Nhắc tới việc này, Dương Mật nhịn không được liền lộ ra sự vui vẻ cùng ánh mắt đắc ý.
Thẩm Ngôn sáng tác cho nàng bài « Ái Cung Dưỡng », thành tích thu về tốt đến dọa người.
Cùng ngày phát hành, bài hát của nàng liền leo thẳng lên top 5 Kim Khúc Bảng. Trong vòng hai mươi bốn giờ sau đó, « Ái Cung Dưỡng » lấy tốc độ băng băng như tên lửa, thành công leo thẳng lên vị trí đầu bảng rồi vững chắc chiếm vị trí đó suốt một thời gian.
Tới nay « Ái Cung Dưỡng » vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, lượt nghe và lượt tải audio vẫn ngày ngày tăng cao, đoán chừng vẫn còn có thể chiếm vị trí đầu bảng thêm một đoạn thời gian nữa.
Bất kể từ phương diện nào mà nói thì đây đều là một thành tích không tầm thường.
Kim Khúc Bảng là bảng xếp hạng danh giá và uy tín hàng đầu tại Hoa Hạ, bảng xếp hạng này không chỉ đánh giá các ca khúc Hoa ngữ nói riêng, mà cả những bài hát có lời ngoại quốc khác, chỉ cần nghệ sĩ đó phát hành tại Hoa Hạ thì đều đủ tiêu chuẩn để xét duyệt lên bảng.
Từ điểm này cũng có thể thấy được các tác phẩm muốn xuất hiện trên Kim Khúc Bảng cần cạnh tranh mạnh mẽ như thế nào. Trên cơ bản, có thể lọt vào top 100 Kim Khúc Bảng thì đã có thể xem như thành tích phi thường không tệ.
Mà Dương Mật vốn xuất thân là một diễn viên, lần hiếm hoi lấn sân sang lĩnh vực ca hát đã vượt mặt vô số ca sĩ. Đây là lần thứ hai nàng phát hành một single trong suốt chục năm sự nghiệp, vậy mà « Ái Cung Dưỡng » một đường leo thẳng lên top 1 bảng xếp hạng, thành tích này rất nhiều ca sĩ chuyên nghiệp chưa chắc đã đạt được.
Thế nên bảo sao mà Dương Mật không đắc ý khi nghe Thẩm Ngôn nhắc tới.
Nếu như nói có điều gì tiếc nuối, thì chỉ có mỗi việc hối hận là trước đây công ty quản lý của nàng đã cho phát hành đơn khúc kia. Tác phẩm thử nghiệm năm đó đã trở thành vệt đen trong sự nghiệp âm nhạc của nàng, là khúc mắc mà Dương Mật khó mà gỡ bỏ ra được trong lòng người nghe nhạc.
“Nhiêu đó mà em đã thấy thỏa mãn sao? Chỉ là một ca khúc, một vị trí nhất bảng mà thôi, chẳng lẽ em không có dã tâm nào lớn hơn à? Ví dụ như mở ra một mảnh trời mới tại giới âm nhạc này, trở thành thiên hậu được người người ngưỡng mộ?”
Thẩm Ngôn nhìn thẳng vào mắt Dương Mật, hỏi.
Dương Mật trong nháy mắt liền chấn động, chuyện này... thật đúng là chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Nàng tự biết mình có bao nhiêu cân lượng. Nghệ thuật hát hò, trình độ sáng tác gì gì đấy đều không không bằng ai.
Cứ việc bên ngoài hiện tại không ít lời đồn rằng nàng có thiên phú sáng tác cực cao, nhưng tình huống thực tế như thế nào, chính nàng là người rõ ràng nhất.
Thẩm Ngôn không muốn nổi danh, cho nên mới bảo nàng đứng tên là người sáng tác ca khúc « Ái Cung Dưỡng », thật ra quản lý của nàng cũng biết, Dương Mật mà sáng tác cái cọng lông a.
“Em có! Em có!” Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi cạnh hào hứng xung phong giơ tay.
“Có cái đầu cậu ấy, cậu hát còn chẳng bằng tớ đây.”
Địch Lệ Nhiệt Ba không phục nói: “Đó là bởi vì Thẩm Ngôn không dạy tớ thôi, nếu như tớ cũng theo học anh ấy, ảnh cũng viết một bài hát thiệt hay cho tớ, dám chắc tớ còn lợi hại hơn cậu nhiều.”
Dương Mật bĩu bĩu môi, biểu thị thái độ coi thường.
Thẩm Ngôn phì cười, hỏi lại Nhiệt Ba: “Thật à?”
Địch Lệ Nhiệt Ba hất cằm, đáp: “Đương nhiên là thật, lúc em còn nhỏ, em từng tham gia một cuộc thi ca hát, đạt hạng ba toàn thành lận đó.”
Dương Mật chọc ghẹo nàng: “Để tớ đoán nhé, tổng cộng có cả thảy ba người đăng ký tham gia đúng không?”
“Cậu đi chết luôn đi!” Nhiệt Ba lập tức chọt eo trả đũa cô bạn mình.
Thẩm Ngôn cười cười nhìn hai cô vợ nhỏ đùa giỡn qua lại, một lúc sau mới lấy một quyển vở đặt trong ngăn kéo bàn trà, hắn lướt nhanh qua nội dung bên trong rồi lấy một tờ giấy đưa cho Địch Lệ Nhiệt Ba, đoạn nói: “Thời điểm chứng minh thực lực của em tới rồi nè.”
Địch Lệ Nhiệt Ba mờ mịt đón nhận tờ giấy hắn đưa, nàng nhanh chóng nhìn xuống, bên trong viết đầy nhạc phổ cùng lời ca, phía trên cùng là tên của bài hát, hẳn là một sáng tác mới của Thẩm Ngôn: Tinh Nguyệt Thần Thoại.
“Đây là... Cho em sao?” Địch Lệ Nhiệt Ba ngơ ngác hỏi lại Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn gật đầu, “Thế nào, không thích sao?”
Thẩm Ngôn vẫn nhớ kỹ, trước đó Địch Lệ Nhiệt Ba một mực hâm mộ việc Dương Mật phát hành ca khúc mới, vẫn luôn muốn hắn sáng tác cho nàng một bài hát hay như « Ái Cung Dưỡng », nhưng bây giờ phản ứng của Nhiệt Ba lại có chút kỳ quái, cũng không nhảy cẫng hoan hô như hắn tưởng tượng.
“Bộ phim này của các em không phải mới chỉ có ca khúc chủ đề thôi sao, Tinh Nguyệt Thần Thoại là tác phẩm anh mới viết, thích hợp để làm nhạc nền cuối phim, chất lượng cũng không kém cạnh so với bài trước đâu.” Thẩm Ngôn nhỏ nhẹ giải thích.
Nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn không vui vẻ nổi, nàng mấp máy miệng, sợ hãi nhìn Thẩm Ngôn, hồi lâu sau mới quyết tâm khai thật: “Chồng à, nếu như em nói... Nếu như em nói em chỉ khoác lác thôi, anh có đánh em không vậy?”
“A ha!” Dương Mật ngồi cạnh bên cười lạnh một tiếng, khinh bỉ nói: “Vẫn là tớ có mắt nhìn người hơi bị chuẩn mà, tớ đã sớm nói là cậu chỉ phịa chuyện thôi.”
Thẩm Ngôn có chút buồn cười nhìn cô vợ ngốc nhà mình, hắn an ủi nàng: “Yên tâm, yên tâm, làm gì tới mức đánh vợ anh được. Không bằng bây giờ em hát thử anh nghe xem, tìm bài nào mà em thấy mình hay ngâm nga, hát tốt nhất ấy, để anh xem thử coi cô nhỏ nhà này khoác lác tới trình độ gì nào.”
Địch Lệ Nhiệt Ba thúc cùi chỏ vào eo Dương Mật, oán giận kẻ đang cười sặc sụa trên nỗi đau của người khác, sau đó mới đau khổ cầm lấy điện thoại tra lời một bài hát mà bình thường nàng hay lẩm nhẩm hát theo, ngập ngừng hát cho Thẩm Ngôn nghe.
Thẩm Ngôn vỗ vỗ vào đầu gối, nhẹ nhàng đánh nhịp theo lời ca của Nhiệt Ba, toàn bộ quá trình cho tới khi nàng kết thúc cũng không bày ra một biểu cảm đặc biệt gì.
“Chồng à, có phải em hát rất tệ hay không?” Bài hát vừa dứt, Địch Lệ Nhiệt Ba liền trông ngóng hỏi Thẩm Ngôn ngay, thần sắc dè dặt tựa như đang chờ đợi thẩm phán định tội vậy.
“Tạm được, so với anh tưởng tượng còn tốt hơn!”
“Cái này mà anh cũng gọi là tạm được sao? So với em hát rõ ràng là khó nghe hơn nhiều mà.” Dương Mật không vui chen lời.
Thẩm Ngôn phì cười, vuốt ve mái tóc dài của nàng như muốn an ủi: “Tình huống của hai người bọn em rất giống nhau, giọng nói không tệ, nhưng nhạc cảm thì hơi kém. Nhưng không sao cả, cái này có thể từ từ bồi dưỡng, về sau mỗi ngày đều chăm chỉ luyện tập là có thể cải thiện.”
Bốn yếu tố quan trọng mà một người ca sĩ giỏi cần có: âm sắc, nhạc cảm, kỹ xảo, tình cảm; rất khó nói rõ cái nào quan trọng hơn cái nào. Nhưng có một điều, ấy là âm sắc mà mang tới cảm giác vui vẻ, dễ chịu, hòa hợp với bài hát thì quá nửa đã có thể quyết định thành công hay không đối với một người ca sĩ rồi.
Chỉ cần có âm sắc đầy đủ, dễ nghe thì dù người nọ hát hò chẳng có chút kỹ xảo hay tình cảm nào thì miễn không phải là dân phê bình chuyên nghiệp, đại bộ phận khán giả đều vẫn sẽ thấy ổn như thường.
m nhạc và nhạc cảm là trời sinh, thế nên mới gọi là thiên phú, bất quá thiên phú cũng không phải là không thể bồi dưỡng từng ngày được.
Chỉ có thể nói là có sự khác biệt khi chỉ dạy mà thôi. Ví dụ như kẻ có thiên phú tốt, khi bắt đầu luyện tập hiển nhiên sẽ nhẹ nhàng, dễ dàng hơn một chút; còn kẻ có thiên phú kém thì chắc chắn cần phải ra sức nỗ lực hơn đối tượng trước rất nhiều.
Khách quan mà nói, thiên phú ca hát của Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba hơi kém, thế nhưng vẫn còn có thể tiếp nhận được, tối thiểu là Thẩm Ngôn rất có lòng tin, hắn tin rằng mình có thể đào tạo cho hai cô vợ nhỏ nhà mình bước lên đỉnh cao vinh quang trong lĩnh vực âm nhạc này.
- ----
Chương sau: Hoa Dạng Thiếu Niên