Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 56: Chương 56




Chương 95

Kiều Trạch ra ngoài tìm người thanh niên dáng cao ấy.

Anh không rõ liệu cậu ta còn ở trong nhà hàng không, sau khi đóng cửa lại đưa mắt nhìn khắp nơi, xoay người đi vào nhà vệ sinh, tìm xung quanh đó rồi lại xoay người xuống lầu, dõi mắt ra bốn phía, rồi bước đi ra sau tòa nhà bên trái.

Phía sau bên trái là một con ngõ nhỏ hẹp, không có rạp quán gì, bây giờ lại là trời tối, con ngõ vừa sâu lại tối hun hút, không có bóng người.

Kiều Trạch đi vào sâu bên trong, người còn chưa đi hết thì một cánh tay bất chợt đặt lên cổ anh không tiếng động, có ý xiết lấy cổ anh từ phía sau. Nhưng Kiều Trạch phản ứng rất nhanh, cầm lấy cổ tay vặn lui một cái, vừa nhanh vừa mạnh, đồng thời dùng khuỷu tay đánh lui sau người, linh hoạt xoay người bẻ lấy cổ tay người kia, đè chặt cậu ta lên vách tường.

Chính là người thanh niên dáng cao vừa nãy đối mặt với anh ở cửa phòng bao, ngũ quan vì đau mà cau lại.

Kiều Trạch thoáng buông lỏng, nhìn cậu ta một lúc, bất chợt nói ra ba chữ: Lộ Tiểu Thành?

Người thanh niên dáng cao không có phản ứng gì với ba chữ đó, đứng thẳng lưng nhìn anh: Anh là Giang Hành? Người bên cạnh Hoàng Thường?

Trong mắt của cậu ta hơi có vẻ ngờ vực, Kiều Trạch cũng không để lộ bất kì vẻ mặt gì với lời nói đó, chỉ bình tĩnh nhìn cậu ta.

Cậu ta cũng rất bình tĩnh nhìn anh một hồi, chợt nói: Anh đừng đùa với cô ấy nữa.

Cô ấy là đại từ xưng hô không rõ ràng, thậm chí là nói nam hay nữ cũng mơ hồ, nhưng Kiều Trạch nhanh chóng cho là, cậu ta chỉ Lộ Miểu.

Cô ấy không thể qua lại với người nhớp nhúa như anh được. Cậu ta nói.

Kiều Trạch không rõ cậu ta hiểu được bao nhiêu về Lộ Miểu, và lập trường của cậu ta là như thế nào, nhưng tiền đề phải cam đoan rằng Lộ Miểu không bị bại lộ, anh bình tĩnh đáp lại: Cô ấy vốn đã không sạch sẽ rồi.

Một câu này đã chọc giận cậu ta, bỗng cậu ta như con thú nổi đóa, dùng sức giãy dụa muốn đánh anh: Anh khốn nạn lắm, nếu không phải anh kéo cô ấy xuống, sao cô ấy có thể biến thành như bây giờ chứ.

Anh với Hoàng Giai Ngâm vốn chẳng rõ ràng, anh còn đụng vào cô ấy làm gì.

Kiều Trạch chặn cậu ta lại, không trả lời câu hỏi của cậu ta, chỉ nói cho cậu ta biết: Cô ấy luôn tìm cậu.

Cậu ta im lặng, quay đầu sang một bên.

Lộ Tiểu Thành đã chết rồi.

Gạt tay Kiều Trạch ra, xoay người bỏ đi.

Đi chưa được hai bước liền dừng lại, lặng đi một thoáng, rồi quay đầu nhìn anh: Từ nhỏ đến lớn cô ấy sống không dễ dàng gì, xin anh thả cô ấy ra.

Yết hầu lên xuống, người lập tức xoay bước rời đi.

Lúc Kiều Trạch quay lại phòng bao thì bữa tiệc đã kết thúc, người kìm nén toàn bộ cảm xúc, không để người nào nhìn ra được vẻ khác thường, nhưng Lộ Miểu không thể nào không phát hiện được.

Trên đường về, Lộ Miểu nhịn không được quay đầu hỏi anh: Vừa nãy ở cửa anh trông thấy ai thế? Là Hoắc tổng sao?

Kiều Trạch lắc đầu: Không biết.

Lộ Miểu nhìn thẳng mặt anh hai giây: Em cảm thấy anh có việc giấu em.

Vừa nãy không phải anh đi vệ sinh đúng không? Lộ Miểu liếc nhìn bàn tay anh đặt trên vô lăng, Trước đó anh rửa tay thường có thói quen xăn tay áo lên, nhưng cúc áo trên cổ tay anh vẫn còn gài như cũ.

Kiều Trạch: Rửa xong gài lại.

Lộ Miểu: Cổ tay tiếp xúc với da gọi là mặt A, còn mặt khác là B, bình thường anh có thói quen đều để cho mặt A gần nhau, nhưng hôm nay khi đến, cổ tay áo anh là A B nằm với nhau, bây giờ vẫn thế*. Với tính cách chặt chẽ cẩn thận lại chi li như anh, không thể nào cả hai lần đều như vậy được.

(*Cách dùng nút tròn cài khuy tay áo vest. Ý trước giờ Kiều Trạch ít khi cài khuy sau khi rửa tay.)

Còn nghiêng người kéo cổ tay áo ra cho anh xem.

Kiều Trạch đưa mắt nhìn tay áo, rồi quay đầu nhìn cô: Ánh mắt độc như thế, xem ra tôi phải giữ khoảng cách ba mét với toàn bộ đàn bà phụ nữ rồi.

Lộ Miểu vỗ vào người anh: Anh đừng nói lảng sang chuyện khác.

Kiều Trạch thở dài: Thật sự không biết. Chỉ ra ngoài gửi tin nhắn nhờ Thẩm Kiều điều tra giúp một người.

Lộ Miểu ờ một tiếng, không biết là đã nghe lọt hay không nghe được gì, cũng không còn dây dưa với đề tài này nữa, chỉ nghi ngờ hỏi anh: Hôm nay em xem ý của Ngô Man Man, hẳn cô ta cũng không biết ma túy bị đánh tráo, anh cảm thấy hẳn là ai làm?

Kiều Trạch: Tô Minh.

Nhưng không phải tối đó anh ta ở với anh sao? Ấn đường Lộ Miểu nhíu lại, Chuyện anh không tính đến, anh ta cũng không cách nào nghĩ tới, nếu anh ta đã sớm tính được thì anh đã không thể nào hốt hoảng xông vào rồi.

Kiều Trạch véo lấy má cô: Ai hốt hoảng chứ?

Lộ Miểu kéo tay anh xuống: Ôi thật là, anh đừng có nói sang chuyện khác chứ.

Lộ Miểu quay đầu nhìn cô, ánh mắt có phần bất đắc dĩ: Quả thật anh ta không tính đến, nhưng dù sao cũng phải chuẩn bị nhiều chút. Bản thân anh ta là người từng trải, suy xét cũng chu đáo hơn.

Lộ Miểu: Anh ta cũng từng hít ma túy à?

Kiều Trạch: Không.

Hai năm qua tuy Tô Minh luôn ở bên người Thương Kỳ, nhưng chỉ tiếp xúc với mấy cuộc làm ăn nghiêm túc, anh ta chỉ phụ trách hạng mục đầu tư, tiền vốn hay những chỗ khác anh ta cũng chưa từng chạm đến, Thương Kỳ với Ngô Man Man phòng bị nặng, lại là tâm phúc của Hoắc tổng, buôn bán ma túy đều dùng người của Hoắc tổng, không giống Hoàng Thường, tự mình bồi dưỡng thế lực riêng.

Tô Minh chỉ có thể bắt tay vào người xuất hiện bên cạnh Thương Kỳ mà tiến hành điều tra bối cảnh. Trước mắt mà nói thì đã nắm được thông tin của một số người trong mạng lưới buôn lậu ma túy của Hoắc tổng, nhưng vẫn chưa đến lúc thu lưới.

Chúng ta thiếu bằng chứng. Anh quay đầu sang nhìn cô, Hơn nữa anh ta cũng chưa có cơ hội gặp Hoắc tổng.

Chúng ta cần chính là một lưới tóm gọn, chứ không phải chặt đứt cánh tay.

Trước mắt có hai lối vào, một là Thương Kỳ Ngô Man Man, một là Hoàng Thường.

Bên Hoàng Thường vì chuyện của Cao Viễn hồi đầu năm, sau đó lại xảy ra sự cố của Trương Toàn, nếu lấy cách thức giống thế tiếp cận ông ta thì chỉ có chết, ông ta đã có phòng bị. Bên Thương Kỳ Ngô Man Man, ẩn náu như Tô Minh mà cũng không trôi chảy được, không đánh vào được trung tâm.

Thế nên chúng ta chỉ có thể lấy thân phận đối tác một lần nữa tiếp xúc. Kiều Trạch đưa mắt nhìn đèn đỏ đối diện, cho xe dừng lại, nhìn sang cô, Hiện tại chính là cơ hội chúng ta vẫn luôn chơ, là thời cơ hích hợp, lấy thân phận bây giờ một lần nữa về lại trong hội bọn chúng, vừa vặn trước kia tôi phải dưỡng thương, bên chúng ta cũng không tìm được công ty nào giống Sách Phi, nên cả vụ án này trừ Tô Minh với Trương Toàn coi như thong thả tiến hành ra thì gần như đều nằm trong trạng thái ngưng trệ.

Có nhiều thứ có khi nói thật cũng không chuẩn. Cho em tham gia vào, là vì trong lần diễn tập truy bắt ma túy em bắt được hai kẻ kia, lại từ chỗ Châu Kỳ đụng đến bên chị Nghê, nếu không nhất thời bên tôi cũng không tìm được công ty nào thích hợp để che giấu như Sách Phi, tất cả đêỳ vừa khớp, nên bọn tôi mới bày bố cục từ chỗ Sách Phi, bây giờ mọi thứ vừa khéo, thiên thời địa lợi nhân hòa, ba điều kiện đều có đủ, nên chúng ta chỉ có thể thắng, không thể thua.

Bước tiếp theo, chính là chuyện tối qua tôi nói với em, chúng ta phải phá vỡ thế cân bằng giữa Thương Kỳ và Hoàng Thường, buộc Hoắc tổng ra mặt.

Nên mục tiêu tiếp theo của chúng ta, là Hoàng Thường.

Và cả Hoàng Giai Ngâm.

Chương 96

Chuyện Hoàng Giai Ngâm giả cảnh sát điều động. dù Kiều Trạch đoán là cô ta, nhưng cũng không có bằng chứng.

Ngày đó Thẩm Ngộ bắt người, kết quả thẩm vấn chỉ quy đến người dưới tay Hoàng Thường, nhưng không có bằng chứng trực tiếp chứ minh là do Hoàng Giai Ngâm gây ra.

Tất cả động cơ cùng những điểm đáng ngờ đều hướng về Hoàng Giai Ngâm, nhưng không có bằng chứng, ngay cả Thương Kỳ và Ngô Man Man cũng không chỉ rõ cô ta ra được, thậm chí vì kiêng kị thế lực nhà họ Hoàng, Ngô Man Man còn không có sức để hít thở với những lời chỉ trích liên tiếp của Hoàng Giai Ngâm.

Sau chuyện xảy ra hôm đó, Hoàng Giai Ngâm tự mình đến tìm Ngô Man Man hỏi tình hình Lộ Miểu, lúc ấy Thương Kỳ vẫn còn đang bị giam, vì Kiều Trạch cầm súng xông vào nên Ngô Man Man cũng đại khái hiểu được bọn họ đã bị Hoàng Giai Ngâm bẫy, vừa khéo hôm sau báo chí cũng đăng tin hội sở Vị Mã Hà bị cảnh sát giả tập kích dẫn đến bắn nhau, càng thêm chứng thực suy đoán của cô ta, nhưng cô ta không dám chất vấn thẳng liệu có phải do Hoàng Giai Ngâm sắp xếp hay không, đối mặt với câu hỏi dò tình hình Lộ Miểu, cô ta cũng chỉ nói bóng nói gió hỏi Hoàng Giai Ngâm rốt cuộc sao lại thế này, Hoàng Giai Ngâm cũng không trả lời lại ngay, cô ta chỉ cần biết chính xác Lộ Miểu hít ma túy là đủ rồi, là ma túy đá có độ tinh khiết cao.

Cô ta không trả lời thẳng mặt, Ngô Man Man cũng không truy hỏi thêm nữa, chỉ cần cô ta còn một ngày muốn nịnh bợ Hoàng Giai Ngâm thì cô ta không thể nào truy hỏi rõ ràng được, cho dù trong lòng còn nghi ngờ đi chăng nữa. Thẳng đến ngày thứ ba Kiều Trạch tìm Thương Kỳ chất vấn, lòng ngờ vực của Ngô Man Man Thương Kỳ mới hoàn toàn được minh chứng, Hoàng Giai Ngâm chính là muốn mượn tay bọn họ đặt bẫy, để trừ sạch Lộ Miểu đến triệt để.

Cô ta sẽ không tìm người đâm một đao vào Lộ Miểu, mà mượn ma túy để khống chế cô, so với giết thì càng hả giận hơn.

Ngô Man Man tức giận trước sự lợi dụng của cô ta, chỉ là tình hình khá phức tạp, dù trong lòng có oán giận, nhưng khi đối mặt với Hoàng Giai Ngâm thì vẫn nhún nhường hèn mọn mà lấy lòng,

Sau khi Hoàng Giai Ngâm xác định quả thật Lộ Miểu hít ma túy thì biến mất mấy ngày, khi xuất hiện lại thì ở công ty Kiều Trạch, chính là Sách Phi hiện nay của anh.

Mặc dù Sách Phi là tập đoàn hữu danh vô thực, nhưng cũng chỉ là nhưng dù sao cũng là nhà máy da cơ sở nhỏ, địa chỉ công ty ở vùng ngoại ô, thuê một khu nhà máy hai tầng, từ phía chị Nghê mà lần ra nhà máy chế tạo ma túy này, toàn bộ người trong đó đã bị cảnh sát khống chế, đổi lại thành người của Kiều Trạch, chính là Chu Kỳ và Đường Viễn.

Hoàng Giai Ngâm trực tiếp tìn đến đây, người chặn trước cửa nhà máy, khiến Đường Viễn phải dẫn cô ta vào văn phòng Kiều Trạch.

Kiều Trạch đang bận việc trong văn phòng, Hoàng Giai Ngâm đứng dựa vào cửa gõ mấy tiếng rồi trực tiếp đẩy cửa đi vào, đuổi những người khác trong phòng ra, đóng cửa lại.

Chân cô ta đang từng chút hồi phục dần, Kiều Trạch để ý bên chân hơi khập khiễng giờ đã từ từ trở nên bình thường.

Có chuyện gì sao? Anh đứng lên, nhìn cô ta hỏi.

Hoàng Giai Ngâm rất đẹp, đẹp đến mức bốn phía tỏa rực rỡ, dáng người cao gầy, cuộc sống giàu sang từ nhỏ cũng để cô ta có đủ khí thế mạnh mẽ, nhưng lại không đến độ sắc bén thông minh lanh lợi quá mức, hơn nữa vào lúc đối mặt với anh, hàng mi chớp chớp khiến cả gương mặt trở nên đằm thắm.

Không có chuyện gì, chỉ tới thăm anh chút thôi. Hoàng Giai Ngâm cười đáp lại, đi đến trước bàn làm việc Kiều Trạch liền dừng lại, giống như trước đây lúc anh vẫn còn ở cạnh Hoàng Thường, khuỷu tay chống xuống mặt bàn, nghiêng người nhìn anh: Tối có rảnh không, cùng ăn bữa cơm.

Kiều Trạch đẩy laptop trước mặt sang một bên, người dựa ngả lui sau ghế, hai tay chậm rãi vòng trước ngực, nghiêng đầu nhìn cô ta: Nếu như ăn tối với bố cô, tôi rất vui được tiếp. Nhưng nếu là cô thì...

Anh mỉm cười: Xin lỗi, không có hứng.

Giống quá khứ của một năm trước, anh luôn luôn từ chối cô ta như thế, dáng vẻ lại có chút lạnh lùng hư hỏng của du côn, mà Hoàng Giai Ngâm thì vô cùng yêu dáng vẻ vô lại hư hỏng thờ ơ với mình này của anh. Cô ta nghĩ chuyện anh cứu cô t ít nhất cũng có thể khiến thái độ của anh đối với cô ta có thay đổi, nhưng nếu thật sự đã thay đổi thì cô ta lại lo rằng Giang Hành như thế không còn là Giang Hành mà cô ta yêu.

Nên khi gặp lại Kiều Trạch thì Hoàng Giai Ngâm luôn mâu thuẫn, vui vì anh vẫn còn là Giang Hành mà cô ta yêu, nhưng lại không cam lòng trước sự thờ ơ của anh.

Lời của anh đâm vào lòng cô ta đến xót xa, lại cố chấp mỉm cười, từ từ cúi người xuống gần anh: Giang Hành, anh vẫn chẳng thay đổi chút nào.

Một chút lương tâm anh cũng không có sao?

Kiều Trạch đẩy ghế dựa lùi về sau: Có thể là người dưới tay bố cô gây chuyện đến mức gió nước nổi lên, cô có thể mong đợi anh ta có lương tâm sao?

Ngẩng đầu quát to với bên ngoài: Bánh Trôi, tiễn khách.

Đường Viễn đẩy cửa đi vào: Cô Hoàng, mời.

Hoàng Giai Ngâm đứng lên nhưng không đi, chỉ nhìn Kiều Trạch bất động.

Kiều Trạch ra dấu mắt với Đường Viễn, Đường Viễn đóng cửa lui ra ngòi.

Rốt cuộc Hoàng Giai Ngâm cũng mở miệng: Vậy anh với cô em họ Lộ kia có lương tâm sao? Nghe Man Man nói, ngày đó anh còn vì cô ta mà cầm súng xông vào.

Kiều Trạch đứng lên, nghiêng người nhìn cô ta.

Có người muốn đẩy tôi vào chỗ chết, tôi còn phải như con rùa rụt cổ để mặc cô ta nhào nặn sao? Kiều Trạch nhìn vào mắt cô chậm rãi nói, Cô Hoàng à, đứng trước mặt cô bây giờ đã không phải là Giang Hành của một năm trước nữa. Những thứ nên đòi lại, tôi sẽ lấy bằng được cả vốn lẫn lời.

Hoàng Giai Ngâm im lặng nhìn anh: Lộ Miểu đã tàn rồi.

Kiều Trạch: Dù cô ấy có tàn, thì vẫn còn nhiều cô em trẻ trung xinh đẹp khác.

Hoàng Giai Ngâm: Trước kia anh không như thế. Dù anh lạnh lùng với cô ta, nhưng không quan tâm đến tình dục.

Kiều Trạch: Đây là điểm khác nhau giữa làm chó cho người khác với tự mình làm chủ, rất cám ơn bố cô.

Nếu không có ông ta, tôi còn không có cơ hội thoát chết gặp được quản trị Thái đâu. Kiều Trạch cười lạnh lùng với cô ta, Đúng rồi, quản trị Hoàng có ở nhà đấy chứ? Vẫn chưa có cơ hội đến quý phủ viếng thăm.

Hoàng Giai Ngâm: Ông ấy ở nhà.

Kiều Trạch gật đầu, hét với Đường Viễn ở ngoài phòng: Bánh Trôi, giúp tôi chuẩn bị một phần quá, lát nữa tôi muốn đến nhà cô Hoàng thăm hỏi quản trị Hoàng.

Đường Viễn ở ngoài đáp một tiếng, tuy ngoài miệng trông có vẻ thoải mái, nhưng trong lòng lại bắt đầu lo lắng.

Kiều Trạch vốn tìm được cơ hội thoát thân dưới tay Hoàng Thường, bây giờ anh muốn tự mình đến gặp Hoàng Thường, nếu vẫn là Kiều Trạch khỏe mạnh lúc trước thì anh ta cũng không cần lo lắng, nhưng giờ thính lực của anh chưa khôi phục hoàn toàn, cạm bẫy ở nhà họ Hoàng lại đầy rẫy, anh ta có phần không yên tâm, nhìn Chu Kỳ ngồi đối diện, hỏi xin ý của cô ấy.

Chu Kỳ dùng khẩu ngữ trả lời lại anh ta hai chữ: Lộ Miểu.

Từ lúc Lộ Miểu được chính thức giới thiệu, bọn họ đã biết Kiều Trạch có thể nghe thấy tiếng của Lộ Miểu, đây cũng là nguyên nhân chính mà ban đầu Kiều Trạch dùng Lộ Miểu, bây giờ tuy cô được bố trí bên người Thương Kỳ Ngô Man Man, nhưng cô có ảnh hưởng quan trọng nhất, vào thời khắc then chốt vẫn phải giúp Kiều Trạch khống chế ứng đối với những việc đột phát mà Kiều Trạch không thể đáp lời kịp được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.