Ám Vô Dạ Online

Chương 15: Chương 15




Nghe thấy tiếng cửa mở, Hàn Phi Tường nghi hoặc ló đầu từ trong bếp ra, còn chưa thấy rõ người vào là ai đã bị phi tiêu tiếp đón, vội giơ nồi đỡ được đám phi tiêu, Hàn Phi Tường bấc đắc dĩ kêu: “Ba mẹ, vừa mới về nhà đừng đùa mấy thứ giật gân vậy được không?”

“Chao ôi, Tiểu Tường lâu rồi không thấy, con vẫn đáng yêu như vậy mà, mau để mẹ con ngắm xem nào.” Mẹ Hàn quăng hành lý sang một bên, lập tức lao đến ôm lấy Hàn Phi Tường, hôn chụt một cái thật to.

“Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có coi con là trẻ con nữa!” Cố gắng giãy dụa mà không thoát khỏi cái ôm nồng nhiệt của mẫu thân đại nhân, Hàn Phi Tường chịu không nổi trợn trắng mắt.

“Ai nha, dù con có qua hai mươi tuổi rồi nhưng trong mắt mẹ, con sẽ mãi chỉ là một đứa bé thôi.” Mẹ Hàn vui tươi hớn hở nói.

“Mẹ còn không thèm áy náy nữa cơ đó, nói muốn nhanh chóng trở về mừng sinh nhật con, cuối cùng về muộn luôn.” Hàn Phi Tường bất mãn trách cứ.

“Rồi rồi, thật có lỗi, con ngoan, ba mẹ có chút việc phải hoãn lại.” Chắp hai tay, mẹ Hàn vẻ mặt có lỗi nói.

“Quên đi, con vốn chẳng trông mong gì vào mấy người.” Lại vô lực đảo trắng mắt, Hàn Phi Tường quyết định không thèm dạy dỗ hai vị phụ mẫu nhà mình nữa, “Ba mẹ đã ăn cơm chưa?”

“Còn chưa có.”

“Chờ, để con đi làm.” Một lần nữa trở vào nhà bếp, Hàn Phi Tường nhìn cái nồi trong tay đã anh dũng hy sinh vì hứng phải phi tiêu, thở dài một tiếng, ném nó vào thùng rác rồi lại cầm một cái khác đi ra.

“Lần sau còn dám phá phách đồ đạc, hai người cứ biết tay!”

Nghe tiếng rống giận dữ truyền ra từ bếp, ba mẹ Hàn liếc mắt nhìn nhau, đều tỏ vẻ hơi sợ hãi, rồi lại lập tức phá lên cười.

.

Bận rộn một lát, sau đó Hàn Phi Tường liền bày ra một bàn đầy ắp các món ăn đủ hương sắc.

“Đã lâu không được ăn đồ Tiểu Tường làm, thật sự rất hoài niệm đó.” Mẹ Hàn biểu tình vô cùng cảm động.

“Loại chuyện này không phải đáng lẽ là mẹ làm sao? Đúng là bà mẹ không hợp cách.” Hàn Phi Tường còn cố ý nhấn mạnh ba chữ ‘không hợp cách’.

“Ai nha, Tiểu Tường sao phải so đo nhiều vậy làm gì chứ.”

Nghe xong người mẹ bề ngoài thành thục xinh đẹp thanh tao nhưng bên trong lại hệt như một đứa nhỏ không lớn nổi nói ra mấy lời đó, Hàn Phi Tường lại bất lực đảo trắng mắt. Cậu rốt cuộc đã gây nên tội tình gì mà lại gặp phải ba mẹ kiểu này chứ.

May mắn ba Hàn động lòng thương hại, cảm thấy vợ mình trêu cợt con trai hơi quá đà rồi, lúc này mới ho khan một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tiểu Tường, lần này chúng ta trở về là vì có chuyện quan trọng muốn nói với con.”

“Ba nói đi.” Hàn Phi Tường quả thật không hề đem biểu tình đứng đắn nọ của ba mình để vào mắt, hờ hững nói.

“Con cũng đã hai mươi tuổi rồi nên ta và mẹ con bàn bạc quyết định sẽ cho con chính thức tham gia vào sự vụ của dòng họ, vừa vặn lần nãy có một nhiệm vụ rất thích hợp với con, chúng ta nghĩ muốn cho con thử sức.”

Nhíu mày, Hàn Phi Tường cũng không quá bất ngờ. Dù sao người họ Hàn luôn theo nghiệp vệ sĩ, cậu từ nhỏ đã biết vậy, hơn nữa đều chuẩn bị kĩ càng cả rồi.

“Vậy nhiệm vụ đầu tiên của con là gì?”

“Bảo hộ người kế nhiệm mới của gia tộc Wesley, dù sao con cũng sắp được nghỉ đông rồi, vừa lúc có thể làm vệ sĩ trọn vẹn 24 giờ.” Ba Hàn tiện tay đưa ra mấy tờ tư liệu.

Nhận lấy tư liệu cẩn thận lật xem một lượt, Hàn Phi Tường càng đọc càng nhíu chặt mày.

“Cái gì thế này, đây căn bản không có viết chút gì về cái người con phải bảo vệ, ngay cả ảnh chụp đều cũng không, chỉ có mỗi cái tên Wesley này thôi!”

“Xin con đấy con trai, con có biết dòng họ Wesley đại diện cho cái gì không hả? Chính là tiền bạc cùng quyền lực đó nha. Nói đến gia tộc Wesley hùng mạnh bên Anh, có người nào mà không biết chứ? Xem ra ta phải bổ túc cho con mấy khóa về mặt này mới được, kiến thức trong đầu ít ỏi quá.” Ba Hàn vô cùng đau xót nói.

Bực tức, Hàn Phi Tường bất mãn kêu: “Đương nhiên con biết gia thế của Wesley rồi, nhưng nếu bọn họ muốn họ Hàn chúng ta bảo vệ thì ít nhất cũng phải có chút thành ý chứ! Ngay cả người được bảo vệ cũng không có chút thông tin nào, vậy coi như khinh thường chúng ta sao?”

“Không không không, con trai à, cái này là do bọn họ cẩn trọng thôi, ta thấy cũng rất phải mà.” Ba Hàn biểu tình không vui vẻ lắm nói, “Nói coi, rốt cuộc con có muốn nhận nhiệm vụ này không? Nghe nói người mới kế nhiệm bên đó tuổi cũng xấp xỉ con đấy.”

“Con nhận, con thật muốn trông xem cái tên chết dẫm kia rốt cuộc mặt mũi dài ngắn ra làm sao.” Ném tài liệu, Hàn Phi Tường khí thế mười phần nói.

“Ha ha, chúng ta trông chờ vào biểu hiện của con đó.” Vỗ vỗ tay, ba Hàn mẹ Hàn hết sức nhiệt tình cổ vũ con trai.

“Ba mẹ cứ chờ mà xem, nhất định con sẽ xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ.” Trong mắt Hàn Phi Tường sáng ngời sự tự tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.