra khỏi cửa, chạy đến cao ốc ở đối diện.
Từ Gia Diên vội vàng trông nom Trần Kỳ đang sợ đến mức hét ầm lên, đến khi giương mắt lên nhìn lại thì đã không thấy bóng dáng Lộ Miểu đâu.
Kiều Trạch gần như chạy không ngừng về phía cao ốc đối diện, ở đây bố trí hai tay súng bắn tỉa, chuẩn bị khi cần đến.
Ai bắn? Anh hỏi, lạnh lùng quát.
Hai người mơ mịt lắc đầu: Tôi không nổ súng.
Đồng thời lên tiếng.
Kiều Trạch cầm lấy súng ngắn, quả thật đạn vẫn còn trong nòng.
Báo với phó cục trưởng Lưu, phong tỏa tòa nhà này. Lạnh giọng sắp xếp xong, Kiều Trạch kéo tay Lộ Miểu. Cô đợi ở đây, đừng có chạy lung tung.
Tôi không muốn, tôi sẽ theo anh. Lộ Miểu vội vàng nắm lấy tay anh, Tôi có thể bảo vệ mình.
Chủ yếu là cô không thể nào để anh một mình đuổi bắt hung thủ được, anh bị điếc, cho dù thân thủ rất cao, phản ứng nhanh nhạt, nhưng vẫn không thể nào khiến anh nhanh chóng nhận ra nguy hiểm đang gần kề trong bóng đêm được.
Kiều Trạch quay đầu nhìn cô một cái, trở tay nắm chặt tay cô, xoay người chạy lên nóc nhà.
Chương 68
Trên nóc nhà không có ai.
Vì phán đoán sai với tay bắn tỉa của mình đa cho hung thủ thời gian chạy trốn.
Tòa nhà này chỉ có ba tầng, góc tây bắc dựa và cột điện, khiến hung thủ có thể dễ dàng trèo lên, cũng dễ dàng trốn khỏi hiện trường.
Kiều Trạch nhìn xuống dưới cột điện, không thấy người đi đường khả nghi nào.
Anh thở hắt ra, hai tay nặng nề chống lên hàng rào gạch.
Cuộc vây bắt lần này đem lại ch anh thất bại quá lớn.
Nếu thính giác anh bình thường, sẽ không thể nào để sai lầm này xuất hiện.
Hiện thật chỉ có thể dựa vào đôi mắt mới biết được một người đang nói gì, đã khiến toàn bộ giác quan của anh đều tập trung trên người Lê Viễn Tường, vì sự có mắt của tay súng bắn tỉa nên cũng khiến anh theo bản năng xem nhẹ nguy cơ tiềm ẩn ở tầng đối diện, anh không cảm nhận được tiếng đạn xé gió bay đến, cũng bởi thế mà bỏ lỡ thời gian tìm kiếm hung thủ tốt nhất.
Gần một năm nay anh hầu như đều ở trong trạng thái nghỉ ngơi, thế nên nhiều lúc, anh không thể dự đoán chính xác được, mất đi thính giác ảnh hưởng rất nhiều đến công việc của anh.
Lộ Miểu đứng ngay sau anh, có hơi bận lòng về anh.
Đây chỉ là điều bất trắc mà thôi. Cô khẽ nói, Không thể nào có lý do lvv bị người ta diệt khẩu được, ai mà nghĩ đến chuyện có người ra tay với ông ta chứ.
Kiều Trạch xoay người lại, dựa vào hàng rào mà đứng, nhìn cô: Tôi không sao.
Tay giơ ra kéo cô đến gần, ôm chầm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô vỗ về, lúc này mới buông cô ra, xem xét có manh mối tại hiện trường không.
Phó cục trưởng Lưu nhanh chóng dẫn người đến.
Sao rồi? Ông ấy hỏi.
Người chạy rồi. Kiều Trạch chặn ngang trước cửa, Ở hiện trường không để lại vật chứng manh mối nào, nhưng nếu bò lên từ cột điện thì sẽ để lại dấu vết, vân tay hay dấu chân đều có thể lấy được.
Phó cục trưởng Lưu thông báo cho cảnh sát kỹ thuật của phòng dấu vết đồn kỹ năng trinh thám đến hiện trường phụ giúp.
Kiều Trạch đứng dựa vào hàng rào gạch ngăn cách cột điện, cầm đèn pin xem đi xé lại, cuối cùng ở bên mép ngoài gạch đỏ đã phát hiện một nửa dấu chân không hoàn chỉnh, dấu rất cạn, nếu không có kinh nghiệm, không nhìn kỹ thì rất khó biết đến sự tồn tại của nó.
Cảnh sát kiểm tra dấu vết cẩn thận lấy dấu chân ra.
Ngoại trừ nửa dấu chân không cẩn thận để lại này, thì ở hiện trường không hề có bất kỳ dấu vân tay nào, hiển nhiên hung thủ là một tay bắn tỉa được huấn luyện nghiêm túc, kỹ thuật tinh tế.
Sau khi về lại cục, cảnh sát kiểm tra dấu vết lấy hình ảnh chụp dấu chân ra tiến hành dựng khung xử lý, hoa văn dưới đế giày dần dần rõ lên.
Bình thường xăng-đan hoặc giày lười được mặc với tần suất cao sẽ chỉ chuyên dùng với một địa hình nhất định, mà đa số mặt đường trong thành phố lại đều bằng phẳng, nên để nhấn mạnh vào tính chống trơn trượt thì thông thường đế giày phải gia tăng bề mặt tiếp xúc với mặt đất đến lớn nhất, cho nên đường vân dưới đế gần như bằng phẳng hoặc dày mà nhỏ. Kiều Trạch chỉ vào hoa văn đế giày sau khi đã dựng khung, Nhưng đường vân của đôi giày này rõ ràng khá sâu, có nhiều rãnh nhỏ gợn sóng nhưng không giống giày đi bộ bình thường, để duy trì tính bám đất của nó mà thiết kế bên ngoài những hoa văn lớn, hoa văn cũng được xử lý để không tự động ăn bùn. Vậy nên từ đường vân có thể thấy, đây là một đôi giày thể thao, hoa văn nhỏ đã làm độ bám nổi trội hơn so với giày lười bình thường, đồng thời giữ lại độ đàn hồi của cao su mềm.
Kiều Trạch nhìn về phía những người khác: Thử so sánh đường vân của đôi giày này với những đôi giày thể thao của các hãng khác nhau, xem xem nó thuộc hãng nào.
Có người nhanh chóng so sánh nó ở trên máy tính, hoa văn trên đế giày hoàn toàn ăn khớp với hãng giày nữ nào đó trên bảng xếp hạng top 5 trên thị trường.
Bình thường chỉ có thanh niên mới thích mặc giày du lịch, hơn nữa chủ nhân đôi giày này lại rất biết theo mốt. Kiều Trạch chỉ vào dấu giày, nói tiếp, Tỉ lệ dấu chân với cơ thể của người trưởng thành khoảng chừng 1:7, dấu chân này lại dài cỡ 23cm, thế nên có thể phỏng đoán hung thủ cao trên dưới một mét sáu mươi, không quá một mét sáu lăm. Dấu chân này đè lên vị trí rõ rệt, phần rìa dấu chân không hoàn chỉnh, tuy dấu vết giẫm rõ ràng, nhưng vết cà lại ít, có thể thấy rõ thân thể khá nhẹ.
Vị trí của hung thủ cách ba trăm mét so với người chết, một phát chết ngay.
Tóm lại, Kiều Trạch xoay người nhìn về phía mọi người, Hung thủ là một cô gái trẻ cao trên dưới một mét sáu, cân nặng dưới 50 kg, kỹ thuật bắn súng chuẩn, có thể là vận động viên bắn súng, cũng có thể là cảnh sát đã xuất ngũ, hoặc chỉ đơn giản là sát thủ.
Còn về phần súng của cô ta là gì, thì chỉ có thể dựa vào hình dáng vỏ đạn to nhỏ, cùn hay sắc, nông hay sâu trong cơ thể người chết mới có thể tiếp tục phán đoán được.
Phó cục trưởng Lưu gật đầu.
Lê Viễn Tường bị bắn chết sau khi muốn gặp Trần Kỳ, trong lúc nói chuyện lại nhắc đến Từ Gia Diên, thành ra Trần Kỳ trở thành tình nghi lớn nhất, Từ Gia Diên với Từ Gia Thiên cũng bị tình nghi được người đưa về cục phối hợp điều tra.
Phó cục trưởng Lưu cho người thẩm tra Trần Kỳ và Từ Gia Diên suốt đêm.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Trần Kỳ trông thấy tình cảnh như thế, bị dọa đến hoảng sợ, không còn vẻ lạnh lùng cao ngạo bình thường nữa, hỏi cái gì nói cái đó, rất thành thật.
Bên này Lộ Miểu với Kiều Trạch vừa kết thúc việc, thì bên kia Từ Gia Diên với Từ Gia Thiên đã thẩm tra xong.
Rốt cuộc Lộ Miểu vẫn xem Từ Gia Diên là người nhà, thấy anh bị cuốn vào vụ án này thì luôn không yên tâm, vất vả lắm mới xong việc, chần chừ một lúc, rồi không nhịn được hỏi thăm tình hình của Từ Gia Diên ở chỗ phó cục trưởng Lưu.
Lúc cô hỏi thì Kiều Trạch ở ngay bên cạnh, phó cục trưởng Lưu còn đặc biệt đưa mắt nhìn Kiều Trạch.
Sắc mặt Kiều Trạch không khác bình thường là bao.
Nhà họ Từ có vấn đề ư? Anh hỏi, thái độ giải quyết việc chung.
Phó cục trưởng Lưu: Theo kết quả thẩm tra mà nói thì, không có vấn đề.
Tuy người nhìn có động cơ lớn nhất, nhưng từ biểu hiện trong lúc thẩm tra, có thể nói cô ta không thể nào ở trong khoảng thời gian ngắn mà sắp xếp người bắn chết một cách nghiêm mật như thế được. Phó cục trưởng Lưu vừa nói, vừa cùng hai người quay về văn phòng.
Kiều Trạch nhìn ông: Nói thế là thế nào?
Bà ta nói mình có ít ân oán với Lê Viễn Tường. Phó cục trưởng Lưu do dự nhìn Lộ Miểu, Cô có muốn tránh đi không?
Lại nói: Tôi còn nhớ, bà ta là mẹ nuôi của cô, chỉ sợ cô nghe rồi lại không thoải mái.
Lộ Miểu ngập ngừng rồi lắc đầu: Cháu không sao.
Phó cục trưởng Lưu rút từ trên bàn ra tập tài liệu thẩm tra Trần Kỳ: Trần Kỳ, vốn tên Trần Mạc Lan, từng là vợ chồng với Lê Viễn Tường, có làm mấy mâm cỗ, nhưng vì vấn đề tuổi tác nên không nhận giấy đăng ký kết hôn, sau khi kết hôn thì sinh một đứa con với Lê Viễn Tường, là Lê Quân Hạo. Lê Viễn Tường là thầy giáo dạy tiểu học ở nông thôn, tính tình hiền như gỗ, tiền lương thấp, thu nhập không thể nào thỏa mãn được chi tiêu bình thường trong nhà. Năm Lê Quân Hạo một tuổi thì Trần Kỳ mười tám tuổi, vì kết sinh nhai nên ra ngoài làm công, quen biết Từ Dương bây giờ, rồi yêu đương với ông ta. Trần Kỳ muốn ly hôn với Lê Viễn Tường, nhưng đàm phán không được kết quả, bà ta bèn gây tai nạn giao thông, rồi giả chết trong vụ tai nạn mới thoát khỏi cuộc hôn nhân này được, sau đó đổi tên thành Trần Kỳ, cùng Từ Dương nhận giấy đăng ký kết hôn, cũng sinh một trai một gái. Lê Viễn Tường ở nông thôn một mình nuôi lớn Lê Quân Hạo, mười năm trước bất ngờ phát hiện Trần Kỳ còn sống, cộng thêm mục đích năm đó bà ta gây ra tai nạn, từ yêu thành hận.
Phó cục trưởng Lưu nhìn Lộ Miểu: Có thể vì điều này mà tính tình Lê Viễn Tường thay đổi hoàn toàn. Theo người ở quê ông ta nói, Lê Viễn Tường yêu Trần Mạc Lan, luôn không chấp nhận được chuyện bà ta đã qua đời, nhiều năm trôi qua mãi không chịu lập gia đình, một mình nuôi lớn con trai, bởi thế nên sau khi phát hiện Trần Mạc Lan không chết, chịu đả kích rất lớn. Nhiều năm qua, ông ta uy hiếp sẽ tố giác với chồng con bà ta, cứ nhiều lần như thế đã dẫn đến việc nảy sinh quan hệ tình dục. Loại quan hệ nam nữ bất chính này bị Từ Gia Thiên phát hiện, nên mới có chuyện Từ Gia Thiên báo án Lê Quân Hạo.
Phó cục trưởng Lưu lại cầm lấy một tập tài liệu khác: Đây là lời khai của Từ Gia Thiên. Con bé này vì trả đũa Lê Viễn Tường mới xuống tay với con trai anh ta, không ngờ lại lộ ra chuyện Lê Quân Hạo hít ma túy, tiện đà lôi ra luôn chuyện Lê Viễn Tường nắm giữ nửa thị trường ma túy trong giới giải trí.
Từ lời khai của hai người này, nếu Trần Kỳ muốn giết Lê Viễn Tường, thì mười năm qua bà ta có rất nhiều cơ hội, chứ không phải đợi đến lúc có mặt nhiều người mới tìm người bắt chết ông ta. Từ Gia Thiên thì càng không thể nào, nếu cô bé thật sự muốn giết Lê Viễn Tường, thì không cần phải đi đường vòng như thế.
Vậy của Từ Gia Diên đâu? Lộ Miểu nhíu mày nhìn ông, có chút lo âu.