Chuyến đi này gồm có Lục Dĩ Thiên, Kim Nhất, Mộc Nhất, Thổ Nhất, Thủy Nhất còn Hỏa Nhất có lẽ đã ở lại xử lý chuyện trong tổ chức hoặc chuyện ở Lục thị rồi.
Mộc Nhất ngồi cùng Thủy Nhất, hai người này nhìn cũng hợp lắm đấy chứ!
Thổ Nhất ngồi cạnh Kim Nhất, Nam Tịch Viên thầm nghĩ đúng là đẹp đôi mà, hai cây cột nhà ngồi với nhau thật sự rất thú vị!
Còn Lục Dĩ Thiên đã yên vị từ trước, Nam Tịch Viên vừa quan sát xem mình sẽ ngồi chỗ nào để có thể tiện lợi ngắm cảnh nhất nhưng bỗng nhiên người đàn ông liền cất giọng trầm thấp:
“Lại đây.”
Trời xui đất khiến thế nào Nam Tịch Viên lại ngồi xuống cạnh Lục Dĩ Thiên, dù sao cô có chuyện cần hỏi anh nên ngồi gần anh cũng tạm được.
Trực thăng bắt đầu xuất phát và bay lên không trung, ngày một cao hơn.
Lúc này Nam Tịch Viên liền xoay sang nhìn Lục Dĩ Thiên thì đã thấy anh nhắm nghiền mắt, chắc có lẽ anh chỉ muốn nghỉ ngơi một chút.
Cô đặt ra câu hỏi: “Lục lão đại, anh đến Italy để làm gì vậy?”
Lục Dĩ Thiên không trả lời cô, cô vẫn im lặng nhìn anh chăm chú không rời. Cô biết là anh không có ngủ.
Không lâu sau đó anh mới mấp máy cánh môi mỏng:
“Xử lý công vụ.”
“Vậy tại sao lại muốn đưa tôi theo?”
“Kỷ Dận đã từng nhờ tôi chăm sóc cô, tôi đi đâu tức nhiên phải đưa cô theo cùng rồi. Chỉ có vậy mới tiện lợi cho việc chăm sóc.”
Nam Tịch Viên không biết lời anh nói là thật hay là giả, cô cũng không quan tâm đến nữa, được đi chơi thì không còn gì bằng.
Lát sau cô lại hỏi:
“Lục Dĩ Thiên, rốt cuộc tại sao anh lại quen biết với anh trai tôi?”
Lời này của cô vừa nói ra thì liền bị đám Kim Nhất trừng mắt, Thổ Nhất lên tiếng nhắc nhở:
“Cô lại dám gọi tên của lão đại?”
Nam Tịch Viên liếc nhìn hắn một cái cũng không sửa, cô gọi tên của Lục Dĩ Thiên thì thế nào, chẳng lẽ sẽ chết sao? Bình thường cô hay gọi một tiếng “Lục lão đại” là vì nể mặt Lục Dĩ Thiên, nhưng lúc nãy quên nên mới gọi thẳng họ tên anh như vậy.
Mới nói có một câu thôi mà đã bị thuộc hạ của anh trừng mắt như thế, thật quá đáng sợ mà. Sợ quá nên gọi thêm một tiếng nữa cho đỡ sợ:
“Lục Dĩ Thiên, anh mau kể cho tôi nghe đi.”
“Tôi không rảnh.”
Lục Dĩ Thiên cũng không quan tâm đến việc cô gọi thẳng tên mình, sau khi nói xong liền khoanh tay lại, quyết không để ý đến Nam Tịch Viên nữa. Cô thấy thế thì liền xoay người sang nhìn Mộc Nhất và Thủy Nhất, chớp chớp mắt:
“Lão đại các anh không kể thì hai anh kể cho tôi nghe đi.”
Hai người này hiểu rõ tính của cô, cô đã muốn biết thì phải biết cho bằng được, không nói thì cô lại bày ra trò lung tung nữa. Vì đang rảnh nên Thủy Nhất cũng chấp nhận mở miệng nói:
“Lão đại và Nam tổng từ nhỏ đã thân rồi, thân còn sớm hơn lúc chúng tôi được về tổ chức. Vậy nên không biết lý do.”
“Hừm, nói cũng như không!”
Nam Tịch Viên tức giận bĩu môi, cô lại quay sang Lục Dĩ Thiên: “Này, anh mau...”
Nam Tịch Viên nhận ra anh đã ngủ mất rồi, cô vừa nhìn thì đã thấy đầu anh tựa vào vai cô.
Kim Nhất thấy thế vội nói:
“Ba ngày rồi lão đại không được ngủ, cô đừng đánh thức lão đại.”
Bộ dạng Lục Dĩ Thiên thế này chắc là đã ngủ say, cũng phải thôi, ba ngày thức trắng đêm mấy ai chịu nổi? Thôi thì cô sẽ nể tình mà cho anh mượn tạm bờ vai của mình vậy.
Vốn định sẽ ngồi phía bên trong để ngắm phong cảnh mà giờ đây không được ngắm lại còn phải ngồi yên một chỗ nữa chứ. Nhàm quá đi mất!
Nam Tịch Viên nhắm mắt lại, bầu không khí yên tĩnh khiến cô cảm thấy buồn ngủ, mi mắt trở nên nặng trĩu, chẳng mấy chốc cô đã rơi vào giấc ngủ an nhiên.
Không biết qua bao lâu cuối cùng Nam Tịch Viên cũng đã tỉnh, không chỉ vậy cô còn tựa đầu vào một bờ vai rắn chắc. Là vai của Lục Dĩ Thiên! Từ khi nào cô lại ngủ như thế này vậy, rõ ràng lúc nãy là anh dựa vào vai cô cơ mà?
“Tỉnh rồi à?”
Lục Dĩ Thiên cảm nhận được cô đang động đậy nên biết cô đã thức sau một giấc ngủ say, thế là anh liền hỏi một câu. Bấy giờ Nam Tịch Viên ngẩng đầu lên khỏi vai anh và điều chỉnh lại tư thế, cô quyết định không trả lời.
Lát sau mới cất giọng nhẹ nhàng: “Chưa đến nơi à?”
“Sắp rồi.”
Không lâu sau đó trực thăng đã dừng lại tại một mảnh đất trống, cánh cửa vừa mở ra thì Lục Dĩ Thiên liền bước xuống trước, đám Kim Nhất cũng vội xuống theo.
Nam Tịch Viên đi cạnh Lục Dĩ Thiên, vừa đặt chân chạm đất thì đã có vài người xếp hàng chào anh, cô đoán có lẽ họ là thuộc hạ của anh. Nam Tịch Viên nghe họ nói một câu “chào Lục lão đại” với Lục Dĩ Thiên thì càng chắn chắn hơn suy nghĩ của mình là đúng.
Mọi người nhanh chóng lên xe, Thủy Nhất là người phụ trách lái xe. Hắn cất giọng hỏi Lục Dĩ Thiên:
“Lão đại, bây giờ chúng ta sẽ đến nơi đã hẹn luôn ạ?”
“Ừ.”
Lục Dĩ Thiên đáp lời, Thủy Nhất nhanh chóng điều khiển xe đi. Nam Tịch Viên chẳng hề tò mò về việc bọn họ muốn đi đâu và cô không muốn hỏi, khi nào đến nơi thì biết vậy.
Thủy Nhất dường như rành đường ở đây lắm, hắn vừa chạy một lúc thì đã đến nơi. Nam Tịch Viên quan sát, trước mặt cô là một nhà hàng sang trọng. Nhìn sơ qua thôi thì đã biết mức độ lộng lẫy của nhà hàng này, cô cam đoan rằng nơi đây là nơi không phải ai muốn là có thể vào được.
Lục Dĩ Thiên bước xuống xe, anh cất bước tiến vào bên trong. Nam Tịch Viên không hỏi nhiều mà chỉ im lặng và đi theo anh. Cô đảo mắt quan sát xung quanh, nhà hàng này rộng lớn thật, cách trang trí cũng rất độc đáo, mang đậm chất Italy, đúng là mỗi nước sẽ có một cách sáng tạo riêng và đặc trưng của họ.
Lục Dĩ Thiên được một nhân viên dẫn vào trong, đến một căn phòng nhất định thì dừng lại. Người nhân viên gõ cửa, không lâu sau đó cửa phòng liền được mở, người nhân viên rời đi, lúc này Lục Dĩ Thiên mới tiến vào.