Ám Tình

Chương 87: Chương 87: Sự không tầm thường này của cô là một điều cực kì bất thường!




“Em cũng không được thân thiết với bất kỳ người đàn ông khác ngoài anh, hiểu không?” Lục Dĩ Thiên có tính chiếm hữu rất cao, anh sẽ không đồng ý để người phụ nữ bên cạnh mình gần gũi với người khác, dù là một chút cũng không.

“Em với Bạc Kỷ Nhiên chỉ là bạn mà thôi.” Nam Tịch Viên biết Lục Dĩ Thiên đang nhắc nhớ cô về chuyện lúc nãy.

“Cũng không được.”

Lục Dĩ Thiên nghiêm mặt, Nam Tịch Viên phì cười thỏa hiệp, “Được rồi được rồi, nghe lời anh hết.”

Việc Lục Dĩ Thiên chính thức xác lập quan hệ với Nam Tịch Viên cũng chưa có ai biết, thế là anh liền lấy điện thoại ra và gọi đến cho Triệu Thiên Đình và Nam Kỷ Dận. Nhìn hai người họ trên màn hình máy tính, Lục Dĩ Thiên thong dong ngồi bắt chéo chân, khóe môi cứ cong lên mãi.

“Này, cậu bị sao mà cứ cười hoài vậy?” Triệu Thiên Đình không nhịn được liền hỏi một câu.

Nam Kỷ Dận cũng xen vào, “Bọn mình đang bận bịu công việc, vậy mà cậu bắt call với cậu rồi nhìn cậu cười?”

“Hai người cần gì phải gấp như vậy chứ? Thật là!” Lục Dĩ Thiên xua tay.

“Thiên, có chuyện gì thì mau nói đi.”

Triệu Thiên Đình thúc giục, Lục Dĩ Thiên cũng không muốn vòng vo nữa, anh mở miệng và bắt đầu thốt nên từng lời một:

“Mình muốn thông báo với hai cậu một chuyện, là... mình và Tịch Viên đã chính thức yêu nhau.”

“Cái gì?” Người tỏ ra bất ngờ đầu tiên là Triệu Thiên Đình, hắn không nghĩ Lục Dĩ Thiên lại yêu đương đấy.

Nam Kỷ Dận chỉ hơi ngạc nhiên một tí thôi, sau đó liền cười ẩn ý, “Mình chỉ mới nói muốn cậu gọi mình một tiếng anh vợ cách đây không lâu, cậu cũng hành động nhanh quá rồi.”

“Biết sao được, cũng do Tịch Viên khiến mình đứng ngồi không yên nên phải đánh dấu chủ quyền trước.” Lục Dĩ Thiên khẽ đáp, bàn tay nâng ly rượu trên bàn rồi đưa lên miệng uống một hớp.

“Tịch Viên con bé... không bị cậu ép buộc đấy chứ?” Triệu Thiên Đình nghi hoặc, đuôi mày cũng cau lại.

“Cậu nghĩ đi đâu vậy.” Lục Dĩ Thiên hừ lạnh một tiếng, “Cô ấy cũng yêu mình, nhưng sao cậu lại hỏi như thế, mình không đáng được yêu thế à?”

Triệu Thiên Đình cười ha hả, “Ai bảo cậu lãnh khốc quá, phụ nữ người ta sợ chứ nào lại dám yêu?”

“Thôi được rồi, Thiên này, mình nghĩ cậu nên gọi mình tiếng anh vợ trước đi, bởi sớm hay muộn cũng phải gọi thôi.” Nam Kỷ Dận đắc ý, tâm tình cũng thoải mái hẳn lên.

Triệu Thiên Đình bồi thêm một câu, “Tiểu Viên cũng là em gái của mình, nếu cậu đã gọi Dận là anh vợ thì cũng nên gọi mình như thế.”

Đối với những lời trêu ghẹo của hai người bạn chí cốt, Lục Dĩ Thiên chỉ nhẹ nhàng phun ra ba từ:

“Đừng có mơ.”

“Này, thái độ như vậy là không được đâu.” Nam Kỷ Dận lắc đầu không hài lòng.

“Các cậu đấy, nếu muốn nghe tớ gọi là anh vợ thì ngủ đi, biết đâu nằm mơ sẽ thấy.”

“Cậu thật là hết nói nổi.”

“Chúng mình không làm gì được cậu, nhưng Tịch Viên thì không như thế. Hehe.”

Đối với Nam Kỷ Dận và Triệu Thiên Đình thì Lục Dĩ Thiên luôn xem họ là bạn thân, anh biết họ nói thế cũng vì muốn trêu đùa anh mà thôi chứ không hề quan tâm nhiều đến vấn đề có gọi nhau hai tiếng 'anh vợ' hay không. Đã là bạn thân thì tất cả những thứ rườm rà kia đều không quan trọng, miễn họ luôn tin tưởng và thấu hiểu nhau là được.

Ba người đàn ông cùng nhau trò chuyện, do cũng lâu mới nói chuyện nên có rất nhiều vấn đề để bàn, vậy nên mới bàn mãi không ngừng nghỉ.

Ở trên lầu, Nam Tịch Viên cũng đang gọi điện thoại cho Lưu Tĩnh để thông báo tình hình. Lưu Tĩnh vừa nghe được cô nói bản thân đã chính thức bắt đầu mối quan hệ yêu đương với Lục Dĩ Thiên thì không khỏi vui mừng.

“Tiểu Viên, thật sao, đúng là tốt quá mà!”

“Mình không nghĩ rằng anh ấy lại là người thổ lộ trước đấy.” Nam Tịch Viên cười vui vẻ.

“Nếu như Lục lão đại không lên tiếng thì cậu có chịu bày tỏ tâm tình của mình với anh ấy không?” Lưu Tĩnh hỏi thử, cô ấy muốn biết suy nghĩ của Nam Tịch Viên thế nào.

Nam Tịch Viên nghe thế liền ngẫm nghĩ vài giây, “Có lẽ là không, mình không thích chủ động.”

“Ừm, mình cũng nghĩ như thế.” Lưu Tĩnh gật gù tán thành, bỗng dưng một cảm giác lo lắng bủa vây lấy cô ấy một cách đột ngột, “Nhưng mà về phần ba cậu thì thế nào?”

Chuyện của Nam Tịch Viên Lưu Tĩnh biết không ít, Nam Từ muốn con gái mình không giao du gì với những người trong giới hắc đạo nhưng suy cho cùng người tính vẫn không bằng trời tính, Nam Tịch Viên lại yêu Lục Dĩ Thiên sâu đậm. Đây không chỉ là nỗi bâng khuâng của Lưu Tĩnh mà còn là điểm khó trong lòng Nam Tịch Viên.

Biết được chuyện này có lẽ Nam Từ và người đó sẽ tức giận lắm, nhưng Nam Tịch Viên cũng mặc kệ. Dù sao cô cũng đã lớn rồi, cô biết được điều nào là tốt, là xấu. Thế nên sẽ không nghe theo sự sắp xếp của người khác nữa đâu.

Nam Tịch Viên thẳng thừng đáp lời Lưu Tĩnh, “Bất quá thì cá chết lưới rách, mình không sợ.”

Đây là lần thứ hai Nam Tịch Viên nói lời này, cô không thích bị người khác xen vào chuyện của mình dù họ có là ai đi chăng nữa, vậy nên cô quyết định sẽ chẳng nghe theo ai.

Có lẽ cô là một người ương ngạnh, ngang bướng nhưng như thế thì có làm sao, miễn cô được sống là chính mình thì được rồi. Còn lại những vấn đề khác cô vốn không cần quan tâm.

“Mình nghĩ bác trai sẽ thông cảm cho cậu thôi, cậu cũng đừng áp lực quá!” Lưu Tĩnh thở dài một tiếng, cô ấy đoán tình yêu của Nam Tịch Viên có lẽ sẽ gặp trắc trở.

“Không đâu, sẽ không ai thông cảm cho mình.” Nam Tịch Viên nhớ ra điều gì đó liền cảm thấy não nề, song lại nói: “Nhưng mà giờ đây có Dĩ Thiên bên cạnh, mình không hoảng loạn gì đâu.”

“Ừm, mình tin Lục lão đại sẽ đối xử tốt với cậu.”

Nói chuyện điện thoại một lúc đã xong, Nam Tịch Viên vừa cúp máy thì Lục Dĩ Thiên cũng đi từ ngoài vào trong, thấy cô ngồi bần thần trên giường thì liền cất giọng hỏi han:

“Sao vậy, có chuyện gì không vui à?”

Nam Tịch Viên ngước mắt nhìn anh, “Không có gì, chỉ là không biết tương lai phía trước sẽ thế nào thôi.”

Lục Dĩ Thiên ngồi xuống cạnh cô, anh kéo Nam Tịch Viên vào lòng và dịu dàng vuốt ve mái tóc óng ả của cô, “Đừng suy nghĩ nhiều, anh sẽ không để em chịu bất cứ thiệt hại gì đâu.”

Tuy nói không lo lắng nhưng trong thâm tâm Nam Tịch Viên vẫn suy nghĩ mãi một vấn đề, Lục Dĩ Thiên dường như nhận ra muộn phiền của cô, thế nên liền trấn an:

“Về chuyện của ba em, anh sẽ thuyết phục ông ấy. Vả lại anh cũng là bạn tốt của Kỷ Dận, ba em biết chắc cũng sẽ nguôi ngoai phần nào.”

“Không, ba em sẽ không chấp nhận anh đâu...” Nam Tịch Viên đưa mắt nhìn vào xa xăm, lòng bỗng dưng chùng xuống nặng nề.

“Chưa thử thì làm sao mà biết được?” Lục Dĩ Thiên vẫn có lòng tin vào mình.

Nam Tịch Viên nghe vậy liền lắc đầu tuyệt vọng, “Ba Từ có thể sẽ đồng ý, nhưng ba Quân... thì không!”

“Ba Quân?” Lục Dĩ Thiên nắm được mấu chốt liền hỏi lại ngay, ba Quân mà cô nói rốt cuộc là ai vậy chứ?

Nam Tịch Viên là con gái ruột của Nam Từ, nhưng cô lại gọi ông ấy hai tiếng “ba Từ”, còn gọi một người khác bằng “ba Quân”, vậy ba Quân trong miệng cô là nhân vật huyền bí nào chứ?

Chẳng lẽ... là người đó?

Lục Dĩ Thiên liên tưởng đến những người anh biết có tên là “Quân”, lòng không khỏi ngạc nhiên. Đầu óc anh bỗng nhớ lại những chuyện xảy ra vừa qua, lúc này anh mới chợt nhận ra Nam Tịch Viên quả thật không tầm thường.

Sự không tầm thường này của cô là một điều cực kì bất thường!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.