Nam Tịch Viên đi loanh quanh Lục gia, cô lại không biết đường ra là lối nào. Vốn đã mù đường mà giờ đây lại không bắt gặp một người giúp việc nào cả, vậy nên cô cũng chỉ có thể tự tìm hướng để thoát ra mà thôi.
Hắc Uyển đã rộng, giờ đây Lục gia còn rộng hơn nhiều, đối với một con người không xác định được phương hướng như cô thì quá là khó khăn.
Càng đi thì đường như càng được mở ra, sao lại chẳng có điểm dừng thế này, thế thì biết bao giờ mới có thể thoát được? Trước mặt Nam Tịch Viên lúc bấy giờ là hai ngã rẽ, biết đi hướng nào mới đúng đây chứ?
Biết vậy lúc đầu nhờ người giúp việc chỉ hướng là được rồi, thật tức chết cô mất!
“Lục Dĩ Thiên đúng là kẻ lắm tiền, xây một Lục gia lớn như thế này để làm gì chứ, hại tôi không thể tìm được đường ra!”
“Nói xấu gì tôi đấy?”
Nam Tịch Viên vừa dậm chân cảm thán một câu thì phía sau bỗng vang lên một âm thanh trầm thấp, cô giật mình quay sang nhìn thì thấy ngay hình ảnh quen thuộc, là Lục Dĩ Thiên.
May quá, gặp được anh ở đây thì tốt rồi. Nhưng chẳng phải anh nói đến tối mới có thể trở về sao, sao giờ lại có mặt tại nơi này chứ?
Nam Tịch Viên nhìn vào đôi mắt đen láy của Lục Dĩ Thiên, lại nghĩ đến những lời nói của Lưu Tĩnh và tâm tư của chính bản thân mình, đuôi mắt bất giác cụp xuống.
“Bị gì vậy?” Lục Dĩ Thiên thấy sự khác thường trên mặt Nam Tịch Viên thì liền tiến lại gần cô, anh nâng cằm cô lên rồi quan sát.
Nam Tịch Viên kéo tay anh ra, cô khôi phục lại bộ dạng bình thường rồi đáp:
“Không có gì. Nhưng tại sao anh lại về rồi?”
“Chẳng phải em gọi cho tôi sao?” Đúng vậy, chỉ vì một cuộc gọi của cô mà Lục Dĩ Thiên đã bỏ tất cả công vụ lại và chạy một mạch trở về Hắc Uyển. Lại nghe tin cô đến Lục gia, thế nên anh mới tìm cô.
“Ờ.” Nam Tịch Viên chợt nhớ ra, cũng không nghĩ anh sẽ trở về.
Chợt, Lục Dĩ Thiên nắm lấy tay Nam Tịch Viên sao đó quẹo phải, “Biết em mù đường, vào là không thể ra.”
“Ai bảo Lục gia của anh lớn như thế chứ!” Đây cũng không phải là lỗi của cô.
“Lần sau muốn đi thì sai người đưa đi rồi đưa về, em đúng là không biết suy tính trước sau.”
“Hừm.”
Lục Dĩ Thiên nhanh chóng đưa Nam Tịch Viên xuống lầu và đưa cô rời đi, người giúp việc thấy cảnh tay trong giữa anh và cô thì cũng đã đoán ra được bảy phần, nhưng lại chỉ biết im lặng cúi đầu. Phàm là chuyện của lão đại, họ vốn không nên cũng không thể xen vào.
Lục Dĩ Thiên đưa Nam Tịch Viên về lại Hắc Uyển, cả hai cùng ngồi xuống sô pha, tuy nhiên anh vẫn không có ý định sẽ buông tay cô ra. Nhìn Nam Tịch Viên bằng ánh mắt trìu mến, anh hỏi:
“Nói đi, em có chuyện gì muốn nói với tôi vậy?”
“Ờ... không có gì.” Nam Tịch Viên cũng chẳng biết mở lời thế nào mới phải, chẳng lẽ hỏi anh rằng anh có yêu cô không ư, như thế có lỗ mãng quá không?
“Em định lừa tôi...” Lục Dĩ Thiên vẫn chưa nói xong thì điện thoại vang lên tiếng chuông, anh vội vàng lấy ra và ấn nghe.
Chẳng biết bên kia đã nói gì, mặt Lục Dĩ Thiên bỗng đen kịt lại. Anh bỏ điện thoại xuống, quay sang nhìn Nam Tịch Viên chăm chú. Bị anh nhìn như thế khiến cô không thích ứng được, sao vậy nhỉ?
Nam Tịch Viên lắp bắp, “Anh... anh có vấn đề gì à?”
Sắc mặt Lục Dĩ Thiên hung hãn quá, có khi nào định đánh cô không chứ?
“Nam Tịch Viên, lúc nãy em vừa đi đâu về?” Lục Dĩ Thiên hỏi, đôi mắt cũng trở nên sắc bén hơn bao giờ hết.
Nam Tịch Viên nghi hoặc, “Ra ngoài gặp Chân Đông Kình và tiểu Hà, không được sao?”
“Không chỉ mình Chân Đông Kình.”
“Ờ, vô tình gặp Bạc Kỷ Nhiên nữa.” Nam Tịch Viên cũng chẳng hiểu sao bản thân lại nói chuyện của mình cho Lục Dĩ Thiên biết, lại còn thành thật như tội phạm đang bị tra khảo.
“Nam Tịch Viên, tại sao em lại có cử chỉ thân mật với Bạc Kỷ Nhiên?”
Câu hỏi của Lục Dĩ Thiên khiến Nam Tịch Viên ngẩn người, cử chỉ thân mật gì chứ, anh đang nói gì vậy?
“Lục Dĩ Thiên, anh bị làm sao vậy?” Thái độ này đúng là quá kì lạ rồi, cô chỉ tình cờ gặp Bạc Kỷ Nhiên có một chút thôi thì lại bị anh tỏ thái độ giận dữ thế kia, là do anh ấm đầu ư?
“Em còn hỏi tôi? Nam Tịch Viên, em không những ngồi chung xe với Bạc Kỷ Nhiên mà còn ôm chặt lấy cậu ta, rốt cuộc em có để tôi trong mắt không hả?” Khi nghe được Thủy Nhất thông báo chuyện này thì Lục Dĩ Thiên đã không thể bình tĩnh được, cô thế nào mà lại gần gũi với người khác chứ, anh không thể chấp nhận việc đó.
Nam Tịch Viên chợt hiểu ra lý do mà Lục Dĩ Thiên hậm hực như thế là vì rồi, nhưng cũng ngộ nghĩnh thật, cô đi với Bạc Kỷ Nhiên thì mắc mớ gì anh phải giận dữ chứ?
“Ngồi moto không ôm cho ngã xuống đất à?” Nam Tịch Viên vênh mặt hỏi, lại trách: “Anh cũng kì lạ thật, sao lại bày ra khuôn mặt đằng đằng sát khí đó với tôi chứ, tôi có làm sai gì sao?”
“Nam Tịch Viên, chẳng lẽ em không hiểu?”
“Hiểu, tôi thì hiểu gì chứ?”
Nói xong câu này dường như Nam Tịch Viên ngờ ngợ ra điều gì đó, chưa kịp hỏi thì Lục Dĩ Thiên đã trả lời giúp cô giải đáp thắc mắc trong đầu:
“Tôi không thích em gần gũi với người khác là vì tôi ghen, em không nhận ra sao?”
“Ghen... ghen cái gì, vì sao lại ghen?”
“Vì tôi yêu em, yêu em nên mới ghen như thế!”