Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 55: Chương 55




Chương 93

Vì lời trêu chọc đó của Tô Minh, nên lúc Lộ Miểu một mình đối mặt với Kiều Trạch thì có mấy phần kinh hồn bạt vía.

Sắc mặt Kiều Trạch nhìn không khác gì bình thường, vừa ngồi xuống liền vẫy tay gọi phục vụ, rồi sau đó hỏi cô: Muốn ăn gì?

Ngay cả ngữ khí cũng rất bình tĩnh, nhìn có vẻ như không để trong lòng.

Lộ Miểu đã hết ngây ngô, bây giờ nhìn Kiều Trạch trầm ổn bình tĩnh thế này, trong lòng dù thế nào cũng không ổn định được, bất an đáp lại anh: Em thế nào cũng được.

Kiều Trạch gọi cho cô một phần đồ hải sản cỡ lớn và nồi lẩu thịt dê, đặt thực đơn xuống liền rất tự nhiên dùng nước nóng tráng qua ly bát cho cô.

Trái tim của Lộ Miểu theo động tác của anh lúc lên lúc xuống, thật sự không nhịn được, cẩn thận hỏi anh: Anh không có gì cần hỏi em à?

Kiều Trạch liếc nhìn cô một cái: Tôi cho em thời gian, chuẩn bị tốt lý do.

Lộ Miểu: ...

Đồ ăn được bưng lên, nhưng như thế nào Lộ Miểu cũng không ăn trôi nổi, có cảm giác bị anh võ béo rồi quay về làm thịt.

Kiều Trạch thấy cô cầm đũa không nhúc nhích, nhíu mày nhìn: Không hợp khẩu vị?

Lộ Miểu do dự lắc đầu: Không phải.

Kiều Trạch: Sợ nên không ăn ngon à?

Lộ Miểu thành thật gật đầu: Anh đừng làm em sợ như thế nữa.

Kiều Trạch bình tĩnh nhìn cô một cái: Tôi đã làm gì sao?

Cầm lấy hai con tôm, lột vỏ, đặt thịt tôm vào trong bát cô: Ăn nhiều chút.

Lộ Miểu không dám cử động: Không công không hưởng lộc.

Kiều Trạch nhíu mày, như cười như không nhìn cô: Tôi bóc tôm cho bạn gái mình, còn phải cần xét xem có công hay không à?

Lộ Miểu: Nhưng ngày trước không thấy anh bóc tôm cho bạn gái lần nào.

Kiều Trạch: Không phải lúc trước chúng ta chưa ăn tôm lần nào sao?

Lộ Miểu không dám đụng vào con tôm anh đưa đến.

Em cảm thấy là anh đang cố ý đút em ăn no. Cô cẩn thận nhìn anh, Bây giờ chính là muốn giả vờ bản thân không để ý, cố ý đánh tan cảnh giác của em.

Khóe miệng Kiều Trạch vạch ra một đường cong mờ mờ: Đúng là rất hiểu tôi.

Rồi lại lột cho cô mấy con tôm, đặt vào bát cô, đoạn nói: Ăn nhiều chút, ăn cho no, đêm nay mới có sức tính sổ.

Lộ Miểu lại càng không dám ăn: Tối nay em không muốn về.

Khéo quá, tôi cũng không định về. Kiều Trạch bình tĩnh nhìn cô một cái, Về nhà lại nhiều thêm một kẻ cản trở.

Lộ Miểu: ...

Thái độ cô mềm xuống: Những lời Tô Minh nói chỉ là xằng vậy thôi.

Kiều Trạch gật đầu: Được rồi, còn có thể vô duyên vô cớ nghĩ đến việc tặng thuốc tráng dương cho em.

Người nghiêng về phía cô, nhìn thẳng vào hai mắt cô: Lộ Miểu, rốt cuộc sau lưng tôi em đã nói xấu bao nhiêu thanh danh của tôi thế?

... Lộ Miểu liếc thấy điện thoại của anh đặt trên bàn rung lên, lập tức đánh trống lảng, Điện thoại rung kìa.

Kiều Trạch cầm điện thoại, là tin nhắn Tô Minh gửi đến, Tổng giám đốc Kiều, thời gian kéo dài thì thuốc tráng dương có thể thay anh giải quyết, còn về vấn đề kích thước, đề nghị anh đi gặp bác sĩ.

Anh nhìn Lộ Miểu một cái, trong mắt mang theo mấy phần đăm chiêu.

Lộ Miểu bị cái nhìn này khiến lạnh cả sống lưng, ánh mắt không tự giác nhìn điện thoại của anh.

Kiều Trạch đặt điện thoại xuống: Ăn cơm.

Rồi cứ thế buộc cô giải quyết một nửa thịt dê.

Cơm nước xong xuôi, Kiều Trạch cũng không nóng lòng mua vé về, dường như không định về thật, chỉ nắm tay cô tản bộ dọc bờ sông.

Lộ Miểu còn bất an trong lòng, đi dạo cùng anh cũng không yên ổn lắm, cô thực sự sợ bị anh tính sổ.

Rõ ràng trong lòng đang ngấm ngầm tính kế cô, nhưng trên mặt lại làm như không có việc gì.

Lộ Miểu vừa cùng anh tản bộ, vừa nghĩ xem ở đây có bạn bè thân thích nào không, đêm nay tìm lí do ở nhờ một đêm.

Quả thật có người thân bạn bè, chỉ là không thân quen nhiều lắm, nhưng trong lòng cô thật sự không yên, nghĩ đến ở thành phố này còn một bà cô họ hàng xa, lập tức kéo tay Kiều Trạch: Em có một người cô cũng ở đây, em muốn đi thăm bà ấy.

Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn cô: Cũng được, tôi đi với em, chúng ta bên nhau cũng lâu rồi, vậy mà phụ huynh hai bên chưa gặp cũng chưa thưa gửi gì.

... Khóe miệng Lộ Miểu trễ xuống, Hay thôi không đi nữa.

Kiều Trạch cũng không ép cô, đi đến một chiếc máy đồ dùng người lớn tự động.

Lộ Miểu vẫn còn mải tập trung tìm lí do để không về, cũng không để ý đến mấy chứ đồ dùng người lớn, còn cho là máy bán nước tự động, nên cũng để mặc Kiều Trạch dẫn đi, đến lúc tới gần mới phát hiện là đồ dùng người lớn, mặt như bị phỏng, kéo lấy tay Kiều Trạch xoay người tính đi, nhưng lại bị Kiều Trạch trở tay lôi về, kéo vào một phòng nhỏ.

Trong đó ngoài áo mưa ra, còn có mấy thứ đồ dùng tình dục dành cho các cặp đôi.

Lộ Miểu vừa nhìn trong tủ bày một dãy đồ dùng tình dục thì mặt đỏ bừng lên, dùng sức bấm lấy tay Kiều Trạch.

Đi thôi đi thôi... Thúc giục anh, giọng nói sớm vì xấu hổ mà trở nên nhỏ nhẹ, tựa như làm nũng.

Kiều Trạch yêu chết đi được dáng vẻ vừa thẹn vừa khốn cùng lại dịu dàng làm nũng thế này, tay đặt lên vai cô, xoay người đến trước mặt, nhìn mấy kiểu áo mưa trưng bày trong đó, cúi đầu dịu dàng hỏi cô: Kiểu nào sẽ làm em được thoải mái?

... Lộ Miểu túng quẫn vô cùng, kéo tay anh đang đặt trên tủ kính xuống, Không muốn thứ gì hết.

Vậy không được. Sau này uống nhiều thuốc không tốt cho cơ thể. Kiều Trạch thản nhiên nói, nhìn chằm chằm dòng chữ trên tủ kính đánh giá một lúc, rồi cầm lấy loại bao cao su siêu mỏng và có gai.

Sau khi thấy chiếc hộp đó thì đầu Lộ Miểu như nổ tung, vội vàng cầm lấy đồ ném về lại.

Không được dùng thứ này.

Kiều Trạch nhìn cô một cái: Đổi thứ nào thì đêm nay em cũng không chạy thoát được đâu.

Lộ Miểu: ...

Hất đầu sang một bên không nhìn anh, nhìn lung tung mấy thứ, chợt trông thấy đồ chơi của Lộ Bảo, cô lại lúng túng, bản năng quay đầu lại nhìn Kiều Trạch.

Đúng lúc tầm mắt Kiều Trạch cũng rơi xuống thứ đồ kia, thấy cô quay đầu lại, bèn cúi đầu nhìn cô một cái, đưa tay lấy thứ kia xuống.

Lộ Miểu: ...

Cô vừa cuống vừa giận: Anh đừng có lấy thứ khác nữa mà, thả ra thả ra...'

Kiều Trạch đánh giá vật kia, rồi nghiêng đầu nhìn cô: Nghe nói có người ghét tôi nhỏ...'

Anh cúi đầu nhìn con số trên hộp: Đổi lại cho em thỏa mãn vậy.

Lộ Miểu: ...

Kiều Trạch thấy cô nín nhịn đến mức đỏ bừng, tức giận một lúc lâu không nói nên lời, không hiểu sao tâm tình lại tốt hẳn.

Lộ Miểu bị trêu chọc, như con thỏ bị giẫm phải đuôi, xấu hổ đẩy anh ra: Em không để ý đến anh nữa.

Rồi xoay người đi ra cửa.

Kiều Trạch nhanh chóng đi theo, ôm cả người cô vào lòng, cúi đầu nhìn cô: Người ở bên ngoài nói xấu tôi là em, sao lúc này lại thành lỗi của tôi rồi?

Em đâu có cố ý chứ. Lộ Miểu vẫn còn tức giận, quay đầu nhìn anh, Thì vì cái chuyện tìm Ôn Lai đấy, Ngô Man Man hỏi vì sao có anh không chọn lại chọn cậu ấy, nhất thời em nói sai thôi mà.

Kiều Trạch gật đầu thấu hiểu: Thì ra thật sự không phải Tô Minh nói bậy bạ.

Lộ Miểu: ...

Chán nản đầy anh ra: Lại bẻ cong ý của em rồi.

Kiều Trạch trở thay kéo khuỷu tay cô xuống, ôm chặt thêm chút nữa, cúi đầu nhìn cô: Lúc đó em nói với Ngô Man Man thế nào?

Lộ Miểu phồng má không chịu trả lời.

Kiều Trạch cũng không ép cô, chỉ hờ hững nói: Hèn gì tôi nói sao lúc Ngô Man Man gặp tôi, lúc nào cũng mang theo mấy phần đồng cảm thương xót, thì ra là do em làm.

Em cũng đâu cố ý chứ. Rầu rĩ nói, rồi Lộ Miểu nghĩ ngợi, kéo lấy tay áo Kiều Trạch, Em xin lỗi mà...

Kiều Trạch nhìn cô: Lúc ấy em nói gì?

Lộ Miểu lắc đầu: Không nhớ.

Kiều Trạch gật đầu, không truy hỏi nữa, lúc đến khách sạn thì thuê một căn phòng giường lớn.

Khách sạn bọn họ đặt chính là chỗ lần trước ở, vẫn là giường lớn rộng hai mét.

Đây không phải là lần đầu tiên hai người đặt kiểu phòng này, nhưng lần này Lộ Miểu lại không dám vào, đứng ở cửa bần thần không chịu đi, Kiều Trạch trực tiếp túm lấy vai cô đẩy người vào phòng.

Tiếng đóng cửa vang lên sau lưng tiếng nói phát ra từ trái tim Lộ Miểu.

Kiều Trạch càng bình tĩnh, cô càng căng thẳng.

Kiều Trạch thực sự khá là bình tĩnh, vỗ nhẹ lên vai cô: Đi tắm trước đi, rồi ngủ sớm chút.

Bước vòng qua người cô đi vào phòng, ngồi xuống sô pha, nhãn nhã thư giãn ngồi đằng đó, tay trái tùy ý khoát lên lưng ghế, tay phải cầm điện thoại, nhìn có vẻ biếng nhác lại tùy tiện.

Lộ Miểu thấp thỏm ở chỗ lối đi không chịu bước, cô sợ mới tắm được nửa thì anh xông vào.

Anh đi trước đi, em chưa muốn tắm.

Kiều Trạch ngẩng đầu nhìn cô, gật một cái rồi đặt điện thoại xuống, nhấc người dậy.

Lộ Miểu đang định thở phào, không ngờ lúc anh đi qua bên cạnh thì tay đặt lên vai cô, đột nhiên đẩy cô vào phòng tắm. Lộ Miểu sợ đến mức dùng sức giãy dụa, nhưng sức không mạnh bằng anh, vừa xoay người đi lại bị kéo trử về, Kiều Trạch trực tiếp ra tay cởi áo khoác cô ném ra ngoài, cô lại xoay người tính chạy nữa thì anh lập tức túm lấy cánh tay cô, đôi chân dài áp đến từng bước, trực tiếp đẩy cô dựa vào gạch men ốp trong phòng tắm, cúi đầu, nhìn cô từ trên xuống.

Lộ Miểu căng thẳng áp sát vào vách tường gạch men lạnh lẽo sau lưng, cảnh giác nhìn anh: Em chỉ vì công việc, anh không thể trả thù riêng được.

Kiều Trạch gật đầu: Tinh thần làm việc quả động lòng người, nên khen thưởng mới phải.

Túm lấy cằm cô nâng lên, cúi đầu phủ xuống nặng nề, ngậm mút môi cô như trừng phạt, cọ sát với cô, Lộ Miểu nhanh chóng bị hôn đến mức hơi thở bất ổn, quần áo cũng bị kéo xộc xệch.

Hơi thở Kiều Trạch cũng dần trở nên dồn dập, nhưng không tiến thêm bước nữa, hôn một lúc liền buông cô ra, gỡ lấy vòi hoa sen xuống, xối nước xuống đỉnh đầu cô.

Vòi hoa sen trong khách sạn có áp suất lớn, dòng nước rất mạnh, cả người Lộ Miểu lập tức ướt sũng.

Kiều Trạch đưa tay cởi áo cô, vừa nhàn nhạt nói: Nếu em đã lười tự mình ra tay, thì tôi giúp em tắm.

Chương 94

Không dưới hai lần Lộ Miểu đã lột sạch, cô hoảng sợ vội vàng giơ tay kéo khăn tắm, nhưng sức lực và vóc dáng không phải là đối thủ của Kiều Trạch, khăn tắm vừa kéo xuống một bên liền bị Kiều Trạch giật đi, ném ra ngoài, rồi sau đó cúi đầu quan sát cô, màu mắt dần dần đậm hơn.

Lộ Miểu vừa cuống vừa giận: Anh xoay sang chỗ khác...

Theo bản năng giơ tay lên che lại, toan xoay người, nhưng vừa đi được nửa vòng thì bả vai bị bóp chặt giữ lại.

Kiều Trạch túm lấy vai cô kéo về, bóng mờ đổ xuống, còn chưa kịp phản ứng thì gáy được bàn tay dày rộng của anh vững vàng nâng lên, mặt bị bắt ngẩng lên, môi anh áp xuống nặng nề, vòi hoa sen đã được gác về chỗ cũ, dòng nước phun xuống đỉnh đầu hai người.

Lộ Miểu bị nước dội có chút không thoải mái, muốn trốn nhưng Kiều Trạch lại giam chặt cô vào lòng, không cho cô nhúc nhích nửa phân, môi lưỡi dây dưa lúc nâu lúc sâu, dần trở nên kịch liệt, động tác của anh cũng trử nên mãnh liệt, đẩy cô dựa vào gạch men trong phòng tắm, tiếp tục quấn lấy bờ môi đầu lưỡi cô, kéo chân cô nhấc cao, đùa vài lần, rồi người xông vào.

Dòng nước ào ào gia tăng thêm cảm giác ái muội trong đây, Kiều Trạch lại mang theo mấy phần thích thú trừng phạt cô, chặt chẽ đè lấy cô, dùng phương thức chủ đạo tuyệt đối, động tác càng lúc càng mãnh liệt, vừa cử động vừa khàn giọng hỏi bên tai cô, liệu còn cảm thấy chưa đủ không, còn muốn anh dùng sức thêm nữa không...

Lộ Miểu nhanh chóng bật khóc, muốn chạy cũng không được, năn nỉ Kiều Trạch thì anh không để ý, anh quyết tâm bắt nạt cô, anh cực kỳ yêu dáng vẻ khóc lóc khi bị anh ức hiếp này của cô, oan ức thẹn thùng lại phản kháng không ngừng, chỉ có thể hờn dỗi với anh.

Đi ra khỏi phòng tắm, Lộ Miểu nằm lì trên giường không để ý đến Kiều Trạch, lúc anh dán lên lưng cô thì cũng không chịu quay đầu nhìn anh, khuỷu tay dùng sức đẩy anh ra: Anh ngủ trên sàn nhà, mau xuống sàn nhà ngủ đi.

Mái tóc ướt sũng dính trên người.

Kiều Trạch hơi trở mình, giật lấy khăn khô lau tóc thay cô, động tác không nhanh không chậm, vừa lau vừa cụp mắt nhìn cô: Còn không thỏa mãn nữa không?

Lộ Miểu tức giận quay đầu nhìn anh: Anh cố ý.

Kiều Trạch gật đầu: Lúc ăn cơm tôi chưa nói cho em biết sao?

Thấy cô quả thật bị giày vò thê thảm, trong lòng dịu đi, cúi đầu hôn cô, dịu dàng nói: Có phải mệt lắm không?

Lộ Miểu gật đầu như gà mổ thóc: Em cảm thấy anh hẳn phải nên kiềm chế lại.

Tuổi này rồi đừng bạt mạng quá độ.

Nói xong liền bị Kiều Trạch véo lấy: Còn muốn làm lần nữa không?

Lộ Miểu không dám lên tiếng, lại không cam lòng, cúi đầu nói thầm: Cũng đâu phải cậu trai mười bảy mười tám tuổi chứ...

Kiều Trạch bị hai chữ cậu trai của cô chọc cười, véo lấy mặt mũi cô: Lời này sao nghe thế nào thấy ai oán thế?'

Lộ Miểu mím chặt môi không nói, cô nói gì anh cũng đều kéo đến vấn đề này được, rồi sau đó lại tìm lí do ăn cô.

Lần này Kiều Trạch không đùa cô nữa, im lặng lau tóc tay cô, sau đó chống nửa tay lên giường treo bên trên cô, nhìn cô chằm chằm, cứ như nhìn chưa đủ vậy, ánh mắt dịu dàng phảng phất như chảy ra nước.

Lộ Miểu bị anh nhìn khiến tim đập nhanh hơn, mặt cũng từ từ đỏ lên, không chịu nổi ánh mắt dịu dàng triền miên này của anh, ho nhẹ đẩy anh ra: Anh làm cái gì thế?

Kiều Trạch cúi người, hôn nhẹ môi cô, khuỷu tay chống hai bên đầu cô, ngón tay nhẹ nhàng gạt tóc cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô từ tốn nói: Miểu ngốc, anh muốn để em rút lui.

Lộ Miểu sửng sốt: Tại sao? Em làm không đủ tốt sao?

Em làm rất khá. Kiều Trạch nheo mắt, Chỉ là anh...

Anh dừng lại một lúc, cuối cùng nuốt lời vào lại, ôm cô lật người, để cô dựa vào trước ngực anh, rồi không nói thêm gì nữa.

Anh trầm tĩnh như thế ngược lại Lộ Miểu không quen, nghiêng đầu nhìn anh: Sao thế? Có phải anh lo gì về em không? Em không sao mà.

Bây giờ em mà rút lui ngược lại không tốt lắm. Lộ Miểu nói, nhớ đến buổi tối giao dịch với Ngô Man Man, bèn chống người ngồi dậy, Đúng rồi, tối đó em với Ngô Man Man nói, nếu cuối cùng chứng minh được chúng ta trong sạch, em muốn Hoắc tổng phải đích thân xin lỗi em.

Cô nhíu mày nhìn anh: Trước mắt Ngô Man Man và Thương Kỳ hoàn toàn tin tưởng chúng ta chứ?

Tôi chỉ quấy rối phán đoán của họ, nếu nói tuyệt đối tin tưởng thì không thể nào, chỉ có thể nói là tương đối tin tưởng, bọn chúng gấp gáp muốn kéo Hoàng Thường xuống, đây là cơ hội của chúng ta.

Cho đến nay, bên Thương Kỳ và bên Hoàng Thường đang ở thế tương đối cân bằng, kìm hãm lẫn nhau, nên chắc chắn bên trong chúng hoạt động rất vững chải, bây giờ điều chúng ta cần làm là phá vỡ thế cân bằng này, khuấy cho nước đụng. Nội bộ chúng càng đấu kịch liệt, khả năng Hoắc tổng ra mặt là càng lớn.

Vậy anh cảm thấy... Lộ Miểu nghiêng đầu nghĩ, Khả năng em gặp Hoắc tổng là bao nhiêu?

Kiều Trạch: 50%.

Lộ Miểu gật đầu như có suy nghĩ, ngày hôm sau cùng Kiều Trạch về thành phố An, buổi chiều thì về công ty làm.

Ngô Man Man thấy cô quay về thì có chút kinh ngạc, lúc gặp cô thì ngẩn người ra, rồi sau đó chào đón cô với thần sắc khó xử, hỏi thăm tình hình thân thể cô.

Phản ứng của Lộ Miểu có chút lạnh lùng: Cũng không chết được.

Rồi vòng qua người cô ta quay về văn phòng.

Ngô Man Man đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích, nhìn chằm chằm bóng lưng cô đánh giá một lúc, nhưng không đoán ra được ý của Lộ Miểu, có điều Thương Kỳ và Kiều Trạch vẫn tiếp tục hợp tác lần nữa, cô ta cũng không thể vì chuyện như thế mà lột mặt với Lộ Miểu được. Buổi tối đặc biệt tổ chức bữa tiệc, tự mình xin lỗi Lộ Miểu, Kiều Trạch cũng được mời đến.

Ngô Man Man cầm ly rượu hướng cô xin lỗi nhưng Lộ Miểu không tiếp, chỉ vô tội nhìn Ngô Man Man: Chị Man, Hoắc tổng đâu?

Rồi còn giả vờ tò mò ngẩng đầu nhìn xung quanh phòng bao: Hoắc tổng vẫn chưa đến sao?

Kiều Trạch cũng đặt ly rượu xuống, chậm rãi dựa ra sau ghế, nhìn Ngô Man Man cười cười: Thì ra hôm nay Hoắc tổng cũng muốn đến đây à?

Hoắc tổng... Ngô Man Man khó xử nhíu mày, Hôm nay chỉ e là không tiện.

Ấn đường Lộ Miểu lập tức nhíu lại: Nhưng chị Man à, không phải chị đã đồng ý với tôi, nói là Hoắc tổng sẽ đích thân xin lỗi tôi sao?

Đuôi mày Kiều Trạch nhướn lên, tầm mắt chậm rãi dừng trên mặt Ngô Man Man: Ồ, còn có việc này nữa à?

Kiều Trạch hơi nghiêng người, nhìn Ngô Man Man: Cô Ngô, làm công việc này của chúng ta, chú ý nhất chính là danh tiếng. Bây giờ chúng tôi đây ma túy cũng chơi, bị hiểu nhầm bị tiếng oan, để xem còn muốn tiếp tục nữa hay không thì cũng phải gỡ cái oan này xuống, điều khác chúng tôi không yêu cầu, nhưng công khai xin lỗi thì vẫn phải có chứ nhỉ?

Nếu việc này cứ qua đi như thế, sau này cô bảo tôi sao sống yên được đây? Bị người ta đâm sau lưng, ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, ngày ngày bị nghi ngờ là cảnh sát vô căn cứ. Tiếp tục như thế, tôi đây còn muốn làm ăn nữa không cơ chứ?

Hơn nữa chuyện này có ảnh hưởng vô cùng không tốt. Nếu Hoắc tổng không xin lỗi công khai làm rõ, nếu việc này truyền ra ngoài, sau này người dưới trướng cô tùy tiện bị người ta xúi giục, có phải có thể đưa người của tôi đi, nghiêm hình bức cung không?

Tốc độ nói không nhanh, từ đầu đến cuối đều nhẹ nhàng, nhất thời Ngô Man Man cũng không biết nên phản bác thế nào, theo bản năng đưa mắt nhìn Thương Kỳ.

Thương Kỳ ra hiệu cho cô ta.

Cô ta cầm điện thoại lên đứng dậy: Để tôi hỏi Hoắc tổng chút, xem anh ấy có thể tranh thủ thời gian lại đây không.

Đi ra ngoài gọi cuộc điện thoại, một lúc sau mặt mày hớn hở quay lại: Hoắc tổng nói lát nữa anh ấy sẽ lại đây.

Lộ Miểu nhìn Kiều Trạch một cái.

Sắc mặt Kiều Trạch trước sau vẫn bình tĩnh, không nhanh không chậm cầm ly rượu lên nhấp một chút: Vừa khéo, ngưỡng mộ đại danh của Hoắc tổng đã lâu, cuối cùng cũng có cơ hội gặp mặt.

Nửa tiếng sau phòng bao vang lên tiếng gõ cửa.

Ngô Man Man đứng dậy mở cửa, Kiều Trạch cũng quay đầu mắt nhìn cửa, vừa lúc trông thấy Ngô Man Man đẩy cửa ra, xuyên qua khe cửa anh trông thấy một cậu thanh niên dáng cao, người gần như bật ngồi dậy như phản xạ có điều kiện.

Lộ Miểu vốn đang tính quay đầu nhìn người, lại bị động tác bất thình lình của anh dọa giật mình, bèn chú ý đến anh.

Kiều Trạch vỗ vai cô, ném điện thoại cho cô: Giúp tôi gọi điện cho quản trị Thái, xem có thể cũng hẹn ông ấy đến đây một chuyến được không.

... Lộ Miểu mù mờ nhận lấy điện thoại của anh, cân nhắc ý tứ trong câu này, quản trị Thái còn đang tạm giữ ở cục còn gì.

Khi cô còn đang hoang mang thì Kiều Trạch đứng dậy đi ra ngoài, đứng trước cửa, thân hình cao lớn che đi khe cửa, nhìn về phía cậu thanh niên kia.

Anh đánh giá cậu ta thì cậu ta cũng bình tĩnh đánh giá anh, hai người đối mắt nhay. Sắc mặt thản nhiên, người thanh niên dáng cao đó đặt điện thoại vào bên tai, alo một tiếng, ra dấu tay với Ngô Man Man để cô ta quay về trước rồi người cầm di động xoay người nghe điện thoại.

Ngô Man Man đứng bên hòa giải: Tổng giám đốc Kiều, ngại quá, Hoắc tổng của chúng tôi bình thường rất vội.

Kiều Trạch cười cười: Không sao.

Rồi cùng cô ta về lại phòng bao.

Lộ Miểu không thấy người vào, ngạc nhiên quay đầu nhìn ra cửa; Hoắc tổng đâu?

Ở ngoài nghe điện thoại. Ngô Man Man cười nói, không một lúc lâu sau thì điện thoại vang lên, cô ta bắt máy, sắc mặt từ thoải mái trở nên khó xử, lúc đặt điện thoại xuống thì áy náy nhìn Lộ Miểu và Kiều Trạch: Tổng giám đốc Kiều, Lộ Miểu, thật là có lỗi, đột nhiên công ty xảy ra chút chuyện, Hoắc tổng phải vội về xử lí, có lẽ không đến được, để hôm khác vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.