Kể từ ngày Nam Tịch Viên đến Hắc Uyển sống cùng Lục Dĩ Thiên cũng đã được một tháng trời, những ngày này anh cứ ra ngoài suốt, đi đâu cô không biết và cô cũng chẳng muốn hỏi làm gì. Cô cứ thỏa thích vui chơi, cho đến nay Nam Từ cũng không hề biết cô đang ở Hắc Uyển. Không bị ép buộc, không bị quản thúc, cuộc sống tự do tự tại thế này thật sự quá tốt!
Nam Tịch Viên đã tự mua cho mình một cái điện thoại mới để thuận tiện hơn trong việc liên lạc, sau này cũng không cần mượn của Hỏa Nhất nữa. Hôm nay vẫn rảnh rỗi như mọi khi nên Nam Tịch Viên ngồi ở hoa viên tại Hắc Uyển hóng gió rồi bắt đầu suy nghĩ lung tung, bấy giờ cô bỗng nhiên nhớ đến một người.
Lần trước Lục Dĩ Thiên dẫn cô đến ông lễ của con gái Lệ lão đại, khi ấy cô đã thấy nhân vật tiếng tăm kia.
Nhưng cô chắc chắn rằng người đó không hề thấy cô, và cô nghĩ chuyện bản thân ngã xuống nước sắp chết người đó cũng không biết. Nam Tịch Viên tự nhủ, nếu người đó biết thì sẽ thế nào nhỉ? Khóe môi cô khẽ cong lên, đáp án của câu nghi vấn mà cô vừa đặt ra đã hiện rõ mồn một trong đầu.
Bấy giờ điện thoại của cô đột nhiên vang lên tiếng chuông, cô lấy ra xem thì mới biết hóa ra là Triệu Thiên Đình. Lần trước sau khi mua điện thoại cô có liên lạc với anh một lần rồi, thế nên mới có lưu số để lại.
Nam Tịch Viên nhanh chóng ấn nghe, giọng nói bất giác ngọt ngào hơn bao giờ hết:
“Thiên Đình, nhớ anh quá đi mất!”
Nam Tịch Viên nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Triệu Thiên Đình phát ra từ điện thoại, người đàn ông nhẹ nhàng đáp:
“Anh cũng nhớ em đây, dạo này vẫn sống tốt chứ?”
“Tốt, rất tốt!” Nam Tịch Viên không có nói nơi ở hiện tại của mình cho Triệu Thiên Đình nghe, cô nghĩ anh không nhất thiết phải biết nên chưa tiết lộ, chỉ nói rằng cô đang sống rất an toàn mà thôi.
“Hôm trước anh có gặp bác trai, đã khuyên giúp em vài câu nhưng vốn vô dụng. Bác ấy cương quyết thật!”
Triệu Thiên Đình nhàn nhạt nói, Nam Tịch Viên liền cười cười:
“Anh cũng đừng khuyên chi nữa cho nhọc lòng, em biết tính ba em mà.”
“Hay thôi em về lấy chồng đi, anh thấy đối tượng kết hôn của em cũng khá lắm đấy.”
Triệu Thiên Đình trêu đùa, Nam Tịch Viên liền phồng má:
“Em không thèm đâu, em còn trẻ thế này vẫn chưa chơi đủ. À đúng rồi, nghe anh Dận nói anh đã vướng vào tình yêu với một cô diễn viên xinh đẹp, điều này có đúng không hả anh?”
“Đúng.” Triệu Thiên Đình không giấu giếm, anh rất hào sảng gật đầu thừa nhận.
“Hừm, vậy mà anh lại không báo cho em biết, anh hết xem trọng em rồi phải không?”
Nam Tịch Viên vờ giận dỗi, Triệu Thiên Đình ủi an:
“Sao lại nói vậy, anh thương em như thế nào chẳng lẽ em không biết sao? Cũng tại lần trước chưa kịp nói, anh cũng quên béng mất là chưa nói chuyện này với em.”
“Anh nói vậy mà xem được sao? Giận anh luôn đấy!”
Triệu Thiên Đình cười khẽ khi nghe giọng điệu yêu kiều này của Nam Tịch Viên, anh hạ giọng:
“Xin lỗi xin lỗi em, anh đảm bảo nhất định sẽ không có lần sau!”
Nam Tịch Viên nghe thế thì cười vui vẻ, cô chấp nhận tha thứ cho anh trai mình: “Vậy thì tốt! Nhưng mà Thiên Đình, em ghen đấy. Anh trai tốt của em không biết đã yêu ai mất rồi, em ghen chết đi được!”
“Con bé này, thật là!” Triệu Thiên Đình vắt chéo chân, người cũng tựa vào ghế một cách thoải mái, anh lại nói: “Nếu có thể thì em hãy nhanh chóng đến Dư Viên để gặp bạn gái anh, đảm bảo em cũng sẽ thích.”
Dư Viên chính là nơi ở của Triệu Thiên Đình, tại một thành phố H xa xôi.
“Được, em sẽ đến nhanh thôi, vào một ngày không xa!”
Nam Tịch Viên hào hứng gật mạnh đầu. Trò chuyện với Triệu Thiên Đình đôi ba câu xong thì cô liền cúp máy, không có gì làm nên đã đi xuống phòng khách.
Hắc Uyển này thật sự rộng lớn, nhưng lạ thay không thấy một bóng người nào cả. Ngoài vệ sĩ canh cửa thì cũng không có ai, còn những người khác đang ở bản doanh phía sau của Hắc Uyển.
Nói là bản doanh nhưng nơi đó thực chất là Lục gia. Là nhà của Lục Dĩ Thiên, điều này cô vô tình được người giúp việc cho hay, thôi thì sau này gọi là Lục gia đi!
Nhắc đến chuyện đó bỗng Nam Tịch Viên nghĩ đến mối quan hệ giữa Lục Dĩ Thiên và Nhạc Dĩ Triết, vì sao anh lại theo họ mẹ chứ, lại còn dựng nên một Lục gia to lớn? Vậy còn Nhạc gia thì sao, chẳng lẽ anh chẳng hề quan tâm?
Cô vốn nghe nói anh và ba mình bất hòa từ lâu, nhưng nguyên nhân thì cô chẳng hề biết được.
Nam Tịch Viên chợt nhớ đến lần đầu gặp Hỏa Nhất, lúc đó hắn đã đánh lén cô vì cô ngồi trên xích đu. Khi ấy hắn nói xích đu này chỉ có thể được một người ngồi, vậy rốt cuộc người đó là ai?
Lúc trước cô không nghĩ nhiều nên không biết, bây giờ rảnh rỗi nên có thể suy nghĩ kĩ càng hơn. Nam Tịch Viên đưa ra giả thuyết, có thể lắm người mà Hỏa Nhất nhắc đến chính là mẹ của Lục Dĩ Thiên. Hoặc cũng có thể là chị gái hoặc em của anh, người mà anh xem trọng. Chỉ có cách giải thích như thế mới hợp lý.
Liệu mẹ Lục Dĩ Thiên có liên quan gì đến chuyện anh và Nhạc Dĩ Triết trở nên xa cách như thế không?
“Nam Tịch Viên.”
Nam Tịch Viên vừa suy nghĩ vừa thẫn thờ thì bỗng nghe có tiếng gọi mình, cô giật mình vì tiếng gọi đó. Là Thổ Nhất.
“Anh cần gì phải lớn tiếng như vậy chứ, dọa tôi hết hồn rồi đây.”
Nam Tịch Viên oán trách, Thổ Nhất liếc cô một cái:
“Cô cũng biết giật mình đấy à?”
Nam Tịch Viên trề môi: “Hừm.”
Thổ Nhất đi vào trong, vừa đi được vài bước thì dừng lại. Hắn xoay sang Nam Tịch Viên và nói:
“Những ngày tới lão đại sẽ sang Italy, cô có muốn đi không?”
“Được, đi!”
Nam Tịch Viên nghe thế thì mắt sáng rỡ, dù sao cô cũng rảnh rỗi không gì làm, đi cùng Lục Dĩ Thiên cũng rất tốt. Một phần nữa là vì muốn thỏa mãn đam mê đi tứ phương của bản thân.
Thổ Nhất về đây là để muốn lấy chút đồ cho Lục Dĩ Thiên, Nam Tịch Viên cũng không nhiều chuyện hỏi hắn lấy gì. Sau khi thấy hắn đã đi xuống từ thư phòng thì cô liền nhanh chóng theo phía sau hắn. Cùng hắn đến gặp Lục Dĩ Thiên.
“Lục lão đại của các anh cho phép tôi đi chứ?”
Tuy Nam Tịch Viên biết Thổ Nhất đã lên tiếng đề nghị thì cô chắc sẽ đi được, chỉ là không biết đây là ý của ai nữa.
Thổ Nhất vừa lái xe vừa đáp:
“Nếu không cho thì cô được đi à?”
Nam Tịch Viên trừng mắt nhìn hắn, tên Thổ Nhất này lúc nào cũng lạnh lùng, Kim Nhất cũng vậy. Mộc Nhất, Thủy Nhất, Hỏa Nhất thì đỡ hơn nhiều, nói chuyện với cô đôi khi còn cười. Còn hai tên kia lúc nào cũng bày ra khuôn mặt đằng đằng sát khí, đúng là y như Lục Dĩ Thiên không khác chút nào.
“Tại sao Lục lão đại lại muốn tôi đi cùng, anh ta không sợ tôi quấy phá à?”
Nam Tịch Viên lại đặt ra câu hỏi, Thổ Nhất lười biếng nhếch mép:
“Với bản lĩnh của cô mà muốn phá được lão đại ư?”
Nam Tịch Viên cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong người, hóa ra tên Thổ Nhất này vẫn còn xem thường cô. Cô quyết định không nói chuyện với tên đầu gỗ này nữa, càng nói càng mệt. Mặc kệ hắn!
Thổ Nhất đưa Nam Tịch Viên đến một cái sân golf rộng lớn, vừa xuống xe đã thấy Lục Dĩ Thiên ở cách đấy không xa. Phía trước nữa là một chiếc trực thăng đã được qua cải tiến.
Thổ Nhất đi về phía Lục Dĩ Thiên, Nam Tịch Viên vội bước chân theo sau hắn. Thấy cô anh không hề nói gì mà chỉ đi thẳng lên trực thăng, cô nhún vai, cứ thế mặc kệ biểu cảm của anh mà tiến bước đi cùng.