Chương 9
Chữ của cô không hề phù hợp với diện mạo yếu ớt của mình, nét chữ cứng cáp mạnh mẽ, lưu loát rõ ràng, đầu bút tì sâu lên trang giấy, nhìn thật không giống được một cô gái ngốc nghếch là cô viết.
Tối qua anh cũng đoán có thể cô sẽ không ở lâu, nhưng không ngờ lại đi nhanh như thế, cứ như đang sợ quấy rầy đến anh, điều này thật khiến anh thấy bất ngờ.
Hôm qua lúc ở trong cục, cô còn dùng ánh mắt tức giận nhìn anh, sau lại im lặng không nói chuyện với anh, bắt cóc Lộ Bảo không chút dấu vết, bởi vì muốn chứng minh với anh rằng, dù cô không thể ra tiền tuyến, cô vẫn có thể chiến đấu.
Còn thề thốt nói cô sẽ chứng minh mình có đầy đủ năng lực để đảm nhiệm công việc này, mà hôn nay bỏ đi không buồn nói câu gì.
Kiều Trạch đã gặp rất nhiều người như thế, không có cảm nhận gì nhiều về việc cô đi không báo, chỉ là có chút tiếc hận, tiếc rằng bản thân đã nhìn nhầm
Anh là người nhiều năm nay chạy trên làn ranh giới sống chết, gặp đủ loại người, nhưng ngày ấy ở văn phòng của phó cục trưởng Lưu, vì chứng minh chỗ thiếu sót của mình có thể thay đổi, cô không chút do dự vươn bàn tay chồng chất vết cắt về phía cánh quạt, đã làm anh rung động.
Sâu trong cô là một sự bền bỉ, tuy dáng người mảnh mai nhỏ bé, nhưng trong lòng lại cất chứa quyết tâm không sợ chết.
Anh đánh giá cao sự kiên trì này của cô, chẳng ngờ chưa đến một ngày, cô lại để anh cảm thấy rằng, anh đã nhìn sai rồi.
Kiều Trạch lắc đầu, đặt tờ giấy lại lên bàn.
Cô chỉ ở một đêm nên trong nhà không có nhiều dấu tích của cô lắm, cô rời đi rồi, cũng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của anh.
Duy nhất bị ảnh hưởng, chính là con chó ngu dốt kia.
Lộ Bảo rất oán hận, cả đêm cúi đầu kêu ư ử, thức ăn cho chó đã ăn hết, trong bát ăn cho có còn dư nửa khúc xương gặm dở, đoán có lẽ là trước khi đi Lộ Miểu đã cho nó ăn.
Cô không hay rằng, Lộ Bảo cũng xuất thân là chó nghiệp vụ, đồ ăn của nó hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn của một con chó nghiệp vụ, là thức ăn nhiều dinh dưỡng.
Nó chưa từng gặm xương bao giờ.
Bây giờ gặm được nửa khúc, có lẽ cũng rất quý Lộ Miểu, dường như nó có thứ tình cảm khó hiểu đối với cô.
Kiều Trạch vốn tưởng nó buồn mà kêu là vì Lộ Miểu đi nên tâm trạng không tốt, không ngờ liên tục hai đêm, nó đều lặng lẽ quấn quít bên chân anh rên rỉ, lúc ăn cũng rất cẩn thận, chậm chạp từ tốn, bình thường còn bị nghẹn với ói, thỉnh thoảng còn duỗi cổ nuốt nước bọt.
Điều này quá bất thường.
Rốt cuộc Kiều Trạch cũng để ý thấy nó có chỗ lạ, ngồi xuống đánh giá nó một lát, thử sờ vào thực quản, thì chạm phải vật cứng nhỏ xíu.
Nó bị hóc bởi khúc xương Lộ Miểu cho ăn!
Nên gọi mày là Tham Ăn mới phải. Anh vỗ đầu nó một cái.
Nó lại ử ử không dám lên tiếng.
Kiều Trạch đứng dậy đưa nó đến bệnh viện thú y.
Anh ở trung tâm thành phố, nên cách chỗ đó khá gần.
Anh không ngờ lại gặp Lộ Miểu ở bệnh viện thú y, cô đã thay bộ cảnh phục bằng áo khoác trắng, bận rộn trước từng chiếc lồng thú nuôi.
Lộ Miểu cũng không nghĩ sẽ gặp Kiều Trạch ở đây, nhất là Lộ Bảo ủ rũ bên cạnh.
Nó bị sao thế? Lộ Miểu lo lắng hỏi, ngồi xuống, cẩn thận kiểm tra cho nó.
Kiều Trạch: Bị một người không hiểu chuyện cho ăn nên bị hóc xương.
...
Kiều Trạch chỉ hơi khuỵu gối: Nó không ăn được xương.
... Mặt Lộ Miểu hơi đỏ, Tôi cứ tưởng anh không mua nổi thức ăn cho chó.
Cô thấy trong bát của Lộ Bảo chỉ có cơm, cô còn tưởng anh cho nó ăn cơm thừa.
Kiều Trạch nhìn cô: Trông tôi nghèo kiết xác thế kia à?
Lộ Miểu không dám nói thật: Cửa của anh còn bị tôi gỡ xuống...
Điều đó cho thấy cô nên kiểm điểm lại bản thân.
Kiều Trạch đứng lên, đi theo bác sĩ thú y đưa Lộ Bảo đi làm kiểm tra X quang.
Lộ Miểu cũng đi theo.
Hôm trước cô chuyển nhà xong thì liền đi tìm việc, cô có thiên phú về việc thuần phục động vật, nghỉ đông hay nghỉ hè đều đến làm thêm ở bệnh viện thú y, làm công việc quản lí động vật.
Bây giờ cô chưa biết tiếp theo mình nên làm gì, nhưng dù sao cũng phải nuôi sống bản thân trước, nên đi tìm việc mà làm.
Sau này cô định giao tiếp với mấy con chó con mèo này đấy à? Nhìn Lộ Bảo ngoan ngoãn để bác sĩ gắp xương ra, Kiều Trạch nhìn sang cô, hỏi.
Không phải anh nói tôi không phù hợp rồi à, mấy năm đại học tôi cũng chỉ học mỗi ngành đó, bây giờ bị loại rồi thì đương nhiên chỉ có thể tìm đường khác thôi. Lộ Miểu nhìn Lộ Bảo, Dù sao đến chó của anh còn nghe lời tôi, tôi còn sợ gì mà không quản được chó mèo ở đây.
Kiều Trạch bật cười khẽ: Coi như mấy năm nay vất vả uổng phí rồi?
Lộ Miểu: Không phải anh nói tố chất tâm lí của tôi không được à?
Kiều Trạch không đáp.
Vật lạ trong cổ Lộ Bảo nhanh chóng được lấy ra, lúc này đến cọ lên người Lộ Miểu không chịu đi.
Lộ Miểu đã thân với nó hơn, cũng ôm lấy cọ cọ cọ vào cổ nó, giống như cô nhóc chưa lớn.
Kiều Trạch nhìn một người một chó khoa trương ở đó, liền nhìn kĩ Lộ Miểu hơn, vẫn là dáng vẻ tốt bụng vô hại như trước, nụ cười nhạt sạch sẽ tinh khiết, đôi mắt trong suốt, trong mấy ngày tiếp xúc đó, ngoại trừ ngây người, ngốc nghếch ra, quả thật không giống người có vấn đề.
Chợt anh nảy sinh suy nghĩ muốn dùng cô.
Cô xuất thân chuyên ngành điều cấm ma túy, có hiểu biết thấu đáo về ma túy, có thể dễ dàng thuần phục chó cỡ lớn, từng học đánh nhau, biết bắn súng, quan trọng hơn là, anh có thể nghe cô nói.
Nếu anh thật sự muốn khởi tố lại vụ án này, thì giữ lại cô bên mình giúp đỡ có tiện lợi rất lớn với anh.
Cũng như người kia đã nói, chỗ thiếu hụt bây giờ của anh, đã hoàn toàn ngăn anh cơ hội tiến một bước tham dự.
Vì chướng ngại thính giác đã hạ thấp tính cảnh giác của anh, nên anh cần một người có thể bất cứ lúc nào cũng luôn duy trì cảnh giác bên cạnh.
Không nghi ngờ gì nữa, Lộ Miểu có thể giao tiếp với anh mà không trở ngại chính là người thích hợp nhất, còn quý hơn chính là, bản thân cô cũng có quyết tâm suy nghĩ đó.
Cô và anh chính là kiểu người khác đường cùng đích, nên có thể lược đi khoản thuyết phục cô.
Nhưng đồng thời đó, khả năng ứng biến cùng tố chất tâm lí của cô chính là vết thương trí mạng.
Kiều Trạch cân nhắc trong lòng, xem xét suốt cả đêm.
Hôm sau khi dẫn Lộ Bảo đi kiểm tra lại, Kiều Trạch đưa cho cô một bản tài liệu, chính là khẩu cung của hai gã vận chuyển thuốc phiện mà cô bắt mấy hôm trước.
Khi Lộ Bảo kiểm tra xong, Kiều Trạch lại hẹn Lộ Miểu ăn trưa.
Trên bàn ăn, ngón tay Kiều Trạch đè mạnh lên bản khẩu cung, hỏi cô còn muốn về đơn vị nữa hay không.
Tất nhiên Lộ Miểu muốn, từ khi cô bắt đầu lên chín, cả cuộc đời cô chỉ có độc một tín ngưỡng, truy bắt ma túy.
Lộ Miểu, tôi không cần biết xuất phát từ mục đích gì mà cô muốn công việc này, nhưng truy bắt ma túy, là không thể mang theo oán hận riêng. Điều đó có thể sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của cô, thậm chí ảnh hưởng tất cả đến cái nhìn toàn cục của cô, phá hủy cố gắng của mọi người.
Lộ Miểu mím môi không nói.
Đầu ngón tay của Kiều Trạch từ từ đẩy phần tài liệu lên trước: Đây là khẩu cung của hai gã hôm đó cô đã bắt. Người trong thôn nhà họ Châu ở thành phố An, một gã tên Châu Triều, gã kia tên Châu Thăng, 20 tuổi và 18 tuổi, vì biết rõ An Hành vừa kiểm tra cửa khẩu nên mới cố ý mang theo thuốc phiện, tuyến trên của chúng thông qua một người đàn ông tên là A Xán giao hàng. Tôi cho cô thời gian ba ngày, cô phải tìm cho ra bằng được tuyến trên của chúng, tôi đồng ý để cô quay về.
Lộ Miểu lấy phần tài liệu, lật giở xem một chốc, rồi gật đầu: Được.
Còn nữa, để gây dựng sự ăn ý hợp tác giữa chúng ta, tôi hi vọng cô có thể dọn sang chỗ tôi ở. Kiều Trạch nói, anh cũng cần phải làm một bước quán sát, xem cô có đáng để tín nhiệm hay không.
Tất nhiên, tiền thuê và tiền điện nước tất cả đều được miễn. Anh nói thêm.
Chương 10
Lộ Miểu nhíu mày: Cái gì gọi là... gây dựng sự ăn ý hợp tác giữa chúng ta?
Rốt cuộc anh làm gì thế? Cô hỏi.
Kiều Trạch: Thất nghiệp lang thang.
Lộ Miểu: ...
Kiều Trạch cầm lấy tài liệu khẩu cung, nghiêng đầu nhìn cô: Ý cô thế nào?
Lộ Miểu nghiêng đầu nghĩ ngợi: Được.
Cô sảng khoái thế này để Kiều Trạch không phải nhìn cô thêm, dường như cô không có chút nhạy cảm khi ở cùng một phòng với đàn ông xa lạ, trông cứ như anh đang dụ dỗ một cô gái không biết tí gì.
Lộ Miểu. Tay anh vuốt ve mép ly, trầm ngâm nhìn cô, Cô có biết, cô ở lại đó là có nghĩa gì không?
... Lộ Miểu không hiểu, Không phải anh nói là muốn gây dựng sự ăn ý hợp tác giữa chúng ta ư?
...
Kiều Trạch không thảo luận chuyện này với cô nữa, không phải cô nhóc này không coi anh là một người đàn ông, mà là không xem mình là một cô gái, chuyện này cũng tốt, không cần phải ngại ngùng va chạm gì nhiều.
Chiều hôm đó Lộ Miểu lập tức dọn đến, Kiều Trạch cũng giúp cô dọn dẹp.
Tạm thời cô không trả lại phòng, dù sao cũng mới vừa đóng tiền phòng một tháng.
Cô biết Kiều Trạch yêu cầu nghiêm khắc, không rõ biểu hiện của mình có thông qua sát hạch của anh không, sợ đến lúc không qua lại phải tìm phòng thêm lần nữa.
Kiều Trạch cũng kệ cô, xách vali giùm cô, vẫn như trước cô ở lại căn phòng phụ.
Tạm thời cô ở đây để thích ứng trước đi đã, thời hạn ba ngày tính từ ngày mai. Đặt đống đồ xuống, Kiều Trạch nhìn cô nói, Bây giờ cô cứ nghiên cứu kĩ vụ án đi đã, có ý kiến gì hay chỗ nào cần giúp, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi.
Lộ Miểu gật đầu, dọn dẹp sơ sơ rồi bắt đầu xem xét vụ án.
Bởi vì thành phố An ở vị trí đặc thù, là một trong những cứ điểm quan trọng trung chuyển ma túy từ nước ngoài vào, rất nhiều giao dịch ma túy hoặc là nhập cảnh từ thành phố khác, rồi đi qua thành phố An, sau đó sẽ nhập lậu qua An Hành, hoặc trực tiếp từ nước ngoài đi vào thành phố An, rồi từ thành phố An sẽ phân tán đến các chợ đen ma túy ở các thành phố lớn.
Cũng vì vị trí đặc biệt thế này, nên nhiều năm qua thuốc phiện lan tràn khắp thành phố An, ma túy hoành hành. Tất cả ma túy liên kết chặt chẽ với nhau như bản đồ hình cây, ngoại trừ trùm ma túy ở tầng đỉnh, thì bên dưới từ vận chuyển đến phân tán đều phân cấp ra rõ rệt, A Xán trong miệng Châu Triều và Châu Thăng chính là kẻ cung cấp ở tầng chót hết, cũng giống như những kẻ cung cấp khác ở chợ đen, dạng này thường dựa vào việc buôn bán mà nuôi cơn nghiện, nhận lấy ma túy từ bên trên làm nguồn cung cấp, giữ lại cho mình một phần, một phần khác lại bán cho những kẻ nghiện hút.
Mà những kẻ khác đó, chính là dựa vào đồng nghiệp, bạn bè, bạn học hay quan hệ khách hàng liên kết lại.
Kiều Trạch để Lộ Miểu điều tra, chính là một trong những kẻ cung cấp ở tầng đáy. Trong khẩu cung của Châu Triều và Châu Thăng không nói kĩ về người đàn ông gọi là A Xán này, bọn họ chỉ gặp người này một lần, cao khoảng 1 mét 78, hình thể bình thường, không mập không gày, đeo khẩu trang mũ kính râm, che dấu rất khá, không nhìn rõ mặt. Sau khi giao dịch thì để bọn chúng giao hàng ở địa điểm đã chỉ định, tiền của hắn sớm đã đặt sang một bên. Không kiểm hàng, cũng không sợ chúng cầm tiền bỏ trốn.
Theo lời của hai kẻ này mà nói thì, là một quái nhân.
Trong khẩu cung có một tấm hình, ảnh chụp A Xán, khi hắn ta lấy hàng thì từ đằng xa bọn chúng có chụp được bức ảnh, chỉ có một bên mặt, không nhìn rõ ngũ quan.
Không có nghề nghiệp cũng không có sơ lược bối cảnh thân phận.
Điều này có nghĩa rằng, trong thời gian ba ngày cô có này, từ mấy hàng chữ ít ỏi cùng tấm ảnh này, phải bắt được hắn ta trong hơn hai mươi triệu người.
Vấn đề Kiều Trạch đưa cô đúng là không nhỏ.
Hôm sau, Lộ Miểu muốn tìm Kiều Trạch để lấy toàn bộ danh sách ghi chép những người sử dụng ma túy ở thành phố An.
Kiều Trạch đưa cô đến chỗ Tiếu Trạm, ném một xấp tài liệu cho cô.
Đây là toàn bộ danh sách ghi chép những kẻ nghiện. Kiều Trạch nói, Nhưng thực tế con số người hít ma túy, có thể gấp 5 hay thậm chí gấp 10 con số này. Hắn ta không ở trong danh sách, cô đừng lãng phí thời gian vào chuyện này.
Lộ Miểu nghe là biết anh đã tìm được người rồi.
Các anh có đáp án rồi ư? Cô hỏi.
Kiều Trạch không nói rõ: Đây là đề thi của cô.
Phó cục trưởng Lưu cũng ở đó, cười khuyên cô: Lộ Miểu, Kiều Trạch cậu ta khó có dịp cho cô cơ hội, cô phải nắm cho thật chắc đấy. Cậu ta chưa từng dẫn dắt ai đâu.
Lộ Miểu ngây ngốc gật đầu, tuy không rõ Kiều Trạch làm gì, nhưng người mà phó cục trưởng Lưu đã bảo đảm, thì cho cùng cũng không làm chuyện trái pháp luật.
Đến chiều thì cô về nhà trước, Kiều Trạch ở lại cục xem xét vụ án Trương Toàn.
Lúc về đến nhà, Lộ Bảo lại ư ử quấn lấy Lộ Miểu.
Tiểu tử này mấy hôm trước vừa được lấy khúc xương mắc trong cổ ra, bây giờ đã lại vui vẻ.
Lộ Miểu ngồi xuống chơi đùa với nó, chợt hỏi: Lộ Bảo, chúng ta làm xiếc đi, mày phụ trách diễn xiếc, tao phụ trách kiếm tiền, được không?
Lộ Bảo gâu một tiếng, không biết là đồng ý hay từ chối.
Lộ Miểu cũng không để ý, thay quần áo, trang điểm xấu xí đến mức gần như không nhận ra mình, sắm mình thành tên hề, rồi dắt nó ra cửa.
Cô đưa nó đến trường tiểu học tốt nhất thành phố An, đối diện trường tiểu học phụ thuộc An Trung.
trường tiểu học phụ thuộc An Trung nằm ở khu lão thành thành phố An, cách khá gần khu dân cư, nằm lân cận quảng trường buôn bán.
Lộ Miểu dắt Lộ Bảo đến quảng trường buôn bán đối diện mạn sườn cổng chính của trường học, tìm chỗ ngồi xuống.
Ở bên kia có vài gánh hàng rong, cũng rất đông người già trẻ nhỏ, đều là người dân gần đây sau khi ăn xong thì ra quảng trưởng tản bộ khiêu vũ.
Lúc Lộ Miểu đến vừa đúng lúc tan học buổi chiều, cô thử điều khiển Lộ Bảo làm mấy trò vặt vãnh, ví dụ như nhào lộn hay đứng thẳng đi, Lộ Bảo cũng khá phối hợp, dần dần thu hút không ít người qua đường.
Trong thành phố ít khi thấy khỉ làm xiếc, huống gì là chó.
Người đến xem càng lúc càng đông, những em học sinh tiểu học vừa tan cũng dắt tay bố mẹ đến xem, sau khi bị bố mẹ bắt về, ăn cơm xong lại chạy đến xem, không ít người còn thưởng tiền.
Suốt cả buổi tối, Lộ Miểu kiếm được đầy một bát.
Cô dẫn Lộ Bảo về, vừa vào nhà thì chạm mặt Kiều Trạch.
Suýt chút nữa Kiều Trạch không nhận ra cô.
Đang làm trò gì đấy? Kiều Trạch hỏi, tiện tay cầm lấy khăn lông ướt ném lên mặt cô, Lau sạch đi.
Lộ Miểu liền lau mặt, ngũ quan dần rõ ràng.
Điều tra thế nào rồi? Kiều Trạch hỏi.
Lộ Miểu: Không tiến triển mấy.
Kiều Trạch liếc mắt nhìn Lộ Bảo u oán bên chân cô: Cô dẫn nó đi làm gì?
Đi làm xiếc đó. Lộ Miểu nói xong liền lấy một xấp tiền trong túi xách ra, rút ra một nửa, đưa cho anh, Đây là Lộ Bảo kiếm, chó của anh, nên một nửa thuộc về anh.
Kiều Trạch: ...
Lộ Miểu cũng đưa nửa còn lại sang: Đây là tiền thuê nhà.
Kiều Trạch kiềm chế nhìn cô: Tôi bảo cô đi điều tra án, cô lại đưa chó tôi đi kiếm tiền?
Anh cũng đâu quy định là tôi phải điều tra thế nào đâu. Giọng Lộ Miểu yếu đi, Tôi bận cả tối, không phải tiền đều sung công hết đấy à.
Kiều Trạch: ...
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng chuông.
Lộ Bảo sủa gâu với cửa, nó thông báo lại tiếng động cho Kiều Trạch.
Kiều Trạch đi ra mở cửa.
Anh hai, mẹ bảo em đưa thuốc bổ với phương thuốc dân gian đến cho anh đây. Cửa vừa mở ra, giọng của Kiều Thời liền theo vào.
Theo bản năng Lộ Miểu quay đầu lại, vừa vặn đối mắt với Kiều Thời.
Kiều Thời sửng sốt, hai mắt len lén nhìn Kiều Trạch, mấp máy môi hỏi: Chị dâu?
Vừa nói xong liền bị đánh một phát.
Nói bậy bạ gì đó. Bàn tay đặt trên đầu cô kéo người vào phòng.
Kiều Thời xấu hổ chào hỏi Lộ Miểu.
Lộ Miểu mỉm cười đáp lại cô ấy.
Kiều Trạch thuận tay xách lấy thứ đồ trong tay Kiều Thời, rồi giới thiệu hai người:
Kiều Thời.
Lộ Miểu.
Đơn giản đến mức ngay cả Kiều Thời có muốn làm quen cũng không biết phải làm thế nào.
Lộ Miểu từng nghe nói đến Kiều Thời, biết Thẩm Ngộ thì cũng biết Kiều Thời.
Thành phố An là một thành phố hiện đại hóa nhưng vẫn mang theo luồng không khí văn hóa dòng họ dày đặc, luôn duy trì xưng hô tộc trưởng, Thẩm ngộ chính là tộc trưởng bên này.
Quan trọng hơn cả, Thẩm Ngộ chính là truyền kì ở đội cảnh sát, xuất thân cảnh sát hình sự, tự mình xin điều đến đội truy bắt ma túy, sau lại được điều sang đội đặc công, chiến công chói lọi, sau lại mặc dù tạm thời rời khỏi đội cảnh sát, nhưng vẫn có ảnh hưởng nhất định đến trong cục, phó cục trưởng Lưu với anh ta khá tâm đầu ý hợp, không ít lần nhắc đến truyền kì của đội cảnh sát với những người mới các cô.
Nên bây giờ khi nghe Kiều Trạch giới thiệu Kiều Thời, Lộ Miểu kinh ngạc một lúc lâu: Tôi biết cô, cô chính là vợ của tộc trưởng.
Thái dương Kiều Thời giật giật, đối với hai chữ tộc trưởng này cô vẫn có chút lạ lẫm không quen.
Kiều Trạch nhìn cô một cái, rồi gật đầu: Đúng thế, con bé gả cho một linh vật.
...
...
Kiều Trạch nâng cổ tay nhìn đồng hồ: Nếu đồ đã đưa đến rồi, thì về sớm chút đi.
Kiều Thời đã sớm quen với kiểu đuổi khách này của anh, Thẩm Ngộ vẫn còn đứng dưới lầu đợi cô, đang bế con, con còn đang ngủ, anh không tiện đi lên.
Cô chào tạm biệt Lộ Miểu rồi đi xuống trước.
Kiều Trạch tiễn cô xuống lầu.
Kiều Thời không nhịn được, quay đầu hỏi anh: Anh nè, đó thật sự không phải chị dâu à?
Không phải.
Lập tức Kiều Thời như bị anh nắm phải điểm yếu, tay anh điểm lên mấy chỗ: Lần trước anh ở lại nhà Thẩm Ngộ, em đã nói sao ấy nhỉ? 'Anh có phải bị ngốc đó không, không danh không phận mà ở lại nhà người ta làm gì?'
Ha ha... chính nghĩa lẫm liệt như thế, sao bây giờ anh có thể để cho con gái nhà người ta không danh không phận ở lại nhà anh chứ, anh có ý gì đây? Hả? Cô hỏi, chỉ thiếu nước túm chặt lấy tay anh, người lúc trước còn giáo huấn cô đến mức lỗ mãng, lúc này thật không tự nêu gương.
Lúc này cô chưa bao giờ cảm thấy tiếc nuối đến thế, Kiều Trạch không nghe được, khiến cơ hội cô học ngữ khí của anh cũng không có, đánh mặt anh không sướng bằng đánh Thẩm Ngộ, nhưng vẫn nhịn không được nói ra hai câu này, đầu đuôi gõ vào trên điện thoại, đắc ý đưa cho anh xem.
Kiều Trạch chỉ thản nhiên nhìn cô: Tính chất khác nhau. Anh là vì nhu cầu công việc, còn cậu ta có ý đồ.