Đi một quãng đường dài cuối cùng cũng đã đến nơi, Nam Tịch Viên quan sát thì mới thấy nơi đây quen thuộc biết nhường bao. Cô vội ấn chuông cửa, không lâu sau đó liền có người đi ra tới.
Chị Tiêu - người giúp việc ở Dư Viên đang hì hục ở trong nhà, nghe tiếng chuông liền chạy ra ngoài.
“Xin hỏi cô là?”
Chị Tiêu thấy người con gái trẻ trung xinh đẹp đứng trước mặt thì liền cất tiếng hỏi, Nam Tịch Viên lịch sự trả lời:
“Tôi là em gái của Triệu Thiên Đình.”
“Tôi chưa từng nghe Triệu tổng nhắc đến việc anh ấy có em gái, cô muốn lừa tôi có đúng không?” Chị Tiêu hoài nghi nhìn cô chăm chú.
Nam Tịch Viên nghĩ chị Tiêu là người làm mới nên mới không nhận ra cô, cô cũng hết cách mới nói:
“Chị vào gọi với anh Đình nói là Nam Tịch Viên đã đến, đảm bảo anh ấy khi nghe tên tôi sẽ không chần chừ mà cho vào trong.”
Chị Tiêu ngờ vực nhưng cũng vội vàng làm theo, Nam Tịch Viên đứng yên kiên nhẫn chờ đợi. Không lâu sau đó chị Tiêu đi ra, khuôn mặt vẫn còn nghi ngại lắm.
Nam Tịch Viên hỏi:
“Anh Đình đã đồng ý cho tôi vào rồi đúng không?”
“Triệu tổng đã đồng ý.”
Nam Tịch Viên nghe xong câu này thì liền tiến vào trong, mặc kệ chị Tiêu đang thắc mắc cô là ai, hiện tại cô không có thời gian để giải thích với chị, việc cô cần giải quyết còn còn cấp bách hơn nhiều.
Hôm nay Nam Tịch Viên ăn mặc thoải mái, kết hợp giữa quần jeans và áo thun đơn giản, tóc búi cao càng tôn lên sự trẻ trung năng động. Cô tiêu sái đi vào sâu bên trong biệt thự, lâu rồi không đến đây, Dư Viên vốn chẳng thay đổi gì.
Nam Tịch Viên vào phòng khách sau đó lại lên tầng hai, nơi đây đã quá quen thuộc với cô nên cô liền đi thẳng vào phòng ngủ của Triệu Thiên Đình. Vốn xem nơi này là nhà của mình mà bình thản và tự nhiên hơn bao giờ hết.
Căn phòng ngủ của Triệu Thiên Đình ngăn nắp và sạch sẽ nhưng dường như anh không hề nghỉ ngơi vào mấy ngày nay, vì Tịch Viên là một người nhạy bén nên cô có thể nhận ra điều này. Nhưng nếu như thế thì người phụ nữ của anh đã sống ở đâu, có phòng riêng hay đã dọn đi?
Đi dạo từng ngóc ngách trong căn phòng, cô muốn tìm một tấm ảnh của người phụ nữ kia để tìm hiểu thêm nhưng không thấy gì cả. Mất một lúc tìm kiếm, vậy mà chẳng có thu hoạch gì.
Nơi mà Tịch Viên sẽ đến tiếp theo đó chính là thư phòng, cô linh cảm có lẽ ở đây cô sẽ tìm thấy được thứ gì đó.
Về máy tính, Tịch Viên không rành công nghệ cao cho lắm nên không có password cô cũng chẳng thể nào đăng nhập vào được. Thử gõ ngày tháng sinh của Triệu Thiên Đình, kết quả không chính xác.
Thử thêm những con số khác cũng chẳng có hiệu quả gì, Nam Tịch Viên đành giơ tay đầu hàng.
Cô quyết định bỏ laptop của Triệu Thiên Đình sang một bên, thay vào đó sẽ tìm ở những ngăn tủ của anh. Tất cả đều không khóa, nhưng bên trong ngoài tài liệu ở Triệu thị ra thì không hề có một thứ gì liên quan đến hình ảnh. Cô vẫn kiên trì mở từng ngăn tủ một, đến ngăn cuối cùng bỗng khựng lại, lạ quá, nó đã bị khóa chặt.
Lòng Nam Tịch Viên dâng lên sự nghi ngờ, cô đoán bên trong ngăn tủ kia chắc chắn sẽ có thứ gì đó có giá trị cho cuộc điều tra của mình, vì vậy cô quyết định mở nó ra cho bằng được.
Mở khóa là sở trường của Nam Tịch Viên, cô chỉ loay hoay một chút thì mọi việc đã ổn thỏa.
Ngăn cuối cùng được mở ra, đập vào mắt cô là những hình ảnh thân mật của một người đàn ông xa lạ và một cô gái xinh đẹp.
Người đàn ông bị làm mờ đi nên cô không nhận ra là ai nhưng cô gái kia thì cô lại biết rất rõ, người đó là Lưu Tĩnh - bạn thân của cô.
Đi một vòng rồi lại gặp nhau, hóa ra Lưu Tĩnh lại là người khiến Triệu Thiên Đình yêu sâu đậm.
Đại não Nam Tịch Viên liên tiếp đảo lộn, cô xem từng tấm ảnh một, đôi mày thanh tú bất giác cau chặt lại.
Cô rất vui vì Lưu Tĩnh và Triệu Thiên Đình có thể gặp và yêu nhau, nhưng vấn đề nan giải hiện tại đó chính là lý do đằng sau mâu thuẫn giữa hai người họ.
Lưu Tĩnh không phải loại người dễ dàng phản bội trong tình yêu, Nam Tịch Viên đã từng tiếp xúc với cô ấy nên hiểu rất rõ tính cách của Lưu Tĩnh. Ở đây đã có hiểu lầm, và đó là một sự hiểu lầm khó ai hóa giải được.
Vừa nhìn tấm ảnh Lưu Tĩnh đang nằm dưới thân người đàn ông, Nam Tịch Viên liền nhớ ra ngay. Hoàn cảnh trong tấm ảnh này đã in sâu vào trong tâm trí của cô, lúc đó là lần đầu tiên cô gặp mặt và cứu Lưu Tĩnh, vì vậy khó mà quên được.
Khi ấy Nam Tịch Viên chạy trốn ba mình là Nam Từ, cô tình cờ chứng kiến cảnh Lưu Tĩnh gặp nạn nên đã ra tay tương trợ, thế là hai người mới kết thành bạn thân với nhau. Tuy quen chưa được bao lâu nhưng qua cách nói chuyện, cách đối xử với đối phương thì cả hai đã cực kì trân trọng nhau.
Lúc đó Nam Từ đã biết tung tích của Nam Tịch Viên nên cô phải vội vàng từ giã Lưu Tĩnh và rời đi ngay, chính thời khắc ấy cô mới vô tình lạc vào rừng sâu và gặp Lục Dĩ Thiên, sau đó cô mới sống cùng anh đến tận bây giờ.
Lần ấy Lưu Tĩnh nhém chút nữa đã bị cưỡng hiếp, may mà cô đã xuất hiện kịp thời để cứu nguy. Nào ngờ cảnh Lưu Tĩnh nằm dưới thân người đàn ông kia đã được chụp lại, đối diện với sự dàn dựng này cô ấy có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng khó mà rửa sạch nỗi oan.
Còn những tấm ảnh khác, Nam Tịch Viên không tin là sự thật, cô biết tất cả đều do một nhân vật nào đó trong bóng tối đã cố tình hãm hại sau lưng.
Thì ra người nào đó ghen ghét với Lưu Tĩnh nên mới muốn cô ấy sống không hạnh phúc, chính “hắn” đã khiến anh trai cô và bạn thân cô bất hòa, nếu Nam Tịch Viên biết được kẻ khốn nạn đó là ai thì cô nhất định sẽ không để yên.
Trước hết nếu muốn hóa giải hiểu lầm của Triệu Thiên Đình đối với Lưu Tĩnh, điều đầu tiên Nam Tịch Viên phải tiến hành đó chính là tìm ra người đàn ông trong những tấm ảnh này.
Nghĩ là làm, cô vớ lấy điện thoại trên bàn làm việc của Triệu Thiên Đình và ấn một dãy số sau đó gọi đi.
Người có thể giúp cô bây giờ chỉ có một.
Khoảng vài giây sau đầu dây bên kia có người bắt máy, Nam Tịch Viên liền gấp rút nói nhanh: “Lục Dĩ Thiên, tôi có việc muốn nhờ anh.”
...