Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 6: Chương 6




Chương 7

Kiều Trạch không thể không theo cô xuống lầu.

Lộ Miểu không có ý định dừng chân, Lộ bảo cũng ngúng nguẩy phe phẩy cái đuôi, vui vẻ nhảy chồm lên bên cạnh cô.

Kiều Trạch cũng không bảo cô dừng lại.

Anh rất muốn biết, đến tột cùng là cô muốn làm trò gì.

Đi độ khoảng mười phút, Lộ Miểu cũng dừng bước.

Cô quay đầu nhìn anh, chỉ cách một đoạn ngắn.

Anh hẳn là kiểu người sắc sảo cố chấp ấy nhỉ? Cô hỏi.

Kiều Trạch nhíu mày, nhìn cô không nói.

Anh xem đi. Lộ Miểu chỉ vào Lộ Bảo, Thông minh như anh là thế, còn không phải cũng bị tôi dắt mũi, ngoan ngoãn đi theo tôi ư?

Kiều Trạch: ...

Tôi với anh quen biết không lâu, nhưng tôi đã nắm rõ nhược điểm của anh, rõ ràng tôi chiếm ưu thế. Thế nên tôi có thể dễ dàng thuyết phục anh, thậm chí anh còn không hề phòng bị tôi một chút nào cả. Lộ Miểu đi đến gần anh, rồi đứng lại trước mặt anh, Năng lực phản ứng của tôi có lẽ thật sự không tốt bằng các anh, nhưng điều này không có nghĩa tôi vô dụng. Công việc truy bắt ma túy không phải lúc nào cũng phải ghìm súng chống chọi với con buôn mới gọi là truy bắt ma túy, cung cấp tình báo cũng là một cách thức.

Tôi biết việc trinh sát, có thể nghiệm thuốc, suy nghĩ tinh tế, cẩn thận, dù tôi không thể ra tiền tuyến, thì cũng có thể nằm vùng.

Kiều Trạch không chút suy nghĩ: Không được.

Vì sao?

Một cô gái như cô thì nằm vùng cái gì.

Anh kì thị phụ nữ.

Cô có biết điều này có nghĩa gì không?

Tất nhiên Lộ Miểu rõ có nghĩa là gì, là ngày ngày phải chạy bên làn ranh giới sống chết, tinh thần và cơ thể có thể bị tàn phá song song, thậm chí khả năng bị ép giao dịch và hút ma túy rất cao, mỗi một khả năng cô đều đã nghĩ đến, thậm chí còn có nhiều nguy cơ tiềm tàng cô mà không thể tưởng tượng nổi.

Tôi muốn công việc này. Lộ Miểu nói, Dù kết quả có ra sao tôi đều có thể chấp nhận.

Hơn nữa tôi biết đường tự bảo vệ mình. Tuyệt đối tôi sẽ không liên lụy đến bất kì một ai.

Tôi đã vượt qua kì thẩm hạch của học viện cảnh sát mà mới được vào học, cũng trải qua kì sát hạch của phó cục trưởng Lưu mới có thể vào cảnh đội, hơn nữa thành tích thi vào của tôi xếp đầu bảng, điều này nói lên rằng tôi có năng lực. Hôm đó là tình huống đột phát, nhưng cũng chỉ là ngoài ý muốn, anh không thể vì một lần bất ngờ mà hoàn toàn phủ định tôi được. Lộ Miểu nói xong lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt còn mang theo vài phần cầu khẩn.

Cái đó không thể gọi là ngoài ý muốn được. Kiều Trạch nhìn thẳng vào cô, từng câu từng chữ, Từ lúc cô theo bản năng bảo vệ con chó đó thì tôi chỉ biết không phải là điều ngoài ý muốn rồi.

Lộ Miểu không cất lời, im lặng một lúc, rồi hỏi anh: Có phải chỉ cần tôi có thể chứng minh rằng, tôi có đầy đủ năng lực đảm nhiệm công việc này, thì tôi có thể quay lại?

Kiều Trạch: Đương nhiên.

Không được đổi ý. Lập tức Lộ Miểu tóm lấy câu này của anh, chỉ vào anh, chỉ thiếu nước bước tới vỗ tay tuyên thệ với anh.

Nếu anh dám đổi ý, tôi sẽ xuống tay với Lộ Bảo.

Kiều Trạch nhếch môi, không nói câu gì.

Lộ Miểu cho là anh ngầm đồng ý, thế là ngồi xuống sờ đầu Lộ Bảo, để nó đi về với Kiều Trạch.

Cô cũng không định đưa Lộ bảo đi thật, chỉ là muốn mượn Lộ Bảo để chứng minh với anh, cô cũng có năng lực ở phương diện khác, không ngờ Lộ Bảo bình thường rất nghe lời cô lần này lại không chịu nghe lời, kêu “ư ử mấy tiếng, dựa vào cô không chịu đi.

Kiều Trạch nhướn mày nhìn cô, không nói chuyện.

Lộ Miểu rơi vào thế cưỡi hổ khó xuống, cả người lập tức khốn đốn vô cùng.

Bằng không tôi dắt nó đi tản bộ một vòng, rồi lát nữa để anh đưa nó về nhé? Lộ Miểu nghĩ ngợi rồi nói, Có thể là do vừa nãy tôi bảo sẽ dẫn nó đi chơi nhưng rồi không đi, nên nó mới cáu kỉnh.

Kiều Trạch cũng không làm khó cô: Nếu không khuyên nó về được, thì tự cô liệu đấy mà làm.

Lộ Miểu dắt Lộ bảo đi dạo mấy vòng trong công viên gần đấy, nó vẫn còn muốn đi theo cô.

Cô không biết phải làm thế nào để nó không đi theo mình nữa, chủ của nó cũng đâu hành hạ gì nó.

Nhất thời cô không khuyên được nó, bản thân lại vừa mệt vừa buồn ngủ, cả đêm qua không ngủ, thật sự buồn ngủ kinh khủng, thôi hay cứ dứt khoát dẫn nó về chỗ cô trước đã.

Nhà nghỉ cô ở cũng ở gần đây, chỉ mất mười phút đi bộ.

Lúc về Lộ Miểu lại lo lắng Lộ Bảo sẽ bị bà chủ nhà nghỉ giữ lại, nên dắt vòng ra sau phòng, len lén đẩy nó qua cửa sổ vào phòng, rồi mới từ cửa trước đi vào.

Trong phòng vẫn y nguyên một mùi hôi nồng.

Cô mới vừa mở cửa ra thì trông thấy Lộ Bảo đang cố sức cào cào gầm giường, sủa liên tục, nhìn rất nóng nảy, hoàn toàn trái ngược hẳn với vẻ dịu hiền ngoan ngoãn ban nãy.

Lộ Miểu lấy làm kinh ngạc.

Sao lại thế này? Cô ngồi xổm xuống trước mặt Lộ Bảo, nhìn xuống gầm giường, bên trong bị đủ thứ đồ lấp đầy, nhìn không rõ vật gì ra vật gì.

Lộ Bảo không đáp, chỉ cuống quít dùng móng vuốt ra sức cào lấy bao tải dưới gầm giường.

Lộ Miểu đưa mắt nhìn nó, lập tức đứng lên, vất toàn bộ chăn đệm trên giường sang bên, xốc ván giường lên, một mùi tanh nồng đậm lập tức ập đến.

Lộ Miểu kinh hãi nhìn trên mặt đất, ván giường trong tay sầm một tiếng nện xuống khung giường, lấy tay che miệng xoay người ói như điên, Lộ Bảo sủa một tiếng với cô, rồi nhảy vọt ra ngoài cửa sổ, Lộ Miểu định cản lại nhưng không kịp.

Tiếng động trong phòng làm kinh động đến bà chủ ở sảnh trước, liền vội vàng đẩy cửa đi vào: Sao thế?

Lộ Miểu che miệng đứng dậy, lạnh mặt nói: Đứng ở cửa trông, không được để bất kể một ai vào phòng.

Rồi nhanh chóng rút điện thoại ra, gọi điện cho phó cục trưởng Lưu: Phó cục trưởng Lưu, nhà nghỉ Huệ Ninh trên đường Văn Kim, phòng 103, có án mạng.

Cảnh sát ở đồn chưa kịp đến, Lộ Bảo đã dẫn Kiều Trạch đến trước.

Lộ Bảo gần như chạy như điên, nó quay về tìm Kiều Trạch, rồi sủa liên tục với anh.

Trực giác của Kiều Trạch cho hay Lộ Miểu đã xảy ra chuyện, bèn vội vàng đi theo Lộ Bảo.

Kiều Trạch vừa vào phòng liền ngửi thấy mùi hôi thối dày đặc, còn chưa kịp hỏi, Lộ Miểu đã yếu ớt nói: Dưới giường... có thi thể.

Sắc mặt Kiều Trạch nghiêm nghị, quay đầu sang bà chủ đứng ngoài cửa đã bị dọa sợ: Phong tỏa hiện trường, bất kể là ai cũng không được phép vào.

Rồi sau đó chuyển sang Lộ Bảo: Lộ bảo, trông coi cửa đấy.

Lộ Bảo nhanh chóng chạy ra ngoài.

Kiều Trạch quét mắt nhìn căn phòng: Tối qua cô đã ở đây.

Anh nhắc mới nhớ, Lộ Miểu liền che miệng xoay người muốn nôn.

Kiều Trạch vỗ lưng cô: Không chịu nổi thì ra ngoài trước đi.

Tôi không sao.

Lộ Miểu vỗ ngực đứng lên, cô không quên mình vẫn là cảnh sát, dù cô không học bên mảng điều tra, nhưng dù sao sau này cũng khó tránh lúc phải đối mặt với người chết.

Rất nhanh cảnh sát đã đến, lập tức kéo dây cảnh giới phong tỏa hiện trường.

Thi thể dưới giường đã thối rữa nhiều, không nhận dạng được khuôn mặt, chỉ có thể dựa theo quần áo mà lờ mờ phán đoán là một người đàn ông.

Thời gian tử vong ít nhất là trên năm ngày.

Nhà nghỉ tiện lợi theo kiểu gia đình nhỏ, bình thường không có người quét dọn, khách vào chỉ cần báo tên ở đại sảnh là được, thậm chí lúc đi cũng không phải lo liệu thủ tục rời đi.

Chân Lộ Miểu nhũn ra, nghĩ lại việc tối hôm qua cô ngủ ngay trên thi thể cả đêm là dạ dày cô lại nôn nao một trận.

Kiều Trạch cùng những cảnh sát khác bắt đầu điều tra hiện trường, sau đó đưa cô đến cục cảnh sát lấy khẩu cung, đợi khi lấy khẩu cung xong thì trời đã tối, Kiều Trạch vẫn còn làm việc.

Lộ Miểu rời đi trước, kéo theo vali, đứng đầu đường, nhìn dòng ngựa xe như nước, chợt cô chẳng biết nên đi đâu.

Trải qua chuyện này, cô đã có bóng ma tâm lí với nhà nghỉ rồi.

Cô định gọi điện cho Từ Gia Diên, là anh trai trước đây của cô.

Lúc cô lên mười thì anh có đến thăm cô, sau đó vẫn duy trì liên lạc như có như không, nhưng không thường xuyên qua lại lắm, quan hệ quá mỏng khiến cô không dám gọi điện xin anh giúp, nhưng quả thật bây giờ chỉ có anh là người duy nhất cô có thể cầu xin giúp đỡ.

Do dự một lúc lâu, Lộ Miểu chần chừ gọi cho anh.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

Anh ơi... Cô cúi đầu gọi anh, vẫn là kiểu xưng hô như trước đây, đã nhiều năm trôi qua nhưng không sửa được.

Sao thế? Đầu dây là giọng nói ôn hòa của Từ Gia Diên, hoàn toàn trái ngược với sự lạnh nhạt trước đây của anh.

Từ sau lần anh đến thăm cô, Lộ Miểu dần cảm thấy thái độ của anh đối với mình có chuyển biến.

Có lẽ bởi vì lúc cô được nhận làm con nuôi thì anh đã là một đứa trẻ có ý thức, nhiều năm làm con một, tự nhiên cũng có mấy phần địch ý với cô em gái mới về là cô đây, trong mấy năm cô ở nhà họ Từ, anh đối với cô không tính là tốt, mặc dù không đến mức quát mắng cô, nhưng ghét bỏ thì vẫn phải có.

Vợ chồng họ Từ không thích cô nhiều ít cũng liên quan đến Từ Gia Diên, dù thế nào đi nữa, thì đối với bọn họ mà nói, con mình sinh mới là bảo bối.

Lộ Miểu cũng không rõ vì sao bỗng dưng thái độ của Từ Gia Diên đối với cô lại tốt hẳn lên, có thể là vì đã trưởng thành, cũng có thể vì trước khi vất bỏ cô, cô đã cầm lấy tay anh cầu xin anh đưa cô quay về đã khuấy động anh.

Lần đầu tiên anh đến thăm cô thì đã là cậu chàng 15 tuổi, có vẻ hơi ngại ngùng, chỉ mãi cúi đầu nói câu xin lỗi với cô.

Từ sau lần đó anh liên tục gửi cho cô mấy thứ đồ vặt vãnh, nào bút nào sách vở linh tinh.

Chiếc điện thoại đầu tiên của cô là Từ Gia Diên tặng, cũng là anh nạp tiền giúp cô, nhưng cô lại không dám giùm.

Cô đã không còn là con gái nhà họ Từ, cô không dám dùng đồ của nhà bọn họ nữa.

Sau khi Lộ Miểu thi vào đại học liền tự mình mua điện thoại di động, lúc ấy mới dần liên lạc nhiều hơn với Từ Gia Diên, nhưng tần suất không nhiều, một tháng chỉ gọi điện một hai lần, nghỉ đông với nghỉ hè thì về gặp mặt ăn với nhau bữa cơm.

Mấy năm nay anh khá chiều cô, thường gửi phí sinh hoạt và mua vài món quà cho cô, nhưng cô đến một đồng cũng không dám xài, toàn bộ vẫn còn nguyên trong thẻ không thêm bớt.

Số tiền trong tài khoản cô ở mức không nhỏ, nhưng nếu là tự cô kiếm, thì cũng chỉ có hai nghìn đồng.

Cô có thể yên lòng mà tiêu xài, cũng chỉ có hai nghìn này.

Lúc cô gọi đến cho Từ Gia Diên thì anh còn đang ở công ty, hình như đây là lần thứ hai cô gọi điện cho anh.

Đã nhiều năm qua, cô chỉ chủ động gọi điện cho anh hai lần, lần đầu tiên là vì Lộ Tiểu Thành, lần thứ hai, là lúc này.

Nếu không phải đến đường cùng, cô sẽ không gọi điện cho anh.

Đã có chuyện gì thế? Anh ôn tồn hỏi.

Tối nay... Em có thể ở nhờ chỗ anh một đêm không? Hơi chần chừ, rồi Lộ Miểu vẫn hỏi, cô thật sự không dám một mình ở lại nhà nghỉ tiếp nưa.

Đương nhiên được. Từ Gia Diên lập tức tắt máy tính, đứng dậy, Bây giờ em đang ở đâu, anh đến đón em.

Lộ Miểu đọc địa chỉ.

Cô tắt máy chưa được bao lâu thì Kiều Trạch dẫn Lộ Bảo đi ra, đứng trước cửa cục cảnh sát, đưa mắt nhìn một vòng thì trông thấy cô đứng cách đó không xa, đang kéo vali đứng trên đường, nom thật cô đơn.

Anh đi về phía cô: Không phải cô lại định tìm một nhà nghỉ ngay đến cửa sổ cũng không thèm khóa mà ở đấy chứ?

Lộ Miểu mấp máy môi: Không có.

Rồi xoay đầu sang phía khác hỏi anh: Sao anh vẫn chưa đi thế?

Kiều Trạch đưa mắt nhìn con chó ngu ngốc lại lặng lẽ lăn về bên chân cô.

Lộ Miểu: ...

Kiều Trạch nhấc cổ tay nhìn đồng hồ: Bên chỗ tôi vẫn còn phòng trống, đêm nay cô cứ ở tạm đó một đêm đi.

Rồi thuận tay kéo vali của cô.

Lộ Miểu vội ngăn lại: Không cần đâu, lát nữa anh trai tôi sẽ đến đón rồi, cám ơn anh.

Anh của cô?

Anh nhớ rõ cô chỉ có ba chị gái.

Đúng lúc này tiếng còi xe ô tô từ trên đường vang lên, cùng với ánh đèn xe.

Kiều Trạch men theo ánh sáng ngẩng đầu lên, chiếc Ferrari dừng ở bên đường, một người đàn ông cao lớn mặc âu phục bước từ trên xe xuống, hô lên với bên này: Miểu Miểu.

Chương 8

Lộ Miểu vẫy tay với anh, xoay đầu tạm biệt Kiều Trạch, rồi kéo chiếc vali đi qua.

Lộ Bảo cũng tung tăng đi theo.

Lộ Bảo. Kiều Trạch gọi nó, nhưng nó lại làm như không nghe thấy, lắc đầu ngoáy mông đi theo sát Lộ Miểu.

Từ Gia Diên cũng bước sang chỗ Lộ Miểu, thuận tay xách vali trong tay cô, tay kia rất tự nhiên đặt lên vai cô, đẩy cô đi về phía cửa xe.

Chợt Lộ Bảo sủa một tiếng, nhảy bổ sang tấn công Từ Gia Diên.

Theo bản năng Từ Gia Diên nghiêng người tránh đi.

Lộ Bảo đứng cạnh chân Lộ Miểu, nhe răng với Từ Gia Diên.

Lộ Miểu ngạc nhiên.

Kiều Trạch cũng đi đến.

Xin lỗi! Anh hờ hững nói câu xin lỗi, rồi quay sang Lộ Bảo, gọi nó một câu.

Ử ử một tiếng, nó thu lại trạng thái tấn công, nhưng vẫn quanh quẩn bên người Lộ Miểu.

Lộ Miểu khó xử, áy náy nói với Từ Gia Diên: Anh à, em xin lỗi.

Rồi nhanh chóng cúi đầu khuyên Lộ Bảo, để nó về với Kiều Trạch, chẳng ngờ không khuyên được, nó chỉ nôn nóng đi vòng quanh Từ Gia Diên hai vòng, nhìn thấy Lộ Miểu toan lên xe, cũng duỗi đầu chen vào.

Kiều Trạch không ngăn nó, chỉ bình tĩnh đánh giá Từ Gia Diên, dáng vẻ anh tuấn, mặt mũi dịu dàng, một cái giơ tay nhấc chân cũng có thể nhìn ra được gia thế khá giả nuôi dạy tốt, địch ý của Lộ Bảo đối với anh ta thật vô căn cứ.

Lộ Miểu bó tay trước Lộ Bảo, quay đầu giương mắt nhìn Kiều Trạch: Chó của anh...

Đuôi lông mày Kiều Trạch khẽ nhướn: Không phải chính cô đưa nó ra ngoài này à?

Lúc này Từ Gia Diên mới để ý đến Kiều Trạch: Anh này là...

... Lộ Miểu bị hỏi khó, chần chừ chỉ vào Lộ Bảo, Là chủ của con chó này.

...

...

Hai người đàn ông đồng thời nhìn cô, làm cô lúng túng khó xử, tuy cô đã biết Kiều Trạch được mấy ngày, nhưng quả thật cô không biết rõ nghề nghiệp của anh, thậm chí ngay cả tên cũng không biết.

Cô chỉ biết anh đề phòng mình.

Kiều Trạch phản ứng lại trước, khẽ gật đầu với Từ Gia Diên: Chào anh.

Vẫn không tự giới thiệu.

Từ Gia Diên cũng khách khí chào anh lại, rồi sau đó mở cửa xe ra.

Lộ Miểu định lên xe, nhưng Lộ Bảo vẫn đang cong mông dùng sức chen lên xe theo, bị kéo xuống thì liền nhe răng sủa cô.

Điều không hề bình thường.

Lộ Miểu. Kiều Trạch gọi cô, Tối nay cô cứ ở lại tạm chỗ tôi một đêm đi, sáng mai có thể còn phải đến sở cảnh sát ghi chép khẩu cung.

Từ Gia Diên lập tức nhíu mày: Đã xảy ra chuyện gì?

Trong điện thoại Lộ Miểu không hề nói rõ sự tình cho anh.

Lộ Miểu cũng không giấu anh, quay đầu chỉ về nhà nghỉ ở cách đó không xa, Em phát hiện một thi thể ở trong nhà nghỉ đó.

Từ Gia Diên đưa mắt nhìn sang: Một cô gái như em sao lại ở đó?

Lộ Miểu không dám nói.

Từ Gia Diên thở hắt ra, dằn cơn giận: Đi về trước, rồi mai anh chở em đến đây.

Lộ Miểu nhìn Lộ Bảo đang còn cố leo lên xe, do dự nói: Hay là... em không qua có được không, lỡ vấp phải bố mẹ anh có vẻ không hay lắm.

Miểu Miểu. Rõ ràng giọng điệu của Từ Gia Diên đã không tốt cho lắm.

Lộ Miểu không dám nhìn anh: Anh à... Em xin lỗi, hại anh đi một chuyến tay không rồi.

Xách lấy vali về lại.

Kiều Trạch cầm hộ cô, thuận đường đánh giá cốp sau, không có gì không ổn cả.

Lúc anh kéo Lộ Bảo xuống thì cũng nhân cơ hội bình tĩnh đưa mắt nhìn xuống gầm xe, tất cả đều bình thường.

Người bình thường, xe cũng bình thường, chỉ có mỗi con chó ngu ngốc kia là không bình thường.

Từ Gia Diên thấy Lộ Miểu có vẻ chỉ muốn đi với Kiều Trạch, nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng không nói gì.

Em về nghỉ ngơi đi, mai anh lại gọi cho em.

Để lại câu nói, rồi người lái xe đi trước.

Trong lòng Lộ Miểu rất áy náy, là cô bảo Từ Gia Diên đến đây, nhưng lúc Kiều Trạch nói đồng ý để cô ở lại thì cô lại tình nguyện ở bên này hơn.

Có thể là do không quá thân thuộc, nên cô cũng không có tâm lý gánh nặng lớn với món nợ nhân tình này.

Với Kiều Trạch chỉ cần trả tiền là có thể giải quyết xong, nhưng lại không thể làm thế với Từ Gia Diên được.

Cô rất sợ gặp bố mẹ anh, cũng sợ bọn họ biết, cô luôn nhận sự giúp đỡ của Từ Gia Diên.

Từ hơn hai mươi năm trước bọn họ đã tỏ rõ không cần cô, mà cô lại không biết xấu hổ xài tiền của con bọn họ, cảm giác này thật sự rất kì quái.

Cô muốn mình có thể đứng trước mặt họ một cách hùng hồn, cho dù sau này gặp lại, đối mặt với những lời chỉ trích của họ, cô vẫn có thể đường đường chính chính, không thẹn với lương tâm.

Trên đường trở về với Kiều Trạch, suốt dọc đường Lộ Miểu chỉ im lặng.

Kiều Trạch cũng không nói gì, chỉ mãi suy nghĩ.

Nhà anh ở là phòng đôi, anh ở phòng chính, phòng phụ trống không.

Anh xách chiếc vali vào hộ cô, đứng bên cửa nói: Căn phòng kia bình thường không có người ở, chăn đệm đều mới cả.

Xoay người, chỉ vào nhà vệ sinh ở đối diện: Phòng tắm xài chung với nhà vệ sinh, ở đây không có dư nhà vệ sinh nào nữa cả, cô cứ dùng trước đi.

Lộ Miểu gật đầu, cô không định ở lại đây lâu, chỉ là nay đã tối muộn khó tìm nhà, nên ở tạm một đêm.

Còn nữa. Kiều Trạch nhìn cô, Tôi là Kiều Trạch, không phải là chủ của con chó này.

Lộ Miểu: ...

Giờ cô cứ dọn dẹp chút đi, tạm thời tôi không dùng nhà về sinh.

Sắp xếp xong liền bỏ đi.

Lộ Miểu không có gì để mà thu dọn, bây giờ nhìn giường thôi cũng làm cô hoảng sợ, hơi chần chừ, cuối cùng vẫn không nhịn được bước đến, cúi người nhìn xuống gầm giường.

Vừa đúng lúc Kiều Trạch cầm ly ra phòng khách rót nước, đưa mắt liền trông thấy bộ dạng cẩn thận xem xét gầm giường của cô.

Dưới giường không giấu thi thể, tính cảnh giác kiểu này tôi vẫn còn có. Anh nói.

Lộ Miểu sờ mũi, im lặng đứng lên, không xem xét gầm giường nữa.

Tuy có Kiều Trạch cam đoan, nhưng nửa đêm Lộ Miểu vẫn gặp ác mộng.

Kiều Trạch ở ngay phòng bên cạnh cô, giường hai người chỉ cách có một vách tường, nên tiếng hét chói tai khi cô nằm mơ đã đánh thức anh.

Tiếng động không lớn, nhưng đối với người có tính cảnh giác cực cao như Kiều Trạch mà nói, thì đã là động tĩnh lớn rồi.

Anh gõ cửa, trong phòng không ai đáp, nhưng có thể nghe được âm thanh kiềm chế đau đớn, thậm chí là tiếng đập vào ván giường.

Kiều Trạch vặn mở cửa, rồi nghiêng người, gọi Lộ Bảo đến.

Lộ Bảo chạy vào, đánh thức Lộ Miểu.

Lúc Lộ Miểu bước ra, sắc mặt yếu ớt, cả người như vẫn còn đang chiêm bao, ngẩn ngơ chưa tỉnh.

Sao thế? Cô hỏi, có vẻ như chưa rõ tình hình.

Cô không sao chứ? Kiều Trạch hỏi.

Lộ Miểu lắc đầu: Không sao đâu.

Cô chẳng rõ chuyện gì đã xảy ra, tự dưng đang ngủ thì bị Lộ Bảo liếm tỉnh.

Kiều Trạch nhìn xoáy vào cô: Lộ Miểu, với tố chất tâm lí này của cô, sao có thể quay về đội cảnh sát? Sao có thể nằm vùng?

Lộ Miểu giật mình.

Kiều Trạch nhấc tay nhìn đồng hồ: Cô đi nghỉ ngơi đi, để Lộ Bảo ngủ trong phòng cô.

Lộ Miểu Miểu quay về nghỉ ngơi lần hai thì không còn phát ra âm thanh nằm mộng kì quái nào nữa cả.

Ngày hôm sau cô dậy rất sớm, nhưng Kiều Trạch còn sớm hơn cô, lúc cô mới dậy thì đã thấy anh định đi ra ngoài.

Lộ Miểu nhớ lại mấy lời nửa đêm hôm qua Kiều Trạch nói, chợt cảm thấy mờ mịt.

Cô nỗ lực lâu như thế, nhưng hình như tất cả đều vô ích, bỗng cô không biết mình nên đi đâu về đâu.

Cô lên mạng tìm nhà, cò kè mặc cả với chủ nhà giảm xuống còn 500 đồng, đặt cọc một trả một, chiều hôm đó cô lập tức dọn tới, để lại một tờ giấy với 200 đồng tiền phòng cho Kiều Trạch, đặt trên bàn trà.

Từ sáng sớm Kiều Trạch đã đến cục.

Tiếu Trạm đã có mặt, trông thấy anh thì nhân tiện nói: Nghe nói dưới giường trong nhà nghỉ Lộ Miểu ở có giấu thi thể?

Kiều Trạch gật đầu: Đồn công an gần đó đang điều tra thân phận người chết, đoán có lẽ lại là vì tiền mà giết người, nhà nghỉ kia không an toàn lắm.

Bình thường anh không tham gia vào tiến tình điều tra, cũng không phải người ở hệ thống cảnh sát thành phố An, do đầu năm bị thương nên mới ở lâu dài ở thành phố An, ngoại trừ thân quen với Tiếu Trạm và phó cục trưởng Lưu, thì những người còn lại không quen, hôm qua anh đến đồn cảnh sát cũng chỉ là trợ giúp điều tra, không định nhận vụ án này.

Hôm nay anh đến đây là muốn điều tra chuyện của người kia.

Lộ Miểu có một ông anh, lái Ferrari, lí lịch của người này thế nào?

Tiếu Trạm nhíu mày: Sao lại hỏi vậy?

Kiều Trạch: Tối qua gặp một lần, phản ứng của Lộ Bảo có chỗ khác thường.

Tiếu Trạm cười: Chó cậu nuôi đến cậu còn khác thường, huống gì là một người ngoài chứ.

Nói thì nói thế, nhưng vẫn đưa tư liệu điều tra cho anh.

Có phải một người đàn ông tên Từ Gia Diên không? Tiếu Trạm hỏi, Trước năm tuổi Lộ Miểu từng được nhận nuôi, gia đình nhận nuôi cô ấy họ Từ, chính là nhà họ Từ hải vận Từ Dương.

Tiếu Trạm chỉ vào tấm ảnh chứng nhạn trên máy tính: Phải người này không?

Kiều Trạch đưa mắt nhìn, gật đầu: Lai lịch thế nào?

Hải vận Từ Dương, là tập đoàn vận tải biển nộp thuế nhiều nhất thành phố An, chủ yếu kinh doanh vận chuyển xuất nhập khẩu hàng hóa bình thường theo đường quốc tế, cho thuê thuyền, tàu bè tự do, tiêu thụ container, hiện tại Từ Gia Diên chính là CEO của hải vận Từ Dương.

Hải vận Từ Dương. Kiều Trạch thầm đọc mấy chữ này.

Tiếu Trạm nhướn mày nhìn anh: Sao thế?

Kiều Trạch lắc đầu: Không có gì. Chỉ là đang nhớ đến tập đoàn Huy Trình trước kia.

Tiếu Trạm biết, đó là lần lỡ tay duy nhất trong 12 năm làm việc của Kiều Trạch, cũng từng xuất thân là hải vận, nhưng hơn mười năm trước đã chuyển sang kinh doanh mặt khác.

Lần sẩy tay duy nhất đó, đã khiến hai tai anh mất đi thính giác, cũng đã khiến nghề nghiệp kiếm sống của anh từ đó phải dừng lại.

Hướng đi kinh doanh của Huy Trình không trùng với Từ Dương. Hơn nữa tổng bộ một bên ở nước ngoài một bên ở thành phố An, không thể nào giao nhau được. Tiếu Trạm vỗ vai anh, viết lên trên tấm bảng.

Còn người thì sao? Kiều Trạch hỏi, Từ Gia Diên sạch sẽ ư?

Là người kinh doanh khá đứng đắn đấy. Tiếu Trạm chỉ vào lí lịch của Từ Gia Diên, Hai mươi mốt tuổi tốt nghiệp đại học nổi tiếng, một năm sau khi tốt nghiệp liền tiếp quản xí nghiệp trong nhà, từ cơ sở đi lên, mất hết chín năm, từng bước vực dậy hải vận Từ Dương vốn chỉ là công ty nhỏ nửa sống nửa chết trở nên quy mô như hiện nay.

Hai tay Kiều Trạch theo thói quen đan chéo trước ngực, như có suy nghĩ: Nói như thế, biểu hiện khác thường của Lộ Bảo thật vô lí.

Đúng lúc phó cục trưởng Lưu ghé đến, nghe hai người trao đổi, liền tiếp lời: Càng vô lí hơn chính là, chó nhà cậu chỉ vây quanh một cô gái, ngay cả chủ nó cũng không muốn.

Còn đặc biệt viết rõ ra, đưa Kiều Trạch xem.

Tiếu Trạm cúi đầu cười.

Kiều Trạch lườm anh ta.

Tiếu Trạm nén cười, cũng không trêu anh nữa: Nói thật đi, không định để Lộ Miểu về đơn vị lại thật đấy à? Cô gái này ngoại trừ hơi kém khoản ứng biến, nhưng các mặt khác đều không tệ.

Kiều Trạch: Tố chất tâm lí cũng không được.

Rồi thuật lại chuyện tối qua Lộ Miểu gặp ác mộng.

Tiếu Trạm: Một cô gái chỉ vừa tốt nghiệp, lại chẳng biết sao phải nằm ngủ cả đêm trên thi thể mục nát, không lẽ người ta không thể bị ám ảnh tâm lí ư?

Mục đích của cô ấy là nằm vùng. Kiều Trạch quay đầu nhìn anh, Cậu cảm thấy cô ấy như thế thì có thể nằm vùng ư?

Tiếu Trạm đầu hàng: Được rồi được rồi, cậu nói gì cũng đúng hết.

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, tìm phó cục trưởng Lưu, báo cáo tiến triển của vụ án giấu thi thể ở nhà nghỉ tối qua.

Vì vụ án giấu thi thể ở nhà nghỉ này hôm qua là vụ án trọng đại, nên đã chuyển giao cho đội hình sự cục thành phố phụ trách, phó cục trưởng Lưu được phân quản đội hình sự, ngoài ra còn có cả đội truy quét ma túy và đội đặc công.

Phó cục trưởng Lưu thuận tay nhận lấy bản báo cáo.

Người chết là Trương Toàn, nam, ba mươi lăm tuổi, là cố vấn đầu tư của tập đoàn Huy Trình...

Kiều Trạch đọc được mấy chữ này khi ông mấp máy môi, sắc mặt căng thẳng, rồi lập tức cầm lấy bản báo cáo trong tay phó cục trưởng Lưu, nhanh chóng đọc lướt qua.

Xin lỗi. Kiều Trạch nắm chặt bản báo cáo, vẻ mặt lạnh lùng, Phó cục trưởng Lưu, tài liệu này có thể tôi phải lấy đi một phần, đây không phải là vụ án hình sự bình thường.

Phó cục trưởng Lưu nhìn sắc mặt anh thì biết sự tình không đơn giản, lại nhắc đến Huy Trình, đây vốn là vụ án Kiều Trạch từng phụ trách, chẳng qua vì tổng bộ Huy Trình Trung Quốc ở ngay thành phố An, nên bên ông mới được lệnh giúp điều tra mà thôi.

Kiều Trạch không thuộc sự quản lí của ông, cậu ta ở đây dưỡng thương, còn ông chỉ là được người ta nhờ vả âm thầm chăm sóc bảo vệ mà thôi.

Sau khi Kiều Trạch rời khỏi cục cảnh sát liền đến tỉnh lị, hẹn người.

Người nọ vừa đến, anh liền ném tập tài liệu lên bàn: Trương Toàn chết rồi.

Ngủ lại ở một nhà nghỉ, nửa đêm bị trộm giết hại. Đây là kết quả điều tra trước mắt. Kiều Trạch nói, Theo báo cáo xét nghiệm máu của anh ta, lúc còn sống có thể đã hít heroin và LSD*, độ tinh khiết cao.

(*LSD là chất gây ảo giác mạnh nhất được biết đến cho đến nay và là một trong hai loại ma túy nguy hiểm nhất, chất còn lại chính là heroin. LSD có trong hiểm họa tem giấy đang nổi lên ở Việt Nam.)

Trong máu còn có vài thành phần khác, dùng trong thuốc ngủ và thuốc an thần.

Người kia nhìn anh, ấn đường chau lại, một lúc lâu không hề lên tiếng.

Tôi xin phép điều tra lại lần nữa. Kiều Trạch nói.

Không được. Người đó không chút suy nghĩ, lập tức từ chối, Ngay cả tôi nói gì anh cũng không thể nghe thấy, sao có thể điều tra được?

Kiều Trạch trầm mặc hồi lâu, khẽ mím môi, im lặng.

Người đó vỗ vai anh: Tôi biết vụ án này không phá, sẽ trở thành trở ngại trong lòng anh, nhưng tình hình trước mắt, thiếu sót cơ thể anh vẫn còn đó, mà từng người được phái đi lại lần lượt... Bây giờ ngay cả Trương Toàn cũng thế... Chúng ta không thể lại để có bất kì sơ suất thêm lần nào nữa, cũng không thể hi sinh vì việc này. Tạm thời chúng ta sẽ tạm dừng toàn bộ hành động.

Nhiều năm qua chúng ta bận rộn, hi sinh nhiều người đến thế, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, bây giờ lại tạm dừng, điều này có nghĩa toàn bộ nỗ lực đều có thể thất bại trong gang tấc. Kiều Trạch thầm than, Tôi không thể chấp nhận kết quả như thế.

Lại nói: Tôi có thể quay về, nhất định sẽ về.

Trước khi anh khôi phục thính lực, tôi không chấp nhận.

Lần gặp mặt của hai người có chút không vui, đối phương chẳng ai thuyết phục được lẫn nhau.

Quay về từ tỉnh lị, Kiều Trạch về nhà trước, lúc tới nơi thì đã là bảy giờ tối.

Lộ Bảo ở trong phong, khi anh vừa mở ra liền sủa lên với anh, ánh mắt u oán.

Cô ấy đi rồi?Kiều Trạch hỏi, mắt nhìn căn phòng phụ, quả nhiên đã dọn dẹp đâu vào đấy, không còn đồ đạc của cô nữa.

Anh trông thấy 200 đồng và tờ giấy trên bàn trà.

Mảnh giấy viết rất đơn giản: Tôi đi đây, cám ơn anh đã chứa chấp tôi, 200 đồng này là tiền phòng tối qua, có hơi ít, sau này có cơ hội sẽ trả lại cho anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.