Ám Tình

Chương 31: Chương 31: Giận dỗi




Người đàn ông ngồi trên ghế uống nhẹ một ngụm rượu, thấy Lục Dĩ Thiên đã đến thì lịch sự đứng dậy. Ông ta nói chuyện bằng tiếng Anh với Lục Dĩ Thiên:

“Chào Lục lão đại, rất vui khi anh đã nể mặt tôi mà đến đây.”

“Chào John tiên sinh.”

Anh cũng chào lại một câu, John mời anh ngồi, anh liền tiến về phía ghế và ngồi xuống.

Nam Tịch Viên nhìn John, ông ta cũng tầm 50 tuổi, sau lưng ông ta là năm tên vệ sĩ đang đứng nghiêm chỉnh. Nam Tịch Viên thầm nghĩ người này vốn không hề đơn giản, cũng phải thôi, đích thân Lục Dĩ Thiên đến gặp mặt thì chắc là một nhân vật có tiếng tăm trong giới.

“John tiên sinh, ngài có dự định sẽ mua bao nhiêu vũ khí của tôi vậy?”

Lục Dĩ Thiên thẳng thắn đi vào vấn đề, nhờ câu nói này mà Nam Tịch Viên biết anh đến đây để thương lượng việc buôn bán vũ khí, từ đầu đến cuối cô chỉ im lặng đứng đấy quan sát tình hình.

Ông John thấy Lục Dĩ Thiên đi thẳng vào vấn đề nên cũng không dài dòng nữa, ông dõng dạc trả lời:

“Mười lô.”

Mười lô, Nam Tịch Viên trố mắt, nhiều như vậy ư? Ông ta mua về để làm gì chứ? Mua về để tàng trữ cho cảnh sát tìm đến bắt sao?

Lục Dĩ Thiên vẫn tỏ thái độ lạnh nhạt: “Được. Khi nào thì ngài cần?”

John biết mười lô không phải số lượng nhỏ, cũng biết nếu lấy bây giờ thì có lẽ không kịp để Lục Dĩ Thiên chuẩn bị. Suy nghĩ vài giây ông ta liền đáp:

“Nửa tháng.”

“Được, nửa tháng sau hàng sẽ đến tận tay ngài.”

John bỗng ra hiệu, vệ sĩ phía sau hiểu ý liền đặt chiếc vali mà mình cầm để trên bàn, hắn mở vali ra, bên trong toàn là tiền.

John nói: “Đây là số tiền mà tôi đặt cọc trước, số còn lại đến khi nhận được hàng sẽ chuyển cho Lục lão đại ngay.”

Lục Dĩ Thiên gật đầu: “Thành giao.”

Vệ sĩ của John đóng vali lại và đưa về phía Lục Dĩ Thiên, Mộc Nhất nhanh tay nhận lấy.

Dù sao cũng đã đến nên Lục Dĩ Thiên phải ở lại ăn với John một bữa cơm, lúc anh ăn thì cô lại đứng và đợi, Nam Tịch Viên bất mãn trong lòng. Lúc nãy đi gấp quá nên không kịp hóa trang thành đàn ông, thật không biết có sao không nữa.

Cô không sợ phiền phức, chỉ là lười xử lý phiền phức mà thôi. Nhưng mà cứ kệ đi, sau này cũng không cần hóa trang nữa, do cô hóa trang tệ quá nên Nhạc Doanh mới nhận ra đấy thôi. Nhắc mới nhớ, đã hai tháng trôi qua không gặp lại Nhạc Doanh, tuy vậy nhưng cô sẽ không quên thù cũ đâu, từ từ trả cũng không sao.

Lục Dĩ Thiên ăn cơm xong thì đã là chiều muộn, anh có ý định sẽ về nước ngay nhưng Nam Tịch Viên lại ngăn cản:

“Đã đến đây rồi thì hãy ở lại đi, sáng mai về cũng không muộn mà, cũng sẵn tiện để tôi tham quan Italy một vòng cho mãn nhãn.”

Kim Nhất nghe cô nói thế thì nhíu mày:

“Công vụ của lão đại không xử lý hết, cô còn muốn ở lại đây để chơi nữa sao?”

Nam Tịch Viên thấy Kim Nhất tỏ thái độ khó chịu với mình thì trong lòng không vui cho lắm, cô tức tối không thèm xin xỏ Lục Dĩ Thiên nữa. Đanh mặt lại, cô đáp lạnh lùng:

“Được rồi, không cần các anh quan tâm. Nếu bận thì cứ về trước đi, khi khác tôi sẽ trở về sau!”

Nam Tịch Viên nói xong cũng không thèm lên xe trở về mà lại xoay người rời đi, dù gì cô với Lục Dĩ Thiên chỉ là người xa lạ, anh dễ dàng vì cô mà trễ nãi công việc của mình chứ. Biết vậy khi nãy không đề nghị ở lại là được rồi, làm mất mặt của bản thân hơn, hừm!

Kim Nhất vừa khó ưa vừa đáng ghét, thật đáng giận!

Nam Tịch Viên giận dỗi đi thật nhanh, bỏ xa Lục Dĩ Thiên một đoạn, lúc này Kim Nhất mới quay sang hỏi anh:

“Lão đại, chúng ta nên tính sao với cô ấy...”

Lục Dĩ Thiên nhìn theo bóng lưng của Nam Tịch Viên, anh cất giọng trầm thấp:

“Các chú về khách sạn trước đi, tôi đi với Nam Tịch Viên. Dù sao cô ấy cũng là em gái của người anh em tốt của tôi, cũng không nên so đo quá.”

Đám Kim Nhất gật đầu đã hiểu, Lục Dĩ Thiên ưu ái Nam Tịch Viên cũng phải thôi bởi anh và Nam Kỷ Dận vốn là bạn tốt của nhau từ thời thơ ấu.

Nam Tịch Viên bực dọc đi dạo trên đường lớn, nghĩ đến chuyện lúc nãy lòng cô lại càng tức tối không thôi. Hừm, cô quyết định sẽ sống ở đây luôn, không thèm về Hắc Uyển nữa!

Bỗng nhiên cô chợt nhớ đến một vấn đề quan trọng là, lúc trước khi sang đây cô không có mang theo tiền. Thẻ của cô đã bỏ quên ở Hắc Uyển mất rồi, giờ lấy đâu ra tiền để sử dụng chứ?

Nam Tịch Viên vội lấy điện thoại ra, cô nhanh chóng ấn gọi cho người anh trai tốt của mình - Nam Kỷ Dận. Cuộc gọi đầu tiên hắn không nhấc máy, cô lại gọi cuộc thứ hai.

“Tiểu Viên?”

May quá, anh trai cô đã nghe máy rồi!

“Anh, hiện tại em đang ở Italy nhưng quên mang theo thẻ mất rồi. Em mà không có tiền là tối nay phải ngủ ở ngoài đường mất!”

Nam Kỷ Dận nghe cô nói thế thì cười cười, hắn hỏi lại: “Làm sao mà em lại đến Italy rồi?”

Nam Tịch Viên bĩu môi, tức giận đáp: “Cũng tại cái người bạn tốt đó của anh, thật quá đáng ghét mà! Không nhắc nữa, càng nhắc em lại càng bực bội.”

“Sao lại bực bội, tôi có làm gì cô đâu chứ?”

Bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng nói, Nam Tịch Viên liền cảnh giác quay người lại nhìn, là Lục Dĩ Thiên. Anh đi theo cô nãy đến giờ đấy à?

Nam Tịch Viên vẫn còn đang hoang mang thì Lục Dĩ Thiên đã lấy nhanh điện thoại từ tay cô sau đó áp vào tai mình, anh nói với Nam Kỷ Dận:

“Dận, em cậu không sao rồi, cứ để mình lo.”

“Được, haha. Chăm sóc tốt cho nó giúp mình!”

Nam Kỷ Dận vui vẻ cười tươi, nói xong liền cúp máy. Trong lòng hắn bỗng nhiên sảng khoái quá, bạn thân và em gái của hắn lại cùng nhau sang nước ngoài, tình cảm chắc cũng có tiến triển rồi nhỉ?

Nam Kỷ Dận vẫn đợi, đợi ngày Lục Dĩ Thiên gọi hắn một tiếng anh rể!

“Sao anh lại theo tôi, chẳng phải là bận lắm sao?” Nam Tịch Viên bất mãn nhìn Lục Dĩ Thiên, tay cũng vội giật lại chiếc điện thoại.

“Chuyện nhỏ nhặt như thế này cô cũng giận à?” Lục Dĩ Thiên nhướng mi nhìn cô.

Nam Tịch Viên trừng mắt nhìn anh, dù sao anh cũng đã đuổi theo cô rồi, thôi thì nể mặt Lục lão đại vậy, cô sẽ không chấp nhất chuyện này với anh nữa. Chỉ là không ngờ anh lại đi theo cô đến tận đây, cũng rảnh rỗi thật đấy!

“Thôi được rồi, bỏ qua đi. Tính khí tôi không tốt, lại ở với những người như các anh nên nổi cáu là chuyện đương nhiên.”

Nam Tịch Viên tiến về phía trước vài bước, Lục Dĩ Thiên cũng đi theo sau cô. Bỗng nhiên cô mở miệng hỏi:

“Anh vì anh trai tôi nên mới đuổi theo đấy à, nếu tôi không phải là em gái của Nam Kỷ Dận thì thế nào?”

Lục Dĩ Thiên không trả lời, hai tay anh bỏ vào túi mà thong dong bước đi. Nam Tịch Viên thấy thế thì trề môi:

“Biết lắm mà. Lục Dĩ Thiên, anh đừng vì tôi là em gái của bạn tốt anh mà như thế, tôi không thích! Thật sự không thích!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.