Đuôi mày Vũ Châu Thanh cau lại, cô ta không nghĩ rằng Lục Dĩ Thiên lại nói bệnh tình của mình cho Nam Tịch Viên nghe, đã vậy còn nói luôn ngày tái phái độc trong người anh cho Nam Tịch Viên hay. Sở dĩ Vũ Châu Thanh biết điều này là vì câu hỏi của Nam Tịch Viên, ý của cô rất rõ ràng, đó chính là liệu cô ta có thể bình phục để túc trực bên cạnh Lục Dĩ Thiên khi anh bị đau đớn về thể xác hay không.
Vũ Châu Thanh đã quá xem thường Nam Tịch Viên, một người phụ nữ chỉ ở cạnh Lục Dĩ Thiên hai tháng thôi mà lại được anh xem trọng như vậy, chuyện gì cũng nói cho biết. Lại còn vì Nam Tịch Viên mà trừng phạt cô ta một cách nặng nề, Vũ Châu Thanh không oán Lục Dĩ Thiên vì dù sao anh cũng là lão đại của cô ta, nhưng cô ta lại hận Nam Tịch Viên, nếu cô không xuất hiện thì mọi chuyện sẽ không như thế!
“Bình phục hay không cũng mặc kệ tôi, cô không cần phải quan tâm!” Hơi thở Vũ Châu Thanh trở nên yếu ớt, sức lực cũng chẳng còn nhiều nên khi tức giận thì liền mệt mỏi ngay.
Nam Tịch Viên không muốn đôi co với Vũ Châu Thanh nữa nên liền rời đi, nhưng không ngờ Vũ Châu Thanh đã cản lại:
“Khoan đã.”
Nam Tịch Viên dừng chân, “Có việc gì?”
“Nam Tịch Viên, cô đừng có bày ra cái chiêu trò quyến rũ lão đại, có lẽ hiện tại lão đại cảm thấy hứng thú với cô nhưng tương lai thì thế nào, mọi chuyện vẫn chưa xác định được đâu!” Vũ Châu Thanh không thích Nam Tịch Viên một chút nào cả, cô ta thấy cô luôn tỏ ra thanh cao và khó gần, thật đáng ghét!
Nam Tịch Viên nhếch môi cười khẩy một cái, thái độ của Vũ Châu Thanh đã khiến cô khẳng định hơn cô ta có tình ý với Lục Dĩ Thiên. Cô không tức cũng chẳng giận vì những câu chữ của Vũ Châu Thanh, ngược lại còn cảm thấy buồn cười. Chẳng lẽ giờ đây cô nên nói cho Vũ Châu Thanh nghe rằng Lục Dĩ Thiên có ý muốn cô sinh con cho anh để cô ta hiểu rằng đối với cô Lục Dĩ Thiên đã dành nhiều phần yêu thương hơn?
Nhưng thôi vậy, cô ta nghĩ sao thì cứ mặc kệ cô ta, cô cũng không muốn gây sự thêm. Nam Tịch Viên chẳng quan tâm gì đến biểu cảm giận dữ trên mặt Vũ Châu Thanh, cô nhếch mép:
“Cố gắng tịnh dưỡng cho tốt đi!”
Nam Tịch Viên rời đi dưới sự tức tối của Vũ Châu Thanh, cô ta thật không ngờ cô lại có thái độ hờ hững thế này. Vũ Châu Thanh siết chặt tay, răng cũng nghiến lại ken két thành tiếng.
Nam Tịch Viên, đừng có đắc ý sớm!
Vũ Châu Thanh nhìn xuống thân thể đầy rẫy vết thương của mình, da thịt cô ta nứt nẻ chảy máu cũng là vì bị roi đánh xuống. Những điều này đều do Nam Tịch Viên ban hết, khổ sở hình thành trên cơ thể của cô ta cũng là vì Nam Tịch Viên, tất cả là tại cô!
Vũ Châu Thanh ở Mĩ mấy tháng để tìm tòi và nghiên cứu thuốc giải chất độc trong người Lục Dĩ Thiên, cô ta không ngờ rằng trong hai tháng này lại xuất hiện một Nam Tịch Viên đáng ghét ở cạnh Lục Dĩ Thiên. Đã vậy Nam Tịch Viên còn khiến Lục Dĩ Thiên để tâm tới, nhớ đến thái độ của anh lúc sáng, Vũ Châu Thanh cảm thấy rất đau lòng. Anh lại vì một người xa lạ mà quát tháo cô ta, đã vậy còn phạt cô ta năm mươi roi không thương tiếc. Vũ Châu Thanh vốn biết Lục Dĩ Thiên lãnh khốc vô tình, nhưng nào ngờ anh cũng không hề nương tay với cô ta.
Cô ta đã đi theo anh lâu như vậy, tưởng chừng anh sẽ vì chuyện này mà ưu ái cho cô ta nhiều hơn. Nhưng Vũ Châu Thanh đã sai rồi, cô ta lại không nghĩ đến có ngày anh lại phạt cô ta nặng như thế.
Mặc dù bị thương không thể rời khỏi giường nhưng Vũ Châu Thanh sẽ cố gắng hết sức có thể để bình phục, sau đó sẽ trở lại như lúc xưa, ngày ngày ở cạnh Lục Dĩ Thiên và chăm lo bệnh tình cho anh.
Vũ Châu Thanh tự nghĩ, có lẽ Nam Tịch Viên là em gái của Nam Kỷ Dận nên mới được Lục Dĩ Thiên quan tâm nhiều hơn, chứ anh hoàn toàn không có tình ý gì với cô cả! Nhất định là như vậy mà!
Vũ Châu Thanh vẫn đang suy nghĩ bần thần thì cửa đột ngột bị mở ra, Lục Dĩ Thiên vội vã bước vào. Cô ta thấy thế thì lắp bắp không tin, “Lão... lão đại.”
Vũ Châu Thanh ngỡ ngàng khi thấy bóng dáng quen thuộc này, có phải anh đến đây là để thăm hỏi cô ta không? Lòng Vũ Châu Thanh bất giác sung sướng, nếu như thế thì cô ta cũng chẳng cưỡng cầu gì thêm.
“Nam Tịch Viên đâu?”
Chỉ một câu hỏi của Lục Dĩ Thiên đã khiến Vũ Châu Thanh rơi vào hụt hẫng, hóa ra anh đến đây là vì tìm Nam Tịch Viên, thấy cô ta bị thế này cũng chẳng hỏi han nửa lời, ngược lại lại lo lắng cho Nam Tịch Viên, thật trào phúng quá đi mất!
“Nam Tịch Viên chỉ vừa mới ra rời đi thôi thưa lão đại.” Tuy là bất mãn nhưng Vũ Châu Thanh lại không dám để lộ ra mặt, cô ta chỉ biết cung kính trả lời.
Lục Dĩ Thiên vừa nghe xong liền có ý định rời đi, nhưng nhớ ra việc gì đó liền quay sang Vũ Châu Thanh và cất giọng cứng rắn:
“Nam Tịch Viên là người phụ nữ của tôi, Vũ Châu Thanh, tôi không cho phép cô hại cô ấy thêm một lần nào nữa. Nhớ đấy!”
Lục Dĩ Thiên lạnh lùng rời đi, chính cái xoay người đó đã mang đến cho Vũ Châu Thanh bao nhiêu tuyệt vọng. Giây phút anh vừa quay đầu, Vũ Châu Thanh bắt gặp trên cổ anh là một dấu hôn to đùng. Vũ Châu Thanh đau lòng không nguôi, vết hôn đó ngoài Nam Tịch Viên ra thì chẳng còn ai có thể dám để lại.
Thì ra là thế, Vũ Châu Thanh đau lòng ôm lấy ngực trái, tim nhói lên một cái, thật khó chịu!
Lục Dĩ Thiên chưa từng thốt ra những lời này, giờ đây anh đã thổ lộ được như thế cũng đủ biết Nam Tịch Viên trong mắt anh quan trọng đến nhường nào.
Cô ta cứ tưởng Lục Dĩ Thiên sẽ không đụng đến đàn bà và cũng sẽ không biết cái gì gọi là tình cảm, nhưng Vũ Châu Thanh đã hoàn toàn sai lầm rồi! Cô ta tương tư anh lâu như vậy, hết mình với anh như vậy nhưng cũng chưa từng nhận được từ anh một chút dịu dàng nào. Cớ gì Nam Tịch Viên lại có thể lọt vào mắt của anh, khiến anh quan tâm sâu sắc chứ?
“Huhu...” Vũ Châu Thanh gục đầu xuống gối, khóc nức nở...
...