“Cái gì, sắp tổ chức hôn lễ rồi hủy hôn?”
Chuyện mà Nam Kỷ Dận vừa nói ra Nam Tịch Viên vốn không hề biết, Triệu Thiên Đình sắp tổ chức hôn lễ ư, lại còn muốn hủy hôn, là vì sao vậy?
Tuy chưa biết mặt bạn gái của Triệu Thiên Đình là ai nhưng qua cách nói chuyện của anh Nam Tịch Viên biết rõ anh rất yêu cô gái đó. Do đây là lần đầu tiên Nam Tịch Viên thấy Triệu Thiên Đình đã rơi vào lưới tình nên cực kì ngạc nhiên lắm, cô đoán chắc chắn cô gái kia sẽ thuộc dạng vừa giỏi vừa đẹp, ngoan hiền lại thùy mị, nết na, chỉ có vậy mới khiến anh yêu say đắm.
Nhưng đã yêu nhau thắm thiết và mặn nồng như thế thì làm sao lại muốn hủy hôn, rốt cuộc lý do là tại ai?
Nam Kỷ Dận trả lời câu hỏi mà Nam Tịch Viên đặt ra:
“Anh nghe Đình nói cô gái đó đã phản bội lại Đình, nhưng anh vẫn không tin cho lắm mặc cho dù chứng cứ đã có đủ. Anh nghĩ chuyện này không chỉ đơn giản như những gì anh đã nghe thấy.”
“Đúng, em cũng không tin, Thiên Đình là một người đàn ông tuyệt vời, đến người như em còn muốn gả cho anh ấy nhưng tại sao cô gái kia lại phản bội anh ấy chứ. Phải chăng là có vấn đề gì đó xảy ra, hay là có hiểu lầm giữa bọn họ?” Nam Tịch Viên đăm chiêu suy nghĩ, giờ đây tâm trí cô đã rối bời.
“Người trong cuộc thường u mê, người ngoài cuộc thì sáng suốt hơn. Anh đã đề nghị Đình điều tra lại nhưng hình như cậu ấy hời hợt lắm, quyết gán cho vợ sắp cưới cái danh ngoại tình.”
Nam Kỷ Dận đã từng đưa ra lời khuyên về chuyện này với Triệu Thiên Đình nhưng hình như anh không muốn nghe, nhìn những bằng chứng trước mắt thôi mà anh đã một mực khẳng định bạn gái anh ngoại tình.
Nam Kỷ Dận thật sự hết cách, thôi thì để Triệu Thiên Đình tự giải quyết vậy. Tuy nhiên hắn muốn nói cho Nam Tịch Viên biết để xem cô có giải quyết được vấn đề này hay không, nào ngờ chưa kịp gọi cho cô thì cô đã liên lạc với hắn trước.
“Không được, em phải đến Dư Viên một chuyến. Chuyện này em phải điều tra thật rõ mới được!” Nam Tịch Viên suy nghĩ nhanh, cuối cùng cô mới đưa ra quyết định này, cô không thể để mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, bằng mọi giá phải đến gặp Triệu Thiên Đình để hỏi cho ra lẽ.
“Bây giờ cũng đã chiều muộn rồi, thôi thì mai rồi hẵng đi. Nhớ cẩn thận một chút!” Nam Kỷ Dận tán thành với đề nghị của em gái, hắn ân cần dặn dò vài câu.
“Vâng.”
Sau khi ngắt liên lạc với Nam Kỷ Dận thì Nam Tịch Viên liền gọi điện cho Triệu Thiên Đình nhưng lại không thể liên lạc được, máy anh chẳng hiểu sao cứ bận suốt, không biết anh bị làm sao thế này.
Cô rất rõ bản tính của Triệu Thiên Đình, anh là một người rất khó khăn trong chuyện tình cảm, muốn anh yêu đương là một vấn đề nan giải. Nhưng lần này anh đã phải lòng một cô gái và có ý định lấy cô ấy làm vợ thì Nam Tịch Viên chắc chắn cô gái này không phải loại người tầm thường. Tính cách chắc sẽ ôn nhu, đoan trang lắm cho xem, cộng với việc cô ấy cũng sẽ yêu Triệu Thiên Đình hết lòng nên mới được anh đáp trả lại tình cảm.
Vậy mà nào ngờ giờ đây anh lại nói cô ấy có người đàn ông khác, Nam Tịch Viên dám đảm bảo nếu một người phụ nữ nào đó đã yêu say đắm Triệu Thiên Đình rồi thì đừng mơ cô ta mở lòng thêm với bất kì một ai, bởi người anh trai này của cô vốn là một người hoàn hảo.
Xem ra chuyện này hình như vẫn còn ẩn khúc ở đâu đó.
Phận là em gái thì phải biết giúp đỡ anh trai, cô phải nhanh đến thành phố H để điều tra tất cả! Sẵn tiện muốn xem bạn gái của Triệu Thiên Đình là cô gái khuynh quốc khuynh thành nào mà lọt được vào mắt xanh của anh, cũng để xem xem cô ấy có thật sự phản bội anh không.
Sáng hôm sau Nam Tịch Viên liền tốc hành bay đến thành phố H, vừa xuống máy bay thì mở điện thoại lên mới thấy được vài cuộc gọi của Triệu Thiên Đình, còn có một cuộc của Lục Dĩ Thiên nữa.
Nam Tịch Viên nhanh chóng gọi lại cho Triệu Thiên Đình trước, không lâu sau đó anh mới nhấc máy nghe.
“Tiểu Viên, hôm qua em gọi anh nhiều như thế là có chuyện gì không vậy?” Giọng anh phát ra nhẹ nhàng vô cùng, nhưng đâu đó lại chất chứa một nỗi buồn không nói thành lời.
Nam Tịch Viên đáp lời anh:
“Em đã đến thành phố H, không lâu nữa sẽ đến Dư Viên.”
“Ừm, em cứ đến đi. Hiện tại anh đang ở Triệu thị không có ở nhà, khi về sẽ gặp em sau.” Triệu Thiên Đình nghĩ có lẽ lâu lâu cô đến thăm nơi ở của anh nên anh sẵn lòng đồng ý chào đón cô, dù sao anh cũng rất yêu thương cô, mọi chuyện đều chiều theo ý cô.
“Anh cứ làm việc đi, mặc kệ em.”
Hiện giờ Nam Tịch Viên không cần quan tâm Triệu Thiên Đình có ở nhà hay không, bởi việc mà cô để tâm hơn đó chính là muốn đến Dư Viên nhanh nhất có thể để điều tra mà thôi.
Sau khi nói chuyện với Triệu Thiên Đình xong Nam Tịch Viên mới gọi đến số điện thoại của Lục Dĩ Thiên, thời gian trước Lục Dĩ Thiên đã lưu số của anh vào điện thoại cô rồi, còn nói có gặp rắc rối thì gọi cho anh. Nam Tịch Viên biết anh quan tâm cô như thế bởi vì cô là em gái của Nam Kỷ Dận, cô cũng mặc kệ, sao cũng được.
Cũng vì vậy mà cô có số của anh, anh cũng có số của cô.
Nam Tịch Viên gọi đi không bao lâu đã có kết nối, Lục Dĩ Thiên nghe máy, anh cất giọng trầm thấp:
“Cô đi đâu rồi?”
Lục Dĩ Thiên được thông báo từ thuộc hạ lại là Nam Tịch Viên đã rời khỏi Hắc Uyển, nghe chị Tần nói cô sẽ đến một thành phố khác xử lý công việc.
Sau khi Lục Dĩ Thiên biết chuyện này thì liền gọi cho cô nhưng cô không bắt máy, chẳng hiểu sao khi ấy lòng anh lại dâng lên cảm giác khó chịu không nói nên lời. Cô muốn rời Hắc Uyển luôn đấy ư, đã vậy mà không thông báo cho anh một câu nào?
“Tôi đến thành phố H một chuyến, có việc quan trọng cần xử lý. Sau khi xử lý xong sẽ trở về.” Cô trả lời ngắn gọn cho anh hiểu chứ không giải thích dài dòng.
Lục Dĩ Thiên nghe Nam Tịch Viên nói thế thì đôi mày đang nhíu lại mới từ từ giãn ra, bỗng nhiên lại nghe giọng nói ấm áp của cô truyền bên tai:
“Hiện tại tôi đang rất bận, nói chuyện với anh sau nhé!”
Nói xong câu liền dứt khoát tắt máy, Nam Tịch Viên leo lên một chiếc taxi và đọc địa chỉ để tài xế có thể đưa cô đến Dư Viên.