Bà đồng vội chạy lại phía anh Điều. Anh Điều vẫn quằn quại trên nền đất.Loan rút một chiếc kim bọc trong mảnh vải đỏ đưa cho bà đồng. Bà đồng đâm chiếc kim vào giữa đôi lông mày của anh Điều. Một dòng máu đen chảy ra. Đầu chiếc kim cũng chuyển sang thâm đen lại. “Không xong rồi, quỷ nhập tràng rồi. Bây giờ phải đưa cậu trai này về đền của tôi.” Nói rồi bà đồng hắt thứ nước thánh vào chiếc khăn đỏ nãy trải trên đùi rồi trải lên mặt anh Điều. Đang trong cơn giãy giụa, anh Điều chợt nằm im, chỉ còn tiếng thở nặng nhọc. Toàn cùng Loan xốc vai anh Điều một cách khó nhọc để đưa ra xe. Tới 4 giờ sáng thì tới chân khu đền. Bà đồng nhờ một vài người dân dậy sớm đi làm dìu anh Điều vào trong đền. Họ rất nhiệt tình giúp đỡ và dường như đã quen với cảnh tượng này. Vào trong đền, bà đồng thắp hương khấn lễ. Nỏi rồi bà rải muối thành 1 vòng tròn trên nền đất, để anh Điều nằm vào trong, đoạn kéo chiếc khăn ra. Sau đó, tất cả cùng ngồi xuống đối diện anh Điều. “Ai đang ngự trong thân xác thanh niên này? Mau xưng danh!” Bà đồng vừa nói vừa hắt muối vào người anh Điều. Từ từ, anh Điều ngồi dậy, mắt vẫn nhắm nghiền, chân tay vẫn đơ cứng. Anh Điều ngồi lắc lư từ trước ra sau rồi cười lên một cách man dại hòa lẫn với tiếng thở “Ha haa ha...Hizzz..Hizz Hehe..” Anh Điều cất tiếng, nhưng bằng một giọng trầm khác với giọng anh thường ngày. “Lâu lắm...lâu lắm rồi ta mới có cảm giác này..Ở nơi u tối đấy...không ai nghe thấy ta...“. Bà đồng hét: “Ngươi muốn gì? Con quỷ kia?“. “Đương nhiên là dương khí của ngươi..ngươi và của ngươi.” Con quỷ trong thân xác anh Điều khoát tay. “Nhưng không sao...Hizzz...giờ ta chỉ cần thân xác này là đủ Hizzz...” “Cho ta biết chuyện gì xảy ra ngày hôm ấy?” Bà đồng hỏi. “Con chó cái! Hizzz..con chó cái độc ác đó đã giết ta...“. “Là ai?” Bà đồng gặng hỏi...”Quá lâu rồi...ta không còn nhớ nữa Hizzz. Trên vai cô ta có một đứa trẻ? Là ai nhỉ? Haha heeehee Hizz Hizzz...“. Đoạn con quỷ lại khua tay trong không khí như cầm chiếc bay quét lên tường..””Cút ra khỏi thân xác của người này đi..” Bà đồng lấy cành trúc treo chuông dựng trong góc đền quật vào người anh Điều. Loan đứng hất nước thánh. Con quỷ quằn người lên đau đớn. Nó đứng dậy định lao về phía bà đồng nhưng khi nó bước gần đến vòng tròn muối thì chợt khựng lại. Muối chợt bốc cháy thành một vòng đen trên nền nhà. “Thả ta ra!!..Hizzz...Ta đã bị giam cầm quá lâu...” Con quỷ điên cuồng hét.Bà đồng rút trong chiếc túi đeo bên người ra một lá bùa có ghi sẵn chữ. Bà cắn đầu ngón tay rồi quệt máu vào đó. Đứng dậy, bà đốt lá bùa trên bàn điện, miệng không ngừng lẩm nhẩm. Lá bùa cháy hết cũng là lúc anh Điều ngồi bệt xuống, im lìm. Bà đồng mệt mỏi ngồi bóp đầu. “Không giải quyết sớm cây ngải ngăn con quỷ này siêu thoát thì chẳng mấy chốc nó sẽ ăn hết linh hồn của cậu trai kia...Cây Ngải giam nó trên nhân gian này, ngày ngày vất vưởng...Giờ không phá được Bùa khóa của cây ngải thì ta cũng chẳng thể trục hồn...” Toàn đáp: “Nó có nhắc đến một cô gái trẻ đã giết hắn...Theo như lời kể của mẹ chị Anh Thơ thì người cuối cùng hắn gặp có lẽ chỉ là hai người con gái ấy- Anh Thơ và cô nhân tình. Mà giờ chúng ta chỉ có thể gặp đúng một người thôi...”Bà đồng đáp: “Để rõ ràng sự việc ngày hôm đó phải hỏi chuyện cô ta. Nhưng chắc chắn Ngải Âm hồn được tạo ra từ một người đã chết. Vậy khả năng cao nhất chính là Anh Thơ đã vô tình tạo nên cây ngải từ oán niệm trước khi mất và giờ cây ngải vẫn đang hoạt động dựa theo tâm niệm cuối cùng của cô ta. Người tạo ngải âm hồn phải trao linh hồn cho Ngải – hồn xiêu phách tán, chết không toàn thây! Giờ không biết cô ta để cây ngải ở đâu? Suốt 20 năm qua??” Cảnh sát vây đầy quanh ngôi nhà riêng trên con phố nhỏ của thành phố Thái Nguyên. Chủ cửa hàng đến nơi như thường lệ vào 7 giờ sáng, thấy cửa hàng của mình bị đột nhập. Bên trong căn phòng kho tan hoang vụn vữa. Hốc tường lộ ra một bộ xương đen sì đang gục đầu trong bộ quần áo bảo hộ lao động. Trên nền nhà có vẽ một vòng tròn quái gở. Chủ cửa hàng nôn thốc tháo rồi run run gọi cho cảnh sát. Đêm qua, chuyện kinh khủng gì đã xảy ra ở đây?Thông qua khám nghiệm, cảnh sát xác định cái xác là của Bùi Công Hiếu, được báo mất tích cách đây hơn 20 năm. Trên chiếc búa tạ được vứt lại hiện trường có dấu vân tay của ông Văn- một người đàn ông sống ven sông Cầu cùng dấu vết của Phạm Hồng Điều, đang trọ ngay gần đó. Tính chất vụ án hết sức nghiêm trọng. Cảnh sát vẫn chưa tìm được tung tích của nghi phạm Điều. Điều mới gần 30 tuổi, lúc nạn nhân qua đời mới gần 10 tuổi, như vậy loại bỏ khả năng Điều là hung thủ. Nhưng việc cậu ta có mặt tại hiện trường vụ án là một dấu hỏi lớn. Ông Văn cùng cô Như- nhân tình cách đây hai mươi năm của nạn nhân Hiếu được triệu tập gấp. Tại nơi tra thẩm, ông Văn không khai gì nhưng chỉ khẳng định mình không phải người giết hại nạn nhân Hiếu. Cô Như sợ sệt, khóc ròng trong nước mắt, không dám khai gì. Cuộc điều tra đang lâm vào bế tắc vì những dấu vết đã bị bào mòn qua năm tháng.Tiếng chuông cửa nhà ông chủ thầu reo vang. Bà giúp việc lật đật chạy vào báo: “Có người tìm cô Như ạ...“. Ông lão bụng phệ khoát tay bảo đuổi đi. Bà gúp việc đáp; “Cậu ta nói..Nếu như không cho gặp thì..thì cậu ta sẽ báo với cảnh sát tất cả những gì cậu ta biết...“. Ông ta tím mặt bảo mời vào. Toàn bước vào căn nhà nguy nga rồi ngồi ở phòng khách chờ đợi. Một lúc sau cô Như bước xuống- giờ đã hơn 40 tuổi nhưng khuôn mặt vẫn giữ được nét quí phái và xinh đẹp của tuổi trẻ. Ánh mắt thấm đẫm nét buồn. Cô ta giam mình trong nhà suốt hai mươi năm nay, không xuất giá. Toàn mới gặng hỏi vài câu, cô ta đã khóc nức nở. Dường như che giấu một bí mật suốt hơn hai mươi năm là quá sức đối với cô ta. Như một chiếc mụn nhọt sắp vỡ, trong tiếng nói nghẹn ngào, cô ta kể lại câu chuyện và cái đêm định mệnh ấy.Ngày hôm ấy cô ta đến thăm Hiếu, chàng trai điển trai mà cô mê tít từ lần đầu mới gặp. Dù biết anh ta đã có người yêu suốt mấy năm nay nhưng cô ta không kiềm lòng được. Họ lao vào nhau như hai con thú khát tình. Như hứa hẹn sẽ đưa Hiếu đến với đỉnh cao danh vọng, chỉ cần anh ta lên thành phố và dứt bỏ cô người yêu dưới này. Hiếu nói sẽ suy nghĩ. Dại gì chứ, Thơ yêu anh ta thật nhưng Như mới là người có thể đem lại cho anh mọi thứ. Như giàu có lại học thức, đến với Như tương lai anh ta sẽ rộng mở, ước mơ của anh ta sẽ thành hiện thực. Họ đang say sưa trong vòng tay nhau thì Thơ xuất hiện ở căn phòng tầng 2. Như chột dạ cuống cuồng che lấy tấm thân trần trụi. Hiếu vội mặc chiếc quần đùi lại rồi chạy đến phía Thơ phân trần. Thơ gào khóc, đấm Hiếu túi bụi. Họ giằng co nhau. Hiếu trượt chân ngã xuống cầu thang lăn xuống tầng 1. Thơ chạy theo. Như không dám tiến lại gần cuộc ẩu đả. Phía dưới im ắng. Như bước từng bước xuống cầu thang nhập nhoạng tối. Phía dưới chân cầu thang, Thơ đang ngồi bên dáng bất động của Hiếu dưới chân cầu thang. Thơ quay lại nhìn Như, ánh mắt vô hồn và lạnh lẽo. Như lùi lại, sợ Thơ lao vào mình cấu xé. Thơ nở một nụ cười man dại. Rồi cô ta bước lại gần khu tường còn đang lát gạch dở, nhìn vào trong đó. Đoạn cô ta lẳng lặng mặc bộ quần áo bảo hộ gần đó vào người Hiếu rồi kéo lê Hiếu gần tới bức tường. Rồi cô ta nhồi Hiếu vào trong bức tường trong tư thế thẳng đứng. Cô ta lấy chiếc bay gần đó, xúc xi măng và đắp từng chiếc gạch lấp chỗ còn trống lại. Chỉ để thừa lại đúng đôi mắt của Hiếu.Như run sợ đứng chứng kiến từ đầu đến cuối, đôi chân bủn rủn ngồi bệt xuống. Cô ta đang làm cái quái gì vậy...?Khi trời gần sáng cũng là lúc Hiếu tỉnh lại. Nhìn thấy mình ở trong một cỗ quan tài bằng gạch, Hiếu hét lên, đôi mắt đảo điên hoảng loạn: “Thả tôi ra...cô làm cái quái gì vậy...Con điên..Đồ khốn nạn...” Thơ vẫn ngồi trầm ngâm cạnh đó, bình tĩnh đứng dậy, nhặt lấy một viên gạch cộng thêm một ít xi măng tiến lại gần Hiếu. Hiếu biết cô ta định làm gì. Hắn ta van xin: “ Anh xin em...Là anh có tội, thả anh ra đi. Anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em nữa. Đi mà, Thơ ơi...“. Thơ đặt viên gạch từ từ vào chỗ trống, che lấp đi đôi mắt của Hiếu, đồng thời thì thầm với anh ta câu nói gì đó. Giọng nói Hiếu nhỏ dần rồi không thể nghe rõ nữa. Như bụm mặt khóc. Thật kinh khủng.Ngẩng mặt lên, Như giật mình lùi lại. Thơ đang đứng lặng lẽ trước mặt mình. Thơ cúi xuống mỉm cười, nói bằng cái giọng lạnh lẽo đến gai người. “Nếu cô dám hé răng một câu về hắn ta. Cô cũng sẽ như thế đấy.”- Nói rồi Thơ cười phá lên hoang dại: “Hahaahaa...“. Nghe thấy thế Như run rẩy chạy vụt ra khỏi căn nhà. Chạy ngang qua Thơ, cô nghe thấy giọng nói Thơ rất nhẹ: “Tôi nguyền rủa anh kiếp này bất lão bất tử, bất sinh bất diệt, vạn kiếp bất phục, không thể siêu sinh...”