Ám Vô Dạ Online

Chương 16: Chương 16




Tiếp ba mẹ thêm một lúc nữa, Hàn Phi Tường sửa soạn đến trường xin hoàn thành bài thi trước thời hạn, để có thể mau chóng nghỉ sớm. Trong lúc đó ngoài ý muốn lại gặp được An Chấn Vũ cũng đang chờ xin được thi trước.

Hai người trong phòng làm việc của thầy Hiệu trưởng gặp nhau hiển nhiên đều sửng sốt, rốt cuộc vẫn là Hàn Phi Tường lấy lại tinh thần trước tiên, khinh thường hừ lạnh môt tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mà tâm tư An Chấn Vũ lại rối rắm hơn nhiều, hắn rất muốn hỏi rõ ràng Hàn Phi Tường vì cái gì phải nghỉ học ở trường sớm như vậy, nhưng cũng không cách nào mở miệng, bởi vì trong hiện thực, hắn – An Chấn Vũ cùng cậu – Hàn Phi Tường là kẻ địch của nhau.

Nhưng sau đó nghĩ lại, An Chấn Vũ vì để sau này Hàn Phi Tường biết được thân phận của hắn phản ứng không cần quá lớn, đành phải lót đường trước, chủ động hỏi han: “Hàn Phi Tường, nghỉ đông cậu định đi đâu?”

Dùng ánh mắt như thể trông thấy quái vật mà nhìn An Chấn Vũ, Hàn Phi Tường vẻ mặt đề phòng, không ngừng tính toán về động cơ của hắn khi đột nhiên lại chủ động đối tốt với cậu. Sau một lúc lâu thật sự đoán không ra nguyên cớ, mới phun ra mấy chữ, “Mắc quái gì cậu.”

Ngực nhói đau, An Chấn Vũ nhịn không được cười khổ, ai, Tri Hỏa nhà hắn miệng lưỡi rất lợi hại đó nha.

Bắc Hoàng Minh trong trò chơi có lẽ sẽ thấy thật đáng yêu, nhưng ở hiện thực bị thứ lời lẽ độc ác này đối đãi, An Chấn Vũ dĩ nhiên không có cảm giác tốt đẹp như vậy.

Thấy việc chủ động làm hòa vô ích, An Chấn Vũ lại tiếp tục trầm mặc, mà Hàn Phi Tường đương nhiên cũng không chủ động bắt chuyện. Văn phòng từ lúc đó lập tức rơi vào yên lặng, mãi đến khi ba mẹ Hàn cùng quản gia của An Chấn Vũ bàn bạc xong với hiệu trưởng quay lại, cục diện bế tắc này mới một lần nữa được phá vỡ.

“Tiểu Tường, con chuẩn bị một tuần sau tới trường thi nhé.” Mẹ Hàn vỗ vỗ bả vai Hàn Phi Tường nói.

“Cậu chủ, chúng ta đi thôi.” Quản gia nhà họ An cung kính nói.

“Ừ.” Lên tiếng, An Chấn Vũ liền cất bước rời khỏi phòng. Trước khi đi hắn vẫn nhịn không được quay đầu liếc nhìn Hàn Phi Tường, nhưng cũng chẳng nói thêm gì cả, chỉ lén thở dài, rời đi.

Có chút không hiểu nổi An Chấn Vũ sao hôm nay lại có biểu tình phong phú như vậy, nhưng Hàn Phi Tường không nghĩ nhiều nữa, xoay người cùng ba mẹ ra khỏi phòng.



Một tuần sau, duy nhất hai người được xét thi trước đương nhiên bị xếp chung một phòng. Trong phòng thi lặng như tờ chỉ có một ông thầy giám thị cùng An Chấn Vũ, Hàn Phi Tường. Giờ thi mới qua được mười phút An Chấn Vũ đã làm xong bài của mình, nhưng hắn không nộp bài vội, bởi vì bắt đầu từ kỳ nghỉ đông sau này, hắn sẽ bận bịu rất nhiều việc nên không còn thời gian rảnh lên trò chơi nữa. Dĩ nhiên vì thế mối liên hệ giữa hắn cùng Hàn Phi Tường cũng sẽ giảm đi rất nhiều, cho nên hắn muốn tranh thủ từng giây từng phút lúc này để ngắm nhìn Hàn Phi Tường cho thỏa nỗi nhớ.

Hàn Phi Tường còn đang giải đề cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt của An Chấn Vũ, có chút ngờ vực quay đầu lại nhìn, đã thấy hắn chật vật dời mắt đi chỗ khác, không khỏi cảm thấy hết sức buồn cười.

Nhún vai, Hàn Phi Tường cũng không để ý nhiều, tiếp tục cúi đầu giải đề, nhưng một lúc sau, ánh mắt làm người ta sởn gai ốc tiếp tục dán về phía cậu, thở dài, Hàn Phi Tường lần này quay lại hung tợn trừng mắt về phía An Chấn Vũ.

An Chấn Vũ chưa kịp dời tầm mắt đành phải cười gượng với cậu, lập tức lại giả vờ như không có việc gì quay sang chỗ khác.

Nhíu mày, Hàn Phi Tường lại cúi đầu làm bài tiếp. Đến lần thứ ba cậu cảm nhận được tia nhìn nóng rực kia, rốt cuộc nhịn không được quát tướng lên: “Sao cậu cứ thích gây sự thế hả!”

“Bạn học Hàn?” Thầy giám thị bị dọa làm cho hoảng hốt, không hiểu gì nhìn Hàn Phi Tường đột nhiên đứng lên rống lớn với An Chấn Vũ.

Bực bội gãi gãi đầu, Hàn Phi Tường cầm bài thi của mình với An Chấn Vũ đưa cho ông thầy, “Thưa thầy, bọn em làm xong bài rồi, thầy có thể ra ngoài được không ạ? Bọn em có chuyện muốn trao đổi.”

Tuy rằng cảm thấy bầu không khí giữa hai người hiện tại có gì đó không ổn, nhưng thầy giám thị cũng không dám dây vào hai sinh viên này, đành phải vội vàng thu xếp đồ đạc rồi rời khỏi phòng thi.

“Nào, bây giờ nói xem cậu rốt cuộc muốn làm gì?” Thấy thầy giáo đã đi khỏi, Hàn Phi Tường mới mở miệng rống lên với An Chấn Vũ.

“Cậu đang nói cái gì? Tôi không hiểu.” An chấn vũ quyết định giả ngu.

“XXX, có phải thằng khốn cậu lại muốn ăn đòn có phải không.” Túm lấy áo An Chấn Vũ, Hàn Phi Tường hung tợn nói.

“Cậu nghĩ nhiều quá rồi.” Dễ dàng thoát khỏi sự kìm kẹp của Hàn Phi Tường, An Chấn Vũ phủi phủi ngực áo, tỏ vẻ không hề hấn gì đáp.

“Khốn kiếp.” Thấp giọng nguyền rủa một câu, Hàn Phi Tường quyết định không nói nhảm cùng tên kia nữa, đỡ bị làm cho tức chết, cầm lấy đồ đạc liền đi ra cửa.

“Từ từ đã, nghỉ đông lần này cậu định đi đâu?” An Chấn Vũ vẫn là nhịn không được dò hỏi Hàn Phi Tường.

“Tôi đã nói rồi, chuyện của tôi thì liên quan cái khỉ gì đến cậu.” Hừ lạnh một tiếng, Hàn Phi Tường dùng sức mở toang cửa, rời phòng thi.

“Tính tình vẫn nóng nảy như thế.” Nhìn cánh cửa lung lay sắp đổ, An Chấn Vũ nửa bất đắc dĩ, nửa cưng chiều khẽ thì thào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.