“Yêu... tôi?”
Sự thổ lộ thẳng thừng của Lục Dĩ Thiên đã khiến cho Nam Tịch Viên giật mình không ít, tuy đã nghi ngờ anh có cảm tình với cô nhưng cô vẫn chưa dám khẳng định một trăm phần trăm, giờ đây lại nghe anh bộc bạch tâm tình như thế, Nam Tịch Viên thật sự đã bị dọa hốt hoảng.
Cô cứ nghĩ nếu Lục Dĩ Thiên có để tâm đến cô thì anh cũng sẽ chẳng bao giờ nói ra vì dù sao anh cũng rất cao ngạo, nhưng không, anh đã thốt nên lời yêu cô, vừa thẳng thắn lại dứt khoát.
Trái tim nhỏ bé cứ thế mà đập liên hồi, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Dù gì đây cũng là lần đầu tiên Nam Tịch Viên được người mình thích tỏ tình, cô có chút không thích ứng được là chuyện hiển nhiên.
Lục Dĩ Thiên nhìn cô, anh cất giọng trịnh trọng:
“Tôi vì em mà phá hủy nhiều nguyên tắc, chăm lo chu toàn cho em, lại chiều chuộng em hết mực, cùng em phát sinh quan hệ, lại chấp nhận để em sinh con cho tôi. Nam Tịch Viên, nếu điều đó không gọi là yêu thì là cái gì?”
Nam Tịch Viên thật sự rất cá tính, cô đã để trong lòng Lục Dĩ Thiên bao nhiêu ấn tượng sâu sắc, có lẽ lần đầu tiên gặp mặt nhau thì hình bóng cô đã in sâu vào tâm trí anh. Nhất là cú lăn người trên đất né tránh viên súng lạnh lẽo kia, cộng thêm việc cô nói rằng mình là thuộc hạ của anh... Bao nhiêu ký ức trải qua cùng cô, tuy không nhiều nhưng lại khiến anh bồi hồi và xao xuyến mỗi khi nhớ đến.
Anh cũng không muốn giấu giếm gì thêm, nếu đã yêu cô rồi thì nên nói cho cô biết, Lục Dĩ Thiên chưa từng nghĩ cô sẽ vì chuyện này mà xa lánh anh. Nếu thật sự có ngày đó thì bằng mọi giá anh cũng sẽ bắt cô ở cạnh mình, vì anh yêu cô nên chẳng thể để mất cô.
Điều mà Lục Dĩ Thiên muốn không gì là không thể, nếu cô cự tuyệt, anh cũng không ngần ngại mà giữ cô ở lại bên mình, bằng mọi giá phải được ở cạnh cô!
Anh bá đạo như thế bởi vì anh là Lục Dĩ Thiên!
Ngỡ ngàng cũng đã xong, Nam Tịch Viên lấy lại bình tĩnh vốn có rồi đặt ra câu hỏi:
“Anh yêu tôi từ bao giờ vậy?”
“Không biết, chỉ biết là tôi rất yêu em, không cho phép em cùng người khác thân mật.” Anh vốn bá đạo, tính khí này chưa từng thay đổi.
“Nếu tôi không yêu anh thì sao?”
Nam Tịch Viên đặt ra giả thuyết, Lục Dĩ Thiên không suy nghĩ mà đã trả lời ngay:
“Không yêu cũng phải yêu, Tịch Viên, tôi không thể để em rời xa tôi.”
“Anh ngang ngược quá rồi đấy!”
“Tịch Viên, còn em. Em đối với tôi là thế nào?” Lục Dĩ Thiên cũng rất muốn biết suy nghĩ của Nam Tịch Viên, liệu trong lòng cô có một vị trí nhỏ nào cho anh không?
Cô có yêu anh như anh đã yêu cô, hay cô vốn dĩ không xem anh ra gì?
Nam Tịch Viên nhướng mi, “Anh đoán xem?”
“Tôi không biết.” Bảo anh đoán tâm ý của một người ranh mãnh như cô, đúng là quá khó rồi!
Nam Tịch Viên nhoẻn miệng cười, “Đời này Nam Tịch Viên tôi chỉ ân ái với người mà mình thích, nếu người đàn ông đó không phải người tôi yêu thì tôi đã sớm giết anh ta trước khi anh ta chạm vào thân thể của tôi rồi.”
Nếu Lục Dĩ Thiên đã nói, cô cũng bên “lật bài ngửa” với anh, dù sao cô cũng biết được bản thân đang yêu Lục Dĩ Thiên, vậy nên cô cũng muốn cùng anh trở thành một cặp đôi hạnh phúc.
“Em... cũng yêu tôi?”
Phải nói rằng lâu lắm rồi Lục Dĩ Thiên mới có biểu cảm ngạc nhiên đến thế này, anh cứ tưởng Nam Tịch Viên sẽ từ chối tình cảm của anh dành cho cô nhưng khi biết được cô cũng yêu mình thì anh cực kỳ vui mừng.
“Yêu chứ, sao lại không yêu.” Nam Tịch Viên cười tươi, cô chủ động đưa tay vòng lấy cổ của Lục Dĩ Thiên, “Anh tốt với em như vậy, trái tim em đâu phải sắt thép đâu mà không cảm động?”
Lục Dĩ Thiên bật cười thành tiếng, sự hân hoan nhanh chóng bao lấy tâm trí anh, anh đưa tay ôm lấy eo cô, khóe môi cứ cong mãi. Anh cất giọng yêu thương:
“Rất tốt, Tịch Viên may quá, em yêu anh thì anh đã cảm thấy vui sướng lắm rồi!”
Lục Dĩ Thiên đưa tay kéo cô vào lòng mình, đã lâu rồi anh mới cảm thấy thỏa mãn như bây giờ, hóa ra cảm giác được người mình yêu đáp trả tình cảm dễ chịu như thế, thật khiến con người ta thích thú!
“Lục Dĩ Thiên, không được phản bội em.” Nam Tịch Viên không sợ yêu, cái cô sợ nhất chính là sự phản bội. Nếu một ngày chợt nhận ra người mình thương nhất lại quay lưng với mình, điều đó xảy ra chắc có lẽ cô sẽ điên mất.
“Cả đời này chỉ yêu mình em.” Đối với Lục Dĩ Thiên, anh chưa từng nghĩ sẽ rung động bởi bất kì người nào nhưng khi gặp Nam Tịch Viên thì mọi chuyện đã khác, anh không những phải lòng cô mà còn yêu cô say đắm. Lục Dĩ Thiên biết bản thân đã không thể thiếu vắng bóng hình của cô, dù cho thời gian có trôi thế nào thì người mà anh để trong mắt cũng chỉ có một mình cô mà thôi.
Lục Dĩ Thiên không dễ dàng yêu đương với bất kì ai, nhưng Nam Tịch Viên là ngoại lệ duy nhất.